Ý chỉ của hoàng đế làm Nhàn Phi Nguyễn Nguyệt Lê có chút thấp thỏm, quản lý chuyện tuyển tú? Không được để hai vị Phu Nhân nhúng tay vào?
Kỳ thật đây cũng không phải việc quá khó, chỉ là chuyện lớn như vậy thì không thể có sơ hở được, nhưng nàng lại không có kinh nghiệm xử lý việc này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhàn Phi thở dài một tiếng, bãi giá Khinh Lê cung.
Tô Dư đang tinh tế điều chế một hộp môi chi (), phấn hoa hồng được mài tinh tế, hòa tan trong sáp ong, kết hợp với nước hoa, khiến Đức Dung điện trong chốc lát đã tràn ngập mùi thơm. Lúc Quách Hợp bẩm với nàng "Nhàn Phi nương nương giá lâm", Tô Dư chỉ đáp nhẹ một tiếng, cũng không có ý đứng lên nghênh đón.
() Môi chi: son dưỡng môi
Nguyễn Nguyệt Lê cũng không thèm để ý, nàng tiến vào điện liền đến ngồi đối diện với Tô Dư, nhìn Tô Dư đùa nghịch vật liệu hồi lâu, thở dài cười nói:"Tỷ tỷ thật có nhã hứng, thời điểm tuyển tú đang gần kề trước mặt, lục cung đều đang nhìn chằm chằm vào đó, vậy mà tỷ tỷ còn có thể bình tĩnh làm việc này."
" Có gì không tĩnh tâm nổi chứ."_ Tô Dư đầu cũng không ngẩng lên, đầu ngón tay đụng vào một hộp thuốc thử độ cứng, lại cầm lên một lọ nước hoa, cười nói _" Không phải đã giao cho Nhàn Phi nương nương ngài xử lý rồi sao, thần thiếp để ý đến thì có ích lợi gì? Hơn nữa, cứ coi như là giao cho Diệp Cảnh Thu, thì dù nàng có chọn ai đi nữa thần thiếp cũng đâu thể biết trước được?"
Nguyễn Nguyệt Lê bị bộ dáng ôn hòa này của nàng làm nghẹn lời, khựng lại nửa ngày, cuối cùng đi vòng qua bàn ngồi xuống cạnh nàng:"Tỷ tỷ.."
" Đừng có kêu tỷ tỷ."_ Tô Dư ngắt lời của nàng _" Hai năm trước như thế nào còn chưa rõ sao, hoàng đế chỉ mới đối tốt với ta vài ngày, cũng chưa thể nói ra cái gì được."
Nhất thời sủng ái nàng, cũng không có nghĩa là nàng có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu kia, vậy thì làm sao có thể gánh nổi một tiếng "tỷ tỷ" của đám thiếp thất chứ; huống hồ...trước đó vài ngày còn xảy ra chuyện như vậy.
Tô Dư cười nhạt một tiếng:" Ngươi cũng biết mấy ngày nay bệ hạ chưa hề đến đây."
" Có nghe thấy!"_ Nguyễn Nguyệt Lê cắn răng nói, lập tức nhíu lông mày, hơi có phần tức giận _" Là nghe Chiết Chi nói. Ngươi rốt cuộc bị làm sao mà lại nháo với bệ hạ? Ngươi cũng biết rõ, phi tần lục cung này có sống tốt được hay không, tất cả đều là theo ý của hắn..."
" Cáu kỉnh chăng?"_ Tô Dư cười nhẹ một tiếng _" Ngươi cho rằng Tô Dư ta là kẻ không biết tốt xấu như vậy sao? Thất sủng hai năm, ta so với bất cứ ai đều hiểu rõ hơn về nỗi khổ của việc thất sủng...Ngươi thấy màu sắc này được không?"
" Hơi nhạt."_ Nguyễn Nguyệt Lê dò xét hộp môi chi ở trước mặt nàng, nghiêm túc cho đáp án rồi nói tiếp _" Ngươi đã biết thất sủng khổ thế nào mà còn có tâm tình đùa giỡn à?"
" Không phải là ta có tâm tình đùa giỡn."_ Khẩu khí Tô Dư chậm lại, mang chút bất đắc dĩ nói _" Ngươi cũng biết, ta có thể mơ được vài thứ, đa số trong đó đều ứng nghiệm."_ Tô Dư khàn giọng cười một tiếng _" Ngay cả việc bị phế cũng ứng nghiệm."
" Ừ..."_ Nguyễn Nguyệt Lê cúi đầu, hỏi nàng _"Cho nên?"
Tô Dư mỉm cười hỏi lại nàng:" Vậy ngươi đoán xem hai ngày trước ta đã mơ thấy cái gì?"
"..."_ Nguyễn Nguyệt Lê khẽ cau mày _" Mơ thấy ngươi lại bị thất sủng?"
Nếu như vậy thì cũng coi như đã ứng nghiệm một hồi.
" Cái gì a..."_ Tô Dư liếc nàng một cái, cúi đầu tiếp tục thêm phấn hoa vào hộp môi chi _" Ta mơ thấy...Tô gia ngã, hoàn toàn ngã. Phụ thân tự sát, Tô Triệt bị chém ngang lưng thị chúng, cả nhà đều bị tịch thu."_ Tô Dư cười một tiếng _" Ngươi nói thử xem...ta có thể tránh được không?"
Nguyễn Nguyệt Lê cùng Tô Dư quan hệ rất tốt, nên cũng biết rõ những trận mộng kia của nàng là như thế nào. Nhớ lúc trước nàng còn cười nhạo Tô Dư nghi thần nghi quỷ, nhưng khi những giấc mộng kia lần lượt ứng nghiệm thì nàng bắt đầu cả kinh.
Tránh được không? Nàng nào có tự tin nói Tô Dư sẽ "tránh được".
Thấy nàng không nói gì, Tô Dư liền cười nói:" Cho nên a........Ta làm sao có thể hồ đồ để hắn sủng ái một lần nữa, rồi khiến mình lại phải chết tâm một lần nữa chứ? Ta cũng đâu có tiện như vậy?"
Đều là thượng hào () quý nữ của Đại Yến, phải có bao nhiêu khó khăn mới có thể nói ra được chữ này, huồng hồ đây lại là nàng nói chính mình. Lúc Tô Dư nói ra lời này có mang vài phần nghiến răng nghiến lợi, đây cũng không phải câu hỏi người khác, mà đây chính là lời nàng chửi mình.
() Thượng hào: Xếp thứ nhất, đứng đầu
Hôm đó hoàng đế đã hỏi nàng, nếu hắn chết, nàng có thương tâm hay không. Lúc đó nàng nhất thời chưa có đáp án, nên sau khi hồi cung liền không nhịn được ngẫm nghĩ lại câu hỏi đó -- không ngờ nàng lại không tìm ra được đáp án, thậm chí trong lòng chỉ toàn là những lúc hắn đối tốt với nàng. Gần đây có, mà hai năm trước cũng có.
Tô Dư cảm thấy mình...thật quá vô dụng!
Rõ ràng là thời gian hắn không đối tốt với nàng cộng lại còn nhiều hơn.
" Trong lòng tỷ tỷ rõ ràng không bỏ được bệ hạ."_ Nguyễn Nguyệt Lê lẩm bẩm _" Hai năm trước cũng đâu thấy tuyệt tình như vậy, bây giờ vất vả lắm cuộc sống mới khá lên một chút, vậy mà nói trở mặt liền trở mặt, tất cả chỉ vì một giấc mộng ư?"
Giọng điệu nói ra cực kỳ nhỏ, bởi Nguyễn Nguyệt Lê cũng hiểu rõ, "một giấc mộng" này của Tô Dư cho tới bây giờ cũng chưa từng đơn thuần chỉ là "một giấc mộng".
" Không cần quan tâm thay ta, mà chuyện tuyển tú làm sao vậy?"_ Tô Dư cười nhìn nàng _" Để xem thần thiếp có thể vì Nhàn Phi nương nương phân ưu hay không?"
Thấy Tô Dư thay đổi khẩu khí, Nguyễn Nguyệt Lê cũng bắt nhịp đứng lên. Từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đặt lên mặt bàn:" Vậy làm phiền Tiệp Dư xem giúp bản cung một chút chuyện này nên làm thế nào bây giờ."
Tô Dừ cười ứng một câu "Dạ" rồi cầm tờ giấy lên nhìn. Trên đó cũng không có gì ngoài những cái tên. Trong đó có mấy cái nàng biết, liền tính thử số tuổi thì...
Tô Dư cau mày:" Đây là những người tham gia tuyển tú?"
"Cũng không đúng?"_ Nguyễn Nguyệt Lê nói _" Gặp cũng không gặp, bệ hạ chỉ đưa tờ danh sách này cho ta, nói những người có tên trong đó đều không được chọn tiến cung, đây rốt cuộc là có ý gì?"
"Đại khái là nhìn bức họa không hài lòng đi."_ Tô Dư cũng không cảm thấy gì liền nói_" Điện tuyển cũng cực kỳ phiền toái, chắc hắn muốn giúp ngươi loại ra ngoài trước một số người không tốt?"
"Mới không phải."_ Nguyễn Nguyệt Lê tức giận liếc nàng _" Danh sách này là do Tô công tử viết."
Tô Dư sững sờ:" Tô Triệt?"
"Ân."_ Nguyễn Nguyệt Lê mở miệng _ "Lúc bệ hạ truyền ta đến, Tô công tử vẫn còn đang ở Thành Thư điện đấy."
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tô Dư cảm thấy kỳ quái, lúc trước nàng nghe hoàng đế nói Thẩm Diệp mang hắn cùng đi làm việc, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hôm nay đến bẩm báo cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng như thế nào hắn lại viết tờ danh sách tuyển tú đưa cho Nhàn Phi?
Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc của Nhàn Phi, trong lòng nàng cũng biết không thể hỏi được gì. Trong lòng mâu thuẫn một phen, cuối cùng nàng cũng không thể bỏ mặc sự an nguy của em trai được, thở dài nói: "Ta đi gặp bệ hạ."
Nguyễn Nguyệt Lê tươi cười rạng rỡ: "Đa tạ."
Tô Dư liền nhịn không được mà trừng nàng một cái -- nhìn thế nào cũng giống như đang giúp bệ hạ thiết kế bẫy rập mời nàng đi vào.
Đến Thành Thư điện, cung nhân không thông bẩm một câu đã mời nàng vào. Tô Dư vừa bước đến cửa điện, đã nghe được tiếng nói chuyện ở trắc điện, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy...
Hoàng đế cùng Tô Triệt đang nâng cốc nói cười với nhau.
Trong lòng thất kinh, Tô Dư trầm mặc bước vào cửa trắc điện, cúi người lạy một cái:" Bệ hạ thánh an."
Tiếng cười lập tức dừng lại.
"Miễn lễ."_ Hoàng đế giọng nói trầm trầm, nghe vào giống như hắn cũng không muốn gặp nàng. Tô Dư đứng lên, giọng nói có chút do dự:" Thần thiếp..."
Kỳ thật những lời này hỏi hoàng đế cũng được, hỏi đệ đệ cũng tốt, chỉ là vì chuyện hai ngày gần đây, nên nàng bây giờ có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
" Tiệp Dư chờ một chút."_ Hoàng đế đưa tay ngăn lại lời của nàng, tay còn lại hướng về phía Tô Triệt_"Tô công tử, tính chuyện sổ sách trước chứ?"
...Cái gì?
Tô Dư trợn mắt há mồm nhìn em trai mang vẻ mặt bất đắc dĩ lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, đặt lên tay hoàng đế. Hoàng đế lại còn rất nghiêm túc đếm, tiện đà hướng hai người cười một tiếng:" Trẫm còn có việc, các người cứ tán gẫu."
Hắn cứ như vậy mà rời đi...
Tô Dư sững sờ tại chỗ, mãi tới khi Tô Triệt đến trước mặt nàng quơ quơ tay:" Trưởng tỷ?"
" Ngồi xuống!"_ Tô Dư đẩy tay hắn ra, hung hăng quát. Tô Triệt liền không dám nói gì trở về chỗ ngồi, Tô Dư khí thế hung dữ ngồi xuống trước mặt hắn _" Nói! Chuyện gì xảy ra!"
"... Không có chuyện gì xảy ra cả."_ Tô Triệt có chút lúng túng nói _" Ta chính là...cùng đánh cược với bệ hạ. Hắn nói với ta mặc dù trưởng tỷ tức giận, nhưng khi Nhàn Phi nương nương đến tìm trưởng tỷ, trưởng tỷ nhất định sẽ đến gặp hắn; ta nói không thể nào, trưởng tỷ một khi đã nhận định chuyện gì rồi thì nhất định sẽ không thay đổi, ai đi khuyên cũng vô dụng..."
Tô Dư nghe được thì giật mình, tức giận hỏi:" Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì...bổng lộc tháng này của ta liền mất a."_ Tô Triệt cúi đầu ủ rũ, Tô Dư tức giận nói:" Không phải nói cái này với ngươi! Ta là muốn hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì khiến ngươi viết tờ danh sách kia đưa cho Nhàn Phi nương nương hả?"
" Cái đó à..."_ Tô Triệt hướng bên ngoài chỉ chỉ _" Cái đó là do bệ hạ để ta viết..."
" Hắn kêu ngươi viết ngươi liền viết?"_ Tô Dư tức giận thốt lên. Nhưng sau đó liền im bặt, nghĩ vị kia là hoàng đế, đã lên tiếng thì ai dám không nghe?
Im lặng một hồi, Tô Dư đổi giọng hỏi lại hắn:" Bệ hạ kêu ngươi viết cái gì?"
"... Bệ hạ để ta chiếu theo danh sách tuyển tú ở Cẩm Đô đem những người lúc trước quan hệ không tốt với tỷ loại hết ra."_ Tô Triệt vừa nói vừa giương mắt dò xét thần sắc của trưởng tỷ _ "Ngươi nói ta dám kháng chỉ sao..."
Tô Dư hồi tưởng lại một phen, liền nhíu mày:" Cho nên ngươi liền viết loạn?"
" Ta không có a..."_ Tô Triệt kinh ngạc không thôi nhìn nàng _" Đây là Thành Thư điện...trưởng tỷ chớ nói lung tung..."
"Còn không có? Hầu hết tên quý nữ trên danh sách kia ta đều chưa từng nghe qua."_ Tô Dư trừng mắt nhìn hắn.
" Kia..."_ Tô Triệt oa oa giải thích _" Là do bệ hạ thêm vào..."
Tô Dư nghe vậy càng thêm khó hiểu: "Vì sao?"
"...Ta làm sao biết được."_ Tô Triệt nói. Suy nghĩ một chút, hắn cho ra đáp án đồng dạng với Nhàn Phi _" Có lẽ nhìn bức họa cảm thấy không hài lòng, nên giúp Nhàn Phi nương nương loại trước?"
Hoàng đế ở chính điện nghe vậy liền cười một tiếng, hài lòng lật xem tấu chương trên tay. Vì cái gì hắn thêm những cái tên đó vào, Tô Triệt không hiểu, Tô Dư không hiểu, đến ngay cả ngự tiền cung nhân cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn lại không có biện pháp nào giải thích với họ được.
Đời trước những người tiến cung vào năm Kiến Dương thứ ba, đa số đều lười phản ứng với người đã bị thất sủng từ lâu là Tô Dư, nhưng khi có dịp, hoặc là nóng lòng muốn nịnh bợ Diệp Cảnh Thu cùng Đậu Oản thì đều đến tìm nàng tra.
Khi đó hắn chỉ mắt lạnh nhìn, không thèm để tâm. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, hắn cũng lười phải phí miệng lưỡi vì nàng.
Còn đời này sao...
Hiển nhiên là đem đám người này chặn ở ngoài cung rồi. Để chắc chắn, hắn còn hỏi thêm Tô Triệt về những quý nữ ở Cẩm Đô lúc trước đã từng trở mặt với Tô Dư nữa.
Tuyển tú có thể chọn, nhưng cho dù muốn chọn, cũng phải tận lực không để cho Tô Dư cảm thấy ngột ngạt. Danh sách của Tô Triệt, cộng với những cái tên hắn thêm vào, hơn nữa việc này còn do Nhàn Phi chưởng lý, như vậy chắc chắn sẽ "chặn" được hầu hết những người đó ở ngoài.
Dư quang nhìn thấy hai người đi ra từ trắc điện, Tô Triệt tiến lên vái chào, nói một câu "Thần cáo lui", hoàng đế mắt cũng không giơ lên coi như là đã đồng ý. Tô Dư chần chừ một lát, cuối cùng quy củ tiến lên khẽ chào:" Thần thiếp cáo lui."
Lúc này hoàng đế đột nhiên giơ mắt lên, nghiêm nghị trả lời một câu: "Không cho phép."