Triệu công công bẩm báo hoàn tất, nhìn thấy Cửu vương phi ngồi trêи ghế quý phi sắc mặt dần dần trầm xuống, vội vàng khom người mở miệng: “Chủ tử có muốn nô tài nhắn vài lời với lạc thân vương hay không?”
Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, cuốn theo hương hoa ấm áp đầu hạ, huân đầy khoan mũi.
Cố Sanh hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ — trong lương đình ngoài hành lang cửu khúc trống trải tịch liêu, không có thân ảnh của người đó.
Trong lòng có chút mất mát, hơn mười ngày gần đây Cửu Điện Hạ một khi có thời gian đều sẽ canh giữ ở trong lương đình ngoại viện của nàng, hôm nay lại không xuất hiện.
Tây Cương công chúa muốn chọn phu quân.
Cố Sanh rất sợ, sợ ngày tháng tương ái tương thủ cùng Cửu Điện Hạ sẽ kết thúc từ đây.
“Thay ta nói với điện hạ một câu, đừng uống rượu.” Cố Sanh nhàn nhạt căn dặn một câu, liền thu hồi ánh mắt, cúi đầu.
Câu này là đủ rồi, chỉ cần điện hạ là thanh tỉnh, quyết định thế nào nàng đều không thể thay đổi.
Những thời điểm này nàng không chỉ một lần nhắc đến Tây Cương công chúa, nói đến lỗ tai Cửu Điện Hạ sắp đóng kén, nhưng đáp án nhận được luôn là: “Ta tuyệt sẽ không cưới nàng ta.”
Cố Sanh đối với câu trả lời cảm thấy may mắn lại thấy vọng.
Thất vọng chính là: Kiên định của Cửu Điện Hạ là xuất phát từ chán ghét tính cách nóng nảy bá đạo của A Na Nhĩ cũng không phải xuất phát từ nguyên tắc không chịu nạp thϊế͙p͙.
May mắn chính là, chí ít A Na Nhĩ sẽ không trở thành uy hϊế͙p͙ lớn nhất của nàng.
Dù vậy, nàng lúc này vẫn thấp thỏm trong lòng, lo lắng giữa đường xảy ra sự cố gì.
Triệu công công đến chính viện truyền tin không bao lâu, Cửu Điện Hạ mới vừa thay chế phục hạnh hoàng đã vội vã đến trong viện của Cố Sanh.
Cố Sanh mới vừa xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bên kia cầu nhỏ, liền không quản thân thể ôm bệnh, cấp thiết lê giày thêu, đứng dậy chạy ra ngoài cửa nghênh tiếp.
Mới vừa bước ra cánh cửa, lại bị Cửu Điện Hạ tiến lên trách cứ vài câu, đem nàng bế trở về trêи giường.
Hai tay Cố Sanh vững vàng ôm lấy cánh tay Cửu Điện Hạ: “Vi thần cho rằng hôm nay ngài sẽ không đến.”
“Lát nữa ta phải vào trong cung dự tiệc, bữa tối không thể cùng nàng dùng bữa, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Cố Sanh ngẩng đầu, cấp thiết nói: “Vậy buổi tối ngài trở về cũng phải đến trong viện ngồi, vi thần muốn biết trong yến tiệc xảy ra chuyện gì.”
Nhìn thấy Cửu Điện Hạ gật đầu đáp ứng, Cố Sanh còn muốn nhắc lại một lần chuyện của A Na Nhĩ, nhưng thời gian cấp bách, thái giám trong cung theo đến tiểu viện thúc giục khẩn cầu, hai người chỉ đành vội vã chia tay.
Yến hội bày tại Sấu Ngọc Các, là một trung điện rộng ba gian, không tính toán quá rộng, nhưng kiến trúc lại tinh xảo phức tạp.
Kỳ Hữu Đế cùng Hoàng Hậu ngồi ở ngự tịch, kế bên là quốc vương Tây Cương cùng A Na Nhĩ, bên kia là ba vị hoàng tước, không có phi tần cùng đại thần tham dự.
A Na Nhĩ sớm an vị, chờ khai tiệc, hơn mười ngày không gặp, nàng muốn sớm gặp Giang Trầm Nguyệt.
Trước hết chạy tới chính là ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử, hai người vừa vào điện, đã vây quanh ở bên cạnh A Na Nhĩ, nói cười yến yến.
Không bao lâu, A Na Nhĩ thấy đại hoàng tử cùng nhị hoàng nữ từ cửa Đông vào trong điện.
A Na Nhĩ có chút giật mình, chỉ hơn mười ngày không gặp, đại hoàng tử đã gầy vài vòng, không có phúc tướng phúc hậu như trước kia, sắc mặt đen tối không ánh sáng, lại cực lực duy trì thần thái thản nhiên, cùng nhị hoàng nữ hữu thuyết hữu tiếu.,
Hai người vẫn chưa gia nhập nói chuyện, chỉ vội vã cùng A Na Nhĩ chào hỏi rồi trực tiếp đi vào trong điện.
A Na Nhĩ lấy lại tinh thần, tiếp tục cùng ngũ hoàng tử tự thoại, nói đến nói đi đều không rời khỏi đề tài về Cửu Điện Hạ.
“Cửu vương phi từ trước thật sự là thư đồng của lạc thân vương sao?”
“Tài nghệ tỳ bà cao siêu? Cửu Điện Hạ thích nghe nàng khảy tỳ bà sao?”
“Biết làm cao điểm có gì đặc biệt hơn người? Tìm một trù sư làm cao điểm giỏi một chút không phải được rồi sao?”
…….
Ngũ hoàng tử có chút đau đầu, A Na Nhĩ tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc phủ định ưu thế của Cửu vương phi.
A Cửu mấy ngày trước đây đã tự mình hướng phụ hoàng xin chỉ thị, kiên quyết không chấp nhận chỉ hôn Tây Cương công chúa, phụ hoàng cũng vẫn chưa bác bỏ thỉnh cầu.
Chuyện này A Na Nhĩ cũng biết, hôm nay lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, như cũ nhất tâm đặt trêи người cửu hoàng nữ, thực sự khiến ngũ hoàng tử trong lòng không thoải mái, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài, như cũ đầy mặt tiếu ý nói hùa theo A Na Nhĩ.
Không bao lâu, khóe mắt thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi ngang qua hành lang, đi đến cửa điện, A Na Nhĩ lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy thân ảnh kia cảnh giác nhanh hơn bước chân, giống như tận lực trốn tránh dây dưa của nàng.
“Uy!” A Na Nhĩ vội vàng từ rào chắn tọa ỷ nhảy dựng lên, hô: “Giang Trầm Nguyệt!”
Cửu Điện Hạ đang muốn bước vào cửa điện bỗng dừng chân, quay đầu, đôi mắt đạm kim sắc không kiên nhẫn quét về phía A Na Nhĩ.
A Na Nhĩ tựa hồ ý thức được bản thân thất thố, vội vàng xin lỗi che miệng lại.
Gọi thẳng danh tính ở Trung Nguyên vốn là hành vi là hành vi cực kỳ vô lễ, huống hồ đối phương còn quý vì hậu duệ hoàng thất, bị gọi thẳng tục danh trước mặt mọi người, nếu không phải A Na Nhĩ đến từ ngoại tộc, tất nhiên đã bị trừng phạt nghiêm khắc.
Những quy củ này khiến A Na Nhĩ cực kỳ đau đầu, nhưng ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử đều vô cùng khoan dung đối với nàng, nên nàng cũng hiểu được: Bản thân là người ngoại tộc, thỉnh thoảng thất thố là có thể tha thứ.
A Na Nhĩ chạy đến bên cạnh Giang Trầm Nguyệt, nhăn nhó thè lưỡi, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ nói ngươi vỡ lòng là tự mình vượt qua, không dược tửu cũng không triệu quân quý hầu hạ? Là thật sao?”
Nghe nói Tước Quý càng cao cấp vỡ lòng càng thống khổ, không dược tửu, phải chống đỡ qua bảy ngày như thế nào?
Khuôn mặt tinh xảo đối diện vẫn lạnh đến kết băng, đôi thiển đồng hờ hững buông xuống nhìn nàng, hàng mi thật dài che đậy lưu quang như đao kiếm hướng về phía nàng, cách xa vạn dặm trầm giọng đáp lại: “Ngũ tẩu quan tâm thật sự đủ rộng.”
“Đừng gọi ta ngũ tẩu!” A Na Nhĩ chau mày: “Ta đã nói rất nhiều lần.”
Phía sau ngũ hoàng tử vội vàng cười ha hả chào đón, khuyên nhủ: “Công chúa đừng buồn bực, vui đùa mà thôi.”
A Na Nhĩ ghét bỏ trừng hắn một cái, quay đầu lại chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đã bỏ qua nàng, cất bước vào cửa điện.
“Ngươi có nghe thấy không!” A Na Nhĩ vài bước tiến lên, vội la lên: “Ta mới không phải ngũ tẩu gì đó! Phụ hoàng của ngươi đã đáp ứng ta rồi!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, chậm rãi quay đầu lại nhíu mày nhìn về phía nàng, thấp giọng chất vấn: “Đáp ứng ngươi cái gì?”
Lúc Cửu Điện Hạ quay đầu, hai lỗ tai cấp thiết theo bản năng run lên.
A Na Nhĩ vừa vặn nhìn thấy, nhất thời đầy mặt mới lạ đuổi theo quan sát — “Lỗ tai của ngươi thế nào biết cử động nha!”
Nàng nâng tay muốn sờ, cổ tay lại ở giữa đường bị đối phương chặn đứng, dùng lực đạo không cách nào phản kháng khiến tay nàng buông xuống phía dưới.
A Na Nhĩ bị xiết đến nhếch miệng, nhíu mày nhìn kẻ không hiểu phong tình trước mắt, trong lòng rồi lại vì mê luyến được người này chạm vào mà cảm thấy vui vẻ, cũng sẽ không tức giận như vậy nữa.
Nàng giương cằm đắc ý nói: “Dù sao thì phụ hoàng ngươi đã đáp ứng ta, một hồi ngươi sẽ biết thôi.”
Giang Trầm Nguyệt ánh mắt kinh sợ, kéo lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo ra cửa.
A Na Nhĩ trợn to đôi mắt hổ phách, bất ngờ không kịp đề phòng, xoay người suýt nữa ngã xuống đất, bị đối phương nhấc cánh tay ổn định thân thể.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của một đám cung nữ thị vệ, bị Giang Trầm Nguyệt nắm cổ tay một đường kéo đi, trong lòng A Na Nhĩ từng đợt khủng hoảng, nhưng cũng lòng tràn đầy kinh hỉ.
Không biết người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào, sẽ hiểu lầm quan hệ giữa nàng cùng Cửu Điện Hạ sao?
Dĩ nhiên cảm thấy xấu hổ lại đắc ý, nàng nhanh hơn bước chân đuổi kịp Cửu Điện Hạ, muốn biểu hiện giống như là bản thân được dẫn đi, mà không phải bị mạnh mẽ kéo đi, như vậy nhìn mới ngọt ngào.
Một đường đi vào một gian phòng ở trắc điện, mọi nơi không có một bóng người.
Cửu Điện Hạ giương tay lên, A Na Nhĩ bị đẩy dán lên tường, xoay người ngẩng đầu chống lại đôi thiển đồng khiến nàng mong nhớ ngày đêm, bất quá ánh mắt thô bạo hơn so với trong tưởng tượng của nàng……