“Đúng, quả thật Lê Huyền có một đệ đệ, nhưng không biết vì sao lại chết, sau đó nhà bọn họ đem Lê Mặc về, thay thế cho hài tử của mình. Khá trùng hợp ở chỗ, vóc người của Lê Mặc và đứa con của Lê gia rất giống, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng không bị người ngoài phát hiện.”
“Vậy bây giờ rốt cuộc Lê Mặc là con ai?”
“Không biết.” Mục Chiêu Hòa lắc đầu, thân phận của Lê Mặc cậu điều tra đã lâu, không biết là vì nguyên nhân gì mà cho đến tận bây giờ, Lê Mặc giống như là người ở đâu đột nhiên nhảy ra, không rõ nguồn gốc tự nhiên xuất hiện trong nhà họ Lê. Trừ phi, có người cố ý đưa cậu ấy vào.” Chuyện này Trịnh gia không thoát được quan hệ, hơn nữa em hoài nghi em ruột của Lê Huyền và mẹ anh ta đều bị lão già họ Lê cấu kết với Trịnh gia hại chết!”
“Lê thúc nỡ lòng nào… Cậu có chứng cứ gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có, muốn điều tra nhưng lại không tra được.”
“Chiêu Hòa, ngoại trừ Lê gia cậu còn tra được cái gì?”
“Ừm… Còn lại cũng không nhiều lắm.”
“Những tài liệu này có thể cho anh một phần được không?”
“Ách… Tử Uyên ca không phải muốn đưa cho…” Mục Chiêu Hòa có chút do dự, sở dĩ cậu vẫn giấu giếm không nói là bản thân mình muốn xem một chút náo nhiệt. Nếu như Mạc Tử Uyên mở miệng, cậu cũng sẽ không lẩn tránh, gần đây trái phải không có việc gì, tham dự vào một chút cũng không sao: “Có thể được, nhưng Tử Uyên ca lấy cái gì để đổi đây, Mục gia chúng em không làm ăn lỗ vốn đâu?”
Mạc Tử Uyên nghe cậu nói xong hơi nhíu mày, nhìn nhìn đáy mắt có phần giảo hoạt của tiểu hài tử, nhìn chằm chằm vào loại tình thế bắt buộc này. Mạc Tử Uyên không hiểu vì sao thân thể có chút phát nhiệt, không tự chủ nhớ tới buổi chiều hai người ở trong phòng làm loại sự tình gì. Nói ngắn gọn một câu: “Tùy cậu, tôi đi ngủ, hai người nói chuyện xong nhớ khóa cừa.” Sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Một lát sau tiếng nói chuyện bên ngoài biến mất, mơ hồ nghe âm thanh cửa đóng lại. Không lâu sau, Mạc Tử Uyên phát giác phía sau mình có một thân thể ấm áp.
“Tử Uyên ca, anh đừng giận em nha!” Thanh âm của Mục Chiêu Hòa mềm mềm, tay từ phía sau duỗi ra cẩn thận đặt bên hông anh, nhưng lại có chút cảm giác như tiểu động vật làm nũng.
“Không có, chỉ là có chút kinh ngạc, vẫn xem cậu như một đứa trẻ, đột nhiên phát hiện cậu tài giỏi như vậy, làm tôi hơi sợ!” Mạc Tử Uyên trở mình nằm mặt đối mặt với Mục Chiêu Hòa.
“Tử Uyên ca, anh đừng lo cho chuyện nhà Lê được không?” Thần sắc Mục Chiêu Hòa rất nghiêm túc.
“Lê Huyền là bạn từ nhỏ của anh, nếu anh không biết thì thôi, bây giờ đã biết làm sao có thể mặc kệ?”
“Nhưng anh không biết chuyện của Trịnh gia.” Giọng của Mục Chiêu Hòa có vài phần dồn dập: “
“Lai lịch của Trịnh gia ra sao?” Mạc Tử Uyên thấy bọn họ khá kiêu ngạo.
“Em chỉ biết nhà bọn họ có người làm quan lớn, đang nắm quyền, nhưng người nào thì không biết.” Mặt Mục Chiêu Hòa lộ ra vài phần rầu rỉ, cậu ngầm điều tra Trịnh gia đã lâu, nhưng thủy chung không mó được gì của Trịnh gia.
“Không sao, anh biết tự lượng sức mình, giờ thì ngủ đi!” Mạc Tử Uyên biết Mục Chiêu Hòa đang lo lắng cho mình, thân thủ ôm vai cậu một cái, vỗ vỗ sau lưng cậu, ôn nhu dỗ một câu: “Trẻ con nên đi ngủ sớm một chút, nếu không sẽ không cao.”
“Em không phải trẻ con, Tử Uyên ca, em đã cao hơn anh, còn khoẻ hơn anh nữa!” Mục Chiêu Hoà phản bác, trở tay kéo Mạc Tử Uyên lại hôn lên môi anh một cái: “Những gì đã điều tra được em sẽ đưa cho Lăng Tây Thành, cũng sẽ phái người đi theo Lê Huyền. Tử Uyên ca, anh đáp ứng em đừng nhúng tay vào có được hay không?”
“Sao cậu cứ ngăn anh quản chuyện của Lê gia? Ngoài vì sự an toàn của anh còn có nguyên nhân gì khác sao?”
“Có khả năng Lê Tử Du kia chưa chết…” Mục Chiêu Hoà do dự một chút, vẫn đem sự thật nói ra.
“Cậu nói cái gì?” Mạc Tử Uyên kinh ngạc hỏi.
“À… Em cũng vừa mới biết tin. Thi thể của Lê Tử Du ở pháp y đã biến mất. Em vốn định bảo Dương Hạ bọn họ điều một người giám định pháp y chuyên nghiệp đến báo cáo, xem có đầu mối gì hay không, cuối cùng Dương Hạ nói với em, căn bản không coi được. Thi thể Lê Tử Du mang từ hiện trường tai nạn xe cộ về cục cảnh sát được thông báo là không được chạm vào.” Nói rồi Mục Chiêu Hoà dừng lại một chút, đem đầu chôn vào cổ của Mạc Tử Uyên: “Tử Uyên ca, buổi chiều anh đã đáp ứng cho em một cơ hội rồi, anh nhất định phải giữ vững lập trường, không bị y câu dẫn.”
“Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy!” Mạc Tử Uyên bất đắc dĩ gõ đầu cậu một cái, tin Lê Tử Du không chết quả thật khiến cho anh thở dài nhẹ nhỏm, nhưng không biểu hiện cho việc anh còn lưu chút tình xưa nào với y. Mạc Tử Uyên đã sớm thất vọng cực độ, chuyện y chết khiến anh đau lòng chỉ là vì thương tiếc mối tình đầu, bây giờ biết y không sao, tâm lý đang có chút hoài niệm liền tiêu tán hết. Về phần Mục Chiêu Hoà, tuy rằng anh còn bỡ ngỡ với mối quan hệ đã thay đổi giữa hai người nhưng lại không bài xích tiếp xúc thân mật như vầy. Biết lòng đứa trẻ này bất an, Mạc Tử Uyên hôn đáp lại cậu một chút: “Ngủ đi, có chuyện gì mai tính tiếp.” Nói rồi, Mạc Tử Uyên cũng nhắm mắt lại.
Buổi sáng, Lăng Tây Thành đưa Lê Huyền đến Lê thị trước, sau đó anh cùng Lê Mặc quay lại Thần Thời. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Văn Lý chờ ở một bên.
“Học trưởng, sáng nay người phụ trách bên Nhật Bản đã tới rồi, nói muốn bàn bạc với anh. Trong đó có một vị khách họ Quan nói là người quen cũ của anh, em từ chối không được, đành để bọn học ngồi đợi ở phòng khách.”
“Quan? Thật đúng là khẩn cấp, Mặc Mặc em về phòng làm việc trước, anh đi qua xem một chút.”
“Anh không lo lắng sao?” Lê Mặc nhớ tới sắc mặt tái nhợt của Lăng Tây Thành sau khi gặp Quan Nhĩ Viễn có chút bận tâm.
“Không có việc gì, em cứ yên tâm!” Lăng Tây Thành trấn an Lê Mặc rồi đi đến phòng khách cùng Văn Lý.
Đẩy cửa phòng khách ra, Quan Nhĩ Viễn đang ngồi một mình ở trong, cũng không thấy người phụ trách Nhật Bản nào, Lăng Tây Thành một mình ở lại phòng khách cùng Quan Nhĩ Viễn: “Tôi nên gọi ngài là Quan tiên sinh hay Trịnh tiên sinh đây?”
“Tùy anh, gọi gì cũng được, quan trọng là… có làm việc tốt hay không thôi.” Quan Nhĩ Viễn tùy ý cười, xem như không ngại Lăng Tây Thành thăm dò hắn: “Tôi muốn nói chuyện làm ăn với Lăng tiên sinh. Không biết ý ngài thế nào?”
“Sau khi trở về tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng không cảm thấy giữa chúng ta có cái gì để hợp tác.” Lăng Tây Thành ngồi trên ghế salon đối diện Quan Nhĩ Viễn, thần sắc cực kỳ bình tĩnh, giống như xung đột ngày hôm qua chưa bao giờ phát sinh.
“Thời gian khá eo hẹp, hôm nay tôi giấu Trịnh gia bên kia, chúng ta không cần phải vòng vo nữa.” Quan Nhĩ Viễn sờ tay vào ngực, lấy ra bật lửa đốt điếu thuốc: “Lăng Tây Thành, tôi biết bí mật của anh, anh trọng sinh đúng không? Tôi cũng vậy.”
“Quả nhiên.” Thái độ của Lăng Tây Thành rất lạnh tĩnh, hoàn toàn không thất thố như lần ở cục cảnh sát: “Anh biết được cái gì?”
“Đối với chuyện của Lê gia, tôi biết không ít. Đời trước khi anh và Lê Mặc ly hôn chưa được một năm, Lê gia đã sụp đổ, Lê Huyền bị bỏ tù, Lê Mặc vì dùng chất có hại quá liều mà chết trong phòng.”
“…” Ngực Lăng Tây Thành kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
“Thật ra tôi nói những… điều này là để chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình. Bởi vì tôi cũng từ quá khứ trở về, chỉ là chết sớm hơn anh một chút, thời gian trở về sớm hơn anh một điểm. Anh có thể nghe một chút chuyện của tôi, sau đó suy nghĩ xem có muốn hợp tác cùng tôi hay không.”
“Nói đi!”
“Tôi là con ngoài giá thú của Trịnh gia, đời trước cũng là luật sư. Vốn tôi chẳng liên quan gì đến chuyện của Lê gia, nhưng án tử của Lê Huyền quả thực là do tôi nhúng tay vào. Anh ta chết chưa được một năm, cấp trên đột nhiên sửa lại án tử của Lê Huyền là sai. Người đứng sau Trịnh gia không biết vì sao, trực tiếp vứt bỏ Trịnh gia, nên anh có thể tưởng tượng được kết cục của chúng tôi. Đối với mâu thuẫn giữa các người tôi không có hứng thú, nhưng tôi muốn sống.”
“Ai là người trợ giúp Lê nhà?” Lăng Tây Thành nghe nói có người thay Lê gia sửa lại oan sai cũng cảm thấy thật kỳ quái.
“Là quân đội Diêu gia. Vì sao thì tôi cũng không rõ lắm, đời trước vì án tử của Lê Huyền tôi bị đẩy ra ngoài hứng mũi chịu sào, đối với bọn họ đã triệt để thất vọng, hơn nữa sau khi biết kết cục của Trịnh gia, bây giờ tôi chỉ muốn tìm cách rời khỏi Trịnh gia. Tôi biết anh đang điều tra chuyện của Trịnh gia, tôi muốn hợp tác với anh, những tôi biết sẽ nói với anh, chúng ta cùng trao đổi, sau khi mọi sự thành công anh phải giúp tôi một chuyện.”
“Cậu cần tôi làm cái gì?”
“Đến khi tôi ly khai Trịnh gia, tôi muốn được Lăng nhà che chở!”
“Vì sao cậu tìm tôi?”
“Tôi vốn có dự định sau nãy sẽ hợp tác với Diêu gia sửa lại án sai của Lê Huyền, nhưng tiếp xúc vài lần phát hiện Diêu gia dường như chẳng hề quan tâm đến Lê Huyền. Hơn nữa tôi cũng không biết ngày đó tại sao Lê gia lại ra tay cứu Lê Huyền, xét theo tình huống hiện tại hai người bọn họ không có liên quan gì đến nhau. Giữa lúc tôi hết đường xoay sở, thấy anh mở hội chiêu đãi ký giả. Chuyện anh không cùng Lê Mặc ly hôn khiến tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì cách làm của anh so với đời trước không có gì khác biệt, duy chỉ có chuyện hôn nhân này thay đổi thái độ. Lúc đó tôi vẫn quan tâm anh, gần đây tôi mới xác định rằng anh cũng trọng sinh. Chủ tịch Lăng, anh muốn bảo vệ Lê Mặc, tôi muốn thoát ly Trịnh gia, tôi nghĩ hai chúng ta là đối tượng hợp tác rất tốt.”
“Vậy những lời cậu nói hôm qua ở cục cảnh sát là có ý gì?” Lăng Tây Thành cơ bản đã tin những gì Quan Nhĩ Viễn nói. Có thể là bởi vì mình cũng trọng sinh, nghe những việc hắn đã trải qua cũng tự nhiên tiếp thu. Hợp tác với Quan Nhĩ Viễn giống như một mũi tên nã được hai con chim nhưng trước đó phải xác định thái độ của hắn.
“Cái kia là vì thăm dò anh nên tùy tiện nói.”
“…” Lăng Tây Thành đối với thái độ của tùy ý của hắn không nói gì.
“Ha ha, chủ tịch Lăng không nên nghiêm túc như thế chứ!” Quan Nhĩ Viễn nói rồi bất thình lình ghé sát vào Lăng Tây Thành dặn dò: “Lê Huyền gặp nguy hiểm, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
“Trịnh gia sẽ ra tay với cậu ta à?” Lăng Tây Thành có chút bất ngờ, đời trước mãi đến khi Lê Mặc mất, Lê Huyền vẫn còn sống, vì sao lần này Trịnh gia lại đột nhiên muốn loại bỏ cậu ấy?
“Bọn họ vốn cũng không có ý này, nhưng hôm qua Lê Huyền vì chuyện của Lê Mặc mà đoạn tuyệt với Lê Phúc Quốc. Lê Huyền tiếp quản Lê thị đã nhiều năm, cao tầng xem anh ta như người một nhà, bọn họ có thật sẽ không làm ầm ĩ lên không, hai bên đều không được lợi ích gì, huống chi Lê Huyền biết quá nhiều, cho nên cao tầng Trịnh gia dự định diệt khẩu.”
“Lê thúc không quan tâm sao? Lê Huyền là con trai ruột của ông ta đấy!”
“Hừ, trong mắt Lê Phúc Kiến chỉ có phải làm sao khiến Lê gia trở thành đệ nhất gia tộc, giàu có muôn đời, đâu còn tâm tư mà quan tâm con trai mình. Huống chi còn có Lê Tử Du, lão không lo không có người nối nghiệp. Con thôi mà, một đứa xài được là được rồi!”