" Đi."_ Hoàng đế không hề hỏi ý nàng, đã nắm lấy tay nàng, tiếp tục hướng về phía trước.
Vài bông tuyết bắt đầu phiêu tán, rơi trên con đường đầy tuyết này, hòa thành một thể với nó. Con đường im tĩnh hơn ngày thường rất nhiều, với khí trời này, ước chừng mọi người đều thích ở nhà sưởi ấm hơn.
Từng phường, từng nhà, từng ngọn cây trong thành, đều được một màu trắng bao phủ, so với lúc trước bớt đi hai phần nghiêm túc, tăng thêm hai phần ấm áp cùng uy nghiêm.
Ngẫu nhiên sẽ có vài tiểu hài tử cười đùa chạy qua, ăn mặc thật dày, cùng kêu hô với các đồng bạn, cùng nhau đánh trận tuyết (ném tuyết). Tô Dư có chút thất thần, nàng cũng từng lớn lên như vậy -- cho dù lúc bé trong nhà quản rất nghiêm, sẽ không cho ra ngoài chơi như thế, nhưng thời điểm tuyết rơi, nàng vẫn có thể tùy ý chơi đùa trong phủ.
Khi đó nàng cùng Tô Triệt từ mùa thu liền ngày ngày chờ đợi một trận bão tuyết, sau đó khi trận tuyết đầu đông rơi xuống, liền hợp lực làm một người tuyết thật to.
Thẳng đến khi nàng xuất giá.
Tháng giêng năm ấy nàng mười lăm tuổi gả vào phủ Thái tử, bình an vô sự trải qua tháng, sau đó chưa đến trung thu đã nháo với thái tử. Mùa đông năm ấy, là lần đầu tiên nàng cảm thấy...trời đông giá rét thật thê lương.
Cho dù mọi người lúc đó đều nhất mực cung kính gọi nàng tiếng "Thái tử phi điện hạ", nhưng khi đó, nàng vẫn vô cùng hiểu rõ, trong lòng nàng luôn hi vọng chính mình chưa bao giờ gả qua.
" Làm sao vậy?"_ Âm thanh trầm thấp của hoàng đế vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng. Tô Dư ngẩng đầu lên, vừa nhìn hắn, vừa khẽ lay động cánh tay.
" Luôn có chuyện không chịu nói."_ Hoàng đế cười nhẹ, tiếp tục nhìn nàng, ý cười không giảm.
" Không chịu nói, là vì thần thiếp biết bệ hạ sẽ không muốn nghe."_ Tô Dư khẽ mỉm cười, cúi đầu nói. Đột nhiên một cỗ xe ngựa lớn chạy đến từ đường cái, tốc độ có chút nhanh. Hoàng đế nghe tiếng liền liếc mắt nhìn theo, làm như vô tình di chuyển từ phía sau sang phía ngoài của nàng, cười nói:" Ngươi không nói làm sao biết trẫm không muốn nghe?"_ Hoàng đế nhìn nàng _" Trẫm bây giờ muốn nghe nhất, chính là từng chuyện về ngươi."
Tô Dư mỉm cười một cái, nửa đùa nói: "Nếu là chuyện đại bất kính thì sao?"
" Trẫm đã nói muốn ngươi làm thê tử trẫm."_ Hoàng đế nói _" Giữa phu thê, không có gì là đại bất kính cả."
Tô Dư cuối cùng khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra chuyện tình vừa nghĩ lúc nãy. Hoàng đế im lặng lắng nghe, khi nghe thấy chuyện năm đó phát sinh trong phủ, hắn còn không biết nó đã từng xảy ra.
Nàng nói, đó là lần đầu tiên nàng một mình đắp người tuyết.
Lúc trước luôn có Tô Triệt, còn có các thế gia quý nữ khác cùng nhau đắp. Nhưng năm ấy nàng đã là thái tử phi, không thể gặp được Tô Triệt, thiếp thấp đối với vị chính thất bị thái tử chán ghét như nàng lại càng trốn còn không kịp.
" Đắp rất chậm, đắp từ sáng đến trưa, mới miễn cưỡng đắp được phần thân."_ Tô Dư mỉm cười nhớ lại _" Rét đến mức hai tay muốn đóng băng, lạnh đến phát đau, nhưng như vậy cũng tốt, coi như có cái lý do để khóc một hồi."_ Lúc đó nàng là thái tử phi, luôn phải coi chừng cử chỉ của mình. Cho dù mỗi ngày có trôi qua ủy khuất thế nào đi nữa. Nàng chỉ có thể ở trong phòng của mình khóc rống lên, chốn vào trong chăn, lúc đó ai cũng khuyên không được. Nhưng nàng vẫn rất muốn có thể khóc một trận thật lớn vào ban ngày, nên lúc hai tay đau đớn vì lạnh đó nàng liền coi như một cái cớ. Cứ như vậy ngồi xổm trong sân, trước mặt người tuyết đang đắp dở, "Oa" một tiếng khóc lớn.
"Khi đó thần thiếp thật sự nhớ nhà, cho dù quy củ trong nhà rất nghiêm, nghiêm đến mức làm thần thiếp lúc còn ở nhà đều ngày ngày mong ngóng được gả đi."_ Trong tiếng than thở của Tô Dư xen lẫn chút ý cười _" Nhưng ở nhà, cho dù phụ thân đối với thần thiếp luôn nghiêm khắc, khi xảy ra chuyện cũng sẽ vẫn nghe thần thiếp giải thích một câu."
Không giống hắn.
" Chắc bệ hạ không biết nhỉ? Lúc đó thần thiếp rất hi vọng mình có thể phạm phải một sai lầm nữa, khiến cho bệ hạ...hoặc khiến cho tiên đế phải trực tiếp hạ chỉ, lệnh cho bệ hạ hưu thần thiếp."_ Hoàng đế giật mình, lại nghe nàng nói _" Nhưng thần thiếp rốt cuộc vẫn không có lá gan đó, không dám phạm thêm sai lầm gì nữa."
Nhìn nàng thê lương như vậy, hoàng đế hỏi nàng:" Vì Tô gia?"
" Đúng, vì Tô gia."_ Tô Dư gật đầu, tiện đà dừng bước lại. Ngưng mắt nhìn hắn nói _" Bệ hạ nói muốn thần thiếp làm thê tử bệ hạ, vậy nếu Tô gia quả thực phạm phải tội lớn tày trời thì sao?"
Nàng hỏi rất nghiêm túc, làm hoàng đế không khỏi nghẹn lời.
Đây là lời hứa hắn không thể cho nàng.
Hắn trọng sinh sống lại, chân tâm thật ý muốn đối tốt với nàng, nhưng Tô gia...
Nếu quả thật là tội lớn "ngập trời", chính là gây họa cho triều đình hoặc làm dao động căn cơ Đại Yến. Hoàng đế biết nàng muốn một câu "Xá tội cho Tô gia", nhưng lời này hắn lại không thể nói trước được.
Hắn có thể đền bù tổn thất cho nàng, nhưng không thể liên lụy đến cơ nghiệp tổ tiên.
" A Dư, dã tâm của phụ thân ngươi, ngươi so với trẫm rõ ràng hơn nhiều." _ Hoàng đế nặng nề thở dài _" Ngươi cũng biết, chuyện trên triều, chưa bao giờ là do một mình trẫm định đoạt cả, trẫm không thể dễ dàng cho ngươi một lời hứa được."_ Hoàng đế trầm ngâm, hơi ngưng lại một chút, sau đó nói _" Nhưng trẫm có thể đảm bảo... nếu như một ngày Tô gia phạm phải tội không thể dung thứ, trẫm nhất định sẽ theo ý ngươi mà tận lực giảm nhẹ tội cho Tô gia. Có thể lưu đày liền không ban chết, có thể phạt tiền liền không lưu đày."_ Hắn nói xong, cười bất đắc dĩ _" Chỉ mong phụ thân ngươi sẽ cho trẫm cơ hội này."
Tô Dư trầm mặc, giống như đang cân nhắc từng lời hắn nói, thần sắc khiến hắn bất an không thôi. Thời điểm đang tự định giá xem có nên giải thích lại điều gì hay không, Tô Dư bỗng ngẩng đầu lên, mặt mày cong thành một đường, cười nói:" Vậy thần thiếp liền tin bệ hạ."
" Cái gì?"_ Ngược lại khiến cho hoàng đế ngẩn ra.
" Tin bệ hạ nói muốn thần thiếp làm thê tử của bệ hạ không phải nói suông, cũng không phải có dụng ý khác."_ Tô Dư nhẹ nhàng nói _" Nếu thật muốn lừa gạt thần thiếp, chỉ cần lấy chuyện Tô gia này nói dễ nghe một chút làm cho thần thiếp an tâm là được rồi."
Hoàng đế nghe vậy liền nhướng mày, nhìn nhạt nàng hồi lâu, thấy nàng vẫn cong môi mỉm cười, thở dài nói: "Ngươi quả thật cũng có chút tiểu thông minh nhỉ..."
" Đây có được tính là khen không?"_ Tô Dư hỏi hắn.
"..."_ Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát _" Đương nhiên là tính."
" Hứ, công phu qua loa của bệ hạ là nhất rồi."_ Tô Dư cong mi cười, có ý muốn chọc nghẹn hắn, bù lại chuyện tấn phong mấy ngày trước bị hắn chọc cho không nói được gì _" Hỏi người trong thiên hạ câu này, sợ rằng không có mấy vài người xem đây là lời khen."
" Không thể đâu."_ Hoàng đế ý cười càng sâu, liếc nàng một cái nói _"Trẫm sẽ bố cáo thiên hạ, về sau ai nói một câu "tiểu thông minh" này, đều là đang chân tâm thật ý khen người khác. Không phải cố ý nói xấu cũng không phải cố tình trào phúng, như vậy có được không?"
Chỉ thấy Tô Dư chuyển mắt một cái, đã giương mắt lên nói:" Bệ hạ rất có "tiểu thông minh"!"
Cứ như vậy bị nàng bêu xấu, hắn vừa mở kim khẩu, chính miệng nói "chân tâm thật ý khen người khác", bây giờ làm sao bác bỏ lời của mình đây.
Liếc nàng một cái, hoàng đế bỗng dưng buông tay không đỡ nàng nữa. Do một đường đều đi như vậy khiến Tô Dư nhất thời không dám di chuyển, vừa động một chút liền không nhịn được muốn trượt ngã. Vốn hoàng đế cũng không cố ý trêu chọc nhưng vừa nhìn thấy nàng quẩn bách như vậy, trong lòng liền nảy sinh tà ý, nhìn xung quanh một vòng, đưa tay nắm lấy một vốc tuyết trên cành cây nhỏ ven đường.
" Bệ hạ đừng..."_ Tô Dư vừa nhìn hắn đi tới, liền biết hắn muốn làm gì, duy trì thăng bằng dưới chân để chạy trốn, nhưng rốt cuộc vẫn phải trơ mắt nhìn hắn đến gần mình.
" Hứ..."_ Hoàng đế cười nhẹ một tiếng, giơ tay lên, một nắm bông tuyết liền rơi xuống mặt nàng.
Tô Dư muốn tránh cũng không được, chỉ đành kêu lên sợ hãi.
Lạnh quá...
Vừa lau tuyết trên mặt, vừa tràn đầy ủy khuất nói:" Mới vừa nói tin bệ hạ.."
Trong lúc lau mặt tay của nàng cũng nhiễm lạnh theo, Tô Dư vừa định thần lại, liền nhanh chóng duỗi tay ra, vừa vặn chạm vào cổ hoàng đế.
Lúc này đến phiên hắn phải kêu lên vì lạnh.
Cung nhân tùy giá ở phía xa nhìn thấy: Bệ hạ cùng Chiêu Nghi nương nương...đang đánh nhau sao?
Nhìn vừa giống lại vừa không giống.
Đẩy tay nàng ra, hoàng đế trợn mắt nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác của Tô Dư:" Ngươi dám?"
Không ngờ nàng còn cười hỏi ngược lại:" Thì sao nào?"
Thì sao à? Nàng nửa bước cũng đi không được, nhưng hắn lại có thể vững vàng bước đi trong tuyết. Cúi đầu nhìn sơ qua, sau đó liền nhặt lấy một khối tuyết, vừa ước lượng trong tay vừa cười nhìn nàng.
"..."_ Tô Dư nhìn khối tuyết kia, mặt mũi trắng bệch. Nắm tuyết kia ước chừng đã đông cứng hơn nửa, một nửa là băng một nửa là tuyết -- nếu hắn cứ như vậy đập xuống chẳng phải là thành họa lớn sao?
" Bệ...hạ..."_ Tô Dư cắn môi lui về phía sau nửa bước.
" Ửm?"_ Hoàng đế làm như vô tình bước về phía trước nửa bước, trong tay vẫn cấm khối tuyết kia.
" Thần thiếp sai..."_ Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói, hoàng đế đã ra tay trả thù. Ngược lại cũng không trực tiếp ném vào nàng, nhưng lại đem khối tuyết kia áp vào cổ nàng. Lạnh đến mức Tô Dư nhịn không được rụt người lại, muốn ngồi xuống tránh né. Lúc đang ngồi xuống cơ thể bỗng mất thăng bằng, khẽ nghiêng người một cái liền ngã về phía sau. Hoàng đế cả kinh, vội buông khối băng trong tay ra đỡ lấy nàng.
Vừa đỡ ngược lại, khối băng kia liền thuận tiện chui theo cổ trực tiếp rơi vào trong áo Tô Dư.
Một hồi lãnh ý liên tục truyền từ cổ xuống hông, Tô Dư cắn răng hít một ngụm khí lạnh.
"..."_ Hoàng đế trong lòng biết đây là chuyện gì, nhất thời luống cuống không thôi, cầm tay của nàng mãi chưa buông, ấp úng nói _" A Dư...cái này...trẫm..."
" Bệ...hạ..."_ Tô Dư hàm răng khẽ run, trừng mắt nhìn hắn.
Khối băng kia lớn bằng nửa nắm tay, nếu cứ thế chờ nó tan hết trong y phục nàng...
Hoàng đế cảm thấy nàng sẽ ghi hận mình một hồi đây.
Còn nếu cho cung nhân tùy giá tiến lên hỗ trợ...
Hoàng đế cảm thấy loại chuyện quẫn bách này nếu cho cung nhân biết rõ, nàng lại càng ghi hận mình hơn.
" Đừng động..."_ Hoàng đế vừa chịu đựng lúng túng vừa nhịn xuống cảm xúc muốn cười trên nỗi đau người khác, giữ chặt lấy nàng để nàng không lộn xộn được. Nhìn nhìn lớp áo choàng dày khoác trên người nàng, cảm thấy..........nếu chỉ là động tác nhỏ, người ngoài chắc sẽ không nhìn thấy được.
Sống lưng liên tục truyền đến cảm giác mát lạnh khiến Tô Dư không dám lộn xộn, chỉ biết nhìn hai tay hoàng đế thăm dò vào áo choàng, vòng ra sau lưng nàng nhẹ nhàng di chuyển, đến khi rút ra, phía dưới áo choàng liền truyền đến tiếng khối băng chạm đất.
Tô Dư nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tay hoàng đế vừa buông ra, liền nhân lúc Tô Dư giật mình mà dùng chút lực, thuận lợi kéo cả người nàng vào trong ngực hắn.
" Đừng động."_ Hoàng đế lại lần nữa nói những lời này. Nhưng không có khối băng ở đây, nàng rõ ràng không muốn nghe lời hắn, hắn bất đắc dĩ tăng thêm hai phần âm thanh, nói lại lần nữa _" Đừng động."
Thế nhưng Tô Dư vẫn giãy. Hắn không cố kỵ như vậy cũng không sao -- nhưng đây là đường cái Cẩm Đô, bao nhiêu phủ đệ của triều thần đều đang nằm gần nơi này, nếu chẳng may chạm mặt...
Bệ hạ ngài không sợ người khác cưu hặc sao?
Nhưng Tô Dư nào biết suy nghĩ của hắn.
Đời trước, hình ảnh nàng tự sát lúc nào cũng ở trong đáy lòng hắn không xóa đi được, áy náy, thẹn thùng cùng ảo não khi đó vẫn kéo dài đến tận bây giờ, hơn nữa lại càng ngày càng tăng.
Từ đó hắn liền mỗi ngày không nhịn được mà nghĩ...
Nếu như hắn chịu đối tốt với nàng một chút, dù chỉ là chịu nghe nàng giải thích thêm một câu, có phải sẽ không giống như vậy hay không.
Hắn sẽ không phải trơ mắt nhìn nàng chịu hết ủy khuất mà tự sát.
Khi đó hắn vạn phần muốn ngăn lưỡi dao rơi xuống trên người nàng, ôm nàng nói hắn hối hận rồi. Nhưng hắn lại không thể, cánh tay của hắn lần lượt đi xuyên qua nàng nửa điểm cũng không chạm được, cho đến tận khi nàng ngã xuống, hắn cũng không thể ôm nàng...
Cho nên cả đời này, mỗi khi hắn được ôm nàng, hắn đều có chút vui mừng không rõ, mỗi một lần đều không muốn buông ra.
" A Dư."_ Hắn gọi tiếng, nghe được nàng có chút bất an trả lời:" Vâng?"
" Sẽ không để ngươi ủy khuất lần nữa."_ Hắn nói, một lát sau, mới nghe được nàng kinh nghi trả lời:" Nha..."
"... Ân."
Đại khái là do tuyết rơi, hoặc là vì ngày đó hoàng đế bãi triều từ sớm, bọn họ vạn phần may mắn không chạm mặt bất cứ triều thần nào, miễn cho hoàng đế ngày kế tiếp phải ứng phó với một đám quan văn.
Hôm nay hai người chơi đến tiêu sái, không chỉ đem cảnh tuyết trong thành ngắm hết một lượt, còn không quên dạo qua phố Tây cùng chợ Đông một lần.
Theo hoàng đế nói, đây là đi xem một chút giá hàng hóa ở dân gian thế nào.
Lúc hồi cung cũng đã gần đến giờ Tuất (), cũng là thời gian các tần phi đi thỉnh an từ Trường Thu cung trở về (). Hoàng đế cùng Tô Dư đều khômg dùng bộ liễn, dắt tay nhau thản nhiên đi vào hoàng cung.
() Giờ Tuất: Từ h - h tối.
() Cái này mình cũng không rõ, hình như có đến hai buổi thỉnh an thì phải, một cái tối một cái sáng.
Có vài tần phi hoặc cung nhân vô tình chạm mặt, mượn ánh đèn mà nhìn thấy bọn họ, liền quỳ xuống phúc thân, hoàng đế thỉnh thoảng đáp một chữ "Khả", tầm mắt rất ít khi dời khỏi người nàng.
Một đường đi thẳng đến Thành Thư điện, tự cởi bỏ áo choàng, cung nhân liền lập tức dâng trà nóng lên cho hai người. Hoàng đế thấy vậy liền cười nói:" Đổi thành rượu đi."
Lại là sinh thần, lại là uống rượu, Tô Dư không khỏi nghĩ đến sự kiện một năm trước kia, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.
Cuối cùng cũng đi được nửa chặng đường
Cố lên chỉ còn chương nữa thôi
Nhớ vote cho mình nha