Nghê Huy không nói lời nào, chỉ là im lặng ngồi một bên ăn dưa hấu, nhưng mà tai vẫn lắng nghe không xót chữ nào. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, đệ đệ của Thủy Hướng Đông bị bệnh tim sao? Từ trước tới giờ Thủy Hướng Đông chưa từng nhắc qua, hắn chỉ biết sức khỏe của Thủy Hướng Dương có chút yếu, lại không biết rõ là nguyên nhân gì, khó trách vừa nãy khóc đến thở không nỗi.
Nguyên lai chính mình đối với hắn, vượt xa sự hiểu biết trong tưởng tượng. Cũng là, Thủy Hướng Đông từ trước giờ chưa từng bày ra một mặt chân thật nhất cho chính mình, những năm bọn họ ở chung kia, từ lúc mới quen nhau cho đến lúc yêu nhau, kỳ thực luôn là biểu hiện giả dối, Thủy Hướng Đông mà hắn thích, luôn luôn là người mà mình tưởng tượng ra, hắn từ trước tới giờ cũng chưa thật sự hiểu được y, nếu không sao lại có thể bị y gạt đến hai bàn tay trắng.
Nghê Huy nghĩ tới đây, đứng dậy rời đi, đi đến sân sau, bà ngoại đang ở sân sau rửa chén. Nghê Huy cuộn tròn trên cái ghế mây dưới giàn nho, nhìn trái nho xanh từng chùm từng chùm trên giàn, cảm giác lòng ngực buồn bực khó chịu.
Nghê Huy nhìn giàn nho đến xuất thần, không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy Thủy Hướng Đông đi qua chào tạm biệt với bà ngoại: “Bà nội, con với đệ đệ phải về rồi, cám ơn sự chiêu đãi của bà nội.”
Bà ngoại nói: “Không chơi nữa sao? Huy Huy, sao con không cùng Hướng Đông đi chơi a?”
Nghê Huy giả bộ ngủ, không lên tiếng.
Thủy Hướng Đông đợi qua một lát rồi nói: “Nghê Huy hắn ngủ rồi, con về sao sẽ tới tìm hắn đi chơi. Bà nội con đi đây, tạm biệt. Dương Dương, chào tạm biệt bà nội đi.”
Thủy Hướng Dương nói với giọng trẻ con: “Tạm biệt bà nội.”
“Ôi chao, tạm biệt. Các con đi đường phải cẩn thận a, có thời gian lại đến chơi.”
Qua một lát tiếng động đã đi mất, Nghê Huy lặng lẽ thò đầu ra nhìn, sân sau đã không còn ai. Hắn tiếp tục nằm trở lại, đem tầm mắt nhìn về cánh đồng phía sau của sân sau, trên cánh đồng có một con suối nhỏ từ thượng lưu của ngọn núi phía đông chảy xuống, bên dòng suối có trồng một hàng cây trắc bách diệp thẳng tắp như vệ sĩ bảo vệ con suối, cành lá xanh tươi mơn mởn. Nghê Huy bình thường rất thích màu xanh lá cây, nhưng giờ khắc này lại hoàn toàn không có một chút tình cảm yêu thích nào, tâm tư trong tình trạng mơ hồ, không biết đã đi đến chỗ nào mà như đi vào cõi thần tiên lên chín tầng mây.
Nghê Huy làm bộ như tò mò, hỏi thăm bà ngoại tình hình của của Thủy Hướng Đông: “Bà ngoại, Thủy Hướng Đông rất quen thuộc với nhà chúng ta sao?”
Bà ngoại nói: “Ba của y ngày trước là cấp dưới của ông ngoại con, cùng với nhà chúng ta cũng thường xuyên qua lại, sau khi ông ngoại con về hưu, vào ngày lễ hay dịp tết ba của y cũng sẽ tới hỏi thăm chúng ta.”
Nghê Huy nghĩ thầm, đại khái là ông ngoại dìu dắt ông ấy: “Vậy y đến nhà chúng ta làm gì vậy ạ?”
Bà ngoại thở dài: “Nhà của y điều kiện cũng không tồi, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, trên đơn vị cho một khoản tiền trợ cấp, tài xế cũng bồi thường một khoản tiền. Những họ hàng thân thích trong nhà đều biết có khoản tiền này, giành quyền nuôi hai anh em bọn họ, nhưng mà Hướng Đông đứa nhỏ này chết sống cũng không muốn đi, nói muốn sống ở nhà của mình. Kỳ thực y là lo lắng những người họ hàng chiếm đoạt tiền của y. Loại lo lắng này cũng không phải là dư thừa, ai biết những người họ hàng kia về sao sẽ như thế nào? Y muốn nhờ ông ngoại con giữ tiền giùm y. Nhưng chúng ta là người ngoài, sao lại có thể giúp chuyện này được. Vạn nhất nếu bị họ hàng của y và các cậu của con biết, tạo thành hiểu lầm cái gì, đến lúc đó lại nói không rõ ràng a.” Những chuyện này, bà ngoại cũng chưa từng nghĩ tới Nghê Huy sẽ nghe hiểu được, bà chỉ là muốn tìm một người để tâm sự mà thôi, không thể cùng người khác nói được, chỉ có thể cùng cháu ngoại nói mà thôi.
Nghê Huy nghe đến đây, lại không nói gì, hắn nhớ đời trước của Thủy Hướng Đông đúng là trải qua một đoạn thời gian dài ở trong cô nhi viện, đến khi học xong cao trung. Y nếu như thật sự tiếp nhận sự nuôi dưỡng của họ hàng, không khó để có thể bị hãm hại chuyện tiền bạc, cuối cùng bị một cước đá văng ra.
Bà ngoại nói một tràng, sau đó như nghĩ đến cái gì, dặn dò cháu ngoại của mình: “Huy Huy, chuyện này ngàn vạn lần cũng không được nói cho người khác nha, kể cả mẹ của con, cũng không được nói. Vạn nhất người khác biết bọn họ có tiền, có thể sẽ có tên trộm đến nhà của y.”
Nghê Huy gật gật đầu: “Con biết rồi, bà ngoại, con sẽ không nói.” Chuyện này kỳ thực muốn giấu cũng giấu không được, hai đứa nhỏ, cầm một khoản tiền trợ cấp và tiền bồi thường, ai cũng biết trong tay bọn chúng khẳng định sẽ có một khoản tiền. Vạn nhất kẻ trộm có lòng dạ độc ác, nghĩ đến khoản tiền này của bọn chúng, vậy có nghĩa là Thủy Hướng Đông và đệ đệ của y sẽ gặp nguy hiểm? Nghê Huy nghĩ tới đây, không khỏi có chút lo lắng giùm cho y. Sau này lại cảm giác chính mình lo lắng nhiều, những năm này nào có nhiều kẻ có lòng dạ độc ác, hơn nữa chuyện của Thủy Hướng Đông cũng không có nữa điểm quan hệ với mình, theo y đi a.
Nghê Huy cho rằng nếu không trở về nhà của mình được, thế nào cũng phải ở nhà ông bà ngoại đợi, vậy chỉ có thể tận lực giữ một khoảng cách với Thủy Hướng Đông, tốt nhất là cũng giữ một khoảng cách với Trương Dũng. Nhưng mà Trương Dũng đến tìm hắn cùng chơi lần thứ nhất, tất sẽ có lần thứ hai. Trong thôn, chỉ có bọn họ và hắn là những đứa nhỏ xấp xỉ bằng tuổi nhau, những đứa nhỏ bằng tuổi khác đều là con gái, chỉ có hắn, Trương Dũng, Thủy Hướng Đông và một đứa nhỏ tên là Bạng Đôn là cùng tuổi, Bạng Đôn thích ăn lại lười vận động, chạy vài bước đã thở hổn hển, cho nên y thà rằng cùng con gái chơi hàng quán, cũng không nguyện ý cùng mấy đứa con trai đi chơi.
Con nít sợ nhất chính là cô đơn, sợ không có bạn chơi cùng. Trương Dũng càng ngày càng thường xuyên đến tìm Nghê Huy chơi, trước mỗi lần đi ra ngoài, Nghê Huy đều hỏi kỹ, đi đâu chơi, cùng ai chơi, chơi cái gì, một khi xác định là không có Thủy Hướng Đông, hắn mới cùng đi chơi.
Hắn rất nhanh đã cùng Trương Dũng quen thân, sau khi tan học, Trương Dũng làm xong bài tập về nhà, liền chạy qua nhà ông ngoại của Nghê Huy, Nghê Huy lúc này đang viết chữ Đại. Trương Dũng ngồi một bên đợi, đợi hắn viết xong chữ Đại, hai đứa nhỏ sẽ đi nhổ cỏ cho con thỏ ăn. Sau đó lại cùng nhau đi chơi, lăn vòng sắt, chơi bắn bi, chơi súng cao su, cắt giấy các – tông, đa dạng phong phú, mỗi ngày đều chơi đến đầu đầy mồ hôi, quên hết mọi thứ.
Nghê Huy rất ít khi nghĩ đến những chuyện của đời trước, đối với hắn đó là ác mộng, hắn đã từ ác mộng bước ra, vì cái gì lại chìm đắm vào trong đó, đây không phải là không vượt qua được chính mình sao? Cho dù là bây giờ Thủy Hướng Đông ở ngay bên mình, vậy cũng là một loại trạng thái khác, hắn không phải là hắn của lúc trước, Thủy Hướng Đông cũng không phải là Thủy Hướng Đông lúc trước, y không thể lại tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với chính mình. Nghê Huy vô số lần tự nói với chính mình.
Làm cho Nghê Huy có chút cảm giác an tâm chính là, từ sau Tết thiếu nhi, cũng không có gặp lại Thủy Hướng Đông, đại khái y cũng rất bận, phải chăm sóc chính mình, phải chăm sóc cho đệ đệ, tuổi còn nhỏ mà đã mất cha lại mất mẹ, khẳng định sẽ không thoải mái.
Đây hoàn toàn không có tình trạng cùng xuất hiện khiến cho Nghê Huy rất hài lòng, hắn hoàn toàn không nghĩ cùng Thủy Hướng Đông có bất kỳ qua lại nào, hắn hận Thủy Hướng Đông, nhưng mà Thủy Hướng Đông nhỏ này không có quan hệ gì với những thù hận đó, cho nên hắn căn bản không biết dùng tâm tình gì để đối diện với y. Hắn trong lòng lại mơ hồ có một suy đoán rằng, Thủy Hướng Đông có phải hay không cũng sống lại giống mình, nếu như là như vậy, chính mình phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, hắn có chút khủng hoảng.
Kỳ nghỉ hè rất nhanh đã đến, cuộc sống mẫu giáo của hắn đã kết thúc, sau kỳ nghỉ hè, hắn sẽ trở thành học sinh tiểu học, tuy nhiên hắn từ sớm đã tốt nghiệp đại học, nhưng mà hắn không hề chuẩn bị học vượt cấp. Mục đích học vượt cấp, không phải là vì muốn tiến vào xã hội sao, tiến vào xã hội, có nghĩa là phải đối mặt với các kiểu người lừa ta gạt, đấm đá lẫn nhau, áp lực đè lên cuộc sống và công việc, cho nên phải từ từ mà hưởng thụ cuộc sống học sinh.
Ngày nghỉ hè, Sa Hán Minh rầu rĩ không vui, lúc trước hắn thích nhất là được nghỉ hè, vừa được nghỉ hè, liền có thể không ngừng xem tivi, có thể chơi đùa khắp nơi, nhưng mà hiện tại mới nghỉ hè, có nghĩa là lại không thể gặp Nghê Huy, thật sự là vui vẻ mà đau khổ a. “Nê Ba, ngươi khi nào mới về nhà a?”
Nghê Huy áy náy nhìn người bạn tốt của mình: “Sa Tử, cha mẹ mình đều đi Thượng Hải rồi, ta trở về nhà cũng không có ai, cho nên chỉ có thể ở lại nhà bà ngoại thôi.”
“Vậy ngươi về sau sẽ không trở lại nữa sao? Sa Hán Minh nhìn hắn hỏi.
Nghê Huy nói: “Ta cũng không biết nữa.” Hắn đoán rằng về sau sẽ không trở lại, phải ở nhà ông ngoại để học tiểu học.
Sa Hán Minh nghĩ nghĩ: “Vậy nếu đợi kết thúc kỳ nghỉ hè, mới có thể gặp ngươi ở trường sao?”
Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh, trong lòng có chút buồn: “Sa Tử, ta sau này có thể học tiểu học ở gần nhà ông ngoại, sẽ không đến Nhất Tiểu đi học.”
Sa Hán Minh ngây ngẩn cả người: “A, vậy sau này chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa sao?”
Nghê Huy nói: “Ta có thể đến nhà của ngươi chơi, ngươi cũng có thể đến nhà bà ngoại của ta chơi.”
“Vậy ngươi hiện tại liền đến nhà ta chơi đi. Đi thôi, ta với ngươi cùng đi.” Sa Hán Minh nắm tay Nghê Huy, hướng về nhà mình mà đi.
Nghê Huy quay đầu lại nhìn ông ngoại đang đứng đợi ở một bên, ông ngoại nói: “Huy Huy, hay là con dẫn Sa Tử về nhà chúng ta chơi đi.”
Nghê Huy gật đầu: “Đúng a, Sa Tử, ngươi đến nhà ông ngoại của ta đi. Nhà của ta có thỏ con, còn có thể bắt ếch, còn có thể câu cá.”
Sa Hán Minh bị hắn nói vô cùng cảm động: “Vậy ta về nhà nói với cha mẹ của ta đã. Đi thôi, Nê Ba, hai đứa mình cùng đi.”
Sa Hán Minh thông qua phương pháp vừa đấm vừa xoa, khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại, tranh thủ được sự cho phép đến nhà của ông ngoại Nghê Huy nghỉ hè, hai đứa nhỏ ở tiểu viện ngoại thành phía đông. Điều này đối với Sa Hán Minh mà nói, là một thế giới hoàn toàn mới, tính cách của y vốn dĩ hoạt bát hướng ngoại hơn nhiều so với Nghê Huy, lá gan cũng lớn hơn một chút, càng chơi, lại có Trương Dũng, ba đứa nhỏ tưởng chừng là lật cả bầu trời, lên cây tìm chim, xuống suối tắm rửa, mỗi ngày đều chơi đến quên hết tất cả, đến lúc cha mẹ thúc giục mới chịu trở về nhà.
Sa Hán Minh từ trước đến giờ sống ở nông thôn, cho nên hoàn cảnh ở nhà ông ngoại của Nghê Huy đối với hắn mà nói, quả thực là giống như thiên đường, làm hắn vui đến quên cả trời đất.
Lúc chạng vạng, ba đứa nhỏ lấm lem bùn đất đào giun, Trương Dũng giơ một cái cuốc còn cao hơn cả y ra đào đất: “Sa Tử ngươi tránh ra một chút, trúng đầu ngươi bây giờ.” Trong ba đứa, y lớn nhất, cho nên liền trở thành vương.
Sa Hán Minh nói: “Ta vừa mới nhìn thấy một con giun, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm nó đứt.”
“Biết rồi, ta thấy rồi.”
Nghê Huy ngồi chồm hổm ở một bên cầm một cái lọ thủy tinh mà đợi, hai đứa kia đang đào, hắn luôn là trợ thủ, bởi vì hắn không thích loài bò xát mềm dẻo không xương này, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà cả lên. Nhưng mà Sa Hán Minh và Trương Dũng lại thích loài vật mềm dẻo không xương này, hắn thích sau cơn mưa đi tìm ốc ma trong bụi cỏ, tìm ốc sên trên giàn nho, thích mò châu chấu trong ruộng nước, sau đó gom lại, đi hù dọa mấy đứa con gái kế bên nhà, lấy điều đó biểu hiện chính mình là anh hùng và gan lớn.
Nghê Huy trong lòng nói, nguyên lai Sa Hán Minh có hứng thú ác như vậy, lúc trước mình vì sao lại đi thích gia hỏa này.
Ba đứa đào giun xong, tìm rơm rạ đốt lửa, đem con giun bỏ vào trong lửa nướng, nướng tới khi con giun chín, tỏa ra mùi thịt mang theo vị bùn đất, sau đó đem lửa dập tắt, đem con giun từng con từng con lấy ra, đặt ở trên cái vó bắt cá hình tròn, đem cái vó ném xuống chỗ sâu ở dòng suối nhỏ, sáng ngày thứ hai đến thu cái vó. Cái phương pháp này là học theo nông dân khu vực ngoại thành, phương pháp rất ngốc, nhưng hiệu quả rất tốt.
Suối nước kia là từ trên núi phía đông chảy xuống, chảy vòng quanh thành nhỏ, bởi vì khu thành phố vẫn chưa khai phá khu đất này, sự ô nhiễm còn cách xa nơi này, chủng loại sinh vật ở con suối này rất nhiều, cá, tôm hùm, cá chạch, con lươn, vv… Sáng sớm mỗi ngày, vài cái vó bắt cá có thể thu được hai bữa cơm mỹ vị.
Hết chương .