Ông ngoại và bà ngoại đúng lúc không có ở nhà, đi qua nhà hàng xóm rồi, Thủy Hướng Đông bắt lấy cánh tay của Nghê Huy, dùng tay nâng cằm của hắn lên hỏi: “Ai đánh ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta đi giúp ngươi đòi lại công bằng.”
Nghê Huy môi bị rách, mở miệng là cảm thấy đau, hắn đẩy tay Thủy Hướng Đông ra: “Ngươi buông ra, đừng đụng, đau chết đi được.”
Thủy Hướng Đông vội vàng buông tay: “Ta đi lấy dược tới giúp ngươi bôi.”
Nghê Huy đem cặp sách để xuống, chạy vào phòng thay đồ, sợ ông ngoại bà ngoại nhìn thấy sẽ lo lắng. Thủy Hướng Đông cầm chai cồn đi qua: “Nghê Huy, bôi chút cồn đi?”
Nghê Huy lấy tay che miệng lại: “Không cần, qua hai ngày là tốt rồi.” Ai lại dùng cồn bôi vào miệng a, thật là không có thường thức.
Thủy Hướng Đông nhìn chai cồn trong tay, cũng cảm thấy không thích hợp, sau đó xoay ngươi rời đi. Nghê Huy thay xong quần áo, nhìn quần áo bị rách, đến lúc đó nói là không cẩn thận bị vướng rách, vết thương trên khóe miệng thì nói không cẩn thận bị sứt mẻ, phải nói với Thủy Hướng Đông một tiếng, đừng làm lộ chuyện.
Hắn từ trong phòng đi ra, Thủy Hướng Đông không biết đi đâu, chỉ có Thủy Hướng Dương ngồi xem tivi trong phòng khách, đang xem lão chuột Mễ và lão vịt Đường, Thủy Hướng Dương xem say sưa. Nghê Huy ngồi vào bên cạnh Thủy Hướng Dương: “Dương Dương, anh của em đâu?”
Thủy Hướng Dương nói: “Anh hai nói đi ra ngoài một chút.”
Nghê Huy nhìn Thủy Hướng Dương, đứa nhỏ này gần đây ở nhà bà ngoại nuôi, đã có khí sắc hơn so với lúc mới phẫu thuật xong, cũng mập lên không ít, bởi vì có người quan tâm, tính cách cũng hoạt bát hơn.
Nghê Huy đang xem tivi, Thủy Hướng Đông thở hồng hộc chạy đến, đi vào nhà, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Nghê Huy: “Ta từ nhà của gia gia Trương Dũng lấy một ít rượu cồn về, cho ngươi bôi vào để khử trùng.” Nói xong liền đem miếng bông gòn thấm rượu cồn bôi vào vết thương trên miệng của Nghê Huy.
Nghê Huy lùi về sau trốn: “Ta tự mình làm.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ngươi nhìn thấy sao? Đừng động, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Nghê Huy bỗng chốc cũng không nghĩ tới cầm cái gương liền có thể nhìn thấy, chỉ đành khẽ nhếch khóe miệng, để Thủy Hướng Đông bôi rượu cồn cho mình. Thủy Hướng Đông cầm miếng bông gòn, cẩn thận từng li từng tí mà bôi vào vết thương, kích thích của rượu cồn rất lớn, Nghê Huy giật mình lui về sau: “Đau!”
Thủy Hướng Đông làm ra một bộ dáng đồng tình: “Ráng một chút, rất nhanh liền tốt.” Nói xong một tay nâng cái ót của Nghê Huy lên, một tay bôi thuốc cho hắn.
Nghê Huy đau đến hít vài ngụm khí lạnh.
Thủy Hướng Đông cuối cùng cũng đem miếng bông gòn thu trở lại, lại chạy ra sân, hái xuống một miếng nha đam mà ông ngoại trồng, đem ruột màu trắng bên trong cẩn thận mà đắp lên miệng vết thương: “Như thế này sẽ nhanh hết. Ai đánh ngươi?”
Nghê Huy nói: “Mấy đứa mập năm tư, bọn hắn cướp tiền của ta.”
Thủy Hướng Đông nói: “Ta ngày mai đi kêu người giáo huấn bọn nó.”
Nghê Huy trở mình xem thường: “Thôi đi, chạy tới cho bị đánh. Ta ngày mai nói với lão sư một tiếng là được, ta biết mấy đứa đó.”
Thủy Hướng Đông cau mày: “Ngươi nếu nói cho lão sư, bọn hắn về sau vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt ngươi.” Thủy Hướng Đông nói rất đúng, nói như vậy, mấy tiểu tử hư đó đều có tâm lý nghịch phản, bọn hắn ghét nhất bị người khác cáo trạng với lão sư, ngươi càng nói với lão sư, bọn hắn càng bắt nạt ngươi, liền giống như càng ngày càng chuyển biến xấu.
Nghê Huy nói: “Ngươi muốn giáo huấn như thế nào? Ngươi giáo huấn bọn hắn, bọn hắn liền sẽ không bắt nạt ta sao?”
Thủy Hướng Đông nói: “Có thể dùng trí tuệ, không phải lúc nào cũng phải đánh nhau.”
Nghê Huy nói: “Vậy được, ngươi ngày mai đến đi.” Ta thật muốn nhìn ngươi như thế nào dùng trí tuệ, lại nghĩ đến cái gì: “Chuyện này không được nói với ông ngoại bà ngoại, tránh cho ông bà lo lắng.”
“Ân, ta sẽ không nói. Dương Dương cũng đừng nói nha?” Thủy Hướng Đông lại dặn dò đệ đệ của mình.
Thủy Hướng Dương vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại: “Cái gì?”
Thủy Hướng Đông sờ sờ đầu đệ đệ: “Không có gì, ngươi tiếp tục xem tivi đi.”
Bà ngoại đối với cái cớ của Nghê Huy có chút hoài nghi, nhưng cũng không quá nghi ngờ, dù sao cháu ngoại của bà luôn nghe lời hiểu chuyện, sẽ không nói dối.
Buổi chiều ngày hôm sau vào lúc tan học, Nghê Huy nhìn thấy Thủy Hướng Đông và vài nam sinh cao lớn. Thủy Hướng Đông nhìn thấy hắn, liền vội vàng gọi hắn: “Nghê Huy, bọn hắn ra chưa?”
Nghê Huy lắc đầu: “Ta không biết. Các ngươi không đi học sao?”
Thủy Hướng Đông nói: “Xin nghỉ một tiết.”
Nghê Huy nhìn vài nam sinh cao lớn đằng sau y, này là y tìm đến giúp đỡ sao? Đây là muốn đánh hội đồng sao? Nghê Huy đột nhiên cảm thấy, kêu Thủy Hướng Đông đến xử lý cái vấn đề này, có thể hay không quá không sáng suốt rồi.
Đang nói chuyện, tứ đại kim cương kề vai sát cánh đi ra, Nghê Huy nói với Thủy Hướng Đông: “Chính là bọn hắn.”
Thủy Hướng Đông gật đầu, trực tiếp cùng hắn đi qua, cùng với mấy người đó nói câu gì, sau đó mấy người hướng con hẻm kế bên trường đi vào. Nghê Huy nghĩ nghĩ, muốn hay không đi qua xem.
Không quá bao lâu, đám người đó lại đi ra, còn kề vai sát cánh, giống như bạn bè. THủy Hướng Đông gọi Nghê Huy: “Nghê Huy, ngươi qua đây một chút.”
Nghê Huy do dự một chút, chậm chậm đi qua, Thủy Hướng Đông cười nói: “Về sau mấy người này đều là người một nhà, bọn hắn sẽ không bắt nạt ngươi nữa.”
Một trong tứ đại kim cương nói: “Đúng, chuyện lúc trước đắc tội ngươi, xin lỗi, tiền của ngươi, ta sẽ trả lại cho ngươi. Về sau có ai bắt nạt ngươi, ngươi có thể tìm đến chúng ta, ngươi có thể kêu ta Hào ca.”
Nghê Huy trượng nhị hòa thượng sờ không được ý nghĩ(倪晖丈二和尚摸不着头脑), không hiểu ra sao, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng. Thủy Hướng Đông nói: “Được, chúng ta phải về, trưa thứ bảy chúng ta đi Phố Nam Tam chơi.”
Tứ đại kim cương cười nói: “Được.”
Nghê Huy cau mày, Phố Nam Tam là con phố sa đọa nổi tiếng của thành này, bên trong có vô số phòng chơi game, phòng ghi hình, tiệm uốn tóc vv, tốt xấu lẫn lỗn, là một khu phố lộn xộn nhất thành này. Thủy Hướng Đông đi phố Nam Tam làm gì?
Thủy Hướng Đông kéo Nghê Huy: “Đi thôi, Nghê Huy, chúng ta về nhà thôi, trở về còn phải luyện chữ.”
Nghê Huy nhẹ nhàng tránh ra một chút, muốn thoát khỏi tay của Thủy Hướng Đông, nhưng mà không thoát được, thẳng đến khi lên xe bus, Nghê Huy tìm một cái ghế đơn ngồi xuống, Thủy Hướng Đông mới buông tay Nghê Huy ra, ngồi vào vị trí đằng sau hắn.
Nghê Huy lòng tràn đầy nghi vấn, quyết định vẫn là lưu lại đến khi về nhà rồi nói. Hơn phút sau, xe bus đã đến ngoại thành phía đông, những người đi cùng với Thủy Hướng Đông lần lượt xuống xe, Nghê Huy và Thủy Hướng Đông là người xuống cuối cùng. Vừa xuống xe, Nghê Huy liền hỏi Thủy Hướng Đông: “Rốt cục là có chuyện gì, ngươi đã nói gì với bọn hắn?”
Thủy Hướng Đông nói: “Không có gì, chính là mời bọn hắn đi chơi game.”
“Ngươi tiêu tiền?” Nghê Huy cau mày, này đối với chính mình bị vơ vét tài sản có gì khác nhau?
Thủy Hướng Đông lắc đầu: “Không cần phải tiêu tiền. Ngươi có đi hay không, đến lúc đó đi cùng xem không?”
Nghê Huy tò mò muốn chết, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Đến thứ bảy, Nghê Huy ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị đi ngủ trưa, bị Thủy Hướng Đông gọi lại: “Nghê Huy, không cần ngủ trưa, đi chơi đi. Buổi tối trở về luyện chữ.”
Nghê Huy do dự một chút, vẫn là đi theo.
Thủy Hướng Đông không có gọi Trương Dũng, trực tiếp đi đến trước cửa nhà đón xe bus, đến phố Nam Tam, Thủy Hướng Đông mang theo Nghê Huy tiến vào một phòng chơi game. Nghê Huy lúc trước cũng có chơi game, nhưng thông thường đều là chơi ở phòng gần trường học, chưa từng đến phố Nam Tam, hắn là đứa nhỏ tốt, hơn nữa từ nhỏ mẹ đã yêu cầu nghiêm khắc, từ trước tới giờ đều không chạy đến con phố sa đoạ này.
Bọn họ xốc lên cái rèm cửa màu xanh thẩm đi vào, màn hình của máy chơi game có màu sắc rực rỡ ở bên trong chiếu đến làm cho người ta hoa cả mắt, âm thanh trong máy cao thấp nối tiếp nhau, ồn ào muốn chết, nhưng mà toàn bộ người bên trong đều tập trung hết sức nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi, tựa hồ ai cũng không bị quấy nhiễu giữa những tạp âm này.
Thủy Hướng Đông tiến vào, lấy một đồng mua cái đồng xu, cho Nghê Huy cái: “Mấy cái này cho ngươi, ngươi thích gì thì chơi đi.”
Nghê Huy nhìn đồng xu trong tay, đây thật sự là đến đây chơi game sao?
Hắn đứng tại chỗ ngẩn ra, có vài người đi qua: “Đông tử, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta đều thua sạch rồi!” Nghê Huy vừa nhìn, mấy người này không phải là người nam sinh cao lớn lần trước đến giúp Thủy Hướng Đông sao, còn có tứ đại kim cương cũng ở đây.
Thủy Hướng Đông nói: “Các ngươi trước đợi ta một chút.”
Tứ đại kim cương vây quanh Thủy Hướng Đông: “Mua cho chúng ta chút xu chơi game đi.”
Thủy Hướng Đông nói: “Đợi ta thắng đi rồi sẽ cho các ngươi.” Ngữ khí bình tĩnh lại tự tin.
Nghê Huy nhìn Thủy Hướng Đông đi đến một cái máy game, đút đồng xu vào, sau đó bắt đầu điều khiển. Cái loại trò chơi điều khiển này, nếu ngươi có thể thông qua tất cả trạm kiểm soát, liền có thể thu được xu thưởng nhất định. Cái này tương tự với trò đánh bạc, bởi vì tồn tại tính chất cờ bạc, trò chơi cũng tồn tại một lực hấp dẫn lớn hơn nữa, con người luôn luôn muốn dùng ít tiền đi thắng được nhiều đồng tiền. Thế là tiếp tục không ngừng đút đồng xu vào máy chơi game, kết quả trên cơ bản đều là có đi mà không có lại.
Máy chơi đánh bạc thông thường là đánh thua, có thể thắng rất ít. Nghê Huy chính mình cũng đã chơi qua, thông thường một xu không chơi được vài phút, cho nên hắn cũng không có hứng thú đối với mấy trò này.
Nghê Huy mặc dù không thường chơi game, nhưng mà hắn cũng nhìn thấy động tác của Thủy Hướng Đông, liền biết y là cao thủ. Y thuận lợi thông qua một trạm lại một trạm, tứ đại kim cương đều hưng phấn đứng sau lưng y, hai mắt mở to, ngừng thở mà nhìn y chơi, sợ rằng thở mạnh sẽ ảnh hưởng đến y. Kết thúc trò chơi, âm thanh đồng xu rớt ra vang lên, rơi ra rất nhiều đồng xu, vài người hoan hô chạy đến đoạt lấy đồng xu: “Đông tử, ngươi thật quá lợi hại, ngươi là lão đại của chúng ta.”
Nghê Huy có chút kinh ngạc nhìn Thủy Hướng Đông, Thủy Hướng Đông quay đầu lại cười với Nghê Huy một cái: “Nghê Huy, ngươi chơi không? Ta chỉ ngươi chơi.”
Nghê Huy tìm một cái máy không có người chơi, đem đồng xu đút vào, bắt đầu nắm cây điều khiển. Thủy Hướng Đông đi qua, giúp hắn đè xuống cái chốt mở: “Bây giờ có thể bắt đầu.”
Nghê Huy lắc cái cây điều khiển, Thủy Hướng Đông ngồi ở một bên hô “Bên trái bên trái, nhảy lên, nhanh một chút … “, kết quả không đến hai phút, liền game over rồi. Nghê Huy không kiên nhẫn nói: “Ta tự mình chơi, ngươi chơi của ngươi đi.”
Thủy Hướng Đông đành phải ngồi chơi bên cạnh hắn bắt đầu chơi, lâu lâu quay đầu qua nhìn động tĩnh trên máy mà Nghê Huy đang chơi, kết quả lần thứ hai chơi không qua được liền bị treo máy. Tứ đại kim cương lại chạy đến: “Đông tử, thắng chưa? Chúng ta không có xu chơi.”
Thủy Hướng Đông đành phải vực lại tinh thần, đem ba xu còn lại đút hết vào, thắng được một đống xu, xu của Nghê Huy sớm đã thua hết, Thủy Hướng Đông hỏi hắn: “Nghê Huy ngươi chơi nữa không?”
Nghê Huy đối với mấy cái đồ vật có màu sắc rực rỡ này không có hứng thú, lắc lắc đầu: “Không chơi.”
Thủy Hướng Đông đem tất cả đồng xu chia cho mấy người kia, sau đó nói: “Các ngươi chơi đi, ta phải về.”
Tứ đại kim cương đầu cũng không quay lại nói: “Được, Đông tử lão đại ngươi lần sau lại đến giúp chúng ta thắng xu.”