Tiêu Dao môn tuy ẩn cư sơn cốc nhưng môn hạ đệ tử không phải ít, hiện giờ toàn bộ tề tụ tại hình đường. Trên bàn hương án nơi hộp gỗ dài khoảng một thước, Chấp pháp trưởng lão tiến lên dâng hương bái lễ thỉnh ra vô cực roi. Roi này từ ngày sáng lập môn phái qua mấy trăm năm số lần sử dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vô cực roi là những sợi tàm ti bằng vàng bó lại, vô cùng mềm dẻo, uy lực kinh người. Phía đầu roi được quấn thêm đồng tiền khi đánh sẽ phát ra tiếng vang, nếu không kể đến hoàn cảnh sử dụng hẳn người bên ngoài sẽ nghĩ là nghe tiếng nhạc vui tai.
Trong nội đường, người câm phẫn, kẻ khinh miệt hoàn toàn không có một lời cầu xin, đó cũng là điều nằm trong dự liệu.
Tiêu Vân Hiên lẳng lặng cởi áo để lộ tấm lưng trần chằng chịt vết thương, có vết đao kiếm nhưng chủ yếu vẫn là dấu vết của hình cụ lưu lại. Tiêu Vân Hiên vẫn bình thản không hề có một chút khiếp sợ
“Vèo …chat” “Một”
Đau đớn kịch liệt làm hắn suýt hét lên, mặc dù chịu hình đối với hắn là chuyện thường ngày không có gì quá khó khăn nhưng từ trước đến nay chưa từng khó chịu như vậy, ngay cả thảm khốc nhất hình cụ ma giáo cũng không sánh bằng.
“Vèo … chat” “Hai”.
Theo tiếng roi, Tiêu Vân Hiên trước mắt là một khoảng tối đen, đúng là bản thân đã quá xem thường uy lực của Vô cực roi này.
“Vèo …chat” “Ba”.
“Vèo …chat” “Bốn”.
“Vèo …chat” “Năm”.
Trong nội đường, tât cả dường như ngừng hô hấp chỉ còn tiếng roi xe gió gào thét.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”…
Mới roi nhưng Tiêu Vân Hiên sớm đã không thể kiên trì nằm sấp trên mặt đất, mỗi roi hạ xuống như cào nát xương tủy, huyết nhục mơ hồ, máu từng giọt theo rãnh tay chảy ra nguyên lai là do móng tay cấm sâu vào da thịt. Đau đớn nhập thân, Tiêu Vân Hiên cũng không còn sức mà gào thét.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”…
Điểm đến roi, Vân Kiếm nhịn không nổi nữa hạ lệnh ngừng tay
Đứa nhỏ này, hôm nay căn bản chính là muốn đến ăn đòn. Lúc này cho dù là một tên vô danh tiểu tốt ở Tiêu Dao môn cũng có thể hạ sát được hắn nói gì đến quyết đấu sinh tử.
Trong nội đường tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn mình, nếu nói mình khinh địch mà bằng lòng miễn đi hình phạt này thì sao? Hắn phản bội sư môn gia nhập ma giáo là sự thật càng không nói đến hắn đã làm Giáo chủ ma giáo. Đã định ra hình phạt có đạo lý nào mà vô duyên vô cớ miễn trừ.
Môn quy Tiêu Dao môn trừ khi kháng hình bất tuân, trong quá trình thụ hình không cấm thi triển nội lực.
Đứa nhỏ trước mặt một thân võ nghệ đã xuất thần nhập hóa, nội lực thâm hậu chỉ sợ ngay cả mình từ lâu đã không sánh kịp, tuy roi hình gian nan nhưng nếu hắn vận nội lực bảo vệ tâm mạch thì sẽ không nguy hại đến tính mạng.
“Lui hạ quần áo, quất roi khe mông” Vân Kiếm trầm giọng nói.
Khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ giúp Tiêu Vân Hiên bình ổn hô hấp, chưa hoàn toàn khôi phục ý thức liền nghe được lời sư phụ nói. Khóe miệng đầy máu tươi khẽ nhếch lên, cho đến bước đường này sư phụ vẫn là thương tiếc chính mình.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”
Đau đớn như cơn suối chảy không dứt, có da thịt chống đỡ cũng là dễ chịu hơn không ít. Hắn vùi đầu vào khuỷu tay nhịn đau.
Chính mình cả đời này, hai mươi năm trước ngày ngày mẫu thân côn bổng trên thân cũng may mười tuổi năm đó gặp sư phụ, được người khuyên can học ôn hòa lại đổi lấy ma giáo thập hình khóc liệt. Phụ thân vẫn là thương yêu chính mình bằng không dựa vào tính tình đối nghịch sớm đã chết không biết bao lần. Nhớ về phụ thân chính mình thật là đáng chết.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”
Lại qua roi, khe mông sớm đã không còn chỗ lành lạnh. Chấp pháp trưởng lão cũng không chút nương tay, thật bội phục lão hơn bảy mươi roi đạo lực không hề suy xuyển.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”
Tiêu Vân Hiên ý thức dần đã mơ hồ, toàn thân đau đớn không còn phân định roi hạ ở nơi nào, muốn duy trì tỉnh táo cũng là quá xa vời.
“Vèo …chat”, “Vèo …chat”, “Vèo …chat”
Một trăm roi đánh xong, Tiêu Vân Hiên gục trên mặt đất, không chút phản ứng. Vân Kiếm rốt cục nhịn không được tiến đến muốn nâng cái đứa nhỏ thân đầy máu kia nhưng căn bản lại không có một chỗ để chạm vào.
Sau một lúc lâu, Tiêu Vân Hiên chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu quả thật gặp được hình ảnh người mình ngày nhớ đêm mong.
Vân kiếm gặp người đã tỉnh lại, cảm thấy không ổn, cầm tay bắt mạch, tay khẽ run lại nhìn đứa nhỏ vì đau đớn mà sắc mặt tái nhợt, vừa rồi dường như không còn tâm mạch.
“Ngươi không có vận công bảo vệ tâm mạch”
“Sư phụ … ôm… Hiên nhi … được không, sư phụ … rất lâu … người không … không có … ôm … Hiên nhi rồi” Nghe bên tai đứt quãng cầu xin, Vân Kiếm trực tiếp ngồi trên trên mặt đất, hai tay run rẩy cẩn thận đem đồ nhi tựa trên đùi của mình. Một chút động khiến Vân Hiên đau đến không còn khí lực.
Duỗi ra hai tay ôm chặt lấy sư phụ Tiêu Vân Hiên thỏa mãn tươi cười.
“Sư phụ… Hiên nhi … cho tới bây giờ … không có … dùng …võ công người…dạy Hiên nhi… hại … hại người” Cố hết sức nói xong một câu, Tiêu Vân Hiên thở dốc.
“Y…thuật mẫu thân….dạy … Hiên nhi cũng chỉ dùng nó …giết … giết qua một người … Người kia … hắn … họ Tiêu tên là…Bá Thiên … Ha ha, sư phụ ngài biết không?… Hắn … hắn cả đời đa nghi, trên đời này … chỉ … đối với một mình ta …”
“Đã đủ rồi! Đừng nói nữa Hiên nhi để sư phụ trị thương cho ngươi, đừng nói nữa” Vân Kiếm không nghe nổi cắt ngang.
Khi xưa Tiêu Bá Thiên là bá chủ thiên hạ, thống lĩnh ma giáo càng quét giang hồ ngay cả Tiêu Dao môn cũng tổn thất thảm trọng mà quy ẩn sơn cốc chờ ngày tái khởi. Chưa từng nghĩ mấy tháng trước, ma giáo chỉ ít ngày nữa có thể nhất thống giang hồ Tiêu Bá Thiên lại bệnh nặng vong mạng, cũng chưa từng nghĩ là do con trai hắn hạ thủ.
“Trị thương? Không cần” là hồi quang phản chiếu, Tiêu Vân Hiên lúc này nói chuyện lưu loát hơn rất nhiều: “Sư phụ người cảm thấy một tên khi sư diệt tổ, hại chết mẫu thân, mưu sát phụ thân còn xứng đáng sống trên đời hay không?”
“Hiên nhi …” Ngoại trừ kêu một tiếng Hiên nhi, Vân Kiếm không biết nên thế nào trả lời. Hắn không thể nói: “Hết thảy đều không phải lỗi của ngươi” lại càng không nhẫn tâm nói: “Xác thực đáng chết”.
“Ha ha, rốt cục có thể nghe sư phụ gọi con là Hiên nhi. Sư phụ người nói xem nếu mẫu thân biết Hiên nhi dùng y thuật của người truyền dạy để báo thù thì có hay không oán hận Hiên nhi”.
“Sẽ không, sẽ không mẫu thân nhất định sẽ tha thứ cho Hiên nhi”
“Ha ha, Thật vậy sao? Kỳ thực phụ thân đối với Hiên nhi rất tốt. Dù cho con nhiều lần ngỗ nghịch, hắn cũng chỉ là giáo huấn một trận là xong chuyện cũng không làm gì tổn thương con. Phụ thân thương con hơn mẫu thân rất nhiều” Thản nhiên nói lời nói, lệ chảy dài theo khóe mắt.
“Sư phụ, Hiên nhi không hi vọng có thể ở lại Tiêu Dao cốc. Sau khi Hiên nhi chết đi sư phụ hãy đem con đi hỏa táng. Tro cốt rải lên trời hay xuống biển khơi đều tốt như thế Hiên nhi có thể tự do tự tại rồi
“Tốt, tốt, sư phụ đáp ứng, Hiên nhi về sau nhất định có thể tự do tự tại rồi.”
Nghe sư phụ nói, Tiêu Vân Hiên vui vẻ cười nắm chặt cánh tay người
“Nếu ông trời … thật sự … thương cảm, nguyện kiếp sau… làm một cái … không cha không mẹ …… Cô … nhi” bàn tay vô lực buông thỏng thắm đầy máu tươi
“Hiên nhi … Hiên nhi …”
Vân Kiếm ôm chặt thân thể không một chút sinh cơ, cỡ nào hy vọng có thể nghe được nó kêu đau, trách mình ôm quá chặt. Đáng tiếc, nội đường thật tĩnh lặng, cái gì cũng không nghe được.
Chấp pháp trưởng lão chậm rãi quỳ xuống: “Môn chủ, Tiêu Vân Hiên tuy phạm vào môn quy nhưng đã chịu qua trách phạt, có thể hay không được chôn cất tại Tiêu Dao cốc.
“Xin Môn chủ khai ân” gần một nửa người trong đại sảnh đường quỳ xuống cầu xin.
“Không cần, các ngươi không nghe thấy Hiên nhi nói gì sao? Hiên nhi là muốn bay lượn cùng mây trời, ngao du cùng biển khơi, nó là muốn tự do tự tại. Ai cũng không thể trói buộc nó cho dù là ta hay là Tiêu Dao cốc này” lệ rơi dung hòa máu tươi chẳng còn khác biệt.
Hết chương .
Lời của Tác giả
Đọc đến đây không hiểu mọi người có hiểu được một phần của kiếp trước hay không? Kỳ thật đối với chuyện kiếp trước, Tử Thần trong lòng cũng có một nguyên vẹn câu chuyện nay kể cho mọi người một chút để rõ ràng hơn.
Mẫu thân của Vân Hiên là Liễu Hồng xuất thân là thần y thế gia.
Ma giáo giáo chủ Tiêu Bá Thiên vì muốn đoạt được thần y độc kinh nên đã sát hại toàn gia của Liễu Hồng.
May mắn đào thoát, Liễu Hồng phát hiện mình đã mang thai đứa con của tên đại ma đầu kia, trong lòng đã suy tính sinh ra đứa trẻ này và nó chính là Tiêu Vân Hiên.
Liễu Hồng chưa từng giấu diếm thân thế của Vân Hiên, lúc này Liễu Hồng đã có phần điên dại. Nàng nghĩ rằng nếu như Tiêu Bá Thiên ngươi muốn độc chiếm y thuật của Liễu gia vậy ta đây sẽ đem y thuật ấy truyền dạy cho con của ngươi.
Nhưng thực tế, nói rằng Liễu Hồng vì Tiêu Bá Thiên truyền dạy y thuật cho Vân Hiên không bằng nói nàng dùng y thuật làm cớ tra tấn Vân hiên.Vân Hiên học y khi chỉ mới mười tuổi. Đứa trẻ mười tuổi như thế nào học thành thiên hạ vô địch độc thủ, chỉ bằng điểm này không khó tưởng tưởng ra có bao nhiêu gian khổ. Mỗi ngày số lượng nhiệm vụ mẫu thân giao cho không đếm xuể, không thể hoàn thành côn bổng trên thân khó tránh được.
Vân Kiếm gặp Vân Hiên lần đầu tiên là vào năm mười tuổi, nó bởi vì leo núi hái thuốc bị gãy chân không thể về nha, Liễu Hồng lại cho rằng nó vong ơn muốn chạy trốn đem nó đánh chết.Vân kiếm thương tình cứu Vân Hiên một mạng nhưng Liễu Hồng như thế nào cũng không chịu chữa trị cái chân bị gãy kia. Cho đến khi gặp lại Tiêu Bá Thiên, Vân Hiên được quỷ y dùng hết mười cái chân của người lành lạnh làm phương thuốc trị khỏi.
Vân Kiếm vì cùng Tiêu Bá Thiên giao chiến mà kinh mạch tổn thương nghiêm trọng, gặp được Vân Hiên căn cơ vô cùng tốt muốn thu nhận nó làm đồ đệ nên ra tay thu nhận hai mẫu tử. Vân Hiên mười bảy tuổi, Vân Kiếm nội thương cũng hoàn toàn khỏi hẳn, không đành lòng nhìn giang hồ bị Tiêu Bá Thiên làm loạn không chốn yên bình liền hạ sơn. Vốn định mang Vân Hiên cùng trở về Tiêu Dao cốc nhưng Liễu Hồng không đồng ý, Vân Hiên lại không dám trái lời. Lúc này Vân Kiếm không hề biết thân thế của Vân Hiên, Liễu Hồng không muốn nói, Vân Hiên càng không dám nói.
Ba năm sau, Vân Kiếm dẫn đầu Tiêu Dao môn cùng ma giáo giao chiến, trở về tìm Vân Hiên thì phát hiện Liễu Hồng đã chết, Vân Hiên cũng bị phụ thân mang về ma giáo.
Tiêu Bá Thiên đối với Liễu Hồng không hề động chân tình, khi biết được sự tồn tại của Vân Hiên vội tìm đến cửa giết chết Liễu Hồng, mang Vân Hiên rời đi. Tiêu Bá Thiên cả đời không con liền đem Vân Hiên làm người kế thừa mà tận lực bồi dưỡng. Xét về góc độ của một phụ thân, kì thật Tiêu Bá Thiên rất thương yêu Vân Hiên, có thể Vân Hiên cũng chính người duy nhất trên thế gian này làm Tiêu Bá Hiên động lòng. Liễu Hồng dù sao cũng là chánh đạo danh môn thế gia, Vân Kiếm cũng là chủ trương chính nghĩa chánh đạo làm mục tiêu. Là do một tay hai người này dạy dỗ thành Vân Hiên căn bản không thể cùng phụ thân hắn dung hòa.
Ba năm trôi qua, Vân Hiên cơ hồ mọi chuyện đều cùng phụ thân hắn đối nghịch, nhưng mỗi lần như vậy Tiêu Bá Thiên chỉ trừng phạt một chút rồi lại thôi. Cuối cùng nhìn phụ thân tàn bạo bất nhân, giang hồ gần như bị hủy diệt, Vân Hiên xuống tay độc chết phụ thân. Tiêu Bá Thiên trước khi chết biết được chân tướng nhưng vẫn là buông tha cho đứa con một con đường sống.
Cứ như vậy, đai cuộc hỗn loạn được bình ổn, sau khi phụ thân mất được ba tháng, Tiêu Vân Hiên xông vào Tiêu Dao Cốc…..