Sau khi đem Triệu Mặc Tiên mạnh mẽ kéo xuống, Phó Ngôn Khanh có chút đóng lại mi mắt, bốn phía tìm tòi nơi có thể mượn lực. Nơi này kiếp trước nàng đã từng tới qua, nhớ mơ hồ rằng dưới cửa động là một tầng trống rỗng, dựa theo vị trí sụp đổ, hẳn bên dưới chính là một thông đạo.
Nàng rút ra trường kiếm chạm được vào vách đá, lập tức tập trung nội lực cắm vào, cố gắng làm chậm lại tốc độ rơi. Đợi đến khi cảm giác sắp rơi đến đáy động, nàng nương theo vách tường, cũng bất chấp đất đá phía trên sụp đổ nện lên toàn thân đau nhức, chân đạp vách vận khởi khinh công, rất nhanh hướng nơi Triệu Tử Nghiễn biến mất xẹt đến. Đất đá ầm ầm sụp xuống, chôn vùi rất nhiều thứ bên dưới, Phó Ngôn Khanh tận lực duy trì lãnh tĩnh, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện Triệu Tử Nghiễn không sao. Nơi kia tuy là sụp đổ, nhưng đó chính là lối vào của lăng mộ, bên dưới sẽ không hoàn toàn bị vùi lấp, Triệu Tử Nghiễn công phu lợi hại như vậy, nhất định có thể tránh thoát....nhất định nàng sẽ thoát được!
Sự hoảng loạn trong lòng cũng không vì cố gắng an ủi mà giảm bớt, ngược lại theo thời gian qua đi, Phó Ngôn Khanh càng cảm thấy trong ngực đau nhức, nàng nhìn không thấy một tia sáng nào trong thông đạo chật hẹp, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Triệu Tử Nghiễn trước khi rơi xuống, nàng ấy đang bị ba tên thủ vệ vây khốn, rõ ràng sinh mạng đang treo lơ lửng, vậy mà khi nhìn thấy mình, vẫn khẩn trương nhắc nhở mình đừng đi qua.
Lúc trước ở Thần Tiên Tác bị đám người kia bốn phía bao vây, nàng liền phát hiện rất không thích hợp, những người này rõ ràng đều muốn bắt sống nàng, đợi đến lúc nàng cùng Vô Ngôn thoát khỏi đám truy binh, lại phát hiện thành Ích Châu thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, không cách nào xâm nhập. Triệu Mặc Tiên làm như vậy hiển nhiên là muốn ngăn cản nàng vào thành, nàng có thể nghĩ đến lý do duy nhất chính là Triệu Tử Nghiễn. Ngày trăng rằm tới gần, Triệu Mặc Tiên nếu muốn xuống tay với Triệu Tử Nghiễn, đây không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất, hơn nữa trước đó nàng nhận được mật báo, Triệu Mặc Tiên đã rút dần ám vệ ở ngoại vi Ích Châu về, hẳn là nàng ta đã tìm được vị trí lăng Vĩnh Đế rồi.
Triệu Tử Nghiễn công phu tốt, bên người luôn có một nhóm ảnh vệ bảo hộ, nếu Triệu Mặc Tiên muốn giết nàng tại hành quán, thực sự là không có khả năng, tất nhiên sẽ nghĩ cách lừa nàng đến lăng Vĩnh Đế. Phó Ngôn Khanh nghĩ đến đây, lại phát hiện bạch ngọc trên đai lưng đã rơi mất từ lúc nào, trong nháy mắt liền hoảng loạn. Nàng không khỏi nghĩ đến, Triệu Mặc Tiên đã phát hiện ra quan hệ của nàng cùng Triệu Tử Nghiễn rồi, nên cố tình muốn lấy nàng làm mồi nhử, dụ Triệu Tử Nghiễn vào lăng Vĩnh Đế.
Không kịp thông báo Vô Ngôn, nàng một đường vội vã chạy đi, dựa theo trí nhớ kiếp trước, bay thẳng đến nơi này, chỉ cầu nguyện người kia sẽ không ngốc đến mức rơi vào bẫy. Trên đường nàng gặp được một đám kỵ binh ầm ầm kéo đến, càng khiến cho nàng cảm thấy không ổn, cuối cùng liều mạng chạy đến đây, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu của mình bị vùi sâu vào dưới lòng đất.
Nữ nhân ngốc này, trong tình huống như vậy, Triệu Mặc Tiên rõ ràng là muốn hạ sát thủ với nàng rồi, sao nàng có thể đến đây....tại sao dễ dàng như vậy mà rơi vào bẫy!
Đất đá bên trên rơi xuống càng ngày càng ít, Phó Ngôn Khanh hoảng loạn tìm kiếm bốn phía, chỉ cảm thấy con mắt vô cùng đau đớn, đưa tay quét nhẹ lên, chạm đến một vòng ẩm ướt.
Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng nam nữ khẩn trương kêu lên: "Điện hạ, nhanh đi lên phía trước, nơi này muốn bị chôn vùi rồi!"
Phó Ngôn Khanh cắn cắn môi, đè xuống trong mắt mây mù tiếp tục đi tìm người.
Trước mắt lối đi càng ngày càng rộng rãi, vượt qua một khu vực sụp đổ lớn, Phó Ngôn Khanh thả chậm bước chân, nơi này không khí nặng nề mang theo ẩm mốc cùng mùi thuốc súng, thập phần gay mũi. Đi vài bước, dưới chân chạm được một vật nặng gì đó, trong lòng Phó Ngôn Khanh ngưng lại, cúi đầu cố gắng phân biệt rõ ràng, thi thể này là một nam tử, đã tắt thở, trên người ghim đầy mũi tên, hẳn là lúc rơi xuống động bị ám khí tập kích.
Phó Ngôn Khanh tay có chút hơi run, mỗi lần nhìn thấy một thi thể, trong lòng nàng đều nhảy dựng, chỉ sợ nhìn thấy điều mình không muốn thấy. Nơi này mùi thuốc súng nồng đậm, rất có thể là nơi Triệu Tử Nghiễn rơi xuống. Nàng cũng bất chấp khả năng bị đám người phía sau nghe thấy, miễn cưỡng giương lên yết hầu đau buốt: "Tử Nghiễn."
Nàng dọc theo một vùng phế tích vừa đi vừa gọi, theo thời gian trôi qua, nguyên bản tiếng nói còn một chút bình tĩnh, nhưng không nghe thấy một chút âm thanh nào đáp lại, bắt đầu dần trở nên run rẩy đến lợi hại.
"Tử Nghiễn, Tử Nghiễn, Triệu Tử Nghiễn!" Thanh âm của nàng tận lực nâng lên, đôi mắt cũng càng ngày càng đau xót, bên tai trống rỗng tiếng vang, một lần nữa đem đau nhức cùng khủng hoảng trong lòng nàng đẩy đến đỉnh cao.
Nàng hoảng loạn mò mẫm trong bóng đêm, bốn phía không ngừng đi đi lại lại, mờ mịt tìm kiếm ái nhân, cuối cùng tràn đầy áp lực mà kêu lên: "An nhi!" Tiếng nói lúc này đã biến thành nức nở.
"Ngươi gọi hoàng tỷ là A Tiên, chúng ta ở chung lâu như vậy...ngươi đều chưa từng như thế thân mật mà gọi ta."
"Ân, gọi là An nhi?"
Trong trí nhớ hiện lên gương mặt hờn dỗi của đứa trẻ kia, nguyên bản có chút ấm ức, vừa nghe được mình gọi nàng là An nhi, lập tức đôi mắt trong suốt xinh đẹp liền tỏa sáng, bên trong thu lấy vui vẻ cùng ngượng ngùng. Năm năm ở bên nhau, mỗi lần nghe mình gọi tên nàng, nàng đều ngẩng lên gương mặt nhỏ nhắn khả ái đáp lời, nhu thuận đến không được. Cho đến khi lớn lên, nàng dĩ nhiên đã trở thành một cô nương cực kỳ diễm lệ, tâm tư tinh tế, trước sau như một ổn trọng, nhưng lại yêu thích làm nũng ăn vạ ở trước mặt mình, ngẫu nhiên nghe thấy mình gọi nàng nhũ danh, nàng cũng là tràn đầy kinh hỉ huân hoan hệt như khi còn bé. Lúc nghe mình nói, sẽ không gọi nàng là An nhi nữa, lập tức trong mắt nàng hiện lên mất mát.
Lúc trước không muốn gọi, là sợ một khi gọi nàng như vậy, liền áp xuống không được tâm tình năm đó, khống chế không nổi cảm tình nơi đáy lòng, đến sau này không gọi, là vì cảm thấy đứa trẻ kia hôm nay lớn lên duyên dáng yêu kiều, còn trở thành người trong lòng của mình rồi, gọi nàng như vậy, thật sự không thích hợp, còn có thể khiến người khác chú ý.
Nhưng bây giờ Phó Ngôn Khanh đau lòng đến hỏng rồi, nàng vẫn muốn theo thói quen gọi An nhi như lúc trước, từ sâu trong đáy lòng chờ mong đứa trẻ kia sẽ lần nữa hân hoan đắc ý mà đáp lại nàng, sẽ chơi xấu mà hỏi nàng rằng: "Nàng gọi ta cái gì?"
Không nên, không nên, kiếp trước không có mình, Triệu Tử Nghiễn hiển nhiên sống thật tốt đấy, nàng hôm nay mới mười chín tuổi, làm sao sẽ như vậy mà chết trong tay Triệu Mặc Tiên. Phó Ngôn Khanh lòng tràn đầy đau khổ tự oán, quả thật mình từ đầu không nên kéo nàng vào vũng nước đục này.
"An nhi!" Phó Ngôn Khanh nhanh đau đến thở không nổi, nàng bây giờ thực sự giống như người điên, vội vã đem toàn bộ thi thể tìm được lật tới lật lui, vô luận sống hay chết, nàng cũng không có biện pháp rời bỏ đứa trẻ kia, hai nàng đã ràng buộc sâu đến mức này, nàng không chấp nhận mất đi nàng ấy, không thể.
Giữa lúc nàng sắp tuyệt vọng, từ trong một góc tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng động yếu ớt, tất tất tốt tốt, sau đó truyền tới một tiếng ho khan vô cùng suy yếu.
Phó Ngôn Khanh thân thể cứng ngắt, mãnh liệt đình chỉ động tác, nguyên bản đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng lập tức phát sáng lên, nàng cơ hồ là điên cuồng hướng địa phương kia nhào tới.
Bởi vì quá mức vội vàng, nàng cũng không chú ý phía trước khúc ngoặc có một tảng đá nhô ra, mãnh liệt va chạm vào tảng đá, bất chấp cơn đau nhức dữ dội nơi bụng, nàng thất tha thất thỉu chạy vội đi qua. Trong một góc thông đạo vô cùng chật hẹp, mơ hồ vài sợi ánh sáng nhạt chiếu đến, Phó Ngôn Khanh rốt cuộc nhìn thấy người khiến cho mình đau lòng đến phát điên rồi.
Lúc này Triệu Tử Nghiễn nghiêng người dựa ở trên vách tường, đầu ngả qua một bên, cánh tay có chút đè ép ở vòng eo, bên người nàng nằm co quắp hai cỗ thi thể, dĩ nhiên không trọn vẹn đến không nhìn được, khiến cho Phó Ngôn Khanh trong lòng run sợ. Rất chạy nhanh đến bên Triệu Tử Nghiễn, ánh mắt Phó Ngôn Khanh cơ hồ từng tấc một đảo qua toàn thân của nàng, cẩm y màu trắng xanh dính đầy bụi đất, tay của nàng vẫn còn bụm chặt vòng eo, tóc dài buông xuống mất trật tự, lông mày vặn chặt. Đôi mắt Phó Ngôn Khanh đỏ bừng, đau nhức không thôi, đôi tay run run vươn đến cẩn thận thăm dò trên người nàng.
"An nhi." Thanh âm của nàng lộ ra đau lòng tột đỉnh, muốn ôm người vào lòng nhưng lại sợ trúng vào chỗ đau của nàng ấy.
Triệu Tử Nghiễn lúc vừa rơi xuống cả người choáng váng, bên tai vẫn còn lùng bùng tiếng nổ, giữa hỗn độn nàng loáng thoáng nghe được có người gọi mình An nhi, thanh âm nghẹn ngào để nàng trong lòng co thắt. Vô tri vô thức dần dần tỉnh lại, nàng ho khan vài tiếng, đột nhiên kịp phản ứng biết được người nọ là ai, nàng cơ hồ là lập tức mở mắt ra. Người trước mắt cắn chặt môi nhìn nàng, vành mắt đỏ bừng mang lấy tràn đầy đau lòng, là người nàng đã cố hết sức ngăn cản nàng ấy xuống đây....tại sao....Triệu Tử Nghiễn giãy giụa ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Nàng tại sao ở chỗ này? Ta đã bảo nàng đừng tới đây, nàng như thế nào xuống rồi?"
Phó Ngôn Khanh nghe được nàng nói, cũng nhịn không được nữa, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, hay tay run run sợ làm đau nàng nên tận lực nới lỏng, Phó Ngôn Khanh giọng mũi dày đặc: "Nữ nhân ngốc này, nàng sao có thể ngốc đến như vậy."
Triệu Tử Nghiễn giật mình, ánh mắt phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói khẽ: "Thật xin lỗi, ta làm kinh sợ đến nàng."
Phó Ngôn Khanh ngồi thẳng lên, mắt nhìn vào chỗ eo nàng: "Cho ta nhìn xem, nàng bị thương chỗ nào rồi?"
Triệu Tử Nghiễn rụt rụt chân, thấp giọng nói: "Ta không sao, không có bị thương, ám khí đều được hai tên này cản lại, vừa rồi chẳng qua là ta bị choáng, nên mới không nghe thấy nàng gọi."
Phó Ngôn Khanh ngước mắt thẳng tắp nhìn xem nàng, không nói câu nào. Triệu Tử Nghiễn bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, vừa muốn quay đầu đi nơi khác, lại phát hiện người kia áp đến rất gần, hơi thở ấm áp thổi qua chóp mũi, xúc cảm mềm mại dán đến trên môi làm cho nàng lập tức như rơi vào mộng.
Phó Ngôn Khanh hôn có chút dồn dập, thừa dịp Triệu Tử Nghiễn sửng sốt, lập tức đầu lưỡi mềm mại đẩy ra hàm răng của nàng, một chút liếm láp đi qua, quấn lấy vật nhỏ còn đang ngẩn ngơ bên trong, dịu dàng dây dưa, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của nàng.
Triệu Tử Nghiễn sau khi lấy lại tinh thần, trầm thấp rên khẽ một tiếng, tức khắc đáp lại nàng, đầu lưỡi hấp thụ lấy từng sợi tơ ngọc ngọt ngào, liều chết triền miên. Hai nàng đang ở trong hiểm cảnh, phía trước trùng điệp bẫy rập chết người, Phó Ngôn Khanh nghĩ đến lúc nãy tuyệt vọng đi tìm ái nhân của mình, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, lúc này hiếm có mà trở nên vô cùng chủ động. Triệu Tử Nghiễn chưa bao giờ thấy qua Phó Ngôn Khanh nhiệt tình đến như vậy, trái tim kịch liệt nhảy động, tùy ý người kia ở bên trong nàng càn quét, tùy ý để nàng cướp đoạt đi toàn bộ hô hấp của mình, tâm tư cũng bắt đầu rơi vào hỗn độn.
Thẳng đến khi bàn tay lành lạnh của Phó Ngôn Khanh thăm dò vào trong vạt áo của nàng, luồn vào trong tiết y, trực tiếp ở trên da thịt trơn nhẵn mà tinh tế vuốt ve, từ bụng vuốt đến bên eo nàng, rồi thoáng dừng lại, mang đến một tia đau nhức, nàng mới giật mình phát hiện, người kia là đang kiểm tra thương tích của mình.
Thở hồng hộc buông nàng ra, Phó Ngôn Khanh thanh âm có chút mất tiếng, thở dốc nói: "Cái này chính là không sao, không có bị thương?"
Triệu Tử Nghiễn dở khóc dở cười, có chút thở gấp đáp: "Bị một ít hỏa dược trúng vào, chẳng qua là vết thương ngoài da, chưa tổn thương đến bên trong."
Phó Ngôn Khanh mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, nhưng thanh âm như cũ đạm nhạt: "Ta vừa mới nếm đến một chút mùi máu tươi."
Triệu Tử Nghiễn cũng nhịn không được đỏ bừng mặt, có chút suy yếu nói: "Ta lúc nãy bị phun một ngụm máu, nhưng nội thương không đáng ngại." Nói xong, nàng ngước mắt nhìn Phó Ngôn Khanh: "Nàng vừa rồi như vậy....hôn ta...khụ, tay nàng như vậy.....chỉ là vì muốn ta thả lỏng cảnh giác sao?"
Phó Ngôn Khanh có chút không tự nhiên mà nghiêng đầu đi, nàng trước thật là nghĩ như vậy đấy, nhưng hôn được một lúc, nàng thật sự vô pháp khống chế, chỉ là tay chạm đến vết thương của người kia, nàng mới chợt tỉnh táo lại, suýt nữa nàng đều đã quên bản thân mình muốn làm gì rồi. Đương nhiên nàng nhất định sẽ không chịu thừa nhận, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, đêm đó tiểu hỗn đản này bốn phía châm lửa, sau đó lại hệt như con rùa rút đầu chui vào vỏ, không có làm thêm bất cứ hành động nào hết.
Nàng khẽ ho một tiếng: "Ai bảo nàng không nghe lời."
Nói xong nàng nhớ tới cái gì, trầm giọng nói:"Nhanh để ta xem một chút, trước hết cần phải băng bó lại. Chúng ta cần chú ý đề phòng, đám người Triệu Mặc Tiên đang ở gần đây."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ: "Bọn họ như thế nào cũng xuống rồi?" Vừa rồi trận nổ kia phá nát cửa động, phía dưới tình huống nguy hiểm thế nào, Triệu Mặc Tiên khẳng định không thể đoán trước, dựa theo tính tình của tỷ ấy, làm sao có thể mạo hiểm đi xuống.
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng cởi ra nửa vạt áo trên của nàng, đạm nhạt nói: "Nàng ta không phải trăm phương ngàn kế đều muốn Vĩnh Đế bảo tàng hay sao, ta chẳng qua là giúp đỡ, kéo nàng ta một cái thôi."
Triệu Tử Nghiễn nghe được rõ ràng, Phó Ngôn Khanh rất không vui, nghĩ đến nàng bởi vì muốn giành lại công bằng cho mình, liền nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.
Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái, cẩn thận nhìn xem vết thương trên eo nàng, miệng vết thương dính vào áo mỏng bên trong, có chút máu thịt be bét, để trong lòng Phó Ngôn Khanh co chặt: "Nàng nhịn một chút, cần phải gỡ phần y phục dính trên vết thương ra."
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng khẩn trương, nhẹ nhàng cọ cọ lên trán của nàng: "Được."
Đợi đến lúc đem vải vóc nát vụn lấy ra sạch sẽ rồi, miệng vết thương lại muốn chảy máu, Phó Ngôn Khanh vội vàng đem dược đổ lên, lại dùng vải trắng băng lại kỹ càng. Thấy ngón tay Triệu Tử Nghiễn có chút phát run, đau nhức làm nàng chảy mồ hôi ròng ròng, lại chưa hề phát ra một tiếng rên, Phó Ngôn Khanh đau lòng cầm ngón tay nàng hôn hôn, nhẹ giọng nói: "Tốt rồi, đã hết đau."
Mà lúc này, đám người Triệu Mặc Tiên rốt cuộc đã đi tới nơi này, một tràng tiếng bước chân ở rất gần truyền tới. Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh liếc nhau, Phó Ngôn Khanh cẩn thận nâng Triệu Tử Nghiễn, chậm rãi dọc theo thông đạo đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, bóng tối cũng giống như sợ hãi dần dần rút đi, trước mắt cảnh tượng hiện lên càng phát ra rõ ràng, các nàng rốt cuộc thấy được nơi mình đang đi vào dáng vẻ ra sao, cho dù là lần thứ hai chứng kiến, Phó Ngôn Khanh cũng nhịn không được kinh ngạc cùng cảm thán.
Vĩnh Đế kia chính là một vị đế vương kinh tài tuyệt diễm, tòa hoàng thành dưới lòng đất này cũng không một chút thua kém nơi lúc sinh thời ông tọa trấn, thật sự là một công trình vĩ đại khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi.
-----