Trọng Sinh Chi Đích Tử

chương 4: khiêu khích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Úc Thụy được Kiều Tương đẩy vào, Đường Kính nghe thấy thanh âm xe lăn bằng gỗ lăn đến, liền ngẩng đầu lên.

Úc Thụy bị người nọ nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy cả người không thoải mái. Thứ nhất Đường Kính là nhân vật truyền kì, lại là võ tướng trên sa trường, thứ hai Úc Thụy không phải trưởng tử chân chính, bên trong là người khác, cũng không có ký ức trước kia, chỉ sợ chính mình lộ ra, bị coi trở thành yêu quái.

Đường Kính nhìn hắn một cái, tựa hồ thực vừa lòng khí sắc hiện tại của Úc Thụy. Lúc trước trên đường đi phong trần mệt mỏi, hai ma ma đã lớn tuổi, hơn nữa vừa thấy chính là lớp hạ nhân già cả, không thế nào tận tâm tận lực. Chỉ Hi tuổi lại quá nhỏ, bản tính sáng sủa không thể cẩn thận, cũng chưa từng cân nhắc nhiều về cách ăn mặc của Úc Thụy.

Hiện giờ đến tay Kiều Tương hầu hạ, tự nhiên là tận tâm tận lực. Úc Thụy tuy rằng gầy, nhưng cũng không đến mức gầy như que củi, lớn lên dáng người cũng phong nhã, tỉ mỉ ăn diện một phen tự nhiên khí sắc không tồi.

Kiều Tương cố ý chọn một kiện nguyệt sắc y sam bằng lụa, Úc Thụy vốn mới mười bốn tuổi, vóc người lại nhỏ hơn người bình thường, thoạt nhìn thực suy nhược, mặc y sam này trông rất ổn trọng cẩn thận, Úc Thụy lại cố ý vâng lời, có vẻ rất hiểu chuyện.

Đường Kính thấy hắn cúi đầu, hai tay còn không lớn bằng một tay của mình nắm cùng một chỗ, một chút một chút vò vò góc áo, kêu một tiếng “Phụ thân”, tựa hồ thực khẩn trương, cũng sợ hãi, không hiểu vì sao thêm vài phần đáng thương.

Đường Kính ở trên sa trường, trải qua sinh tử chân chính, khi niên thiếu lại lăn lộn trên quan trường, văn thao võ lược không phải nói chơi. Theo lý hắn hẳn là không thích người yếu đuối, nhi tử này què chân không nói, còn suy nhược, nhưng Đường Kính lại không có lý do bắt hắn phải ăn nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, bộ dáng thuận theo kia của đối phương xác thực không thể làm người khác sinh khí.

“Lại đây.”

Đường Kính lên tiếng, hướng Úc Thụy vẫy vẫy tay.

Úc Thụy tự nhiên không thể tự mình đi qua, Kiều Tương lập tức giúp thiếu gia đẩy xe về phía trước vài bước. Đường Kính lúc này mới đem sách đặt qua một bên, đứng dậy, đi đến phía sau Úc Thụy, tự mình giúp Úc Thụy đi vào nội gian.

Tuy rằng gian ngoài cùng buồng trong cách nhau có vài bước chân, nhưng việc này nói lên là một loại vinh quang, có thể làm Đường Kính tự mình đẩy giúp, không phải ai cũng được.

Trong nội gian đã có người.

Úc Thụy đã nghe nói sự tình trong Đường gia, Đường gia một nhà trung liệt, chỉ có mỗi mình Đường Kính là con nối dòng, nhưng Đường Kính vẫn chưa có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi, nếu không cũng sẽ không đem Úc Thụy về nhà.

Hai nữ nhi của Đường Kính do một vị phu nhân sở sinh, vị phu nhân này gia là danh môn khuê tú gia thế hiển hách nhưng lại mất sớm. Phủ đệ của Đường Kính tuy rằng không thiếu tiểu thiếp, nhưng vẫn không tái giá, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, có thể bởi vì Đường Kính quá mức tưởng niệm vị phu nhân tài sắc vẹn toàn này, cũng có thể là ngại gia thế của vị phu nhân đã qua đời này.

Nữ tử bảo bối này không phải ai khác, chính là muội muội của Thừa tướng đương triều.

Người ngồi trong nội gian chính là hai nữ nhi của Đường Kính, Đường Cẩm Dục cùng Đường Cẩm Phồn. Ngoài ra không còn ai khác.

Đường Cẩm Dục tuy lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ mới mười ba tuổi, Đường Cẩm Phồn mới bảy tuổi.

Hai người thấy Đường Kính tiến vào, đều đứng dậy, đồng thanh thỉnh an, mắt lại nhìn Úc Thụy, tựa hồ cảm thấy tò mò.

Đường Kính ngồi xuống, hai nữ hài mới lần lượt ngồi xuống.

Kiều Tương cùng đại nha hoàn đứng ở bên cạnh xới cơm gắp thức ăn, hầu hạ phi thường chu đáo, thậm chí Úc Thụy cũng không cần vươn tay, mắt hắn nhìn tới chỗ nào, Kiều Tương đã giúp hắn lấy đồ ăn đến.

Hai tiểu cô nương nhìn thấy nhưng không nói gì, ăn cũng thực nhã nhặn.

Sau khi dùng xong vãn thiện hai nữ nhi xin phép lui ra ngoài, Đường Kính lưu lại một mình Úc Thụy, tựa hồ có lời muốn nói.

Úc Thụy cảm thấy ăn bữa cơm này mình cũng cũng bị nghẹn chết. Tuy rằng trong khi ăn không nói chuyện là thói quen tốt, nhưng cũng không thể áp lực như thế, hắn còn muốn nhanh chóng ăn cho xong để về Úc Hề viên, không nghĩ tới bị lưu lại.

Đường Kính ngồi trên ghế dựa lớn bên cạnh, có mấy nha hoàn mang tới bàn thấp, đem đồ ăn thừa trên bàn dọn dẹp đặt lên, sau đó lại nâng ra ngoài, không bao lâu trên bàn cơm đã sạch sẽ.

Kiều Tương lại mang lên một ít hạt dưa và trái cây, nước trà cùng điểm tâm đặt lên bàn, lúc này mới thối lui đến một bên.

Lúc này Đường Kính mới lên tiếng: “Đã đi qua Úc Hề viên?”

Úc Thụy ngồi ở xe lăn, sau lưng căng thẳng, khẽ khom người, có vẻ thực cung kính, trả lời: “Vâng.”

Hắn tuy rằng cung kính, nhưng bất đắc dĩ với vóc người cùng dung mạo như thế này, khuôn mặt như ngọc được chạm khắc chỉ nhỏ bằng một bàn tay lại bày ra biểu tình giống ông cụ non.

Đường Kính nhìn bộ dáng của hắn, cất tiếng: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy.”

Úc Thụy bị hắn nhìn thấu tâm tư, theo bản năng hé miệng, “Dạ.”

Đường Kính thấy hắn không có chuyển biến tốt đẹp, cũng không chú ý đến hắn nữa, đưa mắt nhìn quyển sách trên tay, để Úc Thụy thả lỏng.

Đường Kính không nhìn hắn, chuyên tâm đọc sách trong tay, còn lật qua một tờ, câu được câu không nói: “Úc Hề viên thiếu cái gì liền nói với Kiều Tương, Kiều Tương sẽ đến bẩm lại với ta.”

Úc Thụy thấy hắn không hề nhìn mình, mới thoáng thả lỏng, trả lời câu thứ ba “Vâng”.

Sau đó Đường Kính lại tùy tiện kiếm đề tài hỏi, “Ngươi hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?”

Vấn đề này lại làm cho Úc Thụy chấn động toàn thân, ánh mắt trong nháy mắt hốt hoảng, hắn làm sao có thể biết chính chủ của thân thể này bao nhiêu tuổi.

Vẻ mặt khác thường này tự nhiên trốn không được ánh mắt Đường Kính, chợt nghe Úc Thụy có chút trù trừ nói, “Hồi phụ thân, không nhớ rõ.”

Úc Thụy nói như vậy, nghe vào tai Đường Kính cùng nha hoàn khác, tựa hồ thiếu gia khi còn nhỏ chịu khổ nhiều lắm, ngay cả mình mấy tuổi cũng không nhớ rõ.

Tuy rằng sinh mẫu Úc Thụy không phải danh môn khuê các gì, nhưng Úc Thụy tốt xấu cũng là huyết mạch Đường gia, trong người chảy dòng máu của Đường Kính hắn, là thân sinh nhi tử của Đường Kính, dù hoàn cảnh không được tốt, cũng không thể chịu khổ như vậy.

Đường Kính nghe xong tuy rằng biểu tình trên mặt không chút biến hóa, nhưng trong lòng cũng có một phen tính toán, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi mệt mỏi, đi đường mấy ngày này cũng thực vất vả, sớm trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi.”

Úc Thụy nghe nửa câu trước âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đến lúc nghe được nửa câu sau, một hơi nghẹn ở ngực lên không được xuống không xong, Đường Kính thế nhưng ngày mai muốn tới Úc Hề viên nhìn mình.

Úc Thụy chỉ phải nhu thuận gật đầu đáp ứng, cáo lui, để Kiều Tương đẩy trở về.

Về tới Úc Hề viên, Chỉ Hi đến đo vóc người hắn, gọi thợ may quần áo, chờ sự tình rốt cục làm thỏa đáng, Úc Thụy cũng thật sự mệt nhọc.

Kiều Tương lại một khắc cũng không ngồi yên vội gọi người, an bài Úc Thụy thỏa đáng rồi mới vội vã ra ngoài, lưu lại Chỉ Hi hầu hạ.

Chỉ Hi hầu hạ hắn nằm xuống ngủ, thời tiết quá nóng, mở cửa sổ lại sợ gió độc thổi vào phòng thiếu gia, dù sao nhìn tướng mạo thiếu gia liền biết có đủ thứ bệnh, vì thế Chỉ Hi lấy một cái quạt tròn nhỏ, quỳ gối bên giường Úc Thụy nhẹ nhàng quạt cho hắn.

Chỉ Hi là người hoạt bát, mặc dù không ổn trọng như Kiều Tương, không nhìn xa trông rộng như Kiều Tương, cũng không phải nói Kiều Tương không tốt, chẳng qua Úc Thụy càng thích nói chuyện với Chỉ Hi.

Úc Thụy thấy nàng khó khăn, nói: “Ngươi kéo cái ghế đến mà ngồi, đừng quỳ.”

“Cám ơn thiếu gia.”

Chỉ Hi thật vui vẻ tạ ơn, liền kéo cái ghế nhỏ đến, ngồi ở bên giường quạt.

Qua một hồi lâu, Chỉ Hi hỏi: “Thiếu gia không ngủ sao, là nóng quá sao? Nô tỳ quạt mạnh lên nhé.”

Úc Thụy trả lời: “Không nóng.”

Hai người lại trò chuyện mấy câu, Chỉ Hi cười nói: “Nguyên lai thiếu gia là lo lắng việc ngày mai lão gia đến Úc Hề viên.”

Chỉ Hi lại nói: “Thiếu gia ngài không cần lo lắng như vậy, hôm nay ngài vừa về, toàn bộ hạ nhân từ trên xuống dưới trong nhà đều biết lão gia đối đãi với người thật tốt, Kiều Tương tỷ tỷ cũng được đưa đến hầu hạ ngài. Lão gia mặc dù trên mặt lạnh lùng, nhưng chỉ cần không làm sai chuyện, đối với người nào cũng sẽ không có không tốt. Hơn nữa thiếu gia ngài là trưởng tử, càng là tâm can của lao gia đâu!”

Úc Thụy thở dài, Chỉ Hi dù sao tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không rõ thiếu gia vì sao lại thở dài. Kỳ thật bởi vì là trưởng tử, Úc Thụy mới thở dài, trưởng tử của đệ nhất nhân trong kinh thành muốn gió được gió muốn mưa được mưa, dễ làm sao?

Hơn nữa Úc Thụy tuy rằng tiến vào Đường gia, nhưng hiện tại vẫn cứ không danh không phân không có chính danh, sinh mẫu của thân thể này cũng không biết là người phương nào. Nhiều năm như vậy ở bên ngoài, đột nhiên bị tìm trở về làm trưởng tử, ai cũng nhìn ra được là dùng để đối phó mà thôi.

Huống chi cấp chính danh cho Úc Thụy, muốn làm trưởng tử cũng không dễ dàng. Đầu tiên phải cấp chính danh cho sinh mẫu Úc Thụy, một chuỗi chuyện lớn chuyện nhỏ, nói đến còn rườm rà, huống chi là thực hiện.

Chỉ Hi quạt cho hắn, Úc Thụy qua nửa đêm ngủ cũng được an ổn.

Đến hừng đông Triệu ma ma đi vào, lão bà tử ngoài việc hầu hạ thiếu gia, cũng được phân phó dạy cho hắn một ít quy củ, nói rằng: “Ngày thường thức dậy, thiếu gia rửa mặt chải đầu xong, nên đi thỉnh an lão gia, sau đó đi đọc sách tại thư viện. Bất quá hôm nay thứ nhất lão gia sáng sớm đã xuất môn đi bàn chuyện làm ăn, thứ hai lão gia còn chưa nói thiếu gia khi nào thì được đi học, trước mắt nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cái gì cũng không cần làm.”

Triệu ma ma nói xong, Chỉ Hi mang vào một bộ bàn nhỏ, bên trên bày biện một chút điểm tâm, đặt ở trên bàn trong phòng ngủ.

Ăn xong điểm tâm, Úc Thụy liền rảnh rỗi, Đường Kính đã đi ra ngoài, có vẻ trong chốc lát sẽ không về.

Đang âm thầm thả lỏng, lại có người tiến vào cửa Úc Hề viên.

Một mỹ phụ nhân được bốn năm nha hoàn cùng hai ma ma vây quanh đi tới, Úc Thụy đang ngồi trên xe lăn, để Chỉ Hi đẩy đi dạo trong hoa viên.

Mỹ phụ nhân kia tuổi tác so với Chỉ Hi lớn hơn một chút, xác thực quá trẻ tuổi, một thân váy dài màu phấn hồng cùng quần lụa mỏng hồng nhạt, thân thể thướt tha, hé miệng cười, thanh âm lộ ra một cỗ phong lưu không thể che dấu, vừa đi, vừa che miệng cười nói: “Nghe nói hôm qua thiếu gia đến đây, thiếp thân còn chưa từng gặp qua.”

Chỉ Hi vừa thấy, cúi người nói nhỏ: “Là di thái thái.”

Cái gọi là di thái thái, chính là tiểu thiếp của Đường Kính.

Đường Kính tuy rằng không tái giá, nhưng tiểu thiếp không ít, lúc bàn chuyện làm ăn hoặc là giao tiếp cùng người trong quan trường, khó tránh khỏi sẽ nhét cho y vài người, nếu cự tuyệt, hơn phân nửa là không cho người ta mặt mũi.

Đường Kính chưa bao giờ cự tuyệt, nhưng y cũng không háo sắc, may mà Đường gia không thiếu mấy bát cơm, nuôi thì nuôi.

Mỹ phụ kia đi tới, dùng ánh mắt khoa trương từ trên nhìn xuống Úc Thụy, bỗng nhiên lại che miệng cười rộ lên, cười không ngừng, cười đến cong thắt lưng, nha hoàn nhanh chóng chạy lại đấm đấm lưng thuận khí cho nàng.

Chờ mỹ phụ nhân đã thuận khí tốt lắm, mới lên tiếng: “Tướng mạo xuất sắc như vậy, ta là lần đầu nhìn thấy, còn lầm tưởng rằng là một mỹ nương tử phong lưu nột.”

Nàng nói xong, tiếp tục cười: “Phu nhân là ai thế, có thể sinh ra thiếu gia tuấn tú như vậy u?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn Vi Tiếu mị mị ném trứng ==~ cám ơn Cầu Cầu ném trứng ==~

— Hết chương —

Truyện Chữ Hay