Bạch Nhất Hàm nhìn thoáng qua ngón tay, điểm chú ý hoàn toàn khác với Mục Tĩnh Viễn: “Tay không sao, không cần phải đi bệnh viện, Tĩnh Viễn, anh…… Đừng giận em, em……”
Mục Tĩnh Viễn có chút cả giận nói:
“Sao em lại không thèm để ý đến thân thể của mình như vậy! Ngón tay em đều đang chảy máu, móng tay đều bật ra! Tay đứt ruột xót, em cũng không biết đau sao?! Tay em bị thương thành như vậy, sao anh còn có tâm tư nổi nóng!”
Anh lúc này vô cùng thống hận bản thân, biết rõ Bạch Nhất Hàm có bệnh trầm cảm, còn có khuynh hướng tự sát tự mình hại mình, thế nhưng còn bởi vì một chút việc nhỏ mà đi ép hỏi cậu.
Cả khi cậu ở dưới mí mắt mình bị thương tay cũng chưa phát hiện! Nếu mình không có đi qua, mà là vẫn luôn ngồi im ở chỗ kia, tay cậu sẽ bị thương thành bộ dáng gì?
Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải bảo vệ cậu, nhưng lần này cậu lại bởi vì mình bị thương, điều này làm cho Mục Tĩnh Viễn không thể chấp nhận được, anh hận không thể đánh bản thân một quyền!
Bạch Nhất Hàm sợ anh bởi vì mình bị thương ngoài miệng không nói, trong lòng lại giữ hiềm khích, nhưng thấy giọng điệu anh chứa đựng tức giận, cũng không dám nói, chỉ phải lên tiếng:
“Thật sự không sao, nếu không, kêu bác sĩ Trần lặng lẽ tới một chuyến băng bó một chút là được, đừng kinh động ba mẹ em.”
Mục Tĩnh Viễn bất lực, chỉ đành gọi cho bác sĩ Trần, dặn dò ông khi tới cẩn thận chút, đừng kinh động những người khác.
Mục Tĩnh Viễn từ phía sau ôm Bạch Nhất Hàm, hai tay cẩn thận nâng đôi tay cậu, nghiêm túc mà trầm mặc.
Bạch Nhất Hàm cũng không dám ra tiếng, trong phòng lâm vào yên tĩnh khôn kể.
Thẳng đến khi thím Dương cẩn thận đưa bác sĩ Trần bước vào, mới đánh vỡ một trận yên tĩnh này.
Thím Dương vừa thấy tay của Bạch Nhất Hàm, vừa định muốn kinh hô, lại che kín miệng, gấp đến độ xoay vòng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sao lại bị như vậy? Phải đau thế nào a?”
Bác sĩ Trần không dám trì hoãn, vội vàng đặt hòm thuốc xuống xử lý miệng vết thương của Bạch Nhất Hàm.
Mục Tĩnh Viễn vững vàng thanh âm hỏi: “Nghiêm trọng sao? Có cần đi bệnh viện không?”
Trần bác sĩ cảm thụ được áp suất thấp của anh, cẩn thận nói: “Hẳn là không sao, tôi xử lý cho cậu ấy một chút, nếu quá đau, thì uống chút thuốc giảm đau.”
Mục Tĩnh Viễn “Ừ” một tiếng không nói chuyện nữa, Bạch Nhất Hàm thấy anh sắc mặt tối sầm đến dọa người, không dám nói lời nào, không rên một tiếng tùy ý để cho Trần bác sĩ đùa nghịch tay mình.
Thím Dương đứng ở bên cạnh nói: “Bác sĩ Trần, chút nữa ông lấy cho tiểu thiếu gia chút thuốc giảm đau đi, cậu ấy sợ nhất là bị đau.
Mục Tĩnh Viễn tâm vừa kéo, lại thấy cậu chịu đựng đau không hé răng, sắc mặt càng khó nhìn.
Chờ đến khi tiễn bác sĩ Trần và thím Dương không ngừng căn dặn đủ điều ra cửa, Bạch Nhất Hàm một câu “Thực xin lỗi” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Mục Tĩnh Viễn ôm lấy, chỉ nghe anh trầm giọng nói:
“Hàm Hàm, thực xin lỗi, rõ ràng anh đã nói phải bảo vệ em, nhưng lại làm hại em bị thương.
Là anh không tốt, đau lắm phải không em? Uống thuốc giảm đau được không?”
Bạch Nhất Hàm nhỏ giọng nói: “Không sao, không có đau.” Lời vừa nói ra, thấy Mục Tĩnh Viễn sắc mặt xanh mét, lại sửa lời nói: “A, là có chút đau, vẫn nên uống thuốc đi.”
Mục Tĩnh Viễn vội lấy ra một viên thuốc giảm đau đưa cho cậu, lại cho rót một cốc nước ấm cho cậu uống thuốc.
Rốt cuộc lăn lộn xong, hai người nằm ở trên giường, Mục Tĩnh Viễn nghiêng người ôm Bạch Nhất Hàm, cẩn thận không đụng tới bàn tay đang bị thương, từng cái xoa nhẹ vỗ về phía sau lưng cậu.
Bạch Nhất Hàm an tĩnh nằm, không nói một lời.
Ngay khi Mục Tĩnh Viễn cho rằng cậu ngủ rồi, lại nghe được tiếng Bạch Nhất Hàm thì thào: “Tĩnh Viễn, em không phải muốn giấu anh chuyện gì, chỉ là không biết nên nói thế nào với anh"
Mục Tĩnh Viễn khẽ hôn lên trán cậu một cái, ôn thanh nói: “Chưa nghĩ ra thì đừng nói, chờ đến khi em nghĩ kỹ rồi, muốn nói, thì lại nói cho anh biết.”
Bạch Nhất Hàm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói: “Em không muốn giữa chúng ta có ngăn cách.
Tĩnh Viễn, anh có tin vào kiếp trước cùng vận mệnh không?”
Mục Tĩnh Viễn thả nhẹ thanh âm nói: “Ý em là gì?”
Bạch Nhất Hàm đem đầu vào trong vòng tay anh, đặt trán lên ngực anh nói: “Em lúc trước, đã từng có một giấc mơ, là sau sau cuộc cãi vả lần đó của chúng ta, trước tiệc mừng thọ của Nghiêm lão gia tử một đoạn thời gian.”
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng cong lại ngón tay một chút, lại buông ra, khẽ cười nói:
“Anh biết, dì đã nói cho anh biết rồi, em gặp ác mộng, dọa sợ đến phát khóc.”
Bạch Nhất Hàm muốn gãi gãi mặt, bị Mục Tĩnh Viễn tay mắt lanh lẹ bắt được tay, chỉ đành từ bỏ, cậu nói tiếp:
“ Em mơ thấy anh cùng chị hai đính hôn, em liền làm ầm ĩ, đem hôn sự nháo đến hủy bỏ.
Anh cùng chị hai cũng cùng em xa cách, sau đó em liền tự sa ngã, làm rất nhiều chuyện sai trái, muốn thông qua cách đó để hấp dẫn sự chú ý của anh.
Anh tới ngăn em, em liền cãi vả với anh.
Sau đó, liền làm anh tức giận bỏ đi, sau khi anh đi rồi, em ngu ngốc tin vào lời nói của Phùng Quần, làm hại công ty phá sản, vì trả khoản vay, bọn em không thể không bán tất cả bất động sản có thể bán được.
Người một nhà dọn vào một khu chung cư nhỏ, em muốn đền bù sai lầm, liền gạt trong nhà đi ra ngoài làm công.
Nhưng em vô dụng, cái gì đều không biết, liền làm nghệ sĩ dương cầm ở Nam Đình, Phùng Quần dẫn người tới chế nhạo em, em cũng không dám cãi lại.
Sau đó......!Sau đó liền đã xảy ra rất nhiều chuyện, ông nội tuổi lớn, thân thể không tốt, trải qua những đả kích này, em lại......!Không nghe lời, liền tức đến bất tỉnh, không có thể cứu chữa được.
Sau khi ông qua đời, em không dám về nhà nữa nên đã trốn trong căn cứ bí mật của tụi mình, lại bị Phùng Quần phát hiện, sau đó hắn liền mang theo người tới......!Tới đánh em đến chết.
”
Mục Tĩnh Viễn vài lần muốn cản cậu đừng nói nữa.
Những nội dung này, anh chủ nghe dòng tự thuật cứng nhắc này thôi, cũng cảm thấy đau lòng đến thở không nổi.
Nhưng Bạch Nhất Hàm thật vất vả lấy hết can đảm, anh chỉ có thể cắn răng, không nói một lời nghe cậu nói hết.
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, lại nói:
“Giấc mơ này thật sự quá mức chân thật, giống như em đã thật sự trải qua cả một đời như vậy.
Dù là đến bây giờ, em vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết.
Anh sau đó, thật sự tuyên bố tin kết hôn với chị em, rất nhiều chuyện trong mộng đều đã xảy ra, em liền nghĩ, giấc mơ này có phải là kiếp trước của mình hay không.
Lần này gặp được Đào Khởi, cô ta nói rất nhiều điều, đều là cảnh trong giấc mơ đó của em.
Em thực sợ hãi, liền muốn đi hỏi rõ ràng, em biết anh không muốn để em một mình đi gặp cô ta.
Nhưng những việc này lại không thể đứng trước mặt người khác nói, nên em mới cho anh uống chút thuốc, để anh ngủ rồi, em mới lén đi gặp cô ta.”
Mục Tĩnh Viễn cố kìm nén hơi thở, nhẹ giọng nói: “Vậy kết quả là gì?”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Cô ta nói chúng ta bây giờ là đang sống ở thế giới trong tiểu thuyết, mà cô ta là người xuyên việt đến từ hiện thực.
Trước khi xuyên qua là vừa mới đọc xong quyển sách này, cô ta nói những nội dung mà cô ta đã đọc, đều giống như trong giấc mơ của em, còn nói…… Sau khi em chết, anh cùng Đào Khởi kết hôn, còn có một đứa con.
Cho nên cô ta mới tự tin như vậy nói là sẽ thành đôi với anh, mà em, chỉ là cái tên của một người đã chết.”
Mục Tĩnh Viễn ngồi dậy, khẽ quát: “Vớ vẩn! Đây căn bản là không thể nào! Trừ phi anh cũng bị người khác xuyên qua!”
Bạch Nhất Hàm hoảng sợ, ngơ ngác nói:
“Nội dung cô ta nói, đều giống hệt giấc mơ của em a.
Em cảm thấy, lời cô ta nói có thể là sự thật cũng không chừng.
Chỉ là sau khi em gặp cơn ác mộng đáng sợ đó xong, thì đã không đi theo mạch truyện của cô ta nữa, mới có thể làm tình huống hiện tại sinh ra lệch lạc.
Cũng có thể, trong mộng hết thảy thật ra là kiếp trước của em, mà cái giấc mơ đó, chính là một điềm báo trước.”
Mục Tĩnh Viễn táo bạo nói:
“Không có khả năng! Kiếp trước đời sau đều không thể! Này căn bản chính là một bên tình nguyện nói hươu nói vượn!” Anh nhảy xuống sàn, tay ôm trán đi đi lại lại mấy vòng trên mặt đất, trầm giọng nói:
“Hàm Hàm, Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu(), ai có thể phân rõ cái gì là chân thật, cái gì là hư ảo? Đối với chúng ta mà nói, thế giới mà chúng ta đã luôn sống từ thuở nhỏ chính là thật, tình cảm của chúng ta chính là thật.
Cô ta nói mình là người từ thế giới thực, ai biết được thế giới thực mà cô ta đang sống có phải cũng là một quyển sách trong tay người khác?”
()Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng hồ điệp (莊周夢胡蝶) Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu.
Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.
Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau.
Cái đó gọi là "vật hoá".
Ở đây ý nói thế giới ta đang sống đâu ai biết đó là thật
Bạch Nhất Hàm cứng họng, không nói nên lời, Mục Tĩnh Viễn trở lại mép giường ngồi xuống, nhẹ vuốt ve mặt cậu nói:
“Không cần biết cô ta là nói thật hay nói dối, cốt truyện trong miệng cô ta cùng những cảnh tượng trong giấc mơ của em đều sẽ không xảy ra.
Anh sẽ không rời xa em, anh sẽ ở cạnh em, bảo hộ em, yêu em, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mạng.”
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Bạch Nhất Hàm vươn tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng anh, nghẹn ngào: “Anh thật sự tin tưởng lời em nói sao? Chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, em vẫn luôn không dám nói, sợ anh coi em thành kẻ điên.”
Mục Tĩnh Viễn vuốt tóc của cậu, nhẹ giọng nói:
“Đứa nhỏ ngốc, đây là bí mật của em sao? Cái đầu nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Sao anh có thể sẽ coi em thành kẻ điên? Tuy rằng chuyện này xác thật thực ly kỳ, nhưng thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Em nhìn chúng ta bây giờ xem, cùng thứ em mơ khác nhau như trời với đất.
Điều này chứng tỏ rằng, giấc mơ đó không phải là một điềm báo, mà là một lời cảnh báo.
Nó để chúng ta thoát khỏi nguy hiểm, bước lên con đường đúng đắn.
Hàm Hàm, đây là món quà mà ông trời dành tặng cho em, chúng ta phải cảm kích nó, đừng vì chuyện này mà phiền lòng nữa, được không?”
Bạch Nhất Hàm nhắm mắt lại, dùng sườn mặt cọ cọ lên bụng anh, khẽ “Ừm” một tiếng.
Tha thứ em, Tĩnh Viễn, em vẫn không thể hoàn toàn thú nhận với anh, những điều mà em giấu giếm, em sẽ giấu cả đời, em sẽ đem nó……
…… giữ ở trong bụng, mang vào trong quan tài.
Mục Tĩnh Viễn dùng ngón tay qua lại giữa sợi tóc mềm mại của cậu, “Hung tợn” nói: “Được rồi, giờ em hãy giải thích luôn chuyện còn lại cho anh”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu, vẻ mặt không rõ nguyên do.
Mục Tĩnh Viễn dùng ngón tay chỉ lên trán cậu nói: “Tiểu gia hỏa, còn muốn lừa dối cho qua sao? Nói! Phòng của em sao lại xuất hiện thuốc ‘ hỗ trợ giấc ngủ ’?”
Bạch Nhất Hàm lại đem đầu chôn vào trong lòng ngực anh, ngập ngừng:
“Chính là…… khi em mới vừa mơ thấy giấc mơ đó, bởi vì quá chân thật nên cảm thấy rất khó chịu, buổi tối sợ tới mức ngủ không yên, không còn cách nào khác, chỉ có thể trộm mua chút thuốc.
Sau khi hai chúng ta ở bên nhau, thì không còn có dùng nữa.”
Mục Tĩnh Viễn thở dài một hơi, dùng sức xoa loạn cái đầu của cậu nói:
“Em đứa nhỏ ngốc này, anh phải nói em sao mới được? Có chuyện phiền lòng lại không chịu nói ra, một mình trộm khổ sở, vậy em muốn anh và những người nhà đó của em phải làm sao?
Bạch Nhất Hàm nhanh chóng né tránh khỏi móng vuốt của anh, ôm đầu nói: “Em biết rồi, đây không phải đang nói với anh rồi sao.”.