Hai phi tần ở trong cung của Tô Dư rất hợp với nàng. Tuy vị phần của Tô Dư lớn hơn các nàng rất nhiều, nhưng ba người khi chung đụng với nhau lại rất tùy ý.
Theo quy củ, tân cung tần sau khi tiến cung ba ngày sẽ được triệu tới Thành Thư điện thị giá, người đầu tiên được gọi chính là Mẫn Tài Tử. Vị phần cao nhất được coi trọng nhất, cũng là lẽ thường tình.
Sáng hôm sau lúc hồi cung sau khi thỉnh an sáng sớm, Mẫn thị liền đến Đức Dung điện thỉnh an Tô Dư, Tô Dư tất nhiên chuẩn bị hậu lễ tặng nàng, nhưng thần sắc Mẫn thị lại luôn có chút kỳ quái. Tô Dư chỉ cho là nàng thẹn thùng nên không hỏi nhiều, về sau cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Mấy ngày sau, hoàng đế nói với Tô Dư:" Tô Triệt tỉnh."
Tô Dư đương nhiên cực kỳ vui mừng, nhưng lại chần chừ không dám đề xuất gặp hắn. Hoàng đế nhìn nhạt nàng, nàng không đề cập tới, hắn liền không mở miệng.
Cũng không tin nàng có thể nhịn được bao lâu, lần này phải cho nàng chủ động yêu cầu hắn mới được.
Tất cả cung nhân của Thành Thư điện đều nhìn ra được: Bệ hạ ngài là đang cố tính treo ngược khẩu vị của Sung Nghi nương nương mà.
Phàm là Tô Dư đến, hoặc hoàng đế tự mình đi tới Đức Dung điện, hắn nhất định sẽ làm như vô ý nói Tô Triệt vài câu. Mỗi lần như vậy Tô Dư đều một bộ muốn nói lại thôi, ngay cả Từ U cũng oán thầm: Bệ hạ, ngài như vậy thật quá không hiền hậu.
Chiết Chi là người đầu tiên không nhịn được, chờ đến lúc chỉ còn hai người liền khuyên Tô Dư:" Nương nương...ngài còn chưa nhận ra bệ hạ là cố ý trêu chọc ngài sao? Chỉ cần ngài nói một câu muốn gặp Tô công tử, hắn nhất định sẽ đáp ứng."
Nào ngờ Tô Dư lại nhíu máy, không biết tính tình từ đâu ra nói:" Còn lâu mới cầu xin hắn."
Chiết Chi nghe lời này, tựa hồ...không biết có phải là do kiên cường từ trước hay không, nhưng nàng tại sao lại cảm thấy lời nói này mang theo vài phần hờn dỗi vậy?
Tô Dư cũng không phát hiện ra tâm tư của mình biến hóa, chỉ cảm thấy chính mình tuyệt đối không được mở miệng yên cầu hoàng đế. Nhưng lại nhịn không được muốn biết Tô Triệt hiện giờ ra sao, cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội thích hợp.
Lúc dùng bữa, hai đôi đũa đều cùng gắp phải một mảnh lát cắt, do bị nước thấm vào, nên nhất thời không nhìn ra cái gì.
Hai đôi đũa đồng thời rụt trở về, Tô Dư nhìn nhìn:" Đây là cái gì?"
Chiết Chi vừa muốn đáp lời, thì thấy ánh mắt hoàng đế liếc về phía mình, nhất thời không dám mở miệng, hoàng đế nhìn nhìn miếng cắt:" Trông giống củ từ."
Tô Dư chống cằm nhìn kỹ sau đó lắc đầu:" Giống măng."
Hoàng đế khiêu mi, cố ý khiêu khích:" Đánh cược?"
Tô Dư nhìn hắn, không hề sợ hãi: "Cược thì cược."
" Cược cái gì?"
Từ U cùng Chiết Chi nhìn nhau, thầm nói quả thật nhàn rỗi.
Tô Dư nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với hoàng đế:" Nếu như không phải củ từ, thần thiếp muốn đi gặp Tô Triệt, được không?"
"Được."_Hoàng đế nhẹ gật đầu, ngưng mắt nhìn miếng cắt vừa có thể là măng vừa có thể là củ từ kia _" Nếu không phải củ từ, ngươi có thể đi xem Tô Triệt, còn nếu..."_ Hắn bỗng dừng lại, cuối cùng nói _" Ăn trước nói sau."
Rồi không để ý phản ứng của Tô Dư, gắp một miếng ăn thử, sau đó cười một tiếng, đắc ý nhìn nàng.
"..."_ Tô Dư thấy thần sắc hắn như vậy, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng.
Là củ từ.
Thở dài một tiếng:" Thua rồi. Bệ hạ muốn thế nào?"
" Ân...nếu là củ từ, trẫm liền phiền ngươi đi thăm Tô Triệt một chút."_ Hoàng đế nói cực kỳ vui vẻ. Nếu không phải ngại quy củ, Từ U quả thực muốn lau một vốc mồ hôi lạnh trên trán.
Đây cũng gọi là đánh cược sao?
Vì vậy Tô Dư lại được an bài xuất cung lần nữa, lần này ngược lại không cho Từ U cùng Cung chính Trương thị đi theo, chỉ mang theo vài cung nhân bình thường. Hoàng đế còn dùng lời lẽ chính nghĩa dặn dò nàng:" Lần này là lén xuất cung. Ân...lần trước, Ngự Sử vẫn còn đang tìm trẫm tra đấy."
"...Vâng."_ Tô Dư khiêm tốn đáp ứng.
Vẫn là đi đến Thẩm phủ, nhưng cũng không có gặp Thẩm Diệp. Nàng đi thẳng đến tiểu viện lúc trước, Tô Triệt biết nàng sắp tới, nên buổi sáng đã dậy sớm một chút để chờ nàng.
Tô Dư vừa vào viện, đã thấy Tô Triệt tiến lên vái chào:" Trưởng tỷ."
" A Triệt."_ Cực kỳ mừng rỡ, Tô Dư liền không chút cố kỵ kéo hắn vào phòng, ngồi xuống nhìn hắn hồi lâu, cười nói _" Thật gầy, bất quá vô sự là tốt rồi."
Tô Triệt cúi đầu tạ lỗi:" Đã làm trưởng tỷ lo lắng."_ Im lặng hồi lâu, hắn thử thăm dò một chút _" Trưởng tỷ gần đây.....trong cung có phải có chuyện gì không?"
" Chuyện gì?"_ Tô Dư nghi hoặc, không biết hắn đang ám chỉ cái gì _" Ngươi nghe được gì à?"
Tô Triệt lắc đầu. Trầm ngâm một hồi, nói nhỏ:" Mấy ngày trước, bệ hạ tự mình đến đây."
Tô Dư hơi kinh hãi, Tô Triệt cũng nhăn mày lại, nói:" Bệ hạ hỏi ta, trưởng tỷ liệu có bệnh cũ gì không...... Trưởng tỷ gần đây thân thể khó chịu sao?"
" Không có."_ Tô Dư chân thành nói, sau đó hỏi hắn _" Bệ hạ vì sao lại hỏi ngươi như vậy?"
" Bệ hạ nói trưởng tỷ thường xuyên mơ thấy ác mộng, mỗi lần đều rất lợi hại, nhưng ngự y lại không chẩn được gì."_ Tô Triệt thở dài _"Nghe giống như muốn tốt cho trưởng tỷ. Nhưng ta lại cảm thấy không yên tâm, cũng không biết tại sao lại như thế nữa."
Ác mộng...
Tô Dư có chút hoảng hốt, hoàng đế nói mỗi lần nàng gặp ác mộng đều rất lợi hại quả không sai, không chỉ mơ hay thực đều không phân biệt được, mà còn từng đả thương hắn một lần. Dấu răng kia bây giờ vẫn còn lờ mờ thấy được, chỉ là hắn không nói, nàng cũng không nói.
Im lặng trong chốc lát, Tô Triệt hỏi:" Trưởng tỷ mơ thấy cái gì?"_ Dừng một chút hắn lại nói _" Bệ hạ nói có liên quan đến ta, sau này còn làm cho trưởng tỷ muốn gặp ta nữa."
" Cũng không có gì..."_ Tô Dư khẩu khí yếu ớt, nói_"Chỉ là chút ít điềm xấu, nhưng dù sao cũng chỉ là mộng thôi..."
" Là mơ thấy ta bị chém ngang lưng thị chúng sao?"_ Tô Triệt hỏi thẳng.
Tô Dư nghe vậy liền ngẩn ngơ, kinh ngạc không thôi nhìn em trai mình. Nàng chưa cùng nói với bất cứ ai giấc mộng này, nên không ai có thể biết được. Khựng lại hồi lâu, nàng mới run rẩy hỏi hắn:" Ngươi...Làm sao ngươi biết?"
" Cũng không phải lần đầu trưởng tỷ mơ thấy giấc mộng này."_ Sắc mặt Tô Triệt có chút trắng _" Lúc trước ta đã từng nghe phụ thân nói. Thời điểm trưởng tỷ tám chín tuổi, có một lần sốt cao không ngừng, sốt đến mức mê sảng, vừa khóc vừa nói...mơ thấy ta bị chém ngang lưng."
Có chuyện như vậy sao?
Tô Dư cảm thấy cực kỳ sợ hãi, mấy năm nay nàng không ngừng gặp ác mộng, nhưng cũng không có cái nào kinh khủng bằng giấc mộng này. Lúc nào nghĩ tới cũng sợ hãi không thôi, lại không ngờ hôm nay đột nhiên nghe được mình đã sớm mơ thấy giấc mộng này.
Mặc dù thường nói "ngày suy nghĩ, đêm nằm mộng", nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc em mình sẽ bị chém ngang lưng, vậy giấc mộng dây dưa nhiều năm như vậy là có ý gì?
Nhất thời có chút thất thần, nhẹ hít một ngụm khí lạnh. Tô Triệt thần sắc có chút ngưng trọng nói:" Trưởng tỷ còn nhớ không, năm đó...lúc tiên đế chọn thê tử cho bệ hạ, trưởng tỷ đã nói mình nhất định được chọn?"
Đương nhiên nhớ rõ, bởi vì lúc đó nàng đã mơ thấy cảnh tượng đại hôn của mình. Lúc đó những giấc mộng của nàng luôn luôn ứng nghiệm, nên nàng cảm thấy giấc mộng này tất nhiên cũng vậy.
Bất quá nàng cũng chưa từng nói với ai những giấc mộng của mình, nhưng lần đó bởi vì quá mức cao hứng, nàng đã đem giấc mộng này nói với Tô Triệt.
Cuối cùng quả nhiên ứng nghiệm.
" Trưởng tỷ...như thế giấc mộng này cũng sẽ ứng nghiệm."_Tô Triệt nói có chút gian nan, cười một tiếng _" Sẽ là lúc nào nhỉ?"
" A Triệt..."_ Tô Dư hoảng loạn nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười nhẹ một tiếng:" Được rồi, mặc kệ là lúc nào. Trưởng tỷ, chiếu theo địa vị của Tô gia, người có thể giết ta như vậy, cũng chỉ có..."
Chỉ có hoàng đế, phu quân của nàng.
" Hắn sẽ không."_ Giọng nói Tô Dư có chút suy yếu, kiệt lực nói với Tô Triệt, cũng là đồng thời nhắc nhở chính mình _" Bệ hạ đã nói sẽ không động tới ngươi..."
" Trưởng tỷ, cái ta muốn nói không phải cái này."_ Tô Triệt không chớp mắt nhìn nàng _" Nếu như ta thật sự chết như thế, trưởng tỷ ở trong cung, nhất định không được làm ra chuyện gì điên rồ."_ Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng _" Rất nhiều chuyện, trưởng tỷ ở trong cung không biết, nhưng ta lại rất rõ ràng. Trưởng tỷ ngươi có biết trong tay cấm quân Đô Úy phủ có bao nhiêu tội chứng của Tô gia không? Bây giờ bệ hạ...chỉ là chưa muốn xử lý thôi."_Tô Triệt lắc đầu, cười khổ nói _" Bình tĩnh xem xét, có một số việc..phụ thân đã làm quá mức rồi."
Cái này Tô Dư lại rất rõ ràng. Nàng mặc dù không biết phụ thân còn làm ra những việc gì, nhưng lấy chuyện xuân dược lần trước mà nói, phụ thân thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hoàng đế, hơn nữa tội đánh để xử tử cũng không chỉ có một.
" Trưởng tỷ không cần hỏi thăm chuyện trong nhà."_ Tô Triệt cười nói _" Sau khi nghe được một ít chuyện ở cấm quân Đô Úy phủ, ta cảm thấy trưởng tỷ biết càng ít càng tốt. Nếu Tô gia thật sự bị vấn tội, trưởng tỷ biết càng ít mới càng an toàn."
Tô Dư nghe vậy liền khàn giọng cười:" Nếu Tô gia có gì sơ suất, ta làm sao có thể thoát tội chứ? Nếu ngươi biết cái gì thì cứ nói với ta, tuy không dám nói có thể giúp được gì, nhưng ít nhất trong lòng cũng hiểu rõ."
Tô Triệt trầm tư, khóe miệng khẽ run, cuối cùng cười nói:" Thôi đi, hiểu rõ trong lòng cũng không phải chuyện tốt. Tóm lại bây giờ bệ hạ đối với trưởng tỷ khá tốt, nếu như trưởng tỷ có thể, trước hết hãy vì tương lai của mình mà cầu xin cái bảo đảm, còn chuyện trong nhà trưởng tỷ tuyệt đối không được xen vào."
Vì tương lai của mình cầu xin cái bảo đảm, Tô Dư đương nhiên hiểu Tô Triệt ám chỉ điều gì. Cảm thấy thời điểm Tô Triệt nói những lời này, trong lời nói khó tránh khỏi có chút tuyệt vọng. Chỉ sợ những lời này không hề liên quan đến việc hắn biết nàng mơ thấy cái gì, phụ thân đã làm gì, Tô Triệt đương nhiên biết rõ, hắn có lẽ vẫn luôn rõ ràng...Tô gia diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Đây là lần đầu tiên Tô Dư nghe Tô Triệt thẳnh thắn khuyên nàng không nên can thiệp vào chuyện Tô gia, cũng là lần đầu tiên nghe Tô Triệt nói...rất nhiều chuyện phụ thân đã làm quá mức rồi.
Chẳng lẽ thật sự không thể thoát khỏi tuyệt cảnh sao?
Lúc Tô Dư hồi cung đã là chạng vạng, vội vàng thay quần áo chạy đến Trường Thu cung thỉnh an, sau khi trở về Đức Dung điện thì không nói lời nào đã ngồi xuống. Tô Triệt muốn nàng vì tương lai của mình cầu xin cái bảo đảm, nàng cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc này. Hôm nay nghĩ tới....không biết nàng có thể vì người thân của mình cầu xin một con đường không?
Tất nhiên không phải là cầu thăng quan tiến chức rồi.
Nếu như có thể, nàng muốn cầu hoàng đế làm cho cha nàng cáo lão từ quan, nhưng nàng cũng biết cho dù hoàng đế có đồng ý, thì phụ thân cũng tuyệt không đáp ứng.
Thở dài lắc đầu. Đến tột cùng phụ thân đã làm bao nhiêu chuyện khiến người khác không thể nhịn được, làm cho em trai của nàng phải bất lực như vậy chứ.
Tối hôm đó, thời điểm hoàng đế đi Khinh Lê cung, ngay cả ngự tiền cung nhân cũng cho là hắn muốn đến Thục Triết trai gặp Mẫn Tài Tử, thế nhưng hoàng đế lại đi thẳng một đường đến Đức Dung điện.
" Bệ hạ thánh an."_ Tô Dư như thường lệ hành lễ, hoàng đế đỡ nàng lên, lúc chạm vào tay nàng liền nhíu mày_"Tại sao tay lại lạnh như vậy?"_ Sau đó cẩn thận quan sát nàng _"Làm sao vậy? Tô Triệt không ổn à?"
" Không có... Tô Triệt rất tốt."_ Tô Dư mấp máy môi, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay nàng, dấu vết ở hổ khẩu vẫn còn rất rõ ràng, là "chứng cứ" cho ác mộng của nàng.
Tô Dư lấy ngón tay khẽ chạm vào, động tác thật nhỏ này khiến hoàng đế cười một tiếng:" Sao lại mầt hồn như vậy chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói một chút cho trẫm nghe nào."
" Ân."_ Tô Dư trầm tỉnh đáp, đi theo hoàng đế vào tẩm điện. Ngồi đối diện nhau, tầm mắt của Tô Dư vẫn không rời khỏi vết thương trên tay hắn.
Hạ Lan Tử Hành bị nàng nhìn chằm chằm liền cảm thấy không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi dùng ống tay áo che lại:" Nhìn gì vậy? Sớm đã không có chuyện gì, chẳng lẽ còn sợ trẫm tính sổ sao?"
" Không phải."_ Tô Dư lẩm bẩm, cắn răng, chậm rãi nói _" Lần đó...là do thần thiếp gặp ác mộng."
Hoàng đế gật đầu cười:" Trẫm biết."_ Nhìn thần sắc lo sợ của nàng liền bồi thêm câu_"Cũng không trách ngươi."
Tô Dư ngẩng đầu nhìn hoàng đế, ánh mắt có chút trống rỗng, không chút thần thái hỏi hắn:" Bệ hạ...ngài có biết thần thiếp mơ thấy cái gì không?"
Hoàng đế giật mình. Tất nhiên hắn không biết, nhưng hắn cũng không dám hỏi Tô Dư, chỉ sợ nàng lại càng thêm sợ hãi. Hơn nữa ngự y cũng không chẩn được gì, khiến hắn cảm thấy mặc kệ là nàng mơ thấy cái gì, cũng không nên nhắc lại cho thỏa đáng.
Lại không nghĩ tới nàng sẽ chính mình nhắc đến. Hạ Lan Tử Hành im lặng chốc lát, sau đó hỏi nàng:" Mơ thấy cái gì?"