Trọng Sinh Chi Đế Sư

chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời điểm Vũ Văn Bùi trở về, Ôn Như Ngọc vừa lúc mới rời giường không lâu, lúc này đôi tay chống đầu, đôi mắt trợn tròn nhìn nhánh cây trụi lủi bên ngoài, mở rộng cửa phòng còn có thể nghênh diện từng cơn gió lạnh thổi tới, mang đến hơi thở bùn đất còn có chút mùi tanh.

Mưa suốt một đêm nay đã ngừng, chỉ là độ ấm càng thêm thấp, Ôn Như Ngọc cả khuôn mặt chôn bên trong áo lông chồn mềm mại, lông tơ thuần trắng phụ trợ làn da y, càng thêm trắng nõn sạch sẽ.

Đông Nhi đứng đối diện Ôn Như Ngọc lải nhải nói cái gì đó, thường thường còn dùng tay làm động tác, biểu tình sinh động nghiêm túc, Ôn Như Ngọc hiển nhiên cũng không có quá nghiêm túc nghe Đông Nhi nói, chỉ là động tác y ngẫu nhiên lắc đầu hoặc là gật đầu, biểu lộ y xác thật còn đang nghe.

Đông Nhi nói đến miệng khô lưỡi khô, lại phát hiện công tử nhà mình ánh mắt còn không thèm nhìn mình một cái, vừa định mở miệng oán giận một chút, liền thấy công tử nhà mình đôi mắt ngay lập tức sáng long lanh, vốn dĩ đang lười biếng tay chống lên mặt liền buông xuống, sau đó cả người đứng lên, nhìn thẳng chằm chằm về phía trước.

Theo tầm mắt công tử nhà mình, Đông Nhi quả nhiên thấy được Vũ Văn Bùi hướng tới bọn họ nghênh diện đi tới, hơi hơi than thở một chút, Đông Nhi cảm thấy công tử nhà mình, sớm đã không thuộc về mình. Tuy rằng cậu chỉ là hạ nhân, nhưng cũng phát hiện công tử cùng Vũ Văn Bùi phát sinh mối quan hệ không còn là sư sinh nữa, dường như bọn họ mới chính là phu thê, hơn cả người yêu.

Kiến Nguyên dân phong cởi mở, Đông Nhi cũng từng xem qua hôn lễ hai gã nam tử, nhưng cậu không có nghĩ đến, công tử nhà mình thế mà cũng thích nam nhân. Có điều cậu vẫn cảm thấy, công tử nhà mình là bị Vũ Văn Bùi bắt cóc, bằng không công tử rõ ràng ghét nhất chính là phân tranh quyền lực, nhưng chỉ bởi vì Vũ Văn Bùi mà trở thành ngoại lệ.

Lắc lắc đầu, Đông Nhi đem những suy nghĩ rối loạn trong óc ném toàn bộ ra ngoài, haizz cậu chỉ là hạ nhân, làm tốt bổn phận chính mình là đủ rồi, sự tình chủ tử cậu đoán mò làm gì cơ chứ.

Vũ Văn Bùi đạp nước mưa đi vào phòng, để lại một chuỗi dấu chân, cậu đi đến bên người Ôn Như Ngọc, thói quen tính cầm tay Ôn Như Ngọc, đem tay đặt vào trong lòng bàn tay chính mình.

“Đã trở lại rồi à, hôm nay đã xảy ra cái gì sao?” Ôn Như Ngọc nhìn biểu tình cùng ánh mắt Vũ Văn Bùi, lập tức liền suy đoán ra hôm nay nhất định đã xảy ra sự tình gì.

Vũ Văn Bùi vẫn như cũ đứng thẳng tại chỗ liếc mắt nhìn Đông Nhi một cái, Đông Nhi lập tức thức thời ngoan ngoãn đi ra ngoài, thuận tiện còn đóng lại cửa phòng.

Trong phòng độ ấm dần chậm rãi dâng cao, tay Ôn Như Ngọc còn bị Vũ Văn Bùi nắm thật chặt chẽ, lòng bàn tay còn có chút đổ mồ hôi, y ngọ nguậy lại phát hiện đôi tay nắm chặt chính tay mình kia càng thêm dùng sức, có chút bất đắc dĩ nhìn qua Vũ Văn Bùi, nói: “Bùi Nhi, lòng bàn tay tiên sinh chảy mồ hôi rồi.”

“Ừm, Bùi Nhi biết.”

Ôn Như Ngọc: “……” Cho nên, ngươi không muốn buông ra chứ gì.

Vũ Văn Bùi dùng tay khác nhàn rỗi vì chính mình đổ một ly nước trà, rót vào cổ họng, yết hầu có chút khô khốc liền dễ chịu, trải qua một đêm mệt mỏi không ngủ, cậu mở miệng chỉ là ngữ khí có chút nghi hoặc.

Cậu đôi mắt đen nhìn Ôn Như Ngọc, mở miệng nói ra chuyện tình phát sinh buổi lâm triều ngày hôm nay, “Tiên sinh, hôm nay phụ hoàng phế đi Thái Tử.”

“Hơn nữa, phụ hoàng vẫn chưa báo lý do xác thực.”

Đúng vậy, cái gọi là ‘tâm tư nghĩa hẹp tâm địa độc ác’ thực rõ ràng chính là lý do qua loa cho có, mà nguyên nhân chân chính, chỉ sợ cũng chỉ có trong lòng Vũ Văn đế là minh bạch nhất.

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, không người nào biết, cũng không có chỗ tuần tra, Vũ Văn Bùi từng phái người thám thính qua, nhưng không hề ngoại lệ, không chút thu hoạch nào.

Chỉ sợ, đây là Vũ Văn đế cố tình hạ mệnh lệnh!

Ôn Như Ngọc nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, chỉ một đêm trôi qua, Thái Tử liền rơi đài? Tuy rằng lúc nhà Khương thị rơi đài cũng đã dự đoán được, chức vụ Thái Tử Vũ Văn Hoằng, sẽ không giữ lâu lắm đâu nhưng chỉ trong một đêm vì sao danh hiệu đã bị triệt tiêu?

Lại còn là trừng phạt biếm thành bình dân vĩnh viễn không được nhập vào hoàng thành.

Nhưng nếu nghĩ lại, bọn họ hà tất để ý tình hình hiện tại Vũ Văn Hoằng làm gì, Thái Tử rơi đài, Vũ Văn đế tất muốn một lần nữa lập Thái Tử, mà người được chọn, trừ Vũ Văn Bùi ra cũng chỉ có Vũ Văn Lãng.

Tuy rằng hai người đến tột cùng là ai có thể ngồi trên vị trí Thái Tử, vẫn còn phải chờ thương thảo, nhưng là chỉ cần một phần hai cơ hội này, vô luận có như thế nào bọn họ đều muốn mình nắm thật chặt cơ hội này.

Vũ Văn Lãng tuy rằng phía sau có gia tộc Đức phi chống lưng tọa trấn, nhưng mà đừng quên, Vũ Văn đế không hề vui mừng, đâu chỉ có một mình Hoàng Hậu lúc trước tham dự hại chết tam phi Địch Liễu, ông cũng rất là căm hận. Huống chi, những năm gần đây Vũ Văn Bùi mũi nhọn vừa lộ ra, kiếm ra khỏi vỏ, làm ngạc nhiên rất nhiều văn võ đại thần, đương nhiên cũng khiến Vũ Văn đế thực sự vui sướng một phen.

Ôn Như Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, nhẹ giọng nói: “Bùi Nhi, kỳ thật đối với chúng ta mà nói, đây sẽ là một cơ hội tốt, Thái Tử rơi đài rồi đây sẽ lập Thái Tử mới, chỉ cần mấu chốt này gây một chút sự tình với Nhị vương gia, như vậy vị trí Thái Tử này, nhất định sẽ ở trên người ngươi.”

“Tiên sinh là muốn Bùi Nhi, tiên hạ thủ vi cường?” Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc hỏi.

Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc cười, “Không phải vậy.”

“Kia……”

“Bùi Nhi, ngươi phải biết rằng, trong cung sẽ có một ít người so với chúng ta càng thêm sốt ruột, chỉ cần chúng ta chọn thời điểm thích hợp phóng một mồi lửa, như vậy bọn họ sẽ chắc chắn làm ra sự tình mất đi lý trí. Bởi vì tình, ái, quyền lợi, dục vọng, mấy thứ này đều có thể mê hoặc nhân tâm.”

Ôn Như Ngọc nói xong, thừa dịp Vũ Văn Bùi còn đang ngây ngốc, đem tay từ trong tay học trò mình rút ra, đứng lên đem áo choàng trên người cởi xuống, đặt ở một bên, rồi sau đó mới trở lại vị trí ngồi xuống.

“Bùi Nhi, lời của tiên sinh, ngươi đã hiểu chưa?” Mở ra bàn tay, Ôn Như Ngọc ở trước mặt Vũ Văn Bùi quơ quào, còn chưa kịp thu tay lại, đã bị thiếu niên cầm lấy.

“Tiên sinh, Bùi Nhi đã hiểu.” Thiếu niên một lần nữa cầm lấy tay tiên sinh tính rút về, mi mắt cong cong cười lên, không còn cái ánh mắt mang vẻ buồn khổ nghi hoặc.

Nghe tiên sinh nhà mình nói xong, Vũ Văn Bùi đã mở rộng thông suốt.

Nghi hoặc trong lòng tuy rằng chưa được giải đáp, nhưng cũng hiểu được một chút, Vũ Văn Bùi vừa mới áp chế cơn buồn ngủ xuống ngay lập tức liền kéo ùn ùn đến, cậu dụi dụi hai mắt mình, ngáp một cái.

Đôi mắt sương mù mênh mông nhìn Ôn Như Ngọc, thanh âm có chút buồn ngủ, “Tiên sinh, Bùi Nhi buồn ngủ quá……”

Ôn Như Ngọc nghe xong, lại thấy học trò nhà mình ánh mắt buồn ngủ vẻ mặt mệt mỏi, đau lòng nhíu mày, y nghĩ, chắc đêm qua Vũ Văn Bùi còn chưa được nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Vũ Văn Bùi có chút trách cứ, y ôn thanh trách cứ nói: “Bùi Nhi, thân thể chính là tiền vốn cách mạng, cần phải bảo trọng giấc ngủ của chính mình, một đêm không ngủ tương đương giảm thọ mười năm đấy.”

“Tiên sinh, như thế nào là ‘thân thể chính là tiền vốn cách mạng’? Vũ Văn Bùi nỗ lực mở to hai mắt, mơ mơ màng màng hỏi.

Ôn Như Ngọc sửng sốt, trong lòng gào thét toi rồi, nhất thời kích động đem từ ngữ hiện đại đem ra dùng rồi, nhìn thiếu niên trước mặt chính mình mí mắt chống lên nghi hoặc nhìn mình, Ôn Như Ngọc kéo kéo khóe miệng, chỉ cần giải thích một lần ý tứ những lời này.

“Những lời này ý tứ chính là nói một người nếu muốn làm một sự kiện nào đó, cần phải có nhiều phương diện tố chất, muốn dũng cảm tiến tới, ý chí phải kiên cường, phải có gan có thức, có dũng có mưu……, nhưng nếu muốn sở hữu những cái này đều phải có điều kiện tiền đề —— thân thể phải thật khỏe mạnh, chỉ có như vậy mới làm được việc tốt, mới có thể càng làm được nhiều hơn. (giải thích đến từ Bách Khoa Baidu)”

“Như vậy sao, vậy Bùi Nhi về sau nhất định phải ngủ thật tốt…… Haizz, hiện tại mệt mỏi quá, tiên sinh bồi ta cùng nhau ngủ đi.” Nói xong, liền kéo Ôn Như Ngọc hướng trên giường đi đến.

Ôn Như Ngọc buồn cười nhìn học trò nhà mình rõ ràng đã quá mệt mỏi, lại vẫn cố chấp nắm tay chính mình, bất đắc dĩ đuổi kịp bước chân cậu.

Giúp Vũ Văn Bùi cởi đi lớp áo ngoài lại đem cậu ấn lên trên giường, lúc này Ôn Như Ngọc mới rút tay chính mình, lại giúp cậu đắp chăn bông thật tốt.

“Bùi Nhi ngủ ngon, tiên sinh có chuyện muốn đi ra ngoài một chút.”

Đương nhiên, Vũ Văn Bùi đã ngủ rồi, đáp lại y chỉ là tiếng hít thở nhẹ nhàng.

……

Ôn Như Ngọc mặc áo choàng vào, mở ra cửa phòng, đi ra ngoài xoay người đóng cửa lại, Ôn Như Ngọc mới quay đầu phân phó Tiểu Thần Tử đứng ở một bên nói, “Bùi Nhi đang nghỉ ngơi, nếu không có gì quan trọng, không cần đi quấy rầy hắn.”

“Dạ, tiên sinh.”

Tiểu Thần Tử ngoan ngoãn gật đầu, tròng mắt đảo qua một vòng, lại hỏi: “Tiên sinh đây là muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừ, ta phải về nhà một chuyến, nếu Bùi Nhi tỉnh lại mà ta còn chưa trở về, ngươi cứ thay ta nói cho hắn biết đi.” Nhớ tới học trò nhà mình mỗi lần không thấy chính mình đều có tâm tình không tốt, khóe miệng khẽ nhếch, dẫn đến độ cung rất đẹp.

“Dạ.” Tiểu Thần Tử cung kính hành lễ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đứng qua một bên, cúi đầu nhìn từng tấc vuông nơi mình đang đứng.

Ôn Như Ngọc đối với hành vi Tiểu Thần Tử như vậy, sớm đã thấy nhiều không trách, y kỳ thật cảm thấy, như vậy cũng khá tốt, tuy rằng chỉ là đứa nhỏ chơi một ít tiểu tâm cơ, nhưng lại không hại người khác, so với những người âm ngoan độc ác khác, người như vậy chỉ là lả lướt một ít, ít nhiều gì cũng làm cho sinh hoạt của mình càng có thêm thủ đoạn thôi.

Trên đời tuyệt đối vốn dĩ có thị phi đúng sai.

Rốt cuộc, ai mà chẳng vì mình sống sót đâu!

Phân phó hết cho Tiểu Thần Tử, Ôn Như Ngọc dẫn theo Đông Nhi ra vương phủ, hướng tới phủ Thừa Tướng mà đi.

Hôm nay là sinh thần Ôn phu nhân, Ôn thừa tướng luôn luôn không thích náo nhiệt, cho nên cũng chỉ có người trong nhà đều trở về, hội tụ một chút là đủ rồi.

Ôn Như Ngọc vẫn luôn nhớ thương Tiểu Bình An, nghĩ đến y đã năm không thấy qua đứa bé nho nhỏ mềm mại, không biết trong năm này nó đã lớn như thế nào rồi.

Mang theo chờ mong được gặp Tiểu Bình An bé nhỏ, muốn gửi lời chúc ấm áp đến Ôn phu nhân, Ôn Như Ngọc lên xe ngựa, đón gió lạnh rời đi Lục vương phủ.

X

Ôn Như Ngọc trong bóng tối tỉnh lại, y sờ lên vị trí phía sau cổ, nhíu nhíu mày, y nhớ rõ đáng lẽ mình phải vào trong xe ngựa, nhưng bỗng nhiên trước mắt tối sầm, chuyện sau đó y liền không nhớ rõ……

Như thế nào mình lại ở chỗ này, nơi này là địa phương nào?

“Có ai ở đây không……” Ôn Như Ngọc kêu một tiếng, lại không nghe được ai đáp lại.

Y bả vai suy sụp, có chút bất đắc dĩ.

Y nghĩ rằng, chính mình bị bắt cóc rồi.

Đến nỗi là ai làm đã không cần suy đoán, thực hiển nhiên, giống như Ôn Như Ngọc lúc trước phân tích cùng Vũ Văn Bùi, vị kia trong cung đã đứng ngồi không yên, từ lúc bắt đầu khi Hoàng Hậu rơi đài, bà cũng bắt đầu đang chờ đợi, kết quả còn chưa đến hai ngày, Thái Tử cũng bị triệt, cơ hội của bà rốt cuộc cũng tới.

Ôn Như Ngọc có như thế nào cũng không nghĩ tới, y đã đánh giá quá cao tính nhẫn nại của vị kia trong cung rồi, ngay cả một chút thời gian chờ đợi cũng không chịu nổi.

Ôm lấy cả thân mình, Ôn Như Ngọc đôi tay ôm cẳng chân, đầu gác trên đầu gối, đôi mắt trừng to thật lớn, nhìn về phía bóng tối đến phát ngốc.

Bỗng nhiên, Ôn Như Ngọc nghe được một tiếng vang mỏng manh, trong bóng tối y nỗ lực mở to hai mắt, nhìn nơi phát ra tiếng vang, nhưng là quá tối, đôi mắt y còn chưa thích ứng với bóng đêm, căn bản là cái gì cũng nhìn không thấy.

“Là ai ở nơi nào?” Ôn Như Ngọc lên tiếng dò hỏi, thanh âm y đầy cảnh giác.

“Công tử, nơi này là chỗ nào?” Tuy rằng nghi hoặc rất lớn, nhưng thanh âm dần dần trong sáng lên, là tiếng Đông Nhi.

Ôn Như Ngọc hai mắt rốt cuộc thích ứng bóng tối, trong bóng đêm đã chuẩn xác tìm được vị trí Đông Nhi. Y đứng lên, hướng tới phương hướng Đông Nhi, thật cẩn thận đi tới.

“Đông Nhi, em còn nhớ rõ, chuyện sau khi chúng ta lên xe ngựa?” Rốt cuộc đi tới bên người Đông Nhi, Ôn Như Ngọc ngồi xuống, tiếp túc tư thế đôi tay ôm đầu gối, quay đầu nhìn phương hướng Đông Nhi hỏi.

“Dạ, em nhớ rõ lúc chúng ta lên xe ngựa, em đang cùng công tử nói chuyện, sau đó phía cổ liền đau xót, trước mắt tối sầm, sau đó liền không biết gì nữa.” Đông Nhi thành thật nhớ lại ký ức lúc trước, nhưng cũng không hề ngoại lệ, cũng giống như Ôn Như Ngọc ký ức cũng chỉ dừng lại lúc sau khi lên xe ngựa liền không còn ấn tượng gì hết.

Đông Nhi nghĩ xong, ôm chặt cánh tay, cổ rụt lại, hướng tới phương hướng Ôn Như Ngọc nhích lại gần, “Công tử, nơi này rốt cuộc là nơi nào, thật là lạnh.”

Ôn Như Ngọc cũng lạnh, nơi này rõ ràng giống như ở địa lao, bốn phía đều là vách tường lạnh lẽo, ngăn cách ánh sáng bên ngoài, bọn họ căn bản không biết, hiện tại là giờ nào.

“Ta cũng không biết, có điều đại khái là chúng ta đang ở trong mật thất một nơi nào đó, chúng ta xem ra là bị bắt cóc.” Ôn Như Ngọc cười khổ, trả lời vấn đề Đông Nhi, đem áo choàng trên người quấn chặt một tí.

……

Lục vương phủ, Vũ Văn Bùi nóng nảy bất an ở chính sảnh đi tới đi lui, cậu nhăn mày thật cao, nhìn bên ngoài bầu trời đã hoàn toàn biến thành đêm tối, trong lòng dự cảm bất hảo càng thêm mãnh liệt.

Phái hạ nhân đi đến phủ Thừa Tướng đến bây giờ còn chưa trở về, Vũ Văn Bùi tâm tình càng ngày càng nóng nảy, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Hạ nhân xung quanh bắt đầu trở nên nơm nớp lo sợ, bọn họ làm việc thật cẩn thận, không dám phát ra tiếng vang, sợ một khi không cẩn thận, chọc giận Lục vương gia đang trong lúc phẫn nộ, tuy rằng Lục vương gia ngày thường đối với hạ nhân cũng có thể xem như là tốt, chưa bao giờ đánh chửi trách cứ, nhưng mà hiện tại tình huống cậu không hề tốt.

Vẫn là tiểu tâm vì thượng nhất hảo.

Tiểu Thần Tử mắt sắc phát hiện hạ nhân phái đi đã trở lại, vội vàng bẩm báo Vũ Văn Bùi trong trạng thái nôn nóng, “Vương gia, tên hạ nhân đi đến Phủ Thừa Tướng đã trở lại.”

Bước chân đi lại ngay lập tức liền ngừng lại, cơ hồ bước chân lướt đi như gió, Vũ Văn Bùi ngay sau khi Tiểu Thần Tử nói xong liền lướt qua người cậu tiến thẳng đến tên hạ nhân kia.

Tên hạ nhân kia rõ ràng là vội vàng trở lại, hơi thở còn chưa kịp thông thuận, đã bị Vũ Văn Bùi kéo vạt áo, chất vấn nói: “Nói, tiên sinh có ở phủ Thừa Tướng không?”

Hạ nhân bị dọa rồi, run rẩy mở miệng, “Hồi Vương gia, nô tài vừa rồi có đi đến phủ Thừa Tướng hỏi qua, nhưng là Ôn công tử vẫn chưa trở về ạ.”

Vũ Văn Bùi biểu tình có chút dữ tợn, cậu trừng mắt nhìn tên hạ nhân này, thanh âm gần như run rẩy, “Ngươi vừa rồi nói cái gì, lặp lại lần nữa!”

“Vương… Vương gia, Ôn công tử vẫn chưa hồi phủ Thừa Tướng.”

‘Phanh’ Vũ Văn Bùi vung tay, đem tên hạ nhân kia ném xuống mặt đất, cả người tản ra nồng đậm sát khí, là ả, nhất định chính là ả!

Nghĩ như vậy, Vũ Văn Bùi dưới chân lướt như gió hướng tới hoàng cung chạy đi, cậu muốn tìm tiên sinh của mình về.

Chỉ là, vừa đến cửa vương phủ, đã bị Ôn Cát đến đây ngăn cản bước chân, Ôn Cát bận thường phục màu xanh đen, đạp bước chân nghênh diện hướng về cậu đi tới, nhìn Vũ Văn Bùi dáng vẻ cấp tốc vội vàng, lại thêm Ôn Như Ngọc vẫn chưa đến phủ, tình huống này ông đã minh bạch.

“Lục vương gia, xin dừng bước.”

“Tiên sinh bị bắt cóc, ta muốn đi cứu tiên sinh.” Nhìn Ôn Cát đã đến, Vũ Văn Bùi như là tìm được cọng rơm cứu mạng, thần sắc nôn nóng không chút nào che dấu biểu lộ ra ngoài.

“Tạm thời đừng nóng nảy, Vương gia.” Ôn Cát không nhanh không chậm, ông đi đến trước mặt Vũ Văn Bùi, sắc mặt bình đạm, thần sắc không thấy chút nào hoảng loạn, ông mở miệng nói: “Vương gia, ngài hiện tại đi, cái gì cũng làm không được, không bằng chờ một chút đi, bọn họ nếu đã bắt Như Ngọc, liền nhất định sẽ tìm đến ngài, trước họ còn chưa đạt thành mục đích, bọn họ sẽ không thương tổn Như Ngọc.”

“Chính là, tiên sinh thân thể không tốt……” Vũ Văn Bùi thần sắc vẫn còn rất hoảng loạn.

“Vương gia, ngài bình tĩnh một chút, nếu Như Ngọc thấy ngài như vậy, nó sẽ rất thất vọng!” Ôn Cát tăng thêm âm lượng, thần sắc nghiêm túc nhìn Vũ Văn Bùi, đồng tử đen nhánh thâm thúy không chớp mắt nhìn chăm chú vào Vũ Văn Bùi, khiến Vũ Văn Bùi nội tâm nôn nóng cũng chậm rãi bình tĩnh xuống.

“Ôn thừa tướng, khiến ông chê cười rồi.” Vũ Văn Bùi đã khôi phục bình tĩnh, không còn nóng nảy bất an như trước.

Ôn Cát nói không sai, cậu mà lỗ mãng như vậy, sẽ trực tiếp trúng bẫy rập đối phương ngay, sẽ không cứu được tiên sinh, đã vậy còn hại y, cho nên cậu phải thật bình tĩnh.

Thấy Vũ Văn Bùi đã bình tĩnh, Ôn Cát gật gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười, khó trách con trai ông luôn duy trì ủng hộ thiếu niên trước mắt này, đối với ông mà nói cũng xác thật là có tư chất.

Có chút vui mừng mỉm cười, Ôn Cát cúi người hành lễ, cung kính nói: “Vương gia, trở về đi, thần tin chắc bọn họ sẽ rất nhanh tìm tới cửa.”

Vũ Văn Bùi gật gật đầu, trên mặt đã không còn biểu tình khẩn trương như trước nữa, chỉ là trong ánh mắt, vẫn còn một chút nôn nóng, có che dấu như thế nào đi chăng nữa, cũng đều che dấu không được.

……

Ôn Cát nói không sai, bọn họ cũng không chờ lâu lắm, Tiểu Thần Tử cũng đã tiến vào bẩm báo, nói là trong cung có người tới.

Vũ Văn Bùi cùng Ôn Cát liếc mắt nhìn nhau, Ôn Cát mỉm cười gật gật đầu, xoay người đi vào bên trong, ông không nên xuất hiện ở chỗ này.

Đức phi đã đến, Vũ Văn Bùi hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, cậu cầm lên chén trà nóng, không nhanh không chậm uống, nhìn thấy Đức phi trang điểm ngụy trang, trong lòng dâng lên hận ý cực đại, nhưng là trên mặt cậu, vẫn là không ôn không hỏa, thấy Đức phi đã bước vào chính sảnh, lúc này Vũ Văn Bùi mới buông xuống chén trà nóng trong tay, đứng lên hướng tới Đức phi gật gật đầu chào một chút.

Cậu hiện tại là Vương gia, đương nhiên không cần hành lễ với những phi tần dưới trướng Hoàng Hậu, cho dù Đức phi là tứ phi chi nhất, cũng không ngoại lệ.

Cậu sở dĩ đứng lên, hoàn toàn là bởi vì thân phận Đức phi là trưởng bối cậu, cho nên đây chỉ là vấn đề trưởng ấu không hơn cũng không kém.

Đức phi vốn tưởng rằng sau khi tóm được Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi sẽ tự mình làm loạn trận tuyến, lỗ mãng chạy đi tìm bà muốn người, như vậy bà có thể ngồi chờ Vũ Văn Bùi xuất hiện ở trong cung bà thì tốt rồi. Chỉ là, bà chờ mãi chờ mãi, trước sau vẫn không gặp bóng dáng Vũ Văn Bùi, rốt cuộc vẫn là nhịn không được tự mình tới đây.

Bà biết cách làm của mình như vậy có chút nóng nảy, thậm chí ngay cả với hoàng nhi con bà còn không kịp nói, nhưng thì đã làm sao, bà đã đợi lâu như vậy, chính là chờ đợi cơ hội này, hiện giờ cơ hội đã ở ngay trước mặt bà, làm sao bà còn có thể tiếp tục chờ đợi được nữa.

Cho nên bà liền ra tay, bắt cóc Ôn Như Ngọc mượn cái này uy hiếp Vũ Văn Bùi.

Chỉ là Vũ Văn Bùi lại không giống như bà sở liệu, tự loạn đầu trận tuyến, ngược lại vẫn như cũ không chút hoang mang ngồi phẩm trà, biểu tình trên mặt cũng không có nóng nảy khẩn trương chút nào, chẳng lẽ hắn còn không biết Ôn Như Ngọc bị mình bắt cóc?

Nghĩ đến điều này, Đức phi đã không muốn tính toán diễn tiết mục hữu ái gì nữa, bà trực tiếp ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nhìn Vũ Văn Bùi nói: “Lục điện hạ cũng biết, bổn cung hôm nay tới chơi tất là có chuyện?”

Vũ Văn Bùi liếc mắt nhìn Đức phi, sửa lời: “Đức phi nương nương, ngài là quý nhân lại hay quên rồi, hiện giờ Bùi Nhi đã được phong vương, không còn là Lục hoàng tử, theo lý mà nói ngài phải nên gọi Vương gia.”

Thong thả ung dung mở miệng, Vũ Văn Bùi khóe miệng hiện lên ý cười trào phúng, nhưng là ánh mắt cậu lại vô cùng lạnh lẽo, dừng ở trên người Đức phi mang theo từng cơn hàn ý.

Đức phi ý cười trên môi liền cứng đờ, tiếp đó ngón tay đan khấu diễm lệ nhẹ nhàng xoa lên tóc mây chính mình, ngay sau đó lại mỉm cười, “Được, xem như bổn cung sai rồi, Lục vương gia.” Nói xong lời này, Đức phi che lại khóe miệng nở nụ cười, trong ánh mắt cất giấu âm ngoan ác độc, bà nhìn biểu tình Vũ Văn Bùi vẫn như cũ, trong đầu lại ảo tưởng, chờ bà nói ra Ôn Như Ngọc ở trong tay mình, lúc đó vẻ mặt Vũ Văn Bùi sẽ kinh hoảng thất thố đối với bà van xin khẩn cầu.

Đúng vậy, Đức phi đã xác định, Vũ Văn Bùi cũng không biết được, Ôn Như Ngọc là bị bà bắt cóc.

“Lục vương gia, hôm nay bổn cung tới, là mang một tin tức xấu tới nói cho ngươi nghe, không biết Vương gia có muốn nghe hay không?” Cầm lấy một chén trà nóng mới vừa dâng lên, Đức phi cười như không cười nhìn Vũ Văn Bùi.

“Ha, Đức phi nương nương có thể nói xem.” Nhướng mày, Vũ Văn Bùi thu lại tâm thần, cậu đã đoán được Đức phi muốn nói cho cậu cái gì, có điều xem dáng vẻ Đức phi, đại khái còn tưởng rằng chính mình cũng không biết tiên sinh là do ả giấu đi, đang chờ đợi chính mình một lát nữa sau khi nghe được tin tức này sẽ kinh hoảng thất thố đi.

Liên tục cười lạnh, Vũ Văn Bùi trào phúng nhìn Đức phi đang dào dạt đắc ý, rũ xuống mi mắt, nhìn bàn tay chính mình, lúc đóng lúc mở, trong tay phảng phất còn tàn lưu, độ ấm trong lòng bàn tay của tiên sinh.

“Lục vương gia tiên sinh của ngài, chính là tiểu thiếu gia Ôn gia kia ấy, Ôn Như Ngọc lúc này đang ở trong cung điện ta làm khách.” Đức phi khóe mắt đầy ý cười, khi nói ra lời này, bà không nhìn thấy được vẻ mặt hoảng sợ biểu tình nóng nảy đáng lẽ phải hiện lên trên mặt Vũ Văn Bùi, ngược lại bà thấy được khóe miệng Vũ Văn Bùi giơ lên ý cười trào phúng —— đó chính là đang trào phúng bà!

“Ngươi, vì sao không nóng nảy?” Đức phi rốt cuộc ý thức được có chỗ nào đó không đúng, bà trợn to mắt nhìn Vũ Văn Bùi, trong lòng đã mơ hồ bắt dầu có dự cảm bất an.

“Bổn vương vì sao phải nóng nảy, Đức phi nương nương, ngài không phải ở ngay trước mặt bổn vương sao?”

Truyện Chữ Hay