Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuồng loạn đêm qua qua đi, Thượng Quan Tử Ngọc ngủ một giấc thật sự trầm, ngày hôm sau tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, bên người sớm đã không còn bóng người.

Thượng Quan Tử Ngọc mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, áo ngủ bằng gấm từ trên người y trượt xuống lộ ra một mảng lớn da thịt bóng loáng như bạch ngọc, trên làn da ấy lưu lại đầy dấu vết hồng ngân cùng dấu răng tối hôm qua.Y cũng không gọi nha hoàn hầu hạ, chính mình tự mặc quần áo, xốc màn giường lên đi xuống.

Bên này y vừa có động tĩnh, Lục La cùng Hồng Thường vội vàng tiến vào nội thất, thấy y đã rời giường liền gọi vài tiểu nha hoàn tiến vào hầu hạ y rửa mặt chải tóc.

Thượng Quan Tử Ngọc tiến cung lâu như vậy vẫn là có chút không người được nhiều người hầu hạ, trong dĩ vãng đều là tự mình làm, nhiều lắm chỉ là để Lục La búi tóc cho y. Nhưng bây giờ đã khác với ngày xưa, Ân đế cùng bọn tiểu nha hoàn đều đối với y phá lệ để bụng chỉ sợ y có chút sơ xuất sẽ bị động thai khí.

Nhìn một đám nha hoàn vây quanh chính mình bận trước bận sau, Thượng Quan Tử Ngọc hơi có chút bất đắc dĩ, tuy rằng là người đang mang thai nhưng y cũng không phải là nữ tử, bị nhiều người như vậy vây xung quanh hầu hạ thật sự là có chút không quen.

"Hoàng hậu, hiện tại người có muốn dùng bữa sáng hay không?" Lục La hỏi.

"Hiện tại là giờ nào?" Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, y cảm giác tựa hồ mình đã ngủ thật lâu.

"Đã sắp trưa." Lục La trả lời, đã sắp tời gần chính ngọ, không biết Hoàng hậu còn muốn dùng bữa sáng hay không nên mới mở miệng hỏi.

Thượng Quan Tử Ngọc do dự một chút vẫn là để Lục La mang điểm tâm bưng lên, nếu là lúc trước y còn có thể nhịn trong chốc lát đợi tới giờ cơm trưa là được. Bất quá nghĩ đến hiện tại y đã không còn là một mình, nếu không hảo hảo ăn cơm sợ là sẽ ảnh hưởng đến hài tử trong bụng.

Hồng Thường đem đồ ăn sáng đưa lên, bởi vì đã sắp đến thời gian dùng cơm trưa nên đồ ăn sáng cũng chuẩn bị thanh đạm một chút, một chén chảo nhỏ nóng hầm hập thêm vài đĩa khai vị lót dạ, ăn vào sẽ làm ấm dạ dày, lại không no quá mức sẽ không ảnh hưởng đến cơm trưa.

Thượng Quan Tử Ngọc cầm thìa trong tay chậm rãi múc cháo uống, cháo nấu vừa đúng, bên trong còn bỏ thêm ít đường, ăn đến thơm ngọt nhuyễn nhu, lại thêm vài món điểm tâm bí chế lót dạ làm cho người ta rất nhanh có cảm giác thèm ăn.

Nghĩ đến chỉ một lát nữa là đến giờ dùng cơm trưa, Thượng Quan Tử Ngọc cũng không ăn nhiều, sau khi ăn xong một chén cháo liền gọi Lục La đến thu dọn.

Thời tiết bên ngoài thập phần sáng sủa, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào bên trong, chiếu đến trên mặt làm cho y có chút buồn ngủ.

Hồng Thường đi tới rót cho y chén trà, thấy y đã có chút muốn ngủ liền nói "Hoàng hậu ngủ một lát đi, lúc sáng sớm Bệ hạ vào triều đã nói buổi trưa sẽ đến Vị Ương cung bồi Hoàng hậu dùng bữa."

Thượng Quan Tử Ngọc nhất thời lên tinh thần, Bệ hạ trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, không có thời gian đến bồi y dùng cơm trưa, một người ăn cơm quả thật không thấy ngon, khẩu vị gần đây của Thượng Quan Tử Ngọc đã kém đi rất nhiều.

Nếu chút nữa Bệ hạ muốn tới thì Thượng Quan Tử Ngọc cũng không muốn ngủ nữa, dứt khoát dựa vào bàn luyện viết chữ xem như gϊếŧ thời gian.

Tới gần trưa, Ân đế quả nhiên đến Vị Ương cung. Gần đây hắn vội vàng xử lý chuyện thiên tai ở phía Nam cùng với sự tình biên cảnh rối loạn nên thời gian bồi Tử Ngọc dùng cơm đều không rút ra được, nghe nha hoàn ở Vị Ương cung nói khẩu vị gần đây của Tử Ngọc không tốt, nhìn đến người cũng đã gầy đi một vòng.

Ân đế nhìn có chút đau lòng, chuyện chính sự vừa thu xếp ổn thỏa liền đến bồi Tử Ngọc dùng cơm. Trong lòng Ân đế rất rõ ràng nếu có mặt hắn thì khẩu vị của Tử Ngọc sẽ tốt lên rất nhiều, Tử Ngọc đối với hắn là toàn tâm ỷ lại khiến tim Ân đế đập nhanh không thôi, thật muốn cùng người này sớm chiều ở chung, một khắc đều không muốn tách ra.

Ân đế nâng tay ngăn cản nha hoàn muốn đi bẩm báo, không phát ra tiếng động đi đến sau lưng Thượng Quan Tử Ngọc đang chuyên tâm luyện chữ, thân thủ ôm lấy eo đối phương, đem cằm gác lên đôi vai tiêm gầy của Tử Ngọc.

Thượng Quan Tử Ngọc trên tay tạm dừng một chút, đoán được người tới là ai, cũng không quay đầu tiếp tục luyện chữ nói "Bệ hạ mỗi lần đều xuất quỹ nhập thần dọa người như vậy cũng không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười."

Ân đế nhíu mày, tiếp tục ôm người trong lòng vui vẻ ăn đậu hủ, không quan tâm nói "Cái này gọi là tình thú, bọn họ không hiểu!" Nói xong, vươn tay đoạt đi bút lông trong tay Tử Ngọc, đặt ở một bên nghiên mực, một bàn tay nâng cằm y lên trái phải nhìn nhìn.

"Tử Ngọc gần đây lại không hảo hảo ăn cơm, nhìn xem khuôn mặt đều đã gầy đi, hôm nay có Trẫm cùng ngươi ăn, nhất định phải ăn nhiều chút." Ân đế không khỏi đau lòng nói.

Thượng Quan Tử Ngọc bị động tác ngã ngớn của hắn làm cho mặt đỏ hồng, nghe trong giọng nói hắn tràn đầy quan tâm, trong lòng không khỏi ấm áp, bắt lấy tay Ân đế nhẹ giọng nói "Bệ hạ trong khoảng thời gian này cũng đã gầy đi rất nhiều, hôm nay cũng phải ăn nhiều chút."

Ân đế sủng nịch cọ cọ chóp mũi y, ôn nhu đáp "Được."

Phái người đi Ngự Thiện Phòng truyền thiện, Ân đế kéo Thượng Quan Tử Ngọc ngồi xuống bên cạnh bàn, Lục La trước tiên mang lên mấy đĩa điểm tâm để hai người nếm thử.Món này là tô lạc chưng đường, nàng sáng sớm đã chuẩn bị tốt, từng khối điểm tâm lóng lánh trong suốt đặt ở trong đĩa, thoạt nhìn thập phần mê người, chọc người ta thèm ăn.

Nhìn đến điểm tâm, Thượng Quan Tử Ngọc liền nghĩ đến Liễu Tịch, trong khoảng thời gian này cũng không biết hắn bận cái gì, lúc trước ngày nào cũng đến đây ăn điểm tâm nhưng bây giờ thì không thấy bóng dáng đâu.

"Có phải Tử Ngọc thấy nhàm chán hay không?" Ân đế cười hỏi y "Mấy ngày gần đây Liễu Tịch ở lì trong Thái Y Viện điều chế các loại độc dược cùng giải dược, đem Thái Y Viện trở thành chướng khí mù mịt, không ai dám đi trêu chọc hắn cả."

Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, y nhớ tới có một lần mình đi tản bộ trong hoa viên, lúc đó y thấy Liễu Tịch bắt tri chu, ngô công cùng một số độc vật linh tinh, bỏ vào trong một cái hộp, sau đó nhìn chúng tàn sát lẫn nhau mà mặt đầy hưng phấn.

Lúc ấy y hỏi Liễu Tịch đang làm cái gì, Liễu Tịch nói hắn đang chế tạo cổ độc, mấy độc vật để chung một chỗ, để chúng nó cắn gϊếŧ lẫn nhau, con cuối cùng còn sống sẽ trở thành cổ độc. Thượng Quan Tử Ngọc nhìn vào bên trong chiếc hộp thấy đủ loại độc vật, cảm giác da gà khắp người đều nổi lên, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sởn tóc gáy.

"Bất quá Liễu Tịch hiện đang điều chế độc để làm gì?" Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy có chút kì quái, lập tức nghĩ tới một khả năng "Bệ hạ, có phải hay không Tư Mã Dạ lại làm gì?"

Ân đế sờ sờ mặt y, cười nói "Không có gì trọng yếu, Trẫm đã phái người đi Việt quốc, vẫn chú ý nhất cử nhất động của Tư Mã Dạ, gần đây hắn không có động tác gì, chỉ là âm thầm cùng Tây Ninh quốc lui tới tương đối mờ ám. Nếu hắn có hành động gì, Trẫm sẽ lập tức biết ngay."

Lúc này, nha hoàn đã đem ngọ thiện theo thứ tự bưng lên, Ân đế gắp cho Tử Ngọc một đũa đồ ăn, nói "Các nước phiên bang phần lớn hay dùng độc, Trẫm lệnh Liễu Tịch điều chế một số loại độc cùng thuốc giải cũng là vì lo trước khỏi họa."

Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, chậm rãi ăn đồ ăn trong bát, Lục La cùng Hồng Thường hầu hạ một bên, thấy hôm qua khẩu vị của Hoàng hậu còn không tốt, hôm nay lại vì có Bệ hạ bên cạnh mà tốt lên không ít, thức ăn Ân đế gắp Hoàng hậu đều ăn hết. Kết quả ăn xong một chén lại một chén.

Lục La cùng Hồng Thường đưa mắt nhìn nhau, hiểu ý nhau lặng lẽ lấy thêm cơm, múc thêm canh, hi vọng mỗi ngày Bệ hạ đều có thể bồi Hoàng hậu dùng cơm, như vậy khẩu vị của Hoàng hậu cũng sẽ tốt lên rất nhiều.

Ân đế nhìn cũng thật vừa lòng, nếu Tử Ngọc mỗi ngày đều có thể ăn như vậy thì hắn cũng an tâm, xem ra về sau dù có thế nào cũng phải rút ra chút thời gian bồi Tử Ngọc dùng cơm, thân thể Tử Ngọc mới là quan trọng nhất.

Dùng cơm xong lại ngồi uống trà một lát, Ân đế kéo Thượng Quan Tử Ngọc đi tới tiểu hoa viên tản bộ tiêu thực. Sau giờ ngọ, ánh dương quang xuyên thấu qua kẽ lá trên ngọn cây rơi xuống đất, bên trong tiểu hoa viên một mảnh an tĩnh, một trận gió thổi qua cuộn lên vài cánh hoa mai.

Trong giây lát, màu vàng thanh nhã của hoa mai bị thay thế bởi màu hoa đào, sắc đào hỏa hồng kéo dài một mảnh, chói mắt vạn phần rất là gây chú ý.

Đông đi xuân đến, hoa cỏ cây cối trong hoàng cung một lần nữa sống lại, trong Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, sức sống căng tràn, trong không khí lộ ra một cỗ sinh cơ bừng bừng sức sống.

Bụng Thượng Quan Tử Ngọc lại lớn thêm một vòng, thời tiết đã ấm lên, quần áo trên người cũng ít đi nên bụng của y liền trở nên rõ ràng hơn. Bất quá thân hình Thượng Quan Tử Ngọc thuộc loại gầy, Ân đế cùng với bọn nha hoàn Vị Ương cung đã nghĩ mọi biện pháp bồi bổ cho y, y ăn vào bao nhiêu thuốc bổ cũng chỉ mập ở bụng còn những chỗ khác ngược lại không béo lên được tí nào.

Ân đế sờ sờ hai má Tử Ngọc rồi bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của y, nhìn nhìn đoạn cánh tay trắng nõn, cuối cùng thở dài nói "Ngươi như thế nào ăn hông mập lên được, ân?"

Thể chất Thượng Quan Tử Ngọc từ lâu đã yếu, Ân đế muốn thừa lúc y đang mang thai mà hảo hảo bồi bổ cho y, kết quả từng chén từng chén canh bổ vào bụng y nhưng y một chút cũng không béo lên được, chẳng lẽ bao nhiêu thuốc bổ kia đều là dùng để nuôi vật nhỏ đang trong bụng y sao.

Ân đế đặt tay lên bụng tròn trịa của Tử Ngọc xoa xoa, đột nhiên cảm giác bên trong có một bàn chân đá hắn, Ân đế nhất thời ngây ngẩn cả người, ngốc ngốc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, kinh ngạc không nói nên lời

"Này, này"

Thượng Quan Tử Ngọc chưa bao giờ thấy biểu tình ngốc lăng này của Ân đế, nhịn không được cười cười, đem tay hắn đặt lại trên bụng của mình, lại bị đá vài cái.

"Bệ hạ không cần kinh hoảng, Liễu Tịch nói cái này gọi là thai máy, có nghĩa là hài tử trong bụng đã thành hình, hài tử đang cùng phụ hoàng chào hỏi đó." Thượng Quan Tử Ngọc mỉm cười nói.

"Phải không?" Ân đế lần đầu tiên được làm cha tự nhiên không hiểu được mấy chuyện như vậy, bất quá nghe Tử Ngọc nói vậy nhất thời hưng phấn không thôi, dán mặt vào bụng Tử Ngọc cùng hài tử nói chuyện.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hoàng đế Bệ hạ cẩn thận ghé trên bụng của mình, cẩn thận đưa tay thay hắn vuốt vuốt sợi tóc đen, trong lòng nhịn không được nghĩ thầm Bệ hạ sau này nhất định sẽ là một phụ thân tốt.

"Tử Ngọc, Trẫm rất cao hứng, ngươi nói trong bụng ngươi là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa?" Ân đế vừa dứt lời liền nói thêm vào "Bất luận là hoàng tử hay công chúa, chỉ cần là hài tử của chúng ta thì Trẫm đều thích."

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của hắn, nhẹ giọng nói "Nếu hài tử là công chúa, chúng ta lại có thêm hài tử."Y biết trong hoàng thất, hoàng tử là cực kỳ quan trọng, vô luận như thế nào y phải vì Bệ hạ mà sinh một hoàng tử.

"Tử Ngọc nói thật?" Ân đế kích động nói, nhào lên một phen ôm chặt người trước mắt "Mặc kệ hài tử này là hoàng tử hay công chúa, chúng ta vẫn phải có thêm hài tử, càng nhiều càng tốt!"

Thượng Quan tử Ngọc dở khóc dở cười, đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn một cái "Bệ hạ cho rằng ta là heo sao? Sinh nhiều hài tử như vậy?"

"Không nhiều, vậy sinh cho ta ba đứa có được không?" Ân đế cười hì hì nói, hoàn toàn không có bộ dáng đế vương.

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn hắn một cái cũng không trả lời, lúc này hai người ở trong đình trong Ngự Hoa Viên, y thấy trên bàn có bày một cây đàn cổ, nhất thời hứng khởi, đến gần ngồi xuống tấu một bài.

Ân đế chưa bao giờ thấy y chơi đàn, lúc này thấy được chỉ cảm thấy mình thật may mắn, một người tao nhã tuyệt đại, tài hoa hơn người như vậy, hắn như thế nào mới có thể gặp được.

Trong lòng Ân đế mỹ tư tư nghe đàn, đột nhiên thấy một thân ảnh hướng trong đình đi đến, đợi khi tới gần mới nhận ra là ảnh vệ hắn phái đi Việt quốc giám sát Tư Mã Dạ.

"Tư Mã Dạ gần đây có gì không ổn sao?" Ân đế hỏi ảnh vệ kia.

Ảnh vệ quỳ một gối xuống, cung kính cuối đầu nói "Hồi Bệ hạ, quốc vương Việt quốc ngày hôm trước đã băng hà, tam vương tử Việt quốc Tư Mã Dạ không biết như thế nào đoạt được ngọc tỷ, gϊếŧ hại thái tử, cầm tù nhị vương tử, nay đã trở thành quốc vương tân nhậm của Việt quốc."

Ân đế mặt không đổi sắc nghe xong, ánh mắt không khỏi hơi hơi nheo lại, Tư Mã Dạ này quả thật lòng muôn dạ thú, làm việc độc ác, loại người này chắc chắn sẽ không thỏa mãn với vị trí quốc vương Việt quốc, chỉ sợ không qua bao lâu, các quốc gia có liên quan sẽ có chiến loạn.

Truyện Chữ Hay