Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

chương 15: tấn vị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Thần thiếp chỉ là..."_ Diệp Cảnh Thu kinh hoảng. Từ trước đến nay nàng ta mặc dù chưa từng nói rõ ràng như vậy, nhưng thời điểm không để mặt mũi cho Tô Dư cũng rất nhiều, thế nhưng chưa từng bị hoàng đế chất vấn như vậy. Hôm nay bỗng dưng bị hỏi tới, nàng ta ngoài cảm thấy thấp thỏm ra còn có thêm vài phần ngoài ý muốn, kinh sợ trong chốc lát, nói _"Thần thiếp chẳng qua cảm thấy nàng đã từng sát hại hoàng duệ..."

" Sát hại hoàng duệ."_ Hoàng đế cười nhẹ một tiếng _" Ngược lại nói đến điểm quan trọng này, gần đây Cung chính tư có nói chuyện Sở Tu Viện năm đó sẩy thai chỉ sợ là có ẩn tình trong đó."_ Hắn không nhanh không chậm nói, sau đó lại nhìn về phía Tô Dư, hơi cúi đầu nói _" Ước chừng là trẫm đã oan uổng Quý Tần rồi."

Cái gì?! Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đồng loạt giật mình, sau khi hồi thần trong lòng mọi người đều mang một dạng tâm tư khác nhau. Tô Dư nhìn hắn ngạc nhiên, nàng chưa từng nghĩ kết cục đã định của chuyện năm xưa còn có thể nhắc lại một lần nữa, lại càng không ngờ tới hắn dám chính miệng nói như vậy. Trương thị chịu vì nàng lật lại bản án cũng không có gì đáng nói, nhưng hắn...chịu tin tưởng sao?

" Ít nhất trước khi Cung chính tư tra rõ nguyên nhân, trẫm không muốn nghe thấy loại biện luận này nữa."_ Từng lời của hoàng đế bình bình đạm đạm đánh vào trong lòng Chương Nhạc Phu Nhân, nhìn thấy sắc mặt nàng ta hơi trắng, hắn ngưng lại một chút rồi mới nói tiếp _" Do nàng có oan tình, trước hết tấn nàng thành Tiệp Dư. Vị phần tuy không cao, nhưng hai vị Phu Nhân cần phải hiểu rõ phần ý này của trẫm."

Hắn vừa nói xong, Đậu Oản cùng Diệp Cảnh Thu liền sửng sốt không thôi. Vị phần tuy không cao, nhưng một ngày còn chưa tra rõ, Tô Dư liền chưa được coi là trong sạch. Vội vã tấn vị cho nàng như thế, ý tứ của hắn các nàng liền tự nhiên hiểu rõ, đây rõ ràng là có ý bảo hộ Tô Dư. Lúc này quan trọng nhất không phải là vị phần cao hay thấp, mà là từ nay về sau lục cung sẽ không giống với trước đây nữa rồi.

Hai người còn chưa hồi thần, hắn đã nói với Tô Dư:" Tễ Nhan cung hơi có chút chật, hay là ngươi dọn đến Khinh Lê cung đi. Chỗ đó cách Nguyệt Vi cung gần, ngươi có thể cùng Nhàn Phi giao hảo."

Lại còn bận tâm nàng sẽ giao hảo cùng ai...

Diệp Cảnh Thu đang sợ run bỗng giật mình, khôi phục lại tinh thần, khẽ cúi người nói:" Bệ hạ, thần thiếp cho rằng như thế chưa thỏa đáng. Chuyện năm đó, liên quan đến an toàn của hoàng duệ. Nếu như thật có oan tình, hãy đợi sau khi tra rõ bệ hạ phục vị cho nàng cũng không muộn; bệ hạ nóng lòng tấn vị như vậy....lỡ như không có oan tình, chẳng phải là....nuông chiều kẻ trọng tội sao? Nếu sau này tất cả phi tần lục cung noi theo..."

" Phu Nhân lo lắng hơi nhiều rồi."_ Hoàng đế cười một tiếng ngắt lời nàng ta _" Nếu chuyện này thật không có oan tình, tự trẫm sẽ quyết định. Còn về phần Phu Nhân nói "phục vị cho nàng"......"_ Hắn cười liếc Tô Dư _" Đợi đến khi chuyện được tra rõ, trẫm sẽ tự xem xét."

Đậu Oản nghe vậy chỉ cảm thấy ngực như bị người khác đánh một đòn làm nghẹn thở, thực hận không thể trước mặt mọi người cho nàng ta một cái tát -- phục vị cho Tô Dư, lời nói thiệt thòi như vậy nàng ta cũng có can đảm nói ra. Vị phần lúc trước của nàng chính là chính thê của hoàng đế, phục vị cho nàng, vậy hai người các nàng còn ở đây làm gì?

Diệp Cảnh Thu nghe vậy cũng hối hận không thôi, nhưng lời đã ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, chỉ đành hung ác cắn răng, sợ mình hoảng loạn nói nhiều sai nhiều.

Thấy không còn người nào dám nói, trong lòng hoàng đế vô cùng vui mừng, nhẹ nhíu mày nhìn về phía Tô Dư vẫn chưa lên tiếng từ khi nghe hắn nói sẽ tấn vị cho nàng. Tô Dư đã hồi thần từ lâu, ở trong ánh mắt của hắn kịp thời phản ứng lại. Thật sự là quá đột ngột, nàng chưa bao giờ nghĩ tới -- sau khi trải qua đủ loại lúc trước, nàng còn có thể tấn vị sao?

Nhất thời cũng không biết nên đáp lời thế nào, trong lòng tràn đầy suy đoán cùng nghi vấn nhưng ngay trước mặt người ngoài cũng không tiện nói ra, lúc này ngoại trừ tạ ơn ra cơ hồ không còn lời nào có thể nói nữa. Nhưng vừa muốn hạ bái, hoàng đế lại hồn nhiên ôm nàng đi ra ngoài.

Không hề cho nàng cơ hội hạ bái.

Ngự tiền cung nhân cùng tiến vào thấy loại cảnh tượng này liền sững sốt một chút rồi vội cất bước đuổi theo.

_______________________________________

Ra khỏi Tiêu Phòng điện, Hạ Lan Tử Hành cảm giác Tô Dư luôn không tự chủ tránh né mình, đành buông nàng ra, cách xa một bước rồi mới tiếp tục bước đi.

Tô Dư nhìn bóng lưng của hắn, càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc. Lúc trước nàng cảm thấy là do hắn nghĩ từ nàng có thể biết được chút ít chuyện của Tô gia, nhưng ngay cả chính hắn cũng nói, đã biết rõ nàng đối với chuyện trong triều hoàn toàn không biết gì. Hôm nay lại càng kỳ quái hơn, hắn chạy đến Trường Thu cung giải vây cho nàng thì thôi, lại không hề báo trước tấn vị cho nàng như vậy, còn dùng một lý do căn bản đứng không vững. Do dự một chút, nàng thử thăm dò:" Bệ hạ...."

" Ừ?"_ Hắn dừng bước quay lại nhìn nàng, thấy nàng không nói, liền phất tay cho cung nhân lui ra, khẽ hỏi _" Làm sao vậy?"

" Bệ hạ vì cái gì........"_ Tô Dư nghẹn lại, không biết nên hỏi hắn như thế nào cho thích hợp.

Hoàng đế nhìn thần sắc của nàng liền cười một tiếng:" Đừng đa tâm. Trở về nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa dời cung."

"...."_ Tô Dư im lặng trong chốc lát, cúi đầu khẽ chào_" Vâng."

_______________________________________

Nàng mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu nhận lời chúc của các tần phi. Trong năm nay, đây là lần Tễ Nhan cung náo nhiệt nhất. Nàng nhìn ra được đằng sau nụ cười của nhóm tần phi đến chúc mừng cũng có một sự khó hiểu thật sâu, không biết người đã từng phạm sai lầm lớn này, bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ lâu như vậy thậm chí còn bị biếm từ thê thành thiếp làm sao có thể đột nhiên xoay người đây.

Hoặc có thể nói....nếu như trong toàn bộ hậu cung này có một người không thể nào xoay mình được thì đó chính là nàng, nhưng nàng lại cứ cố tình có thể xoay mình lại được.

Vốn từ trước đối với nàng hơi có phần khinh thường, các tần phi cấp thấp nếu chạm mặt nàng cũng sẽ vờ như không thấy nhưng nay lại không thể không cung kính gọi nàng một tiếng "Tiệp Dư nương nương", tuy có vài phần không tình nguyện, nhưng ai cũng không dám ngỗ nghịch thánh ý.

Ban đêm, người đến chúc mừng vẫn không dứt, Chiết Chi thấy nàng mệt mỏi, liền lấy việc "Tiệp Dư nương nương chưa lành bệnh" làm lý do cự tuyệt tiếp khách. Đỡ Tô Dư lên giường nghỉ ngơi, nàng nằm trên giường nhắm mắt trầm tư, qua hồi lâu, lại lặng lẽ mở mắt, trong mắt hơi có chút sợ hãi:"Chiết Chi."

" Nương nương."_ Chiết Chi khẽ chào, tiến lên nửa bước. Tô Dư phất tay cho người ngoài lui ra, ngồi dậy nhíu mày hỏi nàng:" Ngươi nói... rốt cuộc là có ý gì?"

Chiết Chi cũng nhíu mày lại.

Đúng vậy, ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái. Nàng cảm thấy bệ hạ không phải là loại người yêu đến điên cuồng như vậy, mà cho dù như thế, cũng sẽ không thay đổi cách nhìn với Tô Dư được. Nhưng từ ngày Tô Dư bị phạt quỳ đến nay, thái độ của hoàng đế liền trở nên kỳ quái cực kỳ, khiến đủ loại chuyện sau này cứ làm nàng thấp thỏm không thôi, hôm nay còn dứt khoát tấn vị....

" Nô tỳ cũng không biết..."_ Chiết Chi dù đã cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn lúng túng nói _" Có lẽ là Cung chính tư đã tra ra chuyện gì, nên bệ hạ thật sự cảm thấy oan uổng nương nương?"

" A, ngươi tin sao?"_ Tô Dư lạnh giọng cười một tiếng _" Trương tỷ tỷ cũng không phải lần đầu nhắc đến chuyện này có điểm không đúng, nhưng lúc trước hắn tin sao?"

Đúng là không tin. Chiết Chi trầm tư nửa ngày, lắc đầu thở dài:" Điều đó chúng ta không thể biết được. Chúng ta chỉ có thể biết chút ít mà không phải toàn bộ tâm tư của bệ hạ, còn nương nương ngài nghĩ thế nào?"

Tô Dư nhẹ cười một tiếng, tự đánh giá trong chốc lát, hỏi nàng:" Nếu ta nói mình đang muốn tranh sủng, ngươi cảm thấy thế nào?"

"...A?"_ Chiết Chi cả kinh không khép miệng được, chỉ cảm thấy chuyện này so với chuyện hoàng đế đột nhiên tấn vị cho Tô Dư còn kỳ quái hơn vạn lần, kinh ngạc, nàng nói _"Nhưng....nếu bệ hạ thật có mưu đồ khác...nương nương ngài..."

" Vậy cứ để hắn mưu đồ đi."_ Tô Dư thở dài một hơi _" Ta cũng nhất thời chưa thể nghĩ ra hắn đang muốn mưu đồ cái gì, nhưng nếu hắn thật có mưu đồ, ta cùng lắm là bị vứt bỏ lần nữa thôi -- ta ngay cả chuyện bị biếm từ thê thành thiếp cũng đã trải qua, nếu bị vứt đi lần nữa cùng lắm là thảm bằng lúc đó thôi."_ Nàng nhẹ nâng mắt nhìn Chiết Chi, trong đáy mắt có sự kiên định ít khi thấy được _" Cho nên gần đây ta đang suy nghĩ, nếu như còn có thể được như xưa một lần nữa, vì cái gì lại không thử? "

" Nhưng mà nương nương....."_ Chiết Chi đoán _" Nương nương không nghĩ như vậy có phải quá dễ dàng không? Nếu xảy ra chuyện thì việc bị giáng vị cũng không coi là gì, nếu liên lụy đến tính mạng...."

Tô Dư hơi khựng lại, nàng vẫn còn nhớ rõ, chính mình đã từng nói, mình nhất định sẽ sống lâu hơn hắn. Cho đến nay mặc dù sống cực kỳ gian khổ nhưng đối với lời nói này vẫn hơi có lòng tin, bởi nàng không tranh, cũng không đấu, làm cho hắn không có cơ hội tìm được sai lầm gì của nàng.

Nếu như nàng muốn tranh....

Nàng suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: " Ta sẽ không đi hại người, chỉ là không muốn để mặc người khác giẫm đạp thôi. Ngươi nhìn hậu cung hôm nay, Giai Du Phu Nhân vừa mới tiến cung không nói, đằng nào cũng là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, cho dù thật sự ngồi lên hậu vị ta cũng không nói gì, nhưng Diệp Cảnh Thu...."_ Nàng nghĩ tới liền cười lạnh _" Hai năm qua, nàng thực quá lớn lối rồi."

Mặc kệ nàng từ trước tranh hay không tranh, trong lòng nàng thủy chung vẫn không phục.

" Nương nương...."_ Chiết Chi vẫn muốn khuyên can, nhưng cũng không biết nên khuyên thế nào. Chiết Chi cũng biết, hai năm qua Tô Dư thực đã sống quá ủy khuất, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội để tranh, nhưng...

Chiết Chi cắn môi hỏi nàng:" Nương nương ngài nếu như tin bệ hạ...."

" Ta nửa điểm cũng không tin hắn."_ Tô Dư cười nhẹ một tiếng _" Mặc kệ hắn vì cái gì mà phải tính toán vòng vo như vậy, nhưng nếu nói hắn thật muốn tốt với ta, ta nửa điểm cũng không tin. Ngươi cứ yên tâm, trong lòng ta tự biết. Muốn tranh là một chuyện, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho hắn nắm thóp một lần nữa đâu."_ Nàng cười liếc nhanh Chiết Chi _" Làm gì ngươi phải lo lắng cái này? Ngươi cho là ta ngốc sao, đã sớm biết hắn là dạng người gì còn tin hắn à?"

Chiết Chi không nói gì, do dự nhìn Tô Dư. Cảm thấy nàng thật sự nên như thế, nàng bây giờ có thể hung hăng đem ủy khuất từ trước trả lại cho những thiếp thất kia, đến cả Chiết Chi cũng cảm thấy sung sướng. Nhưng lại sợ nàng lợi bất cập hại (chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại), dù sao...trong hậu cung này rất khó đoán trước chuyện gì.

Tô Dư trầm tư, suy tính thiệt hơn trong chuyện này. Qua hồi lâu, cuối cùng ra quyết định, nhìn sắc trời, cười hỏi Chiết Chi:" Đã đến thời gian cho bữa tối rồi à?"

" Vâng."_ Chiết Chi cúi đầu, dò hỏi _" Nương nương muốn truyền lệnh sao?"

" Truyền đi, sớm nói cho rõ, sẽ theo ước định đến Trường Thu cung thỉnh an sáng sớm."_ Tô Dư mỉm cười một tiếng. Vốn đã muốn sáng ngày mai sẽ đi thỉnh an, hơn nữa nhờ hôm nay, nếu không theo ước định liền quá không thích hợp. Nàng bây giờ cũng muốn nhìn một chút, ngày mai ở Trường Thu cung sẽ phản ứng thế nào.

Nàng vui vẻ bước xuống giường, mắt nhìn qua gương thấy búi tóc của mình có chút loạn, liền gỡ châu thoa xuống xỏa mái tóc của mình ra, nhàn nhã nói:" Cho Quách Hợp đến Thành Thư điện hồi bẩm, nói là do tấn vị nếu không đi bái kiến Giai Du Phu Nhân sẽ không thích hợp, cho nên dự định ngày mai sẽ đi, thỉnh bệ hạ không cần lo lắng."

Truyện Chữ Hay