Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

chương 73: tiêu đề là gì đây

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(tui để nguyên văn đó)

Cuối cùng, Bách Dĩ Phàm dùng đồng để mua môt quả cầu tuyết.

Bên trong quả cầu có một can nhà gỗ, bên ngoài còn có một con hươu nhỏ.

Lắc lắc liền thấy bong tuyết bay bay.

% thiếu nữ style.

Bà chủ: "Cháu có muốn gói lại không? Qua kia chọn giấy gói đi."

Một cái giá treo đủ loại giấy gói quà treo trên giá để báo.

Có loại là giấy, loại giấy bóng kính, còn giấy thuần một màu hoặc đủ kiểu hình thù sắc thái.

Giấy một màu còn có thể dùng để bọc sách được

Bách Dĩ Phàm nhìn lướt qua, cầm một tờ màu xanh đậm có hình hạc đưa cho bà chủ.

Bà chủ nhìn giấy gói, lại nhìn quả cầu tuyết, rồi nhìn giấy gói, lại nhìn quả cầu tuyết lần nữa.

"Hai cái này không hợp nhau đâu."

Phong cách quá sai luôn.

Bách Dĩ Phàm: "Không sao đâu ạ."

Bà chủ cũng không khuyên nhiều thêm nữa, lôi kéo với băng dính ra xoẹt xoẹt mấy cái liền gói xong.

Lúc Bách Dĩ Phàm xách đồ ra khỏi tiệm tạp hóa thì trời cũng tối, đèn đường đã lên.

Trong trường Phụ Trung vang tiếng chuông tan học, mấy nhóc học sinh lục tục tra khỏi cổng – thi tuần kết thúc.

Cậu bỗng thấy cảm xúc dâng trào, đổi hướng đi về phía cổng trường.

Thấy trước cổng có xe đẩy bán khoai liền đi qua.

Đây là hàng của một bà cụ đã bán lâu năm trước cổng trường, khoai bà bán là khoai lang, vừa ngọt lại còn mềm.

Bách Dĩ Phàm hoành tráng nói: "Bà ơi, cho cháu củ khoai, củ to vào nhé!"

Mấy học sinh xung quanh:...!

Lúc này, mấy hàng bán khoai ngồi vỉa hè thường dùng bếp than tự chế để nướng, nhìn bếp giống cái hộp sắt, trên nắp có khoét một lỗ tròn, mấy củ ở gần là sắp chín.

Bà cụ lấy cái gắp than bới bới năm sáu củ lên, nói với Bách Dĩ phàm: "Cháu chọn đi."

Bách Dĩ Phàm muốn ấn ấn xem thử nhưng củ khoai thì nóng rẫy, cuối cùng cũng chọc được một củ mềm.

Bà cụ lấy giấy bao lại rồi đưa củ đó cho cậu.

Bách Dĩ Phàm vừa gặm khoai vừa đi về nhà, ba mẹ Bách còn chưa về.

Cậu đong gạo nấu cháo.

Trong nhà mới mua một cái bếp hồng ngoại, có công năng ninh cháo, dùng cũng không tồi, cậu bắc nồi lên bếp, mở hé vung rồi chạy đi sờ con cua bông kia.

Phía sau con cua có cái khóa, cậu lấy hết thiết bị ghi âm ra, giặt sạch trong ngoài con cua rồi treo lên cái mắc áo rồi để phía trước máy sưởi trong phòng ngủ để hong khô.

Bách Dĩ Phàm: Không có hệ thống sưởi đúng là khổ.

Xong xuôi, cậu ngồi vào bàn, tay cầm lấy bộ thiết bị ghi âm.

Đầu tiên phải cho ba cũng pin mới vào rồi mới bắt đầu gào để ghi âm.

Gào xong, bật lên nghe lại.

Bách Dĩ Phàm: Sao nghe không hay thế nhỉ?

Bách Dĩ Phàm lại gào thêm lần nữa, rồi bật nghe lại.

Cứ thế lặp lại lần, đột nhiên cửa phòng ngủ bị mở ra, ánh đèn phòng khách chiếu vào.

Ba Bách: "Phàm Phàm, ở nhà một mình mà gào cái gì đó?"

Bách Dĩ Phàm: "Ba về rồi à, me con đâu?"

Ba Bách: "Mẹ còn phải tăng ca, mẹ bảo hai bố con mình cứ ăn trước."

Bách Di Phàm: "Ba con hôm nay thế mà về sớm hơn đó, ngạc nhiên chưa."

"Ba hôm nay không phải, Á!!!!" ba Bách bỗng hét lên: "Cái gì đây?"

Ba Bách chỉ vào con cua đang phơi xác trước máy sưởi.

Máy sưởi khi bật thì có ánh sáng đỏ, có con cua màu xanh đang phơi xác ở phía trước, cậu lại chỉ mở mỗi đèn bàn nữa, hiệu quả thị giác kinh người.

Bách Dĩ Phàm: "Yêu quái đó!"

Nhưng ba Bách đã nhanh tay bật đèn phòng lên, nhìn rõ tất cả rồi.

Ba Bách còn thấy được hộp quà được bọc giấy gói xanh đậm in hình hạc kia nữa, tò mò cầm lên.

Bách Dĩ Phàm: "Ba đoán thử đây là gì đi?"

Ba Bách đoán mấy thứ đều sai.

Ba Bách: "Túm lại là cái gì?"

Bách Dĩ Phàm: "Quả cầu thủy tinh đó.

Lắc lắc là có tuyết giả rơi, là cái lúc mẹ xem phim Hàn đó."

Ba Bách: "...!Thế sao con lại mua? Tặng bạn gái à?"

Bách Dĩ Phàm lắc đầu: "Là hoạt động của lớp cần thôi ạ."

Ba Bách: "Nhưng giấy gói như này không hợp gì cả, chả khách gì mẹ con mặc áo của ba."

Bách Dĩ Phàm: "Con muốn chính là vậy!"

Sau đó ai bố con vào bàn ăn vừa húp cháo vừa nói trên trời dưới biển.

Bỗng ba Bách nối: "À, mấy nhà mình mua mới có thông báo.

Hôm nay ba phải chạy lo việc này, kết quả không biết như nào nhưng đúng là sẽ kiếm được không ít."

Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên: "Dạ?"

Ba Bách: "Đừng có giả ngu, mấy căn mà con nói cậu phải mua đó."

Bách Dĩ Phàm vô cùng đau lòng: "Con biết ngay thể nào cậu cũng bán đứng con mà! Nhưng mà ba à, cậu đã bán ba lâu rồi đó!"

Vậy là gián điệp hai mang Ngô Đại Học đã bị bại lộ.

Hai ba con nhà Bách cười ha ha với nhau.

Bách Dĩ Phàn nhân cơ hội này nói thêm mấy câu, nói mấy chỗ có thể đầu tư xây nhà.

Ba Bách nếu đã có suy nghĩ như vậy nên cũng không cần Bách Dĩ Phàm phải lo lắng.

Dĩ nhiên là ba Bách đã nghĩ thông.

Nếu đã mua một lần rồi thì những lần sau đều thuận lợi như nước chảy mây trôi.

Tuy không trông mong gì nhờ chuyện này mà một bước thành đại gia nhưng ít ra sau này Bách Khả Phi đi du học thì trong nhà cũng dư dả.

Cứ nghĩ vậy, tâm tình Bách Dĩ Phàm siêu tốt.

Hai ba con ăn cơm chiều xong, Bách Dĩ Phàm lại vào phòng rống với cái máy ghi âm.

Sau cơm trưa ngày hôm sau, Bách Dĩ Phàm nhồi hết đồ vào xác cua đã nướng khô rồi cho vào hộp, rồi thu dọn đồ cùng Trình Dật Hạo sớm đến trường.

Năm nay, ngày / vừa hay vào chủ nhật, buổi hoạt động của lớp / liền chốt vào tối hôm đó luôn.

Bách Dĩ Phàm đến lớp thì cũng đã có nhiều người đang bận rộn sửa soạn.

Đồ trang trí do Tạ Tuế Thần cầm, anh đã sớm đến để chuẩn bị, giờ đang đứng trên bàn để dán ruy băng lên tường.

Những người khác thì dọn dẹp vệ sinh.

Bách Dĩ Phàm để đồ xuống, cầm lấy phấn màu, viết lên bảng Chúc mừng năm mới.

Chờ khi nào Hình Mỹ Gia đến nhỏ vẽ trang trí xung quanh.

Hình Mỹ Gia vẽ xong, phủi tay cho hết bụi phấn, quay sang tình Trình Dật Hạo: "Đại Trình, ông chuẩn bị giấy ghi số thứ tự chưa?"

Hôm nay có tiết mục trao đổi quà nên đây là nhiệm vụ của Trình Dật Hạo.

Trình Dật Hạo đang cùng bạn học làm MC dượt qua kịch bạn, nghe vậy thì vỗ đầu: "Tôi để ở phòng quên mang rồi!"

Bách Dĩ Phàm vươn tay trợ giúp: "Để tôi lấy cho, ông dượt tiếp đi."

Trình Dật Hạo cảm động không chịu nổi: "Phàm Phàm, ông quá tốt rồi!

Bách Dĩ Phàm vươn tay: "Nói ít thôi, đưa chìa khóa đây!"

Bách Dĩ Phàm đi khá lâu mới về, tay còn cầm hộp bốc thăm, trong lớp lúc này đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Bàn được kê thành hình chứ U, tạo ra một không gian rộng ở giữa lớp, trên tường dán đủ kiểu ruy băng,

Loa cũng được mở, lúc này đang bật mấy bài nhẹ nhàng.

Trên từng bàn có để ít đồ ăn vặt, hạt dưa, lạc, kẹo với mấy loại bánh ngọt.

Có mấy bàn còn để cả táo ở trên.

Thời điểm này không biết lưu truyền từ đâu mà đêm Giáng sinh phải ăn táo.

Thế là trong giới trẻ rộ lên phong trào tặng táo, từ táo trong nước đến táo Mỹ đều đắt hàng.

Thế nên giá táo trong thời điểm này khá cao, vượt qua cả khả năng của quỹ lớp.

Hình Mỹ Gia đã loại ngay táo ra khỏi từ vòng gửi xe lúc lên kế hoạch hoạt động.

Trì Đào nhìn Bách Dĩ Phàm, khó khăn nói: "Của thầy Hồng mang đến, còn mấy quả vẫn để trong thùng.

Vưu Thành nói: "Lúc nãy thầy Hồng hoành tráng lắm, thầy ấy bê thùng vào, để lên bục giảng rồi nói, mấy đứa chia nhau đi.

Sau đó quay lưng đi thẳng, lớp trưởng còn không gọi lại được."

Bách Dĩ Phàm:...!"Sao tôi có cảm giác như đang nghe chuyện cổ tích vậy?"

Vưu Thành: "Ai bảo không phải chuyện cổ tích đâu..."

Hình Mỹ Gia ngồi ở bục giảng: "Mấy ông đừng có buôn nữa, đi mang quà lên đây!"

Vưu Thành với Trì Đào liền mang quà mình đã chuẩn bị lên để trên bục giảng.

Hình Mỹ Gia đẩy hộp để phiếu số ra: "Bốc đi rồi dán lên quà của mình."

Sau đó, cả lớp cũng lục tục làm theo.

Hình Mỹ Gia phụ trách sắp xếp quà trên bục giảng, quay phần số ra ngoài.

Bách Dĩ Phàm lấy quà trong ba lô ra, để lên bục.

Hình Mỹ Gia: "Ây da, cái gì đây, nhìn quá tục."

Bách Dĩ Phàm cười mà không nói, quay người đi về chỗ, nhét ba lô vào ngăn bàn.

Sau khi lớp đã trang trí hòm hòm, mọi người lục tục đi ăn tối.

Lúc Bách Dĩ Phàm ăn được xong về lớp, trong lớp đã ngồi không ít người.

Có vài nhóm túm tụm lại buôn chcuyeejn.

Hoạt động còn chưa bắt đầu, không khí đã rất náo liệt rồi.

Hình Mỹ Gia lượn khắp lớp: "Còn ai chưa đặt quà lên bục giảng không?"

Bách Dĩ Phàm tìm chỗ của mình: "Này, ai xếp chỗ ngồi thế, chỗ của tôi đâu?"

Trình Dật Hạo đi ngang qua, quay đầu nói: "Tạ lão đại xếp."

Bách Dĩ Phàm:...!

Cậu nhìn quanh tìm Tạ Tuế Thần để hỏi chỗ của mình.

Nhưng mà, Tạ Tuế Thần lại không thấy mặt đâu – đi rửa táo rồi nha.

Lúc rửa xong táo đi về, Tạ Tuế Thần bị một bạn nữ chặn lại trước cửa lớp.

Bạn nữ này trông không tôi, hôm nay lại trang điểm nên càng xinh xắn, trên mặt có tàn nhang nhưng vẫn đáng yêu, mà trong tay còn cầm một quả táo.

Tuy đều là táo nhưng táo của cô nàng vừa to lại vừa đỏ, còn có hình tam giác ngược, còn được dùng giấy bóng kính bao lại, đẹp thế này, đe bán được giá lắm.

Tạ Tuế Thần:...!

Tạ Tuế Thần: "Bạn này, bạn tìm Đại Trình sao?"

Bạn nữ lắc đầu: "Bạn gọi giúp tôi Bách Dĩ Phàm, tôi không thấy cậu ấy đâu."

Tạ Tuế Thần:...!

Rồi anh gật đầu.

Bách Dĩ Phàm lúc này đã tìm được chỗ của mình, liền dựa vào tường sát cửa trước.

Trước Bách Dĩ Phàm là Trình Dật Hạo, vị trí của hai người vừa hay là góc chết, khó mà thấy.

Lúc hay hai tên đang chơi oẳn tù tì, thắng được ăn lạc.

Tạ Tuế Thần đi vào, để thùng táo đã rửa xuống rồi nói với Bách Dĩ Phàm: "Thang Tiểu Liễu tìm cậu."

Bách Dĩ Phàm ngẩng lên: "Hả?"

Tạ Tuế Thần: "Đang ở ngoài cửa."

Bách Dĩ Phàm: "Nhỏ tìm tôi làm gì?"

Trình Dật Hạo lập tức hớn hở: "Mau ra đi, người đẹp tìm ông đó, ngồi đó mà thắc với chả mắc!"

Bách Dĩ Phàm đành phải bỏ mấy hạt lạc xuống, đứng lên ra cửa, đi mấy bước liền quay đầu: "Tạ Tuế Thanh, anh trông không được cho tên kia ăn trộm lạc!"

Tạ Tuế Thần ngồi xuống chỗ cậu vừa ngồi, không đáp lại.

Đến khi Bách Dĩ Phàm ra ngoài, Trình Dật Hạo liền hóng hớt: "Lớp trưởng này, ông xác định là Thang Tiểu Liễu tìm Phàm Phàm chứ?"

Tạ Tuế Thần gật đậu: "Đúng là nhỏ."

Trình Dật Hạo: "Cũng đúng, Thang Tiểu Liễu cũng khá nổi, người biết nhỏ cũng không ít.

Nhưng nhỏ tìm Phàm Phàm làm gì? Nãy nhỏ nói gì thế?"

"Nhỏ chỉ bảo tìm Bách Dĩ Phàm." Tạ Tuế Thần dừng một lúc, rồi nói: "Chắc là tới để tặng táo."

Trình Dật Hạo: "Í!!!! Tôi hiểu rồi nha! Hoa đào của Phàm Phàm đến rồi a! Bảo sao gần đây Thang Tiểu Liễu hay hỏi tôi về Phàm Phàm, hé hé hé."

Tạ Tuế Thần lại hỏi: "Không phải Phàm Phàm nói không thích Thang Tiểu Liễu sao?"

Trình Dật Hạo: "Nguyên văn là, Thang Tiểu Liễu rất tốt nhưng tôi có người trong lòng rồi.

Dù sao Phàm Phàm với người cũ chia tay lâu như thế rồi thì bây giờ cũng đã quên rồi chứ.

Hơn nữa, Thang Tiểu Liệu lại chủ động, hẳn không thành vấn đề.

Nữ truy nam, cách tầng sa nha~"

Tạ Tuế Thần gật đầu: "Vậy à."

Đang nói thì Hình Mỹ Gia mang theo tờ giấy đến: "Lớp trưởng á á á! Tôi không thấy tên ông, ông nộp quà ra đây!"

Tạ Tuế Thần: "Xin lỗi, tôi quên mất."

Rồi đưa tay vào ngăn bàn, cầm một cái hộp ra.

Cái hộp bọc bằng giấy nhũ, chói mù mắt người.

Hình Mỹ Gia, Trình Dật Hạo:...!

Hình Mỹ Gia câm nín nhận hộp quà: "Thế cái ông mua trước đó đâu?"

Tạ Tuế Thần nghĩ một lúc: "Mất rồi."

Hình Mỹ Gia nghẹn, dán số lên rồi để lên bục giảng.

Trình Dật Hạo gãi đầu.

Tạ Tuế Thần hỏi: "Sao vậy?"

Trình Dật Hạo: "Tôi cứ thấy có chỗ nào đó sai sai."

Tạ Tuế Thần: "Ảo giác thôi.

Có phải do làm MC nên hồi hôp không?"

Trình Dật Hạo trừng mắt: "Không phải.

Ây, tôi còn muốn biết tiến triển của Phàm Phàm với Thang Tiểu Liễu! Nghĩ thôi đã thấy rất kích động rồi!"

Sau đó, Trình Dật Hạo bắt đầu, nỗ lực ảo tưởng.

Trình Dật Hạo: Thật ra, hôm qua Phàm Phàm còn mua gấu bông, còn không nói rõ.

Tôi cứ tưởng nó mua để tự chơi cơ.

Lớp trưởng, ông nói xem, có phải hai người đó đã sớm có cảm tình không? Lúc nữa, Phàm Phàm sẽ tặng quà cho nhỏ đó chứ!"

Tạ Tuế Thần:...!

Nhưng mà thực tế thì khác xa tưởng tưởng.

Bách Dĩ Phàm với Thang Tiểu Liễu đứng ở bồn hoa cách lớp / không xa.

Thang Tiểu Liễu giơ quả táo ra: "Nhận đi!"

Bách Dĩ Phàm đứng im.

Thang Tiểu Liễu hừ một tiếng: "Đừng có tưởng bở tôi tặng ông, nghĩ hay lắm! Nhã Nhã tuần trước từ Australia đi Mĩ chơi về đưa cho tôi.

Nhỏ bảo tặng cho ông!"

Bách Dĩ Phàm:...!Nhã Nhã là ai cơ?

Cậu dùng ba giây đã nghĩ, cuối cùng nhớ đến buộc tóc hình con gấu.

Cảm giác như đã ba kiếp rồi mới gặp – Thi Nhã Nhã, cùng lớp cấp , khuê mật của Thang Tiểu Liễu, tốt nghiệp cấp thì cả nhà di dân sang Australia.

Thế mới nhớ ra là ai.

Nhưng mà Thang Tiểu Liễu lười chờ Bách Dĩ Phàm nghĩ ra, nhỏ ném thẳng quả táo cho cậu.

Bách Dĩ Phàm nhanh chóng đón lấy.

Thang Tiểu Liễu hừ lạnh: "Nếu không phải đồng ý với nhỏ thì còn lâu tôi mới tìm ông.

Giờ sao! Có gì mau nói, tôi còn về tham gia hoạt động lớp!"

Bách Dĩ Phàm:...!

Cậu rất muốn hỏi người trước mặt, vì sao mỗi lần gặp cậu đều như ăn phải thuốc nổ vậy.

Bách Dĩ Phàm: "Có."

Thang Tiểu Liễu nín thở, trừng mắt nhìn cậu.

Bách Dĩ Phàm: "Táo này rửa chưa?"

Thang Tiểu Liễu:...!

Bách Dĩ Phàm: "Chuyển lời cảm ơn của tôi cho Thi Nhã Nhã."

Thang Tiểu Liễu liền quay lưng đi.

Bách Dĩ Phàm:...!Nè, còn chưa trả lời tui quả táo này đã rửa chưa mà!!!

Bách Dĩ Phàm đành tự thân đi rửa áo.

Trở về lớp, Trình Dật Hạo, Tạ Tuế Thần với cán sự văn nghệ đang đứng trên bục, chuẩn bị khai mạc.

Thầy Trần ngồi chỗ Bách Dĩ Phàm, đang ăn lạc.

Bách Dĩ Phàm:...!Lạc của tui!!!

Bách Dĩ Phàm: "Boss, thầy ăn táo không?"

Thầy Trần: "Ây nha, táo này ai tặng trò thế?"

Bách Dĩ Phàm: "Bạn học cùng cấp tăng em."

Thầy Trần: "Thầy đây cũng không thể ăn đồ bạn nữ tặng trò được a?"

Bách Dĩ Phàm lập tức thanh minh: "Táo của em chính là táo của thầy nhưng lạc của em tuyệt đối khong phải lạc của thầy a!"

Thầy Trần:...!

Thầy Trần nhanh chóng cho nốt củ lạc cuối cùng vào miệng, đứng lên nhường chỗ cho Bách Dĩ Phàm: "Thằng nhóc ki bo, thế mà tôi còn chuẩn bị kẹo với chocolate cho trò."

Bách Dĩ Phàm nhìn quanh lớp.

Đúng là ai cũng được một viên Alps với viên Dove....!Vừa nhìn là biết của thầy Trần rồi.

Bách Dĩ Phàm: "Dù sao cũng không thể so với việc em sẽ ăn ít lạc hơn người khác!"

Thầy Trần:...!

Thầy Trần đẩy chỗ lạc của Tạ Tuế Thần qua cho Bách Dĩ Phàm.

Bách Dĩ Phàm:...!

Cậu đưa táo cho thầy Trần.

Bách Dĩ Phàm yên lặng bóc một củ lạc: "Thầy à, em không biết lạc của Tạ Tuế Thần đầu rồi."

Thầy Trần cầm táo cười ha ha: "Đã duyệt!"

Mấy bạn ngồi xung quanh:...!Hai người đủ rồi nha!

Bách Dĩ Phàm bóc được hai củ lạc thì hoạt động cũng bắt đầu.

Tờ chơi là rút số thứ tự rồi ghép nhóm, một nhóm có hơn người, đều là trò chơi tâp thể, người chơi lẫn người xem đều vui vẻ.

Lại thêm Trình Dật Hạo với cán sự văn hóa là MC, hai người mỗi người một kiểu, người tung người hứng cứ như hát nối.

Mà đã là trò chơi thì phải có phần thưởng.

.

Truyện Kiếm Hiệp

Trình Dật Hạo nói: "Phần thưởng chính là lúc đổi quà, có thể không cần bốc thăm mà tự chọn quà."

Thế nên mọi người lại càng hào hứng tham gia.

Bách Dĩ Phàm may mắn chọn được trò về tốc ký, không ngoài dự đoán mà đứng nhất.

Trình Dật Hạo: "Tiếp theo là phần thi giữa những người thắng cuộc.

Năm người thắng cuộc quyết chiến để chọn thứ tự chọn quà nha! Như vậy nội dung quyết chiến là gì đây! Là gì đây! Là gì đây!"

Bách Dĩ Phàm: "Ông là máy ghi âm à."

Cả lớp phì cười.

Trình Dật Hạo đẩy Bách Dĩ Phàm: "Ông đến để phá đám hả? Cuối cùng chính là..."

Mọi người nói tiếp: "Là gì đây?

Bách Dĩ Phàm – MC không chuyên: "Là oẳn tù tì."

Cả lớp lại cười ầm lên.

Dù có là oẳn tù tì thì không khí vẫn cứ sối động.

Dường như trong lớp gắn kết hơn, lúc này chia nhau cổ vũ từng người.

Chung kết là Bách Dĩ Phàm đấu với Tôn Tướng Càn, khán giả hô to tên người mình ủng hộ.

Không ngờ Trình Dật Hạo thế mà phản bội, hét to: "Càn Càn cố lên!"

Kết quả Bách Dĩ Phàm thua, chỉ có thể chọn quà sau Tôn Tướng Càn.

Cậu giả bộ bực mình, bóp cổ Trình Dật Hạo, khiến tên đó gào đau khổ: "Nữ Hiệp cứu tui!!!!"

Đáng tiếc Hình nữ hiệp đang quan tâm vị lớp trưởng nào đó không quá vui vẻ cả buổi, nhỏ vì cô bạn lớp / của mình mà phấn đấu lần cuối.

Hình Mỹ Gia: "Lớp trưởng, có chuyện gì vậy? Ai nợ tiền ông à?

Tạ Tuế Thần:...!

Cứ im lặng nhìn trên bục giảng.

Tôn Tướng Càn chọn một cái, mở ra, thế mà là một hộp sữa.

Bách Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở phào.

Tạ Tuế Thần: "Không có gì."

Hình Mỹ Gia đổi vấn đề: "Đồng hồ ông bảo có mua được không?"

Tạ Tuế Thần nhìn Bách Dĩ Phàm: "Mua được rồi."

Hình Mỹ Gia: "Tặng chưa?"

Tạ Tuế Thần cười khổ, quay sang nhìn Hình Mỹ Gia: "Tôi chưa kịp..."

Tôi chưa kịp tặng thì Thang Tiểu Liễu đã xuất hiện.

Bỗng cả lớp cười ầm lên, giọng của Trình Dật Hạo gào lên: "Phàm Phàm, thẩm mỹ của ông ném đâu rồi hả!"

Trình Dật Hạo nói át mất câu nói của Tạ Tuế Thần.

Tạ Tuế Thần nhìn qua.

"Không quan trọng mà." Bách Dĩ Phàm cười, tiện tay cầm lấy một hộp quà xấu đau đớn, bóc quà, cầm lên một cái đồng hồ đeo tay.

Bách Dĩ Phàm: "Ây nha, tôi khá là may nhá! Đồng hồ cơ đó!".

Truyện Chữ Hay