Liên Mục nghe xong lời Nhạc Dao nói, sắc mặt xanh trắng đan xen, cuối cùng buồn bực gật đầu: "Xin cứ tự nhiên!" Nói xong phất tay áo rời đi.
Nhạc Dao híp mắt nhìn xem hắn một bụng tức giận rời khỏi, nhỏ giọng nói: "Trần Lâm, phái Ám Kiêu âm thầm theo dõi Liên Mục, dù sao người kia cũng là ca ca hắn, hắn ngoài mặt không thể quang minh chính đại giúp đỡ, nhưng khả năng sẽ ở sau lưng mật báo. Si Mị, chúng ta chia nhau hành động, Yến Vân Trại có rất nhiều cứ điểm ẩn trong núi, tuyệt không thể bỏ qua bất kỳ điểm nào, toàn bộ đều tra xét kĩ."
"Được."
Nhạc Dao phân phó xong rồi, đưa tay vén sợi tóc ra phía sau, dưới chân nhẹ chuyển, giống như một đám mây đỏ bay vào trong rừng, rất nhanh thân ảnh nàng liền biến mất không còn tăm hơi.
Võng Lượng hơi sững sờ: "Nhạc đại nhân khinh công tốt đến như vậy?" Hắn thấy Nhạc Dao kiều mị mềm yếu, bước chân nàng tới lui dù nhẹ như mây gió, nhưng cũng không ẩn giấu nội lực như người luyện võ, vì vậy cho rằng nàng chỉ là một thương nhân bình thường không biết võ công.
Trần Lâm mỉm cười: "Nhạc đại nhân năm đó cùng điện hạ vào sinh ra tử, thế nào lại là nữ nhân tầm thường. Chỉ có điều, từ khi điện hạ giao Bích Ngọc Các cho nàng quản lý, nàng rất ít động võ, trước giờ vẫn một mực che giấu."
Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhau, cũng không nói gì thêm, lập tức dẫn người tỏa ra bốn phía tìm kiếm các cứ điểm trên núi Yến Vân.
Lại nói Nhạc Dao nhảy vào trong rừng, liền giống như một đốm lửa rực rỡ, liên tục di chuyển qua các tàng cây, một thân áo lụa mỏng màu đỏ nổi bật giữa trùng điệp sắc xanh, hoa đào trong mắt giờ phút này một mảnh đông lạnh sắc bén, dưới chân không ngừng đề khí, nhẹ nhàng đạp qua từng cành cây, ánh mắt tinh tường đảo quanh, không bỏ sót bất cứ một điểm khả nghi nào.
Yến Vân Sơn địa thế hiểm trở, những dãy núi nhỏ nối tiếp nhau, quanh co vô cùng, Nhạc Dao tìm nửa canh giờ cũng chưa thấy được một chút manh mối. Nàng nhíu chặt lông mày, nhắm mắt tựa trên một tàng cây, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những ghi chép về Yến Vân Sơn, kết hợp với địa hình nàng thấy được, cẩn thận phân tích. Nếu như nàng là người của Yến Vân Thập Bát Trại, sẽ dựng cứ điểm ở nơi nào là thuận lợi nhất? Chỗ nào tránh xa được tầm mắt của Liên Mục, lại tránh thoát được sự tra xét của các nàng?
Nếu là cứ điểm, hai bên tất nhiên sẽ có liên lạc, bởi vậy không thể xây dựng cách nhau quá xa. Nhạc Dao trong lòng tràn ngập bất an, nàng lo lắng Liên Tống sẽ nhịn không được ra tay với Thịnh Vũ, mà nếu như vậy, Liên Mục chắc chắn sẽ bao che cho ca ca hắn. Nếu các nàng tìm không được, đợi đến khi Liên Mục phát hiện Liên Tống bắt cóc Thịnh Vũ, ép buộc thả người, sợ rằng mọi chuyện đều đã muộn.
Trong lúc suy tư, Nhạc Dao bỗng nhiên mở mắt, dùng còi thổi triệu tập mọi người lại, nàng dĩ nhiên đã tìm ra chút manh mối rồi.
Mà lúc này Thịnh Vũ đích xác trôi qua không được tốt lắm, vốn ngày ấy cùng Tiểu Ngũ đến gặp Nhạc Dao, bởi vì thuận đường nên mới ghé qua Thương Hội xem xét một chút, sau đó vì sợ trễ giờ để Nhạc Dao đợi, nên cả hai liền đi tắt qua một con hẻm nhỏ.
Mới đi vào hẻm nhỏ không lâu, Tiểu Ngũ liền bị hai người tập kích, một người trong đó mang theo ám khí, Tiểu Ngũ bị đánh lén trở tay không kịp, cơ bản đánh mấy chiêu liền bị bắt. Nàng xưa nay chưa từng học qua võ nghệ, đang muốn hét lên cầu cứu, liền bị đối phương từ sau lưng dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng, sau đó rơi vào hỗn độn. Thuốc mê kia thật sự lợi hại, liên tiếp mấy ngày bôn ba nàng đều không tỉnh táo được, đến nay lại căn bản chưa ăn uống gì, toàn thân đau nhức vô lực, ngay cả động cũng khó khăn.
Miễn cưỡng dựa đầu giường, sắc mặt Thịnh Vũ có chút tái nhợt, môi mỏng vốn là hồng nhuận xinh đẹp giờ phút này cũng trở nên khô nứt, chẳng qua là nàng trước sau gương mặt lạnh như băng, không một chút thay đổi. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, kéo theo một tràng tiếng bước chân nặng nề, kẻ khiến nàng cảm giác buồn nôn, lại đến rồi.
Dáng vẻ Liên Tống không được tốt, lại thấy Thịnh Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, ánh mắt kia giống như xem hắn là một loài sâu kiến hèn mọn, khiến hắn tức giận muôn phần.
Hắn đi qua, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Vũ, cười đến dữ tợn: "Thịnh đại tiểu thư nghĩ đây còn là kinh thành, là Thịnh gia của các ngươi sao? Ngươi hôm nay đã là tù nhân trong tay ta, ta muốn đối phó ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy."
Ánh mắt của hắn không che giấu chút nào mà dò xét Thịnh Vũ, đưa tay muốn xoa mặt của nàng, lại bị Thịnh Vũ nghiêng đầu tránh đi, lập tức đôi mắt nàng giống như ẩn chứa vạn ngàn băng sơn mà liếc hắn, ánh mắt lạnh lẽo dọa người khiến cho Liên Tống khẽ rùng mình lui một bước.
Nhưng một bước này khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, hắn nắm chặt tay, hung hăng bóp cằm Thịnh Vũ, ép buộc nàng nhìn mình: "Ngươi có phải hay không đã quên, ngươi hôm nay trừ việc cầu xin ta, còn có thể như thế nào? Một gương mặt xinh đẹp đến bực này,vậy mà cả ngày bày ra dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, thật sự là đáng tiếc."
Thịnh Vũ giãy giụa không được, trong mắt một mảnh tối trầm, hai tay cố gắng nắm chặt, bởi vì không còn sức lực nên chỉ có thể tức giận đến phát run.
"Như thế nào, ngươi cho rằng những thuộc hạ kia sẽ đến cứu ngươi, hay là tên tiểu bạch kiểm kia sẽ phái người đến? Ta cho ngươi biết, tiến vào Yến Vân Trại của ta rồi, cũng đừng nghĩ thoát ra, hoặc là bỏ mạng, hoặc là..." Nói đến đây, hắn không có ý tốt mà bắt đầu trên dưới quét khắp người Thịnh Vũ, trong mắt đều là dâm tà, liếm liếm môi nói: "Hoặc là, liền trở thành người của bổn gia đây."
Trong lòng Thịnh Vũ càng thêm phát lạnh, Liên Tống là đức hạnh gì, nàng tự nhiên biết rõ, đệ đệ hắn còn như vậy, càng khỏi phải nói hắn hạ lưu vô sỉ đến cỡ nào. Nàng nhiều năm qua thân ở trong thương trường, cũng gặp không ít người tâm tư bất chính, nhưng nàng tuyệt đối không thể chấp nhận bị một người như vậy vũ nhục, đối với nàng mà nói không khác nào lăng trì.
Nàng vẫn còn mặt lạnh suy tư, điểm này lại càng thêm chọc tức Liên Tống.
Ngày ấy hắn bị tiểu bạch kiểm kia đánh trọng thương, mặt mũi đều không còn, nhưng Liên Mục lại nghiêm nghị cảnh cáo hắn, không cho phép hắn lại gây chuyện, sau đó còn cho người đưa hắn về Lương Châu.
Để cho hắn không thể nào tiếp thu được chính là, mặc dù thương thế tốt lên, thế nhưng hắn lại....không cách nào làm chuyện kia được nữa! Hắn gần như đã phát cuồng! Hắn sao có thể bỏ qua. Tiểu bạch kiểm kia không cho phép thu hàng hóa Thịnh gia, tất nhiên là cùng Thịnh Vũ quan hệ không nhỏ, nếu hắn tóm được nàng, còn không phải khiến cho người kia một phen khốn đốn. Nghĩ như vậy, hắn liền đi kinh thành, một mực theo dõi Thịnh Vũ. Thật vất vả bắt được người, không ngờ nữ nhân này từ đầu đến cuối đều không một chút sợ hãi, tỉnh dậy chính là dáng vẻ này, khiến hắn sinh ra cảm giác bị nàng khinh thường đến tột độ.
Trên thái dương của hắn đều nổi lên gân xanh, nữ nhân này quả nhiên là nghĩ hắn không dám động tới nàng, lại nghĩ đến tình huống thê thảm của mình, hắn càng như mất lý trí, hung hăng bắt lấy Thịnh Vũ, nghiến răng nói: "Chờ xem đến lúc ngươi nằm ở dưới thân ta, ngươi còn có thể là vẻ mặt này hay không!"
Nói xong hắn trực tiếp kéo rách áo ngoài của nàng, đẩy nàng ngã trên giường. Thịnh Vũ gắt gao cắn răng, ánh mắt như trước không mang theo một chút chấn động, chẳng qua là trong đáy mắt đã âm thầm làm quyết định.
Ngay tại lúc Liên Tống muốn tiếp tục xé đi trung y của nàng, ngoài nhà truyền đến vài tiếng la đau đớn, lập tức một thân ảnh màu đỏ trực tiếp phá tung cửa sổ, hướng bên này cuốn tới, mang theo mảnh vụn gỗ bay đầy trời, Liên Tống vừa quay đầu đã bị lôi tuột xuống giường, người kia không chút lưu tình vung một chưởng thẳng vào ngực hắn, khiến hắn ngã rạp xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
Nhạc Dao cuống quýt giữ lấy cằm của Thịnh Vũ, gấp gút nói: "Đừng, nhả ra!" Mắt thấy trong miệng nàng tuôn ra một cỗ máu tươi, Nhạc Dao cũng bất chấp bên ngoài một đám người cầm đao xông vào, đemThịnh Vũ ôm ở trong ngực, cúi đầu vội vàng nhìn xem nàng.
Thịnh Vũ miễn cưỡng lắc đầu tỏ ý nàng không việc gì, Nhạc Dao nhìn nàng chỉ vừa cắn nát một chút đầu lưỡi, cũng không quá nghiêm trọng, lúc này mới thở ra một hơi. Nàng hung hăng quay đầu nhìn Liên Tống, ánh mắt lạnh như dao: "Quả thực là tạp chủng, cũng không xem đây là mặt hàng nào, cực phẩm như nàng, ngươi cũng dám động tay vào?"
Bởi vì quá sốt ruột nên Nhạc Dao chỉ kịp lưu lại thông báo cho mấy người Trần Lâm, liền một mình xông vào, nơi này cách Yến Vân Trại bất quá một dặm đường, nhưng lại là một chỗ vô cùng tuyệt mật, lối vào duy nhất bị một vách đá phủ đầy dây leo che khuất. Nếu không phải nàng tinh mắt phát hiện có một chỗ dây leo rơi rụng rất nhiều, cảm thấy không thích hợp nên mới đến xem kĩ, bằng không nàng cũng đã bỏ qua rồi.
Lúc nàng tiến vào, đã nghe mấy tên thủ hạ đứng bên ngoài nói, lão đại sợ là hôm nay diễm phúc không nhỏ, đoán chừng lúc này đang tiêu diêu khoái hoạt cũng mỹ nhân rồi. Nàng vừa nghe thấy liền máu xông thẳng lên đại não, cũng bất chấp chỉ có một mình nàng, trực tiếp lướt tới đánh ngã mấy tên thủ vệ, phá cửa sổ bay vào. Chứng kiến cảnh tượng trong phòng, nàng quả thực nhịn không được nữa, nàng nhiều năm nay chưa từng giết người, nhưng hôm nay nàng tuyệt không thể chừa mạng cho kẻ này!
Đem Thịnh Vũ mềm yếu đứng không vững ôm vào trong ngực, Nhạc Dao phát giác nàng thân thể đang run rẩy, trong lòng càng thêm co thắt, liền cúi đầu dịu dàng nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ngươi đừng sợ, không sao, có ta ở đây rồi."
Thịnh Vũ bị nụ cười ôn nhu của nàng khiến cho trái tim có chút phát run, nguyên bản dáng vẻ lạnh băng giờ phút này thoáng ngây ngẩn. Nhạc Dao liếc mắt, dù cho tình huống nguy cấp, nàng cũng cảm thấy biểu hiện của Thịnh Vũ khá là thú vị.
Mắt thấy đám người kia kéo đến vây kín cửa, Nhạc Dao rất nhanh đem Thịnh Vũ cõng ở sau lưng, tay phải từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, quét mắt nhìn Liên Tống đang thổ huyết dưới đất: "Kế tiếp, cho ngươi biết được như thế nào là địa ngục!"
Dưới chân vận khởi khinh công, Nhạc Dao trực tiếp xông vào đám người kia, miệng không quên nhắc Thịnh Vũ: "Ôm chặt ta, nhắm mắt lại, ta đưa ngươi ra ngoài."
Thịnh Vũ nằm trên lưng của nàng, cảm giác người dưới thân lắc lư, xung quanh vang lên thanh âm đao kiếm va chạm xen lẫn thống khổ gào thét, mùi máu tươi nồng đậm làm cho nàng có chút không khỏe. Nàng không phải là một người yếu đuối, đương nhiên sẽ không sợ hãi mà nhắm mắt lại, chẳng qua là chứng kiến Nhạc Dao ra tay không lưu tình, một kiếm liền đoạt mạng người, trong lòng không hiểu được là tư vị gì. Nàng quả thực không thể nào tưởng tượng, Nhạc Dao ngày thường kiều mị phong tình như hồ ly, còn có một mặt khác như vậy, giống như vừa rồi nàng cũng không ngờ tới, nàng ấy vậy mà có thể cười dịu dàng đến vậy.
Xem chừng lúc trước Liên Tống đã có phòng bị, nơi này vậy mà có đến hai mươi, ba mươi người trông coi, Nhạc Dao dù lợi hại thế nào, cũng đã nhiều năm không dụng võ, hơn nữa còn khắp nơi che chở Thịnh Vũ, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể thoát ra ngoài. Liên Tống nguyên bản gào thét muốn giết các nàng, lúc này nhìn thấy nữ tử áo đỏ kia thủ pháp giết người tàn nhẫn, nhịn không được khiếp đảm, đẩy ra một thuộc hạ ngăn cản Nhạc Dao, xoay người liền muốn chạy.
Mắt thấy Liên Tống sắp chạy thoát, Nhạc Dao rõ ràng cảm giác được Thịnh Vũ cả người kéo căng, lập tức lông mày nhíu lại, xoay người đem mấy tên thủ hạ xung quanh ép ra, tay phải vận nội lực vỗ xuống chuôi kiếm, lưỡi kiếm mềm mại sắc bén lập tức giống như tia chớp bay thẳng về phía Liên Tống, khiến hắn không kịp tránh né, trực tiếp bị một kiếm xuyên tim.
Chẳng qua là Nhạc Dao không có kiếm, liền bị người chém một đao vào cánh tay phải, máu tươi mãnh liệt bắn ra, vẩy lên y phục Thịnh Vũ, làm cho Thịnh Vũ biến sắc mặt. Nhạc Dao cắn răng, dưới chân không ngừng vận khởi khinh công, rốt cuộc xem như chạy thoát ra ngoài. Nhìn xem tay áo Nhạc Dao đã thấm ướt một mảnh, Thịnh Vũ lập tức giãy giụa muốn xuống: "Ngươi thế nào rồi?"
Rõ ràng là thập phần lo lắng, nhưng thanh âm vẫn như cũ lạnh lùng, để Nhạc Dao đang đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, thiếu chút nữa bật cười, nàng ấy không phải trời sinh chính là một khối băng?
Biết người trên lưng sốt ruột lo cho mình, nhưng phía sau vẫn còn mấy tên thủ hạ đuổi theo, nàng quay đầu cười nói: "Không xong rồi, ta phải mau mau chạy, địa ngục vẫn là để Trần Lâm bồi đám người kia đi."
Thịnh Vũ nhìn cánh tay nàng vẫn không ngừng đổ máu, chỉ có thể dùng hàm răng xé ra một mảnh y phục, lung tung thay nàng cột lại, cả giận nói: "Ngươi không thể đứng đắn một chút sao?"
Lưu loát tránh đi mấy mũi tên bắn tới, Nhạc Dao đáp lên một tàng cây, khẽ trêu đùa: "Ta rất đứng đắn, ngươi lạnh băng như vậy, hai huynh đệ vô sỉ kia cũng như thế mơ ước ngươi. Ta lớn lên xinh đẹp đáng yêu thế này, lưu lại tất nhiên như dê vào miệng cọp, ta tự nhiên cần mau mau chạy trốn."
Thịnh Vũ nhìn máu tươi đã xuyên thấu qua y phục, nhiễm đầy cánh tay Nhạc Dao, nguyên bản nàng xưa nay chưa từng mất bình tĩnh, cuối cùng loạn cả lên, vành mắt đã có chút đỏ bừng. Biết nàng ấy chỉ là trấn an mình, cố gắng đè nén tâm tình lạnh giọng đáp lại: "Không biết xấu hổ."
Nhưng vẫn là vươn tay cánh tay, dùng ống tay áo cẩn thận xoa xoa mồ hôi trên trán Nhạc Dao, nghiêng đầu đánh giá người trước mắt, trong lòng Thịnh Vũ thầm nghĩ, xinh đẹp đáng yêu sao, tựa hồ cũng không sai.