Thượng Quan Tử Ngọc cùng Liễu Tịch trở lại chỗ ngồi lúc trước, hoa khôi đã lên đài, chỉ là bị che phía sau bình phong, nhìn không rõ. Ẩn hiện có thể thấy được một thân hình yểu điệu đang ôm đàn tỳ bà, ngồi ngay ngắn phía sau bình phong. Trong giây lát, bóng người khẽ nhúc nhích, âm thanh tỳ bà trong trẻo như ngọc từ những ngón tay thon dài từ từ truyền ra, nốt cao tựa như mưa rền gió giật, nốt thấp tựa như tiếng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai.
Chỉ một khúc nhạc dạo lại đưa tới vô số tiếng trầm trồ khen ngợi của cả sảnh, tiếng gào thét tán thưởng không ngừng.
Thượng Quan Tử Ngọc nhíu mày trầm tư. Y tinh thông âm luật nên tự nhiên có thể nghe ra trong tiếng tỳ bà này chứa đựng nỗi u oán cùng đau buồn vô tận.
Bình phong được kéo ra, hoa khôi rốt cuộc lộ diện, thật sự là điềm đạm đáng yêu, thu thủy chi tư, rất nhiều nam nhân ở đây đều nhìn đến choáng váng, sau đó liền lật tìm hết trong túi áo, hi vọng mình có đủ ngân lượng để đoạt mỹ nhân.
"Thượng Quan công tử, hoa khôi kia không phải là vị cô nương khi nãy chúng ta đã gặp qua hay sao?" Liễu Tịch thắc mắc.
Thượng Quan Tử Ngọc gật gật đầu, y nhớ tới những lời nói mà cô nương hoa khôi kia quỳ xuống trước mặt y đã nói, lại nghe tiếng đàn tỳ bà của nàng, xem ra lời nàng nói là thật, nàng là bị bán đến thanh lâu này!
Lúc này, một người dáng cao to, diện mạo như một quý công tử trẻ tuổi cũng đến khu vực ghế dành cho thượng khách, chỉ thấy người xung quanh sau khi nhìn thấy hắn thì đứng dậy, chắp tay hướng hắn hành lễ gọi một tiếng "Lăng đại nhân."
Thượng Quan Tử Ngọc quay đầu nhìn vị "Lăng đại nhân" kia. Nhìn thoáng qua liền nghĩ rằng hắn là huyện lệnh địa phương, không biết Bệ hạ có nhận thức vị tri huyện đại nhân này không.
Vị công tử tuấn tú kia thấy có người nhìn hắn, trong đầu liền suy nghĩ rất nhanh, nhất thời trong ánh mắt liền lóe lên một mạt kinh diễm, bất quá rất nhanh liền bị hắn che giấu, chỉ hướng Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu đáp lại.
Thượng Quan Tử Ngọc lễ phép cười cười rồi quay lại nhìn lên đài. Lúc này tú bà kia đang lắc mông đi lên đài, phe phẩy tấm khăn trong tay cười nói "Đây là hồng bài của Yến Xuân Lâu chúng ta, Song Song cô nương, hôm nay mụ mụ ta liền nhịn đau bỏ đi thứ yêu quý, đem nàng bán cho các ngươi. Về phần Song Song đến cùng sẽ thuộc về ai, liền để các vị tự đoạt đi!"
"Ta ra giá hai trăm lượng mua Song Song cô nương." Một tráng hán trong đám người hô to.
"Ta ra ba trăm lượng."
"Năm trăm lượng."
Ra giá chính thức bắt đầu, tiếng kêu giá trong đám người vang lên liên tiếp, rất nhanh đem giá nâng lên tám trăm lượng, tương đươgn với một thu nhập một năm của một thường dân.
"Ta ra một ngàn năm trăm lượng." một nam nhân trung niên bụng béo ú đột nhiên hô.
Mọi người đột nhiên im lặng, giá này rất cao a, tại tiểu địa phương này không có nhiều kẻ có nhiều tiền như vậy.
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn vị Song Song cô nương trên đài cao, chỉ thấy nàng cúi đầu đứng ở trên đài, cũng không thèm nhìn đến người xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng chấp nhận số mệnh.
Có người nhận ra nam tử trung niên kia liền nói với người bên cạnh hắn "Người này không phải là quản gia của phủ Lâu Viên Ngoại sao? Lâu viên ngoại là kẻ có tiền nhất nơi đây, chúng ta liều không nổi hắn, hay là thôi đi."
Thượng Quan Tử Ngọc nghe người này nói không khỏi cau mày, y nhớ tới lời nói đã nghe được từ đám người buôn bán tại khách điếm, tên Lâu Viên Ngoại này đã qua hoa giáp chi niên(?), trong phủ còn có mười phòng thê thiếp. Nếu để cho cô nương trẻ tuổi như vậy làm tiểu thiếp của hắn, thật sự là đáng tiếc.
Không có người tiếp tục ra giá, quản gia béo của Lâu Viên Ngoại dương dương tự đắc đứng lên chuẩn bị nhận lấy khế ước bán thân từ tròn tay tú bà.
"Chờ một chút!" Thượng Quan Tử Ngọc đứng lên, lạnh nhạt nói "Ta ra hai ngàn hai."
Tay của tên quản gia béo đang vươn ra đột nhiên dừng lại giữa không trung, tú bà đương nhiên sẽ không ngại tiền nhiều, nhất thời mặt mày hớn hở, cô nương hoa khôi kia cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
Tú bà nói với quản gia béo "Ngượng ngùng a, Lâu quản gia, vị công tử này ra giá hai ngàn hai, so với ông cao hơn, cho nên" nói xong đem tờ khế ước kia thu trở về tay.
Quản gia béo tức giận dến dựng râu, cắn răng một cái nói "Ta ra ba ngàn." Hắn đã đem tất cả tiền trên người đưa ra, nếu đối phương lại nâng giá, hắn liền không có biện pháp.
Thượng Quan Tử Ngọc trong lòng lo lắng "Không tốt", y ra ngoài vội vàng căn bản là không mang theo bao nhiêu ngân lượng, liền xoay qua bên cạnh hỏi Liễu Tịch. Liễu Tịch khoát tay nói trên người hắn cũng chỉ còn lại một tấm ngân phiếu năm trăm lượng, hai người cộng lại cũng không đủ ba ngàn lượng.
Thượng Quan Tử Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể xin lỗi nhìn Song Song cô nương kia, loại giao dịch này chỉ có thể dùng tiền mặt hoặc ngân phiếu để trao đổi, không thể ra giá rồi đưa tiền sau, cũng không thể thể chấp đồ vật. Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy vô cùng khó xử.
Tú bà hợp thời lên tiếng "Nếu không có ai ra giá cao hơn ba ngàn lượng, vậy Song Song cô nương liền về với Lâu quản gia."
"Ai nói không có? Ta ra năm ngàn lượng."
Một thanh âm trầm thấp lại cực âm trầm từ phía sau đám đông truyền tới, dều khiến cho tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói. Liền thấy được hai vị nam tử trẻ tuổi đang đứng, một vị anh tuấn trương dương, một vị kiên nghị lạnh lùng.
"Bệ.." Thượng Quan Tử Ngọc vừa mừng vừa sợ, trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên.
Ân đế lại quay đầu không nhìn y, mặt âm trầm đi tới, Bách Lý Hiên ôm kiếm đi theo phía sau hắn, cả người tản ra khí tức "người sống chớ gần". Tươi cười trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc thoáng chốc cứng đờ, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác.
Ân đế đi đến trước mặt tú bà, ngữ điệu không có một chút phập phồng nói "Ta ra năm ngàn lượng mau đem khế ước bán thân đưa cho ta."
Tú bà nhìn thấy ngân phiếu năm ngàn lượng thì đỏ cả mắt, Lâu quản gia nhìn thoáng qua vô lực lắc đầu, sau đó mang theo người của hắn ủ rủ li khai.
Tú bà đem tờ khế ước bán thân giao cho Ân đế, nhưng Ân đế lại không nhận lấy, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy vậy liền tiến tới cầm lấy khế ước, trước mặt mọi người đem nó xé thành từng mảnh nhỏ.
Thượng Quan Tử Ngọc xoay người đối với vị hoa khôi đang ngẩn ra nói "Vị cô nương này, ngươi được tự do, mau chóng trở về gia hương của mình đi thôi."
Song Song tiến lên quỳ xuống, vui mừng quá đỗi mà khóc lên "Đa tạ công tử, đa tạ công tử."
Lúc này đã xong, mọi người đều tự giác giải tán, Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế vẫn quay lưng lại với mình, không giống như bình thường thích cùng y nói giỡn, dùng ánh mắt sủng nịch mà nhìn y.
Thượng Quan Tử Ngọc không rõ hắn bị làm sao, lại nghĩ tới những ngày tháng bị vắng vẻ trước kia, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Ân đế tuy rằng không để ý tới y, nhưng ánh mắt lại thời thời khắc khắc chú ý y, thấy sắc mặt y không tốt lắm, trong lòng liền hoảng hốt, suy nghĩ liền muốn bước qua quan tâm.
Nhưng hắn vừa mới chuyển thân qua, chỉ thấy một nam tử tuấn tú hướng về phía Tử Ngọc đi tới, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức cùng quý mến. Ân đế nhất thời cảm thấy ghen ghét dữ dội, hận không thể đem tròng mắt người nọ tháo xuống.
"Tại hạ Lăng Phong, là huyện lệnh bản địa, thập phần khâm phục khí độ của công tử. Nghĩa cử của công tử vừa rồi càng khiến tại hạ thuyết phục, không biết công tử có thể hay không cho tại hạ được biết danh tính?" tên công tử tuấn tú kia bước lên chắp tay nói.
Tâm tình Thượng Quan Tử Ngọc lúc này đều treo trên người Ân đế, nghe lời người nọ nói cũng có chút không yên lòng, chỉ khách khí đáp lễ nói "Lăng đại nhân khen nhầm, tại hạ Thượng Quan Ngọc." Lúc trước Ân đế ban chỉ tứ phong cho y, trên thánh chỉ có viết tên đầy đủ, bởi vậy y chỉ có thể đem tên của mình sửa lại một chút.
Lăng Phong nói "Nghe khẩu âm của công tử không giống như ngươi địa phương, không biết tạm thời sống nhờ nơi nào?"
Thượng Quan Tử Ngọc thấy sắc mặt Ân đế càng ngày càng khó coi, không thèm liếc mắt nhìn y một cái, trong lòng nhất thời lại càng trầm xuống, cũng không còn tâm tình cùng vị Lăng đại nhân tiếp tục trò chuyện, mở miệng nói một câu "Hiện tại ở khách điếm Đồng Phúc."
Nói xong, y liền chuẩn bị cáo từ rời đi, không nghĩ tới vị Lăng đại nhân này vẫn đuổi theo không buông, tiến lên một bước nói "Bản nhân hôm nay nhìn thấy Thượng Quan công tử, chỉ cảm thấy đây là duyên phận, không biết có thể hay không thỉnh Thượng Quan công tử đến huyện nha làm khách?"
"Không được!"
Không đợi Thượng Quan Tử Ngọc kịp trả lời, liền bị một thanh âm đoạt lấy. Chỉ thấy sắc mặt Ân đế âm trầm, ánh mắt hung bạo, cầm lấy tay Thượng Quan Tử Ngọc, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Phong, công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
"Tử Ngọc, chúng ta trở về." Ân đế thản nhiên nói.
Nói xong liền lôi kéo tay Thượng Quan Tử Ngọc đi nhanh về phía trước, đem Lăng đại nhân kia vứt bỏ ở đằng sau. Liễu Tịch đang tính đuổi theo lại nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Bách Lý Hiên đang hung hăng trừng hắn, Liễu Tịch tặc lưỡi nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Bách Lý Hiên "Yên tâm đi, tiểu gia sẽ vì ngươi mà thủ thân như ngọc."
Bách Lý Hiên vốn đang âm trầm, sau khi nghe được câu nói kia khuôn mặt nhất thời liền đỏ triệt để, bất quá ý cười nơi khóe miệng cũng không ngăn được.
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn bàn tay Ân đế đang nắm lấy tay mình, tuy rằng toàn thân hắn đều tỏa khí lạnh, thế nhưng bàn tay đang nắm tay y lại rất ấm áp, vốn tâm tình đang có chút thất lạc rốt cuộc cũng có chút an ủi.
Bốn người lần lượt trở lại khách điếm, Ân đế không nói câu nào liền kéo Thượng Quan Tử Ngọc lên lầu trở về phòng, Liễu Tịch cùng Bách Lý Hiên đưa mắt nhìn nhau, cũng lười đi quản bọn họ, an vị ngồi xuống bàn uống trà.
Thượng Quan Tử Ngọc vừa bước vào trong phòng liền bị Ân đế một phen ôm tới ném lên giường, sau nó hắn nhào lên hung hăng hôn trụ môi y, đến khi sắp hít thở không thông mà đôi phương vẫn không buông tha y, ngược lại càng hôn càng sâu.
Ân đế nhìn nam nhân dưới thân bởi vì thiếu dưỡng khí mà nghẹn đến mức đỏ bừng, mới lưu luyến không rời buông y ra, cố ý bày ra bộ dáng hung tợn nói "Đây là trừng phạt ngươi, ai cho ngươi dám chạy tới loại địa phương như thanh lâu kia?"
Thượng Quan Tử Ngọc thở hổn hển mấy hơi, y tự biết đuối lý nên ngoan ngoãn trả lời "Lần sau thần sẽ không bao giờ đến đó nữa, xin Bệ hạ bớt giận."
"Nếu từ nay về sau ngươi kêu ta "Thần Dục", Trẫm sẽ tạm tha cho ngươi, liền bắt đầu từ giờ trở đi đi." Ân đế gợi lên khóe miệng tà tà nói.
Ánh mắt Thượng Quan Tử Ngọc lóe lên vài cái, lại nghĩ cũng không phải lần đầu tiên y gọi, quay đầu đi, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu gọi một tiếng "Thần Dục!"
Ân đế cười đắc ý, mở hai tay đang ôm y ra, đem mặt chôn ở trong hõm vai của đối phương, rầu rĩ nói "Không cần đi gặp tên Lăng Phong kia, sáng mai chúng ta liền xuất phát rời khỏi nơi này."
Thượng Quan Tử Ngọc ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, nguyên lai là người nọ đang ghen tị a, trong lòng y không khỏi thầm thở dài một tiếng, cư nhiên cũng có một ngày Bệ hạ vì y mà ghen, hết thảy thật sự không giống với trước kia.
"Tử Ngọc, Trẫm thật muốn đem ngươi khóa ở trong hoàng cung, trừ Trẫm, ai cũng không gặp được!" Ân đế âm trầm nói.