Sáng sớm, Hiên Viên Lãng thức dậy trong trạng thái cực kì mệt mõi. Suốt đêm hôm qua vì tổng kết những sự kiện quan trọng của đời trước và lập kế hoạch cho tương lai mà hắn thức đến gần sáng mới ngủ. Dù sao thì hắn vừa mới trọng sinh về năm tuổi, linh hồn tuy đã thành thục nhưng cơ thể chỉ là của một đứa trẻ thôi. Hơn nữa, hôm qua vừa bị người ta đánh cho ngất xỉu, thân thể hắn thật là chịu đựng không nổi a. Nhưng mà sao giờ này chưa có người đánh thức mình dậy nhỉ? Hắn còn nhớ Hoàng Tử khi tròn tuổi thì hàng ngày đều phải đến “ Hoàng Gia học viện “ để học tập mà. Kì lạ! Đang suy nghĩ thì cửa cung mở ra, Hứa Từ nhanh nhẹn tiến vào thỉnh an hắn:
“ Đại hoàng tử ngài tỉnh rồi. Hoàng Thượng có lệnh, hôm qua ngài bị thương nên ở lại trong cung tịnh dưỡng. Khi nào lành hãy đến “ Hoàng Gia học viện “, giờ để Tiểu Từ gọi cung nữ mang nước đến cho người rửa mặt, thay xiêm y. Xong rồi còn phải thoa dược của thái y nữa “
“ Được “ - Hiên Viên Lãng uể oải trả lời
Cung nữ theo lệnh phân phó của Hứa Từ lần lượt tiến vào giúp hắn rửa mặt, thay y phục, chải đầu, giúp hắn thoa dược lên những vết bầm do ngày hôm qua đánh nhau tạo thành. Nhìn những vết thương trên người mà Hiên Viên lãng cũng thầm líu lưỡi, " ai kia " ra tay khá nặng nha. Sau khi thoa dược, Hứa Từ lấy ra một bộ trường bào huyền sắc đưa qua giúp hắn mặc vào. Bộ y phục huyền sắc dệt bằng chất liệu thượng hạng, viền cổ và tay áo đều có thêu những hoa văn màu ám kim đầy tinh tế làm tôn thêm nước da trắng của Hiên Viên Lãng. Lại khoác thêm một chiếc áo lông tuyết hồ để giữ ấm vì hiện giờ đã vào mùa đông. Trên đầu đội thêm một cái mũ lông dày ôm sát vào khuôn mặt phúng phính bánh bao. Chân lại mang thêm một đôi hài nhung có độn bông mang đến cảm giác vô cùng thoải mái. Hiên Viên Lãng bấy giờ đã thành một cục bông đúng nghĩa a. Các cung nữ đều vì dáng vẻ đáng yêu của hắn mà trầm trồ nịnh nọt, đủ loại biểu dương khen tặng vang lên. Nghe được những lời khen này mặt Hiên Viên Lãng ngày càng đen. Một tiểu oa nhi mũm mĩm, mềm mại như vậy ai lại có thể không yêu thích? Nhưng bản thân hắn lại không a! Dù gì kiếp trước bản thân là một Đế Vương lãnh khốc vô tình, sát phạt quyết đoán. Nhưng bây giờ lại bị xem thành một hài tử bé bỏng, ta hận a...
Hứa Từ nhìn khí sắc hắn không được tốt nên ân cần hỏi:
“ Đại Hoàng Tử đêm qua ngài ngủ không ngon giấc sao? “
“ Thân thể đau nên hơi khó ngủ “ - Hắn nghĩ một đằng trả lời một nẻo nói. Vì bực bội nên lời lẽ có chút gay gắt. Nội tâm thì đang gào thét: Ta không đáng yêu, ta chỉ soái thôi aaaaa!!!
Hứa Từ lại nghĩ là hắn đang tức giận vì bị đánh khiến thân thể đau nhức, trong lòng dâng lên một trận thương tâm. Hắn được Hoàng Hậu phái đến chăm sóc Đại hoàng tử từ nhỏ. Đại hoàng tử tuy là thân vạn kim nhưng không hề phách lối, lúc nào cũng tốt với bọn nô tài hắn. Từ lâu, hắn đã thầm thề cả đời này sẽ tận trung với Đại hoàng tử. Nay thấy Đại hoàng tử bị người ta đánh như vậy hắn thật đau lòng. Đại tiểu thư của Hàn gia kia thật là một nữ bạo long, ai mà rước nàng ta về làm lão bà thì thật là số khổ a. Hứa Từ thầm thương cảm cho vị phu quân tương lai của Hàn đại tiểu thư:))))
Bỗng nhớ ra gì đó, Hứa Từ vui vẻ nói:
“ Đại hoàng tử, ngài cũng đừng tức giận. Hàn đại tiểu thư đó hôm qua vì đánh ngài ngất xỉu nên Hàn tướng quân rất giận. Liền tâu Hoàng Thượng xin đưa nàng ấy về chấp hành gia pháp để trả lại công đạo cho ngài rồi “
“ Cái gì “ - Hiên Viên Lãng lập tức tỉnh táo
“ Tiểu Từ, chúng ta nhanh đến phủ Hàn tướng quân “ - Lời còn chưa dứt, Hiên Viên Lãng đã vọt trước ra ngoài cửa. Nhưng bởi vì quần áo quá nhiều làm hắn khó vận động nhanh. Đồng thời trên người mang thương tích lại quá gấp gáp nên vừa chạy ra khỏi cửa Ngọc Đàng cung liền sơ ý vấp vào mép cửa mà té nhào ra ngoài. May mắn hiện nay đang là mùa đông, tuyết rơi dày lấp cả sân. Hắn lại mặc nhiều quần áo nên cũng không đau đớn gì. Các cung nữ và Hứa Từ mắt thấy Đại hoàng tử vấp té, tất cả đều có cảm giác như tim sắp rơi ra ngoài. Tiếp đó, lại thấy hắn lồm cồm ngồi dậy không có tổn thương gì liền thở phào nhẹ nhõm. Mọi người nhanh chóng tiến lên dìu hắn dậy, phủi đi những bông tuyết vươn trên áo hắn. Hiên Viên Lãng đứng lên, cánh tay phải mũm mỉm liền nâng lên che mặt. Nhưng bàn tay phải nhỏ bé làm sao cũng che không hết khuôn mặt bánh bao của hắn. Hắn tức muốn bể phổi, nhỏ giọng mắng:
“ Chết tiệt, thật mất mặt a “