"Diệc Hàn!"
Thượng Quan Mặc gắt gao ôm lấy người trong lòng, cảm thụ được độ ấm thân thể của đối phương, thống khổ cùng tưởng niệm thống khổ cùng tưởng niệm rốt cuộc tại một khắc này đây chiếm được an ủi cùng cứu vớt, trong lòng hạnh phúc tràn đầy, dù cho trời sập đất nứt cũng sẽ không buông tay đối phương ra.
Cảm giác được trên vai một mảnh nóng ướt, Thượng Quan Mặc cả kinh, nâng mặt người trong lòng lên, đau lòng lấy ngón tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, vẻ mặt ôn nhu.
"Diệc Hàn ngươi đừng khóc, hết thảy đều là lỗi của ta, lúc trước ta hẳn là nên tin tưởng ngươi, mấy năm qua chắc ngươi đã chịu ủy khuất rồi." Nghĩ đến quá khứ, Thượng Quan Mặc hối hận vạn phần.
Trương đạo tử lắc lắc đầu, đưa tay bắt lấy tay Thượng Quan Mặc, gắt gao cầm lấy.
"Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ta chỉ muốn biết ngươi có còn..." Ngươi còn yêu ta không?
Thượng Quan Mặc vừa nghe đã hiểu câu nói chưa nói hết của đối phương, trở ngược cầm tay hắn nói "Ta đương nhiên yêu ngươi, ta vẫn luôn yêu ngươi, lời ta nói trong rừng trúc hôm ấy ngươi trăm ngàn lần không thể cho là thật, ta như thế nào có thể quên ngươi?"
Trương đạo tử rơi lệ cười, có lời này của hắn là đủ rồi.
Thượng Quan Mặc bất đắc dĩ lại sủng nịch cười cười, dùng ống tay áo của mình giúp người kia lau khô nước mắt trên mặt hắn, lại khiến cho Diệc Hàn một lần nữa rơi lệ.
"Chúng ta trở về đi, Tử Ngọc còn đang chờ chúng ta, hài tử cái gì cũng đều biết hết rồi, sư phụ như ngươi bây giờ phải kiêm thêm chức phụ thân nhất định phải hảo hảo bồi thường lại cho y mới được." Thượng Quan Mặc cười nói.
Trương đạo tử nhìn hắn ngẩn người, đã thật lâu rồi hắn không nhìn thấy Thượng Quan tươi cười, nụ cười này khiến trong lòng hắn một trận rung động, hàn băng ngàn năm rốt cuộc được ánh dương quang hòa tan.
"Hảo, chúng ta trở về."
Trong đại sảnh Thượng Quan phủ, Thượng Quan Tử Ngọc nôn nóng chờ đợi, ánh mắt thường thường hướng ra cửa tìm kiếm. Cũng không biết phụ thân có giữ sư phụ lại được không, bọn họ có hòa hảo lại hay không?
Ân đế đem người ôm đến ngồi trên đùi mình, uy nho cho y ăn, thuận tiện trấn an để y đừng gấp, hai người kia nhất định sẽ hòa hảo.
Thượng Quan Tử Ngọc đang ăn nho Ân đế bỏ vào trong miệng y, tư vị vừa chua lại vừa ngọt, y nhịn khộng được nhíu nhíu mi, đúng lúc này y thấy được phụ thân cùng sư phụ hai người cư nhiên nắm tay nhau đi đến.
"Sư phụ, phụ thân, các người.." Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc hỏi.
Thượng Quan Mặc cười ôn hòa nói với y "Tử Ngọc, về sau nhìn thấy sư phụ, ngươi phải sửa miệng gọi hắn là "phụ thân"."
Thượng Quan Tử Ngọc kinh hỉ vạn phần nhìn hai người đối diện, miệng không ngừng lẩm bẩm "Quá tốt, quá tốt."
Ân đế thấy y cao hứng, trong lòng cũng thực thỏa mãn, Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử cũng cảm thấy thật vui mừng, trước kia chưa bao giờ nghĩ tới có thể có một ngày hạnh phúc như thế.
Thượng Quan Mặc hướng Ân đế quỳ tạ ơn "Đa tạ Bệ hạ đã nói cho ta biết chân tướng, để cho hai người bọn ta có thể gương vỡ lại lành, xin nhận một lạy này của thần." Nói xong, hai người liền hướng Ân đế hành đại lễ.
Ân đế đưa tay nâng hai người họ dậy "Các ngươi là thân nhân của Tử Ngọc cũng chính là thân nhân của ta, đều là người một nhà, không cần phải đa lễ."
Giữa lúc bốn người đang tận hưởng không khí ấm áp, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch đi đến, thấy Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử thân mật đứng cùng một chỗ, cũng cả kinh.
"Hiên nhi lại đây bái kiến nghĩa phụ ngươi." Thượng Quan Mặc nói với Bách Lý Hiên.
Bách Lý Hiên sửng sốt, nhìn nhìn Trương đạo tử, nhất thời hiểu được, mắt mang tiếu ý hành lễ với Trương đạo tử, sau đó một tay kéo Liễu Tịch lại đây, ấn cổ hắn cùng hành lễ, vui vẻ nói "Chúc mừng phụ thân cùng phụ thân hòa hảo như lúc đầu, vãn bối thật là cao hứng."
Liễu Tich bất mãn bĩu môi, trừng mắt nhìn Bách Lý Hiên, bất quá vẫn thành thành thật thật cùng hắn chúc mừng hai người Thượng Quan Mặc.
"Phụ thân, phụ thân, nếu các người đã hòa hảo, không bằng mau chóng thành thân đi, chúng ta cũng được uống chung rượu mừng." Thượng Quan Tử Ngọc lôi kéo cánh thay Trương đạo tử cười nói.
"Đó là ý kiến hay, ta tán thành." Bách Lý Hiên phụ họa nói.
Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử đưa mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy một tia xấu hổ, bất quá càng nhiều là vui sướng.
Nhìn thấy hai người bọn họ đều không có ý tứ phản đối, chỉ là có chút ngượng ngùng mở miệng mà thôi, mọi người ồn ào càng thêm lợi hại.
Ân đế chưa từng thấy qua một mặt sáng sủa hoạt bát như vậy của Tử Ngọc, trong lòng vừa thích lại vừa đau, chỉ có ở trước mặt người thân Tử Ngọc mới có thể tự do thể hiện như thế, nghĩ đến bộ dáng nhu thuận nghe lời của Tử Ngọc khi ở cạnh mình, Ân đế thầm thở dài một hơi, xem ra chính mình còn cần phải cố gắng a!
"Thượng Quan Mặc, Trương đạo tử tiếp chỉ." Âm thanh của Ân đế đột nhiên truyền tới, mọi người phản ứng lại đồng loạt quỳ xuống "Thượng Quan Thừa tướng cùng Trương đạo tử tình đầu ý hợp, tình cảm này cảm động thiên địa, Trẫm đặc biệt tứ hôn cho hai người, lệnh cho hai người chọn ngày lành giờ tốt kết thành phu thê, chớ phụ ân Trẫm."
Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử lĩnh chỉ tạ ơn sau đó nhìn nhau cười, hai mươi năm tưởng niệm cùng tra tấn, bọn họ rốt cuộc đợi đến ngày này.
Buổi tối, sau khi Ân đế cùng Thượng Quan Mặc bàn bạc xong sự tình, về tới phòng thì thấy Thượng Quan Tử Ngọc đang ngồi trước bàn ôm mấy quyển sách mỏng, không ngừng lật.
Ân đế đi qua nhìn xem liền minh bạch, Tử Ngọc đang tìm ngày hoàng đạo gần nhất thích hợp để thành thân.
Ân đế tiến lên khom lưng ôm người đang ngồi vào trong ngực, hỏi y có tìm được ngày lành nào chưa.
"Ân, mười ngày sau có một ngày tốt, thế nhưng thời gian chỉ có mười ngày để chuẩn bị, thời gian tựa hồ có chút gấp rút, phụ thân cùng phụ thân hai người thật vất vả mới có thể cùng một chỗ, hôn lễ của bọn họ nhất định phải tổ chức thật náo nhiệt" Thượng Quan Tử Ngọc tiếp tục lật sách.
Một lát sau, y thở dài nói "Gần nhất không có ngày nào đặc biệt, chỉ có thể là vào mười ngày sau."
Ân đế vuốt vuốt tóc y "Không sao, mười ngày là đủ rồi, chúng ta có thể nhờ người khác đến hỗ trợ, sau đó cho bọn họ ít bạc là được, vừa nhanh chóng lại vừa gọn gàng."
Thượng Quan Tử Ngọc cười gật đầu "Vậy liền định là mười ngày sau, ngày mai ta đi nói cho phụ thân bọn họ biết."
Ân đế gợi lên khóe miệng cười cười, một tay ôm y từ trên ghế lên hướng giường đi đến. Mặt Thượng Quan Tử Ngọc đỏ lên, hoảng sợ nói "Bệ hạ ngươi muốn làm gì? Hiện tại ngủ còn sớm."
Ân đế đem người đặt ở trên giường, lại gần hôn hôn một chút, cười tà nói "Tử Ngọc vừa rồi gọi ta là cái gì?Lúc trước đã nói, nếu Tử Ngọc gọi sai thì phải trừng phạt như thế nào?" Nói xong liền làm như muốn giải khai đai lưng của đối phương.
"Thần Dục." Thượng Quan Tử Ngọc rốt cuộc kêu lên.
"Chậm" Ân đế cười, đem chăn kéo qua đỉnh đầu hai người, hai người ở trong chăn nháo thành một đoàn, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh cầu xin tha thứ của Thượng Quan Tử Ngọc.
Thượng Quan Mặc thân là đệ nhất danh tướng của Đại Ân, mà Trương đạo tử lại là cao nhân thế ngoại nổi tiếng khắp thiên hạ, hai người là ái nhân tương luyến nhiều năm, hơn nữa qua vài ngày liền muốn thành thân, còn là do chính Ân đế ban chỉ tứ hôn.
Tin tức này cũng không biết là ai để lộ ra, tóm lại chính là chuyện lớn, một truyền mười mười truyền trăm, cơ hồ toàn bộ Đại Ân đều biết tin tức này, người nghe được tin tức này mà đến như nước sông chảy cuồn cuộn, ngã tư đường thành Hàng Châu so với bình thường cũng náo nhiệt một phen.
Còn chưa tới ngày thành thân, đại môn của Thượng Quan phủ đã vị đạp đổ, ai chẳng biết Thượng Quan Thừa tướng là đương kim Quốc trượng.
Bởi vậy có vài người là ngưỡng mộ phong thái làm quan của Thượng Quan Thừa tướng mà đến, cũng có người mang tâm nịnh bợ đến, nghĩ muốn leo lên ăn bám vào người vị Quốc trượng quyền cao chức trọng này.
Trước ngày thành thân hai ngày, Thượng Quan Mặc liền đóng cửa không tiếp khách, Phi nhi canh giữ cả ngày ở bên ngoài đại môn, vừa mới có khách đến sẽ nói thẳng Thượng Quan đại nhân vừa ra ngoài không có ở trong phủ.
Đã nhiều ngày Thượng Quan Mặc đều cùng Trương đạo tử ở trong phủ, thời thời khắc khắc đều dính cùng một chỗ, trình độ dính người so với Thượng Quan Tử Ngọc cùng Ân đế chỉ có hơn chứ không có kém, có thể là hai người tách ra đã nhiều năm, nay rốt cuộc luyến tiếc cách xa đối phương dù chỉ nửa bước chân.
Ngày thành thân cuối cùng cũng đến, dân chúng toàn bộ thành Hàng Châu đều xúm nhau kéo đến Thượng Quan phủ, cũng may là Thượng Quan phủ đủ lớn mới có thể chứa được nhiều người như vậy.
Lễ thành thân lần này là do Bách Lý Hiên toàn quyền xử lý, hắn coi như là xuất hết vốn liếng, ước chừng mở trên trăm bàn tiệc, để những người vốn chỉ đến xem cũng được dùng cơm.
Lễ nghi do Ân đế chủ trì, chỉ là đối với người ngoài không tiếc lộ thân phận của hắn, những người đến xem lễ đều cảm thấy kỳ quái, Thượng Quan phủ vì sao để một người trẻ tuổi đến chủ trì nghi lễ?
Trên dưới Thượng Quan phủ đều phủ vải đỏ, tiếng chiên trống vang lên đinh tai nhức óc, nơi nơi tràng đầy không khí vui vẻ.
Thượng Quan Tử Ngọc đi vào trong tân phòng, nhìn thấy hai vị phụ thần đều là một thân lễ phục đỏ rực, một tuấn lãng, một xinh đẹp không khỏi mở miệng khen "Phụ thân cùng phụ thân mặc hỉ phục thật sự rất đẹp!"
Thượng Quan Mặc nghe tiếng pháo cùng với tiếng ồn ào bên ngoài nhíu mày hỏi "Tử Ngọc, ta và phụ thân ngươi thành thân, như thế nào giống như cả thiên hạ đều biết, tại sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy?"
Thượng Quan Tử Ngọc cười nói "Phụ thân người yên tâm đi, những người này đều là vì ngưỡng mộ người cùng đại danh của phụ thân nên mới đặc biệt đến đây xem, cũng không thể sai người đuổi khách."
Trương đạo tử bật cười, điểm điểm trán y nói "Con cho rằng có thể giấu được ta sao? Tin tức thành thân rõ ràng là con cùng Hiên nhi cố ý thả ra ngoài, các ngươi quả thật nghịch ngợm!"
"Phụ thân, đừng nói ta, các người nhanh đi ra ngoài đi, mọi người đều đang đợi hai người." Thượng Quan Tử Ngọc đúng lúc nói sang chuyện khác.
Thượng Quan Mặc buồn cười lắc lắc đầu, kỳ thật hắn cũng không phản đối chuyện đó, hắn hiểu lầm Diệc Hàn nhiều năm như vậy, còn đối với y nói ra rất nhiều lời quá phận nhưng Diệc Hàn vẫn như cũ nguyện ý ở bên cạnh hắn, hắn hi vọng có thể cho đối phương một hồi ức tốt đẹp.
Hai người dắt tay nhau tiến vào lễ đường bái thiên địa, để cho mọi người khắp thiên hạ chứng kiến hai người hạnh phúc, tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu.
Sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, Trương đạo tử bị đưa vào động phòng, Thượng Quan Mặc còn lưu lại kính rượu tân khách. Nếu có thể, hắn thầm nghĩ sớm chút đi bồi Diệc Hàn của hắn mà khồn phải ở chỗ này nói lời vô nghĩa.
Còn rất nhiều tân khách lục tục tiến vào Thượng Quan phủ, Phi nhi cùng Liễu Tịch canh giữ ở cửa, khách nhân muốn vào cửa phải báo tên họ, sau đó hai người mới đi thông truyền.
Một nam tử tuấn tú trẻ tuổi cao gầy tiến lên trước, chắp tay nói "Tại hạ là tri huyện tân nhậm của Hàng Châu, Lăng Phong. Nghe nói Thượng Quan Thừa tướng đại hôn nên đến chúc mừng, hi vọng hai vị tiểu huynh đệ thông báo một tiếng."
Đúng lúc này Liễu Tịch đột nhiên vọt ra, chỉ vào người ta hô "Ngươi không phải cái kia, Yến Xuân lâu Lăng đại nhân sao?"