Tô Dư trở lại Khinh Lê cung, vừa mới đặt chân vào, đã thấy ngự tiền hoạn quan đến đây. Cầm trong tay một áo choàng đen giống như của hoàng đế, tiến điện liền hướng nàng khẽ khom người:" Sung Nghi nương nương thánh an."
" Hà đại nhân."_ Tô Dư nhẹ cười một tiếng, nhìn áo khoác trên tay hắn _" Làm sao vậy?"
Hoạn quan mặt không đổi sắc nói:" Đây là Cá Bột làm hư, bệ hạ nói mang đến cho nương nương."
"..."_ Tô Dư trệ lại chốc lát mới hỏi hắn _" Vậy Cá Bột đâu?"
Hoạn quan trả lời:" Tại Thành Thư điện."
Vì vậy chỉ nghỉ chân trong chốc lát, Tô Dư liền thay một bộ y phục, phân phó cung nhân chuẩn bị bộ liễn, đi Thành Thư điện.
_______________________________________
Hoàng đế cười sờ đầu Cá Bột:" A Dư đã trở lại."
Cá Bột không để ý hắn, ôm cái đuôi thật dài liếm láp, sau đó lại chơi đùa viên ngọc châu. Ngọc châu này là hôm nay nó đoạt được từ cung nữ, vốn là viên ngọc ở trên trâm cài tóc, nhưng có lẽ do lung lay nên bị nó chú ý tới, Cá Bột quan sát hồi lâu, sau đó liền nhảy lên đem viên ngọc gỡ xuống.
Hại cung nữ kia lúc ấy sợ đến hét lên, sắc mặt trắng bệch sửng sốt nửa ngày, mới phát hiện ra mọi người trong điện đều nhìn mình, liền quỳ xuống không ngừng dập đầu tạ tội.
Hoàng đế quét mắt nhìn Cá Bột đắc chí, hiển nhiên không thể đem chuyện này đổ lên đầu cung nữ kia được, lại càng không có biện pháp so đo cùng Cá Bột.
Bây giờ nhìn Cá Bột vì chơi hạt châu mà không thèm để ý mình, hoàng đế rất không cao hứng, đưa tay đem hạt châu đoạt đi:" Không cho chơi."
"..."_ Tiểu móng vuốt của Cá Bột liền giơ lên đoạt lại.
Hoàng đế lại đem nó đoạt về:" Trẫm nói không cho chơi!"
"!"_ Cá Bột lại lần nữa đoạt đi.
_______________________________________
Tô Dư ở cửa điện đụng phải một màn như vậy. Nhìn Cá Bột cùng hoàng đế tức giận, dưới chân nàng trệ lại một hồi, nhịn không được cười lên. Phi Ngư ở bên xem náo nhiệt thuận tiện kêu hai tiếng trợ uy cho Cá Bột lập tức quay đầu lại, vừa thấy Tô Dư liền nhanh nhẹn chạy tới, bổ nhào về phía nàng:"."
Hoàng đế đang cùng Cá Bột đoạt hạt châu cũng ngừng lại...
"."_ Cá Bột đem hạt châu đoạt trở về. Ôm trong chốc lát chờ hắn đoạt lại, nhưng thấy hắn không phản ứng, cái đầu nhỏ liền quay một cái, lập tức nhìn thấy Tô Dư.
Nhất thời cũng quăng hạt châu kia đi, chạy như bay.
Hạ Lan Tử Hành rõ ràng cảm thấy...ở trong mắt Cá Bột, hạt châu kia quan trọng hơn hắn, còn Tô Dư lại quan trọng hơn hạt châu.
Nghĩ lại cũng không biết vừa rồi mình tức giận cái gì!
" Khụ."_ Ho nhẹ một tiếng, hoàng đế đứng lên đi tới. Hai đầu vai Tô Dư do bị hai tiểu chồn đứng nên không hành lễ được, chỉ đành khẽ chào:" Bệ hạ thánh an."
Hai tiểu chồn lúc nàng cúi người có chút mất thăng bằng, đợi đến khi nàng đứng vững lại, liền nhảy xuống đất, mỗi con đứng một bên chân nàng.
Tròng mắt hoàng đế liếc nhanh hai tiểu chồn, ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía chúng, nhịn không được bật cười.
Hoàng đế khiêu mi:" Tới để chê cười trẫm phải không?"
" Không phải..."_ Tô Dư nén cười, nhưng cố nén nửa ngày lại càng cười lớn hơn _" Thần thiếp nghĩ...Phi Ngư cùng Cá Bột đánh nhau không nói...bệ hạ ngài..."
Ngài thế nào lại lây bệnh của Phi Ngư vậy?
Mắt thấy cung nhân canh cửa đều một bộ nén cười, sắc mặt hoàng đế trầm xuống, đưa tay nâng nàng vào điện:" Vài ngày không gặp, đã hiển nhiên xem trẫm thành trò đùa, nhìn trẫm bị con chồn tuyết kia khi dễ ngươi cao hứng lắm sao?"
" Khanh khách."_ Hai con chồn vừa kêu vừa nhảy lên án kỷ, nghiêng đầu nhìn hắn, giống như đang nói: Ngươi nói ai khi dễ ai?
Hoàng đế trầm mặc nhìn bọn chúng chốc lát, buông Tô Dư ra, đưa tay xách bọn chúng lên. Giao cho Từ U, còn nói với chúng:" Ngoan ngoãn, đi chơi một lát, không được làm loạn."
Từ U nghe vào, liền có cảm giác bệ hạ là đang giỗ tiểu hài tử.
_______________________________________
Trong điện lúc này mới yên tĩnh trở lại, hoàng đế cùng Tô Dư ngồi xuống, cười nói:" Mấy ngày nay vất vả rồi."
" Không sao."_ Tô Dư khẽ mỉm cười _" Rốt cuộc cũng không liên lụy tính mạng."
Hoàng đế cười một tiếng, đối với đáp án này cũng không nói gì. Cầm một quả quýt trên bàn lên vừa bóc vỏ vừa nói:" Thích khách dù sao vẫn phải tìm ra. Dọc đường đi, Thẩm Diệp có ý kiến gì không?"
Tô Dư cảm thấy, Thẩm Diệp đại khái là có phán đoán, nhưng lại chưa từng nói với nàng, trong lòng nàng cũng biết rõ nặng nhẹ nên cũng không chủ động hỏi tới. Bây giờ hoàng đế hỏi, nàng cũng chỉ đáp:" Thần thiếp không rõ lắm, không bằng bệ hạ trực tiếp truyền Thẩm đại nhân tới hỏi?"
Hoàng đế gật đầu:" Tất nhiên là vậy, ngày mai sẽ gọi."
Hôm nay, trước phải để hắn thấy người bị giam ở cấm quân Đô Úy phủ đã.
Bóc xong, hoàng đế chia quả quýt làm hai nửa, một nửa đưa cho Tô Dư, nửa còn lại vẫn cầm trong tay mình.
Tô Dư ăn một mảnh, nhất thời cảm thấy răng như nhũn ra, tâm vừa chuyển một cái liền cười nói:" Hảo ngọt!"
" Nha..."_ Hoàng đế nghe vậy, cũng không hoài nghi gì, trực tiếp đem hai ba múi bỏ vào miệng.
"..."_ Lông mày nhanh chóng chau lại, hung hăng trừng Tô Dư một cái, dám tính kế hắn.
Tô Dư lông mày khẽ cong, nghiêng đầu nhìn hắn cười không nói. Trong thần sắc cũng không có sợ hãi, ngược lại còn có chút cười trên nỗi đau người khác, nhìn rất khoái trá.
Hoàng đế lại liếc xéo nàng lần nữa, nhạt hỏi nàng:" Áo khoác của trẫm tính thế nào đây?"
"..."_ Tô Dư nghẹn lời, giật giật khoé miệng, cúi đầu cắn răng nói _" Bệ hạ thứ tội."
Hoàng đế vẻ mặt nghiêm túc:" Không thứ."
"..."_ Tô Dư không lên tiếng, ngón tay nắm chặt vạt váy, một bộ mặc người chém giết.
Gạt nàng chốc lát, hoàng đế mới lộ vẻ "đại thù đã báo", cười một tiếng nói:" Đừng trở về Khinh Lê cung, hôm nay ở lại Thành Thư điện nghỉ ngơi đi."
"... Dạ"_ Tô Dư hạ thấp người, rời ghế đi về hướng tẩm điện.
Xem ra mấy ngày này quả thực lắc lư vô cùng, chỉ qua một chút thời gian, hắn vừa tiến vào tẩm điện nhìn, đã thấy Tô Dư ngủ say. Hai gò má trắng nõn áp vào gối, bởi vì vừa tắm qua, tóc đen ướt nhẹ nhàng dán trên mặt, hai màu trắng đen hợp lại khiến cho hắn có điểm mất tự nhiên.
Không được động nàng. Hắn vô cùng rõ ràng, Tô Dư chịu lưu lại đây, cũng là vì tin tưởng hắn sẽ không động nàng. Đây là phần tín nhiệm khó có được, hắn phải nỗ lực thật lâu nàng mới yên tâm được như vậy, hắn không thể xé đi phần tín nhiệm này.
Nhưng mỗi lần nhìn mỹ nhân bên cạnh thế này...thực sự rất khó chịu a!
Ngửa mặt thở dài một tiếng, hắn lắc đầu: Nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn! Đi xem tấu sớ!
_______________________________________
Thời điểm hắn xem tấu sớ, Phi Ngư luôn rất phối hợp. Ngoan ngoãn ngồi ở một góc án kỷ lẳng lặng nhìn xem, xem mỏi rồi liền cuộn người đi ngủ, nửa điểm cũng không quấy rầy hắn. Mấy ngày trước Cá Bột cũng giống vậy, cùng xem với Phi Ngư, nhưng hôm nay...Tô Dư đã trở lại, Cá Bột không chịu được, ngồi trong chốc lát đã chạy đi tẩm điện tìm Tô Dư.
Đêm khuya, Cá Bột đang ngủ say bỗng cảm thấy dưới thân không còn, cả người bị ai xách lên rồi ném xuống đất, còn bồi một câu:" Đi tìm Phi Ngư đi."
" Ti."_ Một tiếng bất mãn, Cá Bột mơ mơ màng màng nhìn Hạ Lan Tử Hành nằm xuống, cảm thấy hắn chiếm chỗ mình, suy tư trong chốc lát, liền nhảy lại trên giường, hoàn toàn làm lơ hoàng đế mà chui vào trong chăn Tô Dư, chốc lát sau đã chui đầu ra, ở trong khuỷa tay nàng ngủ ngon lành.
"..."_ Hạ Lan Tử Hành cơ hồ không nhịn được nữa. Một con chồn tuyết, ở trên giường hắn muốn lăn thế nào thì lăn thế nấy; còn hắn thì sao? Bên cạnh là chính thê của hắn, nhưng hắn lại không dám nhúc nhích...
Không được thất bại trong gang tấc như vậy!
Mạnh mẽ giữ lại chút ý chí cuối cùng, Hạ Lan Tử Hành lật người đưa lưng về phía nàng, mắt không thấy tâm không phiền.
_______________________________________
Hôm sau lúc Tô Dư tỉnh giấc trời đã sáng từ lâu, vừa trở mình, đã thấy Cá Bột cùng Phi Ngư ngồi ở bên giường nhìn nàng. Không nhịn được cười một tiếng, hỏi chúng:" Làm sao vậy?"
"."_ Cá Bột gọi một tiếng.
"."_ Phi Ngư cũng gọi một tiếng.
Tiện đà hai con chồn nhỏ nhảy xuống giường đi về phía cửa điện, sau đó lại chạy trở về, giống như đang muốn cho nàng xem cái gì vậy.
Tô Dư nghi hoặc ngồi dậy, đi về hướng cửa điện. Nhìn vào chính điện, thì thấy hoàng đế không có ở đây, chỉ có tiếng cãi vã ồn ào bên ngoài điện. Nghiêng người đi về phía âm thanh, hình như là các cung nhân đang ngăn cản một người, người nọ muốn tiến điện, nhưng lại bị các cung nhân ngăn cản nửa bước không lùi.
Định thần nhìn lại, lông mày Tô Dư liền cau chặt lại: Diệp Cảnh Thu?
Nhưng vẫn còn âm thanh nữa, cũng quan thuộc cực kỳ...là Thẩm Diệp!
Nghiêng tai lắng nghe một lát, Tô Dư liền tỉnh ngộ chuyện này đến tột cùng là gì. Không nhanh không chậm, ung dung truyền cung nhân tiến điện, hầu hạ nàng thay quần áo rửa mặt, trang điểm, hết thảy đều thỏa đáng mới bước ra khỏi điện, ngân nga hỏi:" Diệp Phi nương nương, có chuyện gì vậy? Làm sao lại ở trước cửa Thành Thư điện náo loạn như thế?"
Khẩu khí tứ bình bát ổn, giống như chủ nhà đang chất vấn khách tới gây chuyện. Diệp Cảnh Thu đang khiển trách cung nhân hơi chậm lại, quan sát nàng một lát, lạnh giọng cười nói:" Ngươi còn dám ở lại Thành Thư điện? Ngươi có biết, chuyện ngươi dâm loạn hậu cung đã truyền khắp lục cung rồi không? Thân là phi tần hoàng đế, lại cùng một ngoại thần hồi cung, ngươi có nghĩ đến mặt mũi bệ hạ không?"
Tô Dư buồn bực, Diệp Cảnh Thu đây rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao phải gắn cho nàng cái tội thông dâm này mới chịu bỏ qua vậy? Chuyện này dù thế nào cũng dính đến Thẩm Diệp, nàng ta thật sự muốn đắc tội cấm quân Đô Úy phủ sao?
Liếc nhanh sắc mặt xanh mét của Thẩm Diệp, Tô Dư đạm bạc nói:" Làm cho Thẩm đại nhân bồi thần thiếp hồi cung, là ý chỉ bệ hạ."
" Ý chỉ bệ hạ cũng không sao, nhưng nếu thực sự không có chuyện gì, lời nói này làm sao có thể truyền ra? Đều nói không có lửa làm sao có khói, Tô thị, ngươi thực sự không đuối lý sao?"_ Diệp Cảnh Thu nói năng hùng hổ. Tô Dư nhìn nàng ta, mơ hồ cảm thấy... Diệp Cảnh Thu đây là bị người khác tính kế.
Nàng ta căn bản không phải người đi theo tùy giá, nhưng hôm nay lại đem những lời này ra khởi binh vấn tội, hơn phân nửa là có kẻ cố ý truyền lời đến nàng ta, sắp đặt thật tốt cho nàng ta, chỉ cần nàng ta đến đây, chắc chắn sẽ chọc cho hoàng đế không vui.
Là có người muốn diệt trừ Diệp Cảnh Thu. Trong lòng Tô Dư nhất thời có chút mâu thuẫn, nàng tự nhiên cũng không muốn nhìn Diệp Cảnh Thu sống khá giả, nhưng..không biết người đứng sau là ai, lỡ như cũng là người nàng không muốn giúp thì sao?
Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Dư lạnh lùng cười một tiếng, liếc cũng không liếc nàng ta một cái, xoay người đi trở về. Vừa đi vừa phân phó cung nhân:" Thẩm đại nhân ước chừng là có việc muốn cầu kiến bệ hạ? Dù sao cũng là trọng thần trong triều, chờ như vậy cũng không thích hợp, thỉnh đại nhân đến trắc điện chờ một lát."
Phân phó xong, nàng cũng không đi gặp Thẩm Diệp, mà đi thẳng về phía tẩm điện ngủ tiếp.
Để Diệp Cảnh Thu ở bên ngoài chờ mới tốt, ngược lại muốn xem một chút hoàng đế còn có thể dung nàng ta chọc sự sinh phi như vậy được nữa không. Vừa rồi trong lòng Tô Dư đã có tính toán -- mặc kệ người tính kế sau lưng Diệp Cảnh Thu là ai, hậu cung này cũng không có ai nợ nàng nhiều như Diệp Cảnh Thu.
Như vậy, nàng liền biết thời biết thế mà giúp người nọ chuyện này.
Uống một hớp trà, Tô Dư gọi Chiết Chi, cười nói:" Ngươi cùng Quách Hợp nghĩ biện pháp đem chuyện ở chỗ này truyền ra, Diệp Cảnh Thu nàng nói cái gì, liền cho lục cung cùng nhau nghe một chút."
" Vâng."_ Chiết Chi cúi thấp đầu, lập tức lui ra ngoài làm việc.
Ngoài điện lại trở về an tĩnh, có lẽ Diệp Cảnh Thu muốn yên lặng chờ hoàng đế về xử trí chuyện này. Tô Dư đứng cạnh cửa điện nhìn Diệp Cảnh Thu ở bên ngoài chốc lát, nhẹ cười một tiếng, trong lòng biết nàng ta nhất định sẽ nhìn thấy, nhưng vẫn đi về hướng trắc điện.
Nàng ta cố ý muốn vu oan bọn họ, Tô Dư ngược lại muốn nhìn một chút nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh khiến hoàng đế tin tưởng chuyện này.
_______________________________________
" Sung Nghi nương nương."_ Thẩm Diệp đứng dậy vái chào, Tô Dư liền làm cái vạn phúc:" Đại nhân."
Thẩm Diệp nhìn ra bên ngoài, cúi đầu nói:" Nương nương lúc này không nên tới."
" Chính trực không sợ gian tà."_ Tô Dư mỉm cười nói _" Nàng có lòng gây chuyện như vậy, không bằng cho nàng chút mặt mũi đi."
Nói rồi liền đến một bên điện ngồi xuống, cách Thẩm Diệp khá xa, còn đưa tay kéo rèm xuống, hoàn toàn đem hai người tách rời ra.
Bất quá vào canh giờ này...hoàng đế đi đâu vậy?
Xin lỗi các bạn vì đăng chậm nha, năm nay mình học cuối cấp nên bận lắm, cũng không kịp coi kỹ chương này nữa, nếu có gì sai sót mong các bạn thông cảm. Yêu nhiều
Nhớ vote để người dịch có theo động lực edit nha. ~~~