Úc Thụy nghe được hai chữ “Lão gia”, sau lưng nhoáng cái thẳng tắp, gắt gao dựa ra sau ghế xe lăn, trong lòng không hiểu sao run rẩy, tựa hồ nhớ tới ác mộng sáng nay, chột dạ cúi đầu thật thấp. Bởi vì bình thường hắn vẫn giả vờ ngoan ngoãn, nên cũng không có gì khác lạ.
Đường Kính tiến vào, thỉnh an thái phu nhân, mọi người ngồi xuống xong, thái phu nhân phân phó truyền thiện, bọn nha hoàn liền bưng điểm tâm nối đuôi nhau mà vào, từng đĩa từng đĩa đặt lên bàn.
Mặc dù chỉ là ăn điểm tâm, nhưng phô trương thế này cũng rất thái quá rồi, cả thiện phòng im ắng không có một tiếng động, chứ đừng nói là thanh âm.
Chờ lão phu nhân cầm lấy bố khăn lau tay, Đường Kính cũng để đũa xuống, bọn nha hoàn nhìn thấy liền dâng lên dụng cụ súc miệng rửa tay.
Ăn xong điểm tâm, có hạ nhân bước đến mang thức ăn thừa đi, đem thưởng cho bọn nha hoàn sai vặt.
Thái phu nhân nhìn về phía Đường Kính, hỏi: “Sao hôm nay vội vàng như vậy, muốn đi ra ngoài sao?”
Đường Kính gật gật đầu, đáp: “Trong chốc lát phải xuất môn.”
Thái phu nhân lại nói: “Vậy trước khi ngươi đi ra ngoài nhớ qua chỗ của ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Đường Kính lại gật đầu: “Nhi tử nhớ kỹ, vừa lúc nhi tử cũng có chuyện muốn thưa.”
Y nói xong, quản gia Thành Thứ đứng hầu hạ bên cạnh cúi đầu cầm đến một xấp giấy, Đường Kính cũng không nhìn, chỉ nói: “Đưa cho lão phu nhân xem qua.”
Thành Thứ đáp lời. Thái phu nhân cũng không biết đây là cái gì lại muốn cho mình xem, vì thế sai nha hoàn bên người tiếp lấy, dâng lên.
Thái phu nhân vừa lật lật vài tờ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn lên Đường Kính.
Đường Kính bất động thanh sắc, trước sau như một nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu, nói: “Mẫu thân nhìn xem còn thiếu gì không, nếu thiếu, phân phó Thành Thứ bổ sung, để truyền xuống cho hạ nhân, không cần đến lúc đó lại không chu toàn, làm mất thể diện Đường gia.”
Thái phu nhân không nói gì, tức giận ném xấp giấy sang một bên, nhìn sang Úc Thụy, lời nói không còn hiền lành như vừa rồi: “Thụy Nhi đi về trước đi.”
Úc Thụy cũng không biết Thành Thứ trình lên rốt cuộc là cái gì, mạc danh kỳ diệu liên lụy mình, gật gật đầu, nhu thuận lên tiếng cáo lui, sau đó được Chỉ Hi đẩy ra ngoài.
Thái phu nhân nhìn Úc Thụy đi rồi, lại phất tay để những người khác đều lui ra, lúc này mới nhìn Đường Kính một hồi lâu, nói: “Ta muốn nói với ngươi, cũng là chuyện này.”
Đường Kính đáp: “Có vấn đề gì sao.”
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, từ tướng quân xuống làm thương nhân đã là nỗi sỉ nhục lớn của Đường gia, may mắn có tổ tông phù hộ, Đường gia cho dù ở trên thương trường cũng không đến mức tàn lụy. Nhưng hiện giờ ngươi lại muốn đưa một hài tử mồ côi đến sinh mẫu cũng không biết là ai lên làm trưởng tử Đường gia, ngươi nói đi, ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông Đường gia ta sao!”
Tuy lão thái thái thường ngày vẫn luôn hiền lành, nhưng kỳ thật người trong danh gia vọng tộc làm gì có ai vô tư, nếu không nhìn thấu mọi việc, sao có thể ở Đường gia cho đến hiện tại?
Đường Kính vẫn bất động thanh sắc: “Vậy mẫu thân hẳn cũng biết, nói một câu đại bất kính, Thánh Thượng đã bắt đầu phòng bị kiêng kị Đường gia, muốn để hoàng tử làm con thừa tự kế thừa Đường gia, nếu bây giờ không đưa ra một trưởng tử, làm sao có thể trốn tránh thánh ý?”
Lão thái thái dằn mạnh quải trượng: “Ta đã nói ngươi nạp thêm mấy phòng tiểu thiếp, ngươi lại cứ mải mê buôn với bán, hiện giờ thì tốt rồi, trưởng tử Đường gia là một đứa trẻ mồ côi không nói, lại còn bị què!”
“Mẫu thân cũng đã gặp qua Úc Thụy, đứa nhỏ này tuy thân thể không tốt, nhưng là người hiểu biết, cấp chính danh cho hắn cũng không phải chuyện xấu.”
Lão thái thái giận dữ nói: “Đạo lý trong lời ngươi nói ta đều hiểu, chỉ tiếc hắn lại bị què. Nếu hắn là người bình thường làm con nối dòng Đường gia ta, chỉ bằng bản tính ngoan ngoãn nhu thuận như vậy, ta yêu chiều còn không kịp, cũng không phải không thể làm trưởng tử. Hiện tại tốt lắm, muốn nâng đỡ hắn thì đầu tiên phải đưa sinh mẫu hắn lên làm chính thê, sinh mẫu hắn là thiên kim nhà nào sao, đoan trang hiền thục như thế nào, tất cả đều không có không biết, như vậy chẳng phải là vũ nhục thanh danh Đường gia ta?”
Bà nói xong cũng không để cho Đường Kính chen vào, tiếp lời: “Ngươi muốn lập hắn cũng được, nhưng ngươi phải lập tức lấy một thê tử, sinh cho ta một tôn tử, chờ hài tử lớn, lập tức phế bỏ Úc Thụy.”
Đường Kính im lặng một chút, nói: “Nhi tử cũng nghĩ như vậy.”
“Nếu ngươi cũng nghĩ như vậy, thế là được rồi.”
Thái phu nhân vỗ vỗ tay vịn ghế dựa lớn, tựa hồ thả lỏng tâm tư, nói: “Việc làm ăn của ngươi bận rộn, chuyện tái giá ta giúp ngươi thu xếp là được, nếu ngươi xem trọng thiên kim nhà nào, cứ nói với ta không cần ngại, ta cho người làm mối… Còn có tập giấy vừa rồi ngươi cho ta nhìn, tuy rằng Úc Thụy làm trưởng tử có vài năm, nhưng Đường gia ta bày yến hội nhất định phải chu đáo, không thể để cho người ta cười nhạo, người nên mời đều phải mời đến.”
“Nhi tử đã biết.”
Đường Kính lại nghe thái phu nhân lải nhải một hồi, y đáp ứng tái giá rồi, thái độ của thái phu nhân đối với Úc Thụy cũng thay đổi, cũng không dây dưa nữa. Sau khi Đường Kính ra ngoài, lão thái thái còn gọi người tới, lại phân phó hạ nhân trên thiếp mời phải thêm những người này, dặn dò Thành Thứ, yến hội ra mắt trưởng tử Đường gia nhất định phải thật lớn, không cần để ý chuyện tiền bạc.
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy trở về, Triệu ma ma đi theo bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Các ngươi xem thái phu nhân đối với thiếu gia chúng ta cũng không tồi, vì sao vẫn không nói chuyện cho thiếu gia đi học nhỉ? Chẳng lẽ là quên? Đến tuổi của thiếu gia vốn nên phải đi thư viện đọc sách, nhóm thiếu gia bàng chi kia đều đã đi rồi, nào có đạo lý thiếu gia dòng chính mà không đọc sách, kỳ quái.”
Chỉ Hi nói: “Triệu ma ma ngài lo lắng cái gì, thiếu gia thân thể yếu, e là lão gia muốn để thiếu gia tĩnh dưỡng nhiều một chút, sau này lại đi cũng không muộn. Ngươi cũng nhìn thấy, lão gia vô cùng quan tâm thiếu gia, hiện giờ lại được lão phu nhân yêu quý, đi học còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao?”
Úc Thụy không nói gì, Đường Kính quan tâm lão phu nhân yêu quý gì gì đó, cũng chỉ là mặt ngoài thôi, Úc Thụy trong lòng rõ ràng như gương, hắn làm sao lại có thể không hiểu cơ chứ.
Cứ cho hắn không phải người què, nhưng chính xác là con tư sinh không có thân phận địa vị, sinh mẫu không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa vững chắc, tình cảnh này tại nhà giàu bình thường muốn an ổn sống còn gian nan, huống chi là Đường gia.
Làm trụ cột Đường gia, Đường Kính tất nhiên muốn giữ gìn tiền bạc cùng quyền thế cho Đường gia, còn có mặt mũi cùng thanh danh, hắn đứng ra chỉ để chắn gió tạm thời cho Đường gia, chỉ có vậy mà thôi.
Cho nên yêu thương cái gì, Úc Thụy không cần nghĩ cũng biết, chẳng qua là mọi người giả vờ hòa khí với nhau thôi.
Liên Hách sau khi thượng triều, lại ở ngoại điện ngây người một lát. Lúc trở về phủ, gặp phải hạ nhân dâng lên một cái thiếp mời tinh xảo.
Liên Hách hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Đường Kính quả nhiên rất nhanh tay.”
Nói xong nhận thiếp mời trên tay hạ nhân mở ra nhìn.
Trên thiếp có ghi thỉnh Liên đại nhân đến dự yến tại Đường gia, mặc dù không nói rõ, nhưng kỳ thật chính là mở yến hội vì Đường Úc Thụy, để tất cả mọi người biết, Đường gia đã tìm về trưởng tử thất lạc nhiều năm.
Thiếp mời thập phần tinh xảo, vừa nhìn liền biết Đường gia cũng tốn không ít công sức.
Liên Hách nheo mắt nhìn thiếp mời, chẳng qua lát sau, y ném tấm thiệp sang một bên, thở dài.
Thời tiết oi bức, Liên Hách khó tránh khỏi bực bội, lại nhớ đến chút chuyện cũ, trong lòng càng không thoải mái.
Phụ thân Liên Hách là Thừa tướng, trong nhà người đông thịnh vượng, Liên Hách không phải trưởng tử, chỉ là thứ tử, trong số đông hài tử, Liên Hách cũng không có gì thu hút.
Thời điểm Liên Hách sinh ra phụ thân của y thậm chí còn không biết, vừa vặn ngày hôm sau tiên hoàng mừng sinh thần hoàng tử, mẫu thân Liên Hách liền bịa đặt ngày sinh của y, lúc này mới được phụ thân chú ý.
Từ khi Liên Hách vừa bắt đầu có trí nhớ, mẹ của y đã nói cho y biết phải tranh giành, không chỉ không thể chịu thua kém, còn phải tranh quyền, tranh vị, nếu ngươi nhân từ, nếu ngươi cam tâm tầm thường vô vi, như vậy sẽ biến thành hòn đá kê chân cho người khác.
Liên Hách từ nhỏ đã được mọi người yêu thích, tướng mạo trời sinh ôn nhu, hơn nữa xử sự không hề cao ngạo, phủ Thừa tướng nha hoàn tiểu tư từ trên xuống dưới đều biết đến vị thiếu gia ôn hòa này.
Liên Hách dần dần lớn lên, trong một đám huynh đệ bộc lộ tài năng, cũng dần dần bị những người khác chèn ép. Sau đấy bởi vì Hoàng Thượng nghe được nhi tử Thừa tướng cùng nhi tử của mình sinh vào cùng một ngày, mới cười nói đây là duyên phận, để Liên Hách làm thư đồng.
Thời điểm Liên Hách từ thứ tử tầm thường trở thành Tể tướng đương triều, mẹ của y lại không thể thấy con mình thanh danh tỏa sáng, chỉ để cho Liên Hách một muội muội dặn dò y chiếu cố, sau đó nhắm mắt buông tay.
Ai cũng biết đến muội muội bảo bối của Liên Hách, thiên kim của Liên gia tương lai muốn gả cho con nhà thế gia. Trong thời gian này, muội muôi Liên Hách lại coi trọng Đường Kính, Đường Kính đúng là xuất thân thế gia, nhưng cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hoàng đế cùng Liên Hách.
Liên Hách không đành lòng nhìn muội muội thất hồn lạc phách vì Đường Kính, liền quyết tâm tự mình tới cửa dạm ngõ, vì chuyện này mà Triệu Lê vẫn châm chọc khiêu khích Liên Hách thật lâu, cho rằng Liên Hách cuối cùng sợ hãi thế lực Đường Kính, muốn phản chiến.
Liên Hách nghĩ, thứ nhất có thể giải quyết xong tâm nguyện của muội muội, thứ hai là kết nối quan hệ thông gia cũng có thể thu nạp một chút thế lực của Đường Kính, cho dù không thể thu nạp, đi lại gần gũi với Đường Kính, về sau xảy ra chuyện gì biết trước cũng tốt.
Nhưng không thể ngờ, sau khi muội muội gả vào Đường gia, không được mấy tháng lại khóc lóc trở về. Nàng nói Đường Kính căn bản không hề đụng vào nàng. Mới đầu cứ nghĩ Đường Kính quá bận rộn công việc làm ăn, hơn nữa đối xử với nàng cũng không tồi, vô luận là tiền bạc hay ăn mặc, đều là tốt nhất, có cái gì cũng đưa cho nàng hết.
Nhưng sau đó muội muội Liên Hách phát hiện, Đường Kính đối với mình là khách khí, nàng gả vào Đường gia, hóa ra chỉ để trưng bày.
Lúc này, muội muội Liên Hách muốn bứt ra đã là chuyện không thể nào, dù sao bây giờ vấn đề không phải chỉ là trong lòng ngưỡng mộ hay không ngưỡng mộ, mà là vấn đề Đường gia cùng tướng phủ.
Đường Kính cũng không cưới vợ bé, tất cả mọi người đều nói Đường Kính sủng ái chính thê, phu thê tình thâm, lần lượt sinh hạ đến hai thiên kim tiểu thư, mặc dù là nữ nhi, nhưng lại là bảo bối không gì được.
Liên Hách cho rằng muội muội ở Đường gia có cơ hội xoay chuyển, ngờ đâu trong một lần ngẫu nhiên, muội muội lại nói cho y biết, mấy năm nay, nàng không gặp được Đường Kính vài lần, kia căn bản không phải nữ nhi của nàng, mà là tiểu cô nương do Đường Kính mang về, là thân sinh của bộ hạ ngày xưa chiến đấu cùng Đường Kính, cha mẹ đều đã qua đời, mong Đường Kính niệm tình đồng đội ngày xưa mà cho hài tử cái ăn, để hài tử không đến mức đi ăn mày, không ngờ Đường Kính lại ôm về nhà, thu làm nữ nhi của mình.
Liên Hách biết chuyện làm sao có thể không khiếp sợ, chẳng qua khi đó muội muội lại không thể phản đối, nàng không có thân sinh hài tử, làm sao có thể sống trong Đường gia. Đường Kính đưa hài tử cho nàng nuôi ở bên người, nói là thân sinh, mặc dù là nữ hài tử, cũng làm lão thái thái đối với nàng có chút thay đổi.
Thời điểm Liên Hách nghe nói Đường Kính có nữ nhi thứ hai, tuyệt đối không kinh ngạc, không được vài năm, muội muội bởi vì thân thể không tốt, lại có tâm bệnh, bệnh một lần liền không dậy nổi.
Liên Hách cúi đầu ném thiếp mời sang một bên, chỉ có thể cười khổ một tiếng, rõ ràng đáp ứng mẫu thân chăm sóc cho muội muội thật tốt, lại thờ ơ để muội muội kết thúc cuộc đời trong thảm đạm, rõ ràng nhìn thấy được, lại phải làm bộ như không biết, rõ ràng thân ở địa vị cao được người người ca tụng lấy thúng úp voi, lại có nhiều bất đắc dĩ cùng không thể như vậy…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thì ra Đường tiểu công là một tên cặn bã nha ~_(  ̄  ̄)_
— Hết chương —