Thạch Lựu vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy chủ tử, cả kinh nói: “Tiểu thư đây là làm sao vậy.” Quay đầu vội vội vàng vàng phân phó thị tỳ truyền y quan, lại bị Cố Sanh nâng tay ngăn lại.
Cung cong lưng, một tay che trêи bụng, lại nôn khan vài lần, suy yếu phất tay, để người mang thức ăn đi, đứng bên cửa sổ hít sâu mấy hơi , cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, chậm rãi trở lại trước bàn trang điểm, phân phó thị tỳ tiếp tục cài trâm cho nàng.
Thạch Lựu vẻ mặt lo âu: “Chủ tử vẫn chưa dùng điểm tâm, có cần đổi những món khác không, khó có được thánh thượng chấp thuận ngài thăm điện hạ một lần, đừng để chậm trễ.”
Thạch Lựu vẫn lo lắng, đuổi ra cửa, muốn kiểm tra món ăn vừa rồi có sai sót gì không.
Vừa vào thiện phòng, đầu bếp sợ đến run rẩy, suýt nữa quỳ trước mặt Thạch Lựu.
Thạch Lựu để cho bọn họ thối lui, tự mình tiến lên tỉ mỉ ngủi từng món một, rất thơm, không có vấn đề.
Vậy thực sự là quái lạ, mỗi ngày điểm tâm đều là chiếu theo sở thích của vương phi luân phiên chế biến, chủ tử hôm nay thế nào lại có phản ứng bài xích như vậy?
Thạch Lựu không công phu suy xét, chỉ đành phân phó người đến kiểm tra điểm tâm, còn bản thân vội vã trở về trong tiểu viện.
Cố Sanh lúc này đã trang điểm hoàn tất, quay đầu phân phó hạ nhân, mang theo hành lý đã chuẩn bị xong trước đó.
Hành lý nhồi đầy ba thùng xe, y hài nến các nhu yếu phẩm đều đủ, cái khác đa số đều là lương khô thực phẩm.
Ngoại trừ đồ ngọt là cao điểm, còn có rất nhiều là rau dưa phơi khô, cùng với thịt cá phơi muối.
Cũng không biết xe quân bị có thể chứa hết vật cá nhân hay không, dù sao thì nàng phải mang đi thử một lần.
Lúc xuất môn, trước mắt bỗng nhiên một trận choáng váng, Cố Sanh một tay bám lấy khuông cửa, nhắm mắt hoãn thần một lúc hít sâu một hơi tiếp tục đi ra cửa.
Những ngày gần đây, nàng cảm giác thân thể mệt mỏi không rõ nguyên do, có lẽ là tương tư nóng ruột, Cố Sanh không suy nghĩ nhiều, nhất tâm chạy đi bất chấp thân thể không khỏe vội vã lên xe ngựa.
Xe ngựa một đường lướt nhanh, mặt đường có chút gồ ghề, Cố Sanh cảm thấy dạ dày từng trận cuồn cuộn, khó chịu đến nghẹn ra một ót mồ hôi.
Thạch Lựu hầu hạ bên cạnh nhìn thấy hoảng hốt, thân thiết hỏi: “Tiểu thư đây là làm sao vậy? Nô tỳ xem người mấy ngày này đều không có tinh thần, buổi tối ngủ rất sớm, ban ngày vẫn ngủ gà ngủ gật, trở về nhất định phải để thái y bắt mạch cho ngài.”
Cố Sanh không yên lòng gật đầu, lẩm bẩm nói: “Không có gì trở ngại, chính là thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn, mệt rã rời.”
Thạch Lựu khuôn mặt u sầu lẩm bẩm: “Lúc phu nhân mang thai ngài, trái lại thường xuyên mệt mỏi nôn khan…..”
Những lời này tựa như tiếng sấm giữa trời quang, khiến Cố Sanh tê liệt: “Sắc mặt chỉ một thoáng trắng bệch.
“Ngài làm sao vậy?” Thạch Lựu kéo khăn thay nàng lau mồ hôi.
Trong đầu “ong ong” vang lên, Cố Sanh cứng nhắc xoay đầu, máu đồn lên não chậm rãi quay về thân thể, nàng run rẩy nâng tay vuốt nhẹ bụng mình.
Sẽ không phải là mang thai chứ?
Nửa năm qua, Cửu Điện Hạ tổng cộng lâm hạnh nàng sáu lần, nữ quan nói qua, sau khi ngừng thuốc ít nhất hơn nửa nắm mới có thể mang thai, điều này sao có thể?
Chuyện này quả thực là thiên đại chê cười.
Giang Trầm Nguyệt bị giam trong cung hơn nửa năm, nàng lại mang thai, người bên ngoài sẽ nhìn nàng thế nào, lẽ nào phải cung khai chuyện nàng âm thầm lẻn vào Chung Túy Cung?
Cố Sanh chậm rãi cúi đầu, ngây ngốc nhìn tiểu phúc bằng phẳng.
Hài tử bao nhiêu tháng? Hai tháng? Ba tháng?
Kết quả vẫn phải bỏ đi thai đầu sao?
Chỉ là nghĩ đến trong lòng đã một trận đau nhức, không chỉ có xuất phát từ trách nhiệm, đại khái là mẫu tử liền tâm như người ta nói, đó là một loại gắn kết vô hình khiến nàng dường như có thể cảm ứng được sự tồn tại của hài tử.
Nha đầu này xuất hiện lúc này là muốn thay Cửu Điện Hạ ở bên cạnh nàng trong những ngày tháng Cửu Điện Hạ ở chiến trường sao?
Tim Cố Sanh như bị đao cắt, trong hoảng hốt nhớ đến lời của Bát Công Chúa: “Hối hận duy nhất của ta chính là ngay cả hài tử cũng không có, hy vọng duy nhất có thể khiến ta muốn sống cũng không có, trước mắt vô số con đường rộng thênh thang nhưng không cái nào ta có thể đi….”
Trong lòng nàng chợt căng thẳng, một ý niệm chấp nhất không gì sánh được dâng lên – phải bảo trụ hài tử!
Biểu tình của Cố Sanh dần dần bình tĩnh trở lại.
Thạch Lựu ở bên cạnh thất kinh, mặc cho nàng hỏi thế nào chủ tử cũng không có đáp lại, kinh đào hãi lãng trêи mặt Cố Sanh đã rút đi, lại bình tĩnh tựa như mặt biển sau khi thuỷ triều xuống, sâu không thấy đáy.
Không thể ảnh hưởng tâm tình xuất chinh của Cửu Điện Hạ, không thể khiến nàng có một tia lo lắng.
Đầu óc Cố Sanh dường như ngủ say mấy năm bánh răng mang theo rỉ sắt chậm rãi chuyển động.
Nàng giống như phù du trường kỳ được siêu phẩm hoàng tước bảo vệ, sau khi mất đi tất cả che chắn, cũng không dám hoảng trương bởi vì có một sinh mệnh vô cùng yếu đuối cần sự bảo vệ của nàng.
Hài tử của nàng cần nàng trở nên cường đại!
“Lúc nương của ta mang thai là bao lâu mới bắt đầu có phản ứng?” Cố Sanh kiên định nhìn về phía Thạch Lựu.
Thạch Lựu nghi hoặc nháy mắt mấy cái, cũng may nàng nhớ rất rõ ràng: “Phu nhân phản ứng rất sớm, không đến hai tháng đã bắt đầu mệt mỏi.”
“Hơn một tháng thì có nữa phản ứng?” Cố Sanh quay đầu lại, nếu như nàng cũng mang thai hơn một tháng, nàng có thể nhân lúc hôm nay trước khi tiễn đưa quang minh chính đại cùng phòng với Cửu Điện Hạ, chờ hài tử hạ sinh sẽ nói là “sinh non”.
Đến lúc đó, dù cho có người nghi vấn huyết thống của hài tử, cũng có thể mời thái y nghiệm chứng xem có phải huyết mạch của Giang Trầm Nguyệt hay không.
Đối với nàng mà nói uy hϊế͙p͙ lớn nhất là Giang Hàm có thể ngăn cản nàng sinh hạ hài tử này hay không.
Thay mặt xử lý việc triều chính chính là đại hoàng tử, tính tình của hắn cũng không nhất định có thể giúp được nàng.
Cố Sanh xiết chặt nắm tay, quyết định tạm thời giấu diếm chuyện mang thai, một là vì để Giang Trầm Nguyệt an tâm xuất chinh, hai là vì che tai mắt.
Chờ lúc bụng hiển lộ, nàng sẽ tận lực trốn ở trong phủ, dù cho thật sự có một ngày động binh đao, Giang Hàm cũng không nhất định có thể ngoan tâm khiến nàng một xác hai mạng.
Cho dù nàng không được chính thức sắc phong, nhưng hài tử cũng là huyết mạch của siêu phẩm, nếu như Giang Hàm dám vi phạm tổ huấn, đó chính là cắt đứt đường lui của mình.
Lui một bước mà nói, trong cung còn có Vưu Quý Phi, phía sau Vưu Quý Phi là toàn bộ thế lực của đế quốc La Mã.
Trong nửa năm Giang Trầm Nguyệt bị giam, Vưu Quý Phi trầm mặc hơn ba tháng, âm thầm sai sứ giả trở về cố hương, triệu tập một nhóm thiết kỵ La Mã, lần lượt đóng quân ở biên giới Đại Hạ chuẩn bị “dùng võ lực mang hài tử về nhà mẹ đẻ” bất cứ lúc nào.
So với quân lực đóng trú ở kinh thành hiện nay, đôi thiết kỵ này uy hϊế͙p͙ cũng không phải là nhỏ, dùng bọn họ làm hậu thuẫn cho hài tử dù cho là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi nhận rõ thế cục, mặt mày Cố Sanh dần dần giãn ra, đạm nhiên xuống xe phân phó thái giám dỡ hành lý trêи xe xuống, đi vào hậu cung.
Vừa vào Khôn Ninh Cung, Cố Sanh đã thoáng nhìn đống hành lý trong Tây Noãn Các chất thành núi nhỏ, nàng thuận miệng hỏi một câu, chợt nghe tiểu thái giám hồi bẩm: “Đây đều là các nương nương chuẩn bị cho Cửu Điện Hạ.”
Cố Sanh: “…..”
Tỉ mỉ nhìn vài lần hành lý bên kia, phân lượng quả thực cũng không kém so với hành lý nàng chuẩn bị, ước chừng cũng đủ Cửu Điện Hạ ở bên ngoài vài chục năm.
Hoàng Hậu cùng phi tần đều ngồi trong chính đường, hai vị hoàng tử cùng mỗi người nói chuyện cùng mẫu phi của mình.
Giang Trầm Nguyệt cũng ngồi bên cạnh Vưu Quý Phi, nhìn thấy mẫu phi nhìn ra trước cửa, nàng liền quay đầu lại xem một cái.
Chỉ thấy ba tòa “đại sơn” di động phía sau thư đồng ngốc, đang uyển chuyển dời đến chính đường.
Cửu Điện Hạ nhất thời bật cười, quay đầu lại khẽ động mi phong dùng tiếng La Mã vui đùa nói với Vưu Quý Phi: “Tin hay không, hành lý nàng mang đến bảy phần đều là thực phẩm, sợ ta chết đói trêи đường.”
Vưu Quý Phi nheo mắt cười trừng tiểu hoàng tước một cái, thiển đồng trong suốt khẽ đảo, đặc biệt mê người.
Cố Sanh bị đoán trúng tâm tự lại hồn nhiên chẳng biết, vẫn cung kính vào cửa thỉnh an Hoàng Hậu, sau khi an bài xong “ba ngọn núi” mới trở lại thỉnh an mẫu phi.
“Ngồi đi, không cần giữ lễ tiết.” Vưu Quý Phi bảo Cố Sanh ngồi vào bên cạnh nàng, hỏi: “Đã chuẩn bị những gì rồi?”
Cố Sanh lập tức khiêm tốn nói: “: “Cũng không có gì quý trọng, đa số là lương khô….”
Vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu nhân tra vẻ mặt xấu xa nháy mắt với Vưu Quý Phi, như là đang nói “xem đi, đoán chuẩn đúng không?”
Vưu Quý Phi nhịn không được kéo khóe môi, bất đắc dĩ lắc đầu, vui vẻ vỗ vỗ tay Cố Sanh: “Có lòng rồi.”
Cố Sanh hồ nghi liếc nhìn tiểu nhân tra, có chút bất an hỏi: “Nhiều hành lý thế này, trêи đường có thể mang theo hết hay không?”
Tiểu nhân tra lập tức bày ra thần sắc nghiêm túc, tỉ mỉ xem kỹ hành lý nàng mang đến, nghiêm trang nói: “Quân quy sâm nghiêm, hành lý cá nhân không được vượt quá một thạch.”
Cố Sanh thất vọng: “Một thạch thế nào đủ?”
Tiểu nhân tra nhíu mày thở dài một tiếng, gần kề bên tai nàng phả hơi nói nhỏ: “Hôn một cái, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng.”
Cố Sanh nhất thời đỏ mặt, nắm quyền đẩy tiểu nhân tra ra, lại nghĩ đến chính sự vội vàng kéo kéo ống tay áo Cửu Điện Hạ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, bồi vi thần đơn độc đến sương phòng ngồi một hồi được không?”
Giang Trầm Nguyệt hơi sửng sốt lại khó có được mà nghiêm túc cự tuyệt: “Cứ ngồi ở chỗ này đi, bồi mẫu phi cùng mẫu hậu.”
Cố Sanh mím môi, lo lắng nhìn về phía Cửu Điện Hạ, nàng phải tạo ra thời gian đơn độc ở chung trước khi Cửu Điện Hạ xuất chinh, lúc này lại nhiều người chứng kiến, đúng là thời cơ tốt nhất, nàng phải giở tính ngang bướng một hồi.
“Điện hạ….” Đôi mắt hạnh ngập nước của Cố Sanh chăm chú nhìn Giang Trầm Nguyệt, không coi ai ra gì mà phóng xuất tin tức tố từ tuyến thể sau cổ.
Tiêu ký khắc vào linh hồn, người trong lòng lại ở trước mặt, nàng có thể động tình bất cứ lúc nào.
Vì vậy Giang Trầm Nguyệt đỏ mặt….
Đoàn người chuyện trò vui vẻ lập tức an tĩnh lại, nghi hoặc nhìn về bên này….
Thật ra cũng có thể lý giải, một đôi tân hôn tiểu ái lữ, xa cách nửa năm mới gặp mặt, quân quý nhất thời động tình cũng là dĩ nhiên.
Chỉ cần Cửu Điện Hạ thân là siêu phẩm hoàng tước khắc chế một chút, cũng sẽ không có gì đáng nói.
Nhưng mà rất đáng tiếc, mọi người đã đánh giá cao năng lực khắc chế của siêu phẩm hoàng tước, Cửu Điện Hạ trong chớp mắt đã nhục nhã giương cờ trắng….
Đang ở tuổi huyết khí phương cương, làm sao có thể kháng cự được sự trêu chọc của ái phi?
Giang Trầm Nguyệt đỏ mặt liếc mắt nhìn thư đồng ngốc – ái phi quá không hiểu chuyện rồi, ta phải vô tình cự tuyệt.
Nhưng mà không có cách nào, thư đồng ngốc quá xinh đẹp, quá thơm, Cửu Điện Hạ nhìn xong một cái khuôn mặt đỏ đến tận mang tai.
Một cổ siêu phẩm tin tức tố kịch liệt tràn ra, một phòng phi tần đều luống cuống…..
Hoàng Hậu run rẩy bắt đầu hạ lệnh: “Hai người các ngươi mau nói chuyện riêng đi.”
Cố Sanh gian kế thực hiện được, lôi kéo tiểu nhân tra cáo lui ra cửa, lập tức đi vào sương phòng.
Đóng cửa lại, mới vừa lách qua bình phong đã bị Cửu Điện Hạ dùng một cánh tay ôm lấy.
Cố Sanh vội vàng né tránh, lôi kéo tiểu nhân tra ngồi vào bên giường.
Ba tháng đầu không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, nàng chỉ có thể mượn cớ từ chối: “Thời giạn không đủ, điện hạ ngồi yên nói chuyện cùng vi thần đi.”
Giang Trầm Nguyệt: “…..”
Cố Sanh chớp đôi mắt thuần khiết, chuyển hướng đề tài nghiêm túc hỏi: “Lần này xuất chinh, điện hạ có nắm chặt phần thắng không?”
Giang Trầm Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, nâng tay xoa nhẹ hốc mắt, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Chuyện này đâu cần phải âm thầm hỏi?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ở đây quy định hài tử gọi Cố Sanh “Mẫu thân”, gọi tiểu Cửu “trán niết”, sau khi đăng cơ lần lượt gọi là “mẫu hậu” Cùng với “hoàng tráng niết”, là đầy đủ xưng hô vì thuận tiện phân chia mà kết hợp cả mãn và hán!
p/s: ở đây để ta muốn thay đổi cách xưng hô tác giả đặt ra cho quen thuộc với chúng ta một chút, nên ta nghĩ trước khi đăng cơ gọi A Sanh là “nương” gọi A Cửu là “mẫu thân” sau khi A Cửu đăng cơ lần lượt là “mẫu hậu” và ” mẫu hoàng” các nàng thấy thế nào !