Thời gian thấm thoát lại qua thêm một tháng.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” – Hai ngày nay, quân doanh diễn ra thao luyện, Tiêu Hán Thần cũng bận rộn tối tăm mặt mủi.
“Chuẩn bị chút rượu thịt muốn tìm phụ thân uống rượu.” – Dật Hiên cười nâng lên thực hạp.
“Đêm đã khuya, đợi ngày khác ta về phủ…”
“Phụ thân, Hiên nhi biết người mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, chỉ một lát thôi!” – Phụ thân nâng bước muốn đi, Dật Hiên vội vàng giang tay ngăn cản.
“Tiêu đại nhân, sáng mai còn phải thượng triều, nửa đêm ngài còn không ngủ, ngày mai trên triều thất thố không sợ chịu phạt sao?” – Tiểu tử này bình thường có chút tuỳ hứng nhưng cũng không phải loại không biết thời điểm như lúc này.
“Phụ thân, hôm nay là sinh thần hai mươi mốt tuổi của Hiên nhi…” – Nắm lấy tay phụ thân, Dật Hiên vội vàng nói.
“Hiên nhi không van cầu gì, cầu ngài uống cùng ta vài chén rượu.” – Tiêu Hán Thần nghe qua cũng vài phần chạnh lòng.
“Đi theo ta!”
Dật Hiên rót đầy ly rượu mà nói.
“Phụ thân, ly rượu thứ nhất này tạ ơn phụ thân một năm trước đáp ứng Hiên nhi đi gặp mẫu thân một lần cuối cùng, hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân” – Dứt lời cũng không đợi phụ thân nói chuyện đã uống cạn ly.
“Ly thứ hai, tạ ơn phụ thân hơn một năm qua đối với Hiên nhi quan tâm.”
Lại uống cạn, Dật Hiên rót tiếp ly thứ ba cũng đồng thời quỳ xuống trước mặt Tiêu Hán Thần.
“Phụ thân, ly thứ ba này cầu ngài uống cạn, đáp ứng gọi ta một tiếng “Hiên nhi” có được không?”
Nghe tên tiểu tử này lần thứ hai mở miệng nói lời khẩn cầu lại nhìn hắn quỳ gối mang theo ánh mắt cầu xin, lòng Tiêu Hán Thần chợt đau. Sự tình năm đó rõ ràng hiện ra trước mắt. Theo thời gian, mọi sự sẽ dần lãng quên nhưng bản thân hắn sợ cả đời khó lòng quên được.
Tiếp nhận ly rượu, Tiêu Hán Thần lại đặt nó trên bàn, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Nhìn ánh trăng bên ngoài chậm rãi mở miệng: “Tiêu đại nhân, chuyện năm đó, ta không thể quên được. Ta không thể tha thứ cho chính mình, cũng vô phương tiếp nhận những người có liên quan đến…”
“Phụ thân!” – Vẫn quỳ gối mà tiến đến bên cạnh, nắm lấy tay áo phụ thân. (Phát khóc mất!!!!!)
“Đã hơn một năm qua, Dật Hiên ở tại tướng quân phủ, đã trải qua rất nhiều chuyện, Dật Hiên tự ngẫm vì muốn dung nhập Tiêu gia đã bỏ ra rất nhiều cố gắng. Sai lầm năm đó của mẫu thân, Dật Hiên nguyện ý dùng cả đời để bù đắp, chỉ cầu phụ thân có thể tiếp nhận Hiên nhi.”
Chậm rãi đem tay áo của mình dứt ta, Tiêu Hán Thần ngoan tâm nói.
“Kỳ thật, cứ như hiện tại không phải cũng tốt lắm sao? Tiêu đại nhân vẫn có thể ở trong Tướng quân phủ, có thể vẫn làm sư phụ của Dật Hi, có thể… cùng bổn Tướng quân uống một ly rượu, ăn một bữa cơm…”
Đau đớn thu tay, Dật Hiên miễn cưỡng hỏi một câu.
“Phụ thân, nếu mấy tháng trước từ đại lao đi ra, Hiên nhi đã chết, người có thể hay không cho Hiên nhi vào Từ đường của Tiêu gia?”
“Tiêu đại nhân là đại ân nhân của Tiêu gia ta. Nếu Tiêu đại nhân vì Tiêu gia mà chết, Tiêu gia nguyện ý vì Tiêu đại nhân thiết linh vị, nhiều đời cung phụng.”
Tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, giọt lệ chậm rãi chảy dài. Đáng tiếc, Tiêu Hán Thần mắt hướng ngoài cửa sổ không có nhìn thấy.
“Hạ quan đã hiểu, Tiêu Tướng quân sớm nghỉ ngơi, hạ quan cáo từ.” – Dật Hiên dứt khoác đứng dậy ly khai. Một tiếng “Hạ quan” lại “Tiêu Tướng quân”, lòng Tiêu Hán Thần chợt lạnh. Nguyên lai, chính hắn đã sớm thành thói quen nghe người kia gọi hắn là phụ thân, tự xưng là Hiên nhi sao?
Dật Hiên lại nào biết được ngay thời khắc hắn rời đi một đoạn, phụ thân của hắn đã đi đến trước cửa, trơ mất nhìn thân ảnh hắn dần khuất, thì thào một tiếng “Hiên nhi”. Hắn cũng không biết, phụ thân ở lúc hắn đi rồi, trở về trước bàn ngồi xuống, uống cạn ly rượu thứ ba.
Quay về Tướng quân phủ, thu dọn gian phòng, chỉ lấy đi những vật thuộc sở hữu của mình, Dật Hiên nhân đêm tối tĩnh lặng một mình rời đi. Đứng nhìn thật lâu nơi mình đã sống hơn một năm qua, lệ lại chảy dài trên má. Không thuộc về của ngươi, vô luận cố gắng như thế nào đều sẽ không bao giờ chiếm được… Đã vậy Tiêu Dật Hiên người cớ chi phải cưỡng cầu? Cuối cùng lại khiến cho tất cả mọi người đều thống khổ.
Mẫu thân! Hiên nhi đã cố gắng hết sức nhưng Hiên nhi vô dụng, phụ thân vẫn không muốn nhận thức ta. Phụ thân đã nói cho dù Hiên nhi thay Đại ca đổi một mạng này, người vẫn không muốn nhận thức ta. Mẫu thân, thực xin lỗi… Hiên nhi đã không thể hoàn thành nguyện vọng của người. Trời đất bao la sẽ có nơi cho Hiên nhi dung thân. Hiện tại dù không có nội lực nhưng Hiên nhi tin chắc mình vẫn sống tốt được, người không cần lo lắng.
Đi được vài bước, Dật Hiên lại một lần nữa quay đầu nhìn lại. Kinh thành này hắn còn có thể trở về không? Nơi này còn có Ninh nhi, có Dật Hi, còn có Khang nhi. Đã thu nhận bọn chúng làm đồ đệ làm sao có thể bỏ mặc không lo? Nhưng ta trở về vẫn chính là sư phụ của chúng – Vân Hiên.
Vậy còn Nhị ca… ta còn có thể làm đệ đệ của ngươi không? Về phần ba chữ Tiêu Dật Hiên này khiến cho nó vĩnh viễn ở lại Tướng quân phủ… Đại môn đi!
Tiêu Dật Hiên hay là Vân Hiên, một bước quay đầu ra đi không hề lưu luyến, rời xa nơi mà hắn đã sinh sống suốt hai mươi năm qua.
Trong khi đó, Tiêu Hán Thần nằm ở trên giường trằn trọc không yên. Những chuyện đã trải qua trong hơn một năm qua cùng đứa tiểu tử kia cứ hiện lên trước mắt.
Nó quỳ ngoài quân doanh cầu hắn gặp mặt mẫu thân lần cuối đến bị quân côn suy yếu nằm trên giường. Trung thu gia yến, dày mặt nhận thân nhân, gương mặt mệt mỏi ngày nó cả đêm diệt Huyết Sát môn, bóng dáng oai hùng trong rừng trúc mang mặt nạ bạc…
Nó chạy đến Từ đường giúp Đại ca bôi thuốc, giải uy cho Dật Hồng mà ra mặt nhận Tống Khang làm đồ đệ… Trên chiến trường là tu la vương người người khiếp sợ mà trong nháy mắt lại vì cứu Dật Phong từ bỏ hai mươi năm công lực vất vả tu luyện. Rõ ràng trong đại lao, bản thân đã đến cực hạn vẫn vì Dật Vân mà cười ngạo nghễ nói với hắn không có việc gì…
Tiêu Hán Thần đột nhiên cảm thấy toàn bộ lồng ngực đều đau đến co rút, xoa lấy mi tâm… nguyên lai hài tử kia thật sự vì cái gia đình này trả giá rất nhiều.
Tiêu Hán Thần hắn lại chưa từng có một ngày làm tròn trách nhiệm của một phụ thân. Hài tử kia khi nãy không ở trước mặt hắn tươi cười như mọi khi mà quỳ xuống đau khổ cầu xin… Còn hắn lại vô tình cắt đứt tất cả.
Chính hắn còn khúc mắt cái gì? Sự tình năm đó, hài tử kia còn chưa chào đời cớ gì lại bắt tội trên người nó. Nghĩ đến đây, Tiêu Hán Thần nhịn không được xoay người ngồi dậy. Hôm nay là sinh thần của Hiên nhi, chi bằng tặng cho nó phần này lễ vật đi. Trời còn chưa sáng, Tiêu Hán Thần đứng ngồi không yên trong thư phòng chờ Dư bá gọi hài tử kia đến. Đêm qua hắn vào Từ Đường vì hài tử kia sửa lại gia phả của Tiêu gia. Tưởng tượng đến nó bộ dáng kinh hỉ của nó mà Tiêu Hán Thần hết thảy mong chờ.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy người tới. Không lẽ nó còn ngủ chưa dậy? Tiêu Hán Thần nhìn nhìn cuốn gia phả đặt ở trên bàn, nếu nó không bước đến đây thì sao thấy được? Nghĩ liền đem gia phả đặt ở bàn trà trước cửa. Nhưng vừa xoay người lại thấy hình như quá rõ ràng chính mình đang cầu nó nhìn thấy, mất đi uy nghiêm của phụ thân quá. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thu trở về đặt trên bàn của hắn, lật sẵn đến trang có viết “Tiêu Hán Thần tứ tử Tiêu Dật Hiên”, tới lúc đó hắn tuỳ tiện tìm lý do cho nó bước đến mà nhìn thấy.
(Cũng tội Phụ thân dữ lắm!)
Vô cùng đắc ý với biện pháp vừa nghĩ ra, nghe tiếng người rõ cửa, Tiêu Hán Thần vội vàng ngồi trở lại ghế, bày bộ dáng nghiêm nghị. Thế nhưng chỉ thấy có mình Dư ba, còn đứa hài tử kia đâu?
“Người đâu?”
“Bẩm lão gia, Hiên thiếu gia đi rồi.”
“Cái gì mà đi rồi?” – Nghe Dư bá nói, Tiêu Hán Thần thực sự hoang mang.
“Phòng của Hiên thiếu gia được thu dọn sạch sẽ giống như khi ngài ấy vừa đến, những đồ vật thuộc về Hiên thiếu gia mang đến đều không thấy nữa.”
Tiêu Hán Thần không tin vào tai mình, vội xông ra ngoài. Tên xú tiểu tử kia nhất định là trả thù hắn đêm qua tuyệt tình nên cố ý bảo Dư bá gạt hắn. Căn phòng trống rỗng không một bóng người, Tiêu Hán Thần rốt cuộc tin là thật.
Nguyên lai, tối hôm qua ngươi sửa thái độ cầu xin là tự cho mình một lần cơ hội trước khi rời đi? Ta ngay lúc ấy tuyệt tình đã cho ngươi một quyết định. Ngươi kêu một tiếng “Tiêu Tướng quân” biểu thì rằng từ nay về buông bỏ Tiêu gia chuyện, ngươi xoay người không quay đầu biểu thị cho ra đi vĩnh viễn … Ngươi không phải da mặt dày lắm sao? Ngươi rất thích đùa bỡn ta mà… Vì cái gì ngươi lại buông bỏ. Ta đã muốn hối hận, ta đã viết tên ngươi viết vào gia phả của Tiêu gia. Vì cái gì mà ngay cả một đêm ngươi cũng chờ không được, nhất quyết rời đi.
(Biết hối hận rồi nha!)
Tiêu Hán Thần lại vội vàng đi đến đại môn, vẫn hy vọng là tên xú tiểu tử đang trốn ở ngoài kia cười trêu chính mình. Nhưng vẫn chẳng có một bóng người. Thất vọng quay vào trong lại thoáng nhìn qua cây cột lớn, trên đó có khắc mấy chữ…
“Tiêu Dật Hiên, đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ta nhất định lột da ngươi ra.”
Dư bá cũng một trận hồ đồ, lão gia vừa rồi còn âu sầu thất vọng mà hiện tại lại tức giận đùng đùng. Đánh ánh mắt sang cột trụ liền thấy rõ ràng một hàng chữ.
“Tiêu Dật Hiên đã đến đây ngoạn!”