Trọng Sinh Chi Đại Giới

chương 69: oan gia ngõ hẹp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa đông năm nay đã kéo đến, gần đến Giáng Sinh, công ty games của Tô Nham cho nghỉ đông, đồng nghiệp nước ngoài đều về nước. Tô Nham cùng bộ phận công nhân viên trong nước phải trực ở công ty, mỗi ngày trừ đến trường thì chủ yếu luôn vội vàng đi làm. Thư Kế Nghiệp không có mặt, Tô Nham phải đứng vững.

Cận kề Giáng Sinh chính là nguyên đán, trong nước cũng có ba ngày nghỉ, nhưng Tô Nham điều bỏ qua, lúc người người đều đi nghỉ lễ, y thì bề bộn ở công ty.

Buổi chiều trước nguyên đán, Lương Khuê mang theo một đống thức ăn tới chia cho các công nhân viên trong công ty ăn, đối với sự xuất hiện của Lương Khuê, những người này cũng đã quen. Tất cả mọi người không nói, nhưng kỳ thật cũng có thể đoán được quan hệ của họ. Đặc biệt nhóm người nước ngoài khác, đối với quan hệ của hai người không thèm để ý chút nào, thường xuyên đĩnh đạc nói giỡn, trong mắt tụi tôi, hai người không có khác biệt gì với tình nhân bình thường.

“Tô Nham, tớ phải lập tức đến nhà một đàn anh tiến sĩ, ảnh nguyên đán kết hôn, ha ha, người ta thấy tớ quá đẹp trai, bắt tớ đi làm phù rể nè.” Lương Khuê vội vàng bỏ đồ xuống rồi chuẩn bị đến nhà đàn anh.

Tô Nham cười hắn: “Đừng đẹp quá mức đoạt mị lực của chú rể nha.”

“Ha ha ha, tớ đứng ở đâu cũng lấp lánh sáng ngời, biết làm sao được a.”

“Đừng nổ, đi nhanh đi.”

“Rồi rồi, chiều ngày tháng giêng tớ về tìm cậu, mang bánh kẹo cưới cho cậu nghen.”

Lương Khuê nói xong xoay người đi ra ngoài, đẩy cửa kính ra, không nhanh không chậm đi về hướng thang máy, hắn đứng đó kiên nhẫn chờ thang máy, đinh một tiếng vang lên, thang máy mở, bên trong đi ra bốn người trẻ tuổi, Lương Khuê chờ bọn họ toàn bộ đi ra mới nhấc chân vào, lúc lướt qua bên người, có một thanh niên không cẩn thận giẫm lên chân Lương Khuê, thanh niên liền xin lỗi ngay: “Thực xin lỗi.”

Lương Khuê lắc đầu nói không hề gì, ngẩng đầu cười cười với thanh niên kia liền đi vào thang máy, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi đóng lại, Lương Khuê nhìn qua bóng lưng thanh niên, đầu đột nhiên choáng váng đau nhói, Lương Khuê bật hô lên: “Mân Kiến Trung.” Vừa thốt cái tên này ra, Lương Khuê liền ngây người, Mẫn Kiến Trung cũng rất kinh ngạc, đi qua lễ phép mỉm cười: “Ngài biết tôi ư? Xin hỏi ngài họ gì, ngại quá, tôi nhớ không nổi ngài là ai.”

Lương Khuê trợn to hai mắt nhất thời cái gì nói cũng không ra, người kia là ai a! Mân Kiến Trung là ai a! Hắn căn bản không biết cái bản mặt này, chưa từng nghe cái tên này. Rốt cuộc con mẹ nó là ai a, vì cái gì đột nhiên biết được?

Lương Khuê càng nghĩ càng kích động, tâm tình dị thường không ổn, mất thăng bằng, chật vật chống vách tường cúi người, lông mày hung hăng nhíu lại, biểu lộ cực kỳ vặn vẹo khó chịu. Trong lúc nhất thời hắn quên mất bản thân đang ở nơi nào, có nhiều thứ đột ngột xông vào trong óc, hình thành một hình ảnh lạ lẫm xa xôi mà vô cùng rõ ràng khắc sâu.

“Ngài không sao chứ?” Mân Kiến Trung vội vàng đỡ Lương Khuê: “Hay ngài đi qua bên kia ngồi nghỉ một chút trước, tôi đi rót cho ngài một ly trà nóng, tôi đoán ngài là trúng gió lạnh làm máu không chảy kịp cháng váng đầu. Đôi khi tôi cũng bị như vậy.”

Lương Khuê không quá khách khí vung mở tay Mẫn Kiến Trung, người này rất lễ phép cũng rất nhiệt tình, nhưng không hiểu sao Lương Khuê lại không có hảo cảm với gã, hơn nữa cảm thấy rất chán ghét.

Lương Khuê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khi nào thì hắn trở nên nhỏ mọn không nói lý như vậy?

Lương Khuê nhắm mắt lại chậm rãi thở, khoát tay nói: “Không có việc gì , cám ơn.” Hắn nói xong liền vào thang máy không thèm quay đầu lại.

Mẫn Kiến Trung hoang mang nhìn Lương Khuê rời đi, lập tức nhún nhún vai vào công ty.

Tô Nham thấy mấy người Mẫn Kiến Trung đi tới, vội vàng nhảy ra chuẩn bị văn kiện: “Còn nghĩ các anh ngày mai mới tới.”

Mẫn Kiến Trung thần thái sáng láng mỉm cười: “Biết Tô tổng bề bộn, nào dám để anh chờ lâu. Văn kiện tư liệu đều mang đến, anh xem trước một chút.” Nhìn Tô Nham tuổi còn trẻ một thân chính trang, Mẫn Kiến Trung không khỏi mỉm cười, mỗi lần đến Thành phố A, trong khi làm việc, có thể nhìn thấy vị Tô tổng này càng làm lòng người dâng trào. Hắn xác định Tô Nham là GAY, nhiều lần muốn tìm cơ hội tiếp cận, đáng tiếc Tô Nham phản ứng bình thản. Hơn nữa hắn ngầm trộm nghe những người khác nói, Tô Nham có bạn trai rồi. Mân Kiến Trung uể oải xong, nhưng vẫn nhịn không được chú ý đến Tô Nham, nhìn thêm vài lần đều cảm thấy thích thú.

Tầm mắt nóng bỏng của Mân Kiến Trung đối với Tô Nham mà nói rất rõ ràng, Tô Nham nghiêm túc coi tư liệu, giả bộ không biết, trong lòng lại khẽ nhíu mày. Năng lực làm việc của Mân Kiến Trung rất giỏi, đích thật có tài, nhưng ở mặt tình cảm, Tô Nham rất không thích. Trước kia không thích, hiện tại vẫn không thích, chỉ là y hiện tại có thể giả bộ như không biết, càng sẽ không giẫm lên trái mìn kia, cho nên Mân Kiến Trung một cước đạp mấy chiếc thuyền, không liên quan đến Tô Nham chút nào.

Tô Nham rất nhanh xác định xong tư liệu, vừa vặn cũng đến lúc tan ca.

Mân Kiến Trung một mực ngồi trên ghế sa lon chờ y, “Tô tổng, cùng đi ăn bữa cơm đi, hoặc đến quán bar uống chút rượu giải sầu.”

Tô Nham lắc đầu cự tuyệt: “Chỉ sợ không được, có hẹn khác rồi.”

“Tôi có thể nán lại Thành phố A ba ngày, Tô tổng có ngày nào rảnh?”

Tô Nham thầm than, nói ngày nào cũng không rảnh chỉ sợ quá không nể tình, vì vậy nói: ” Trưa ngày đi.”

“OK, một lời đã định.”

Đàn anh tiến sĩ của Lương Khuê làm việc ở Thành phố A, hơn nữa mua nhà, cô dâu thì lại ở thành phố T, hưởng ứng tập tục nhà mẹ đẻ, kiên quyết muốn đưa gả tại cố hương.

Bởi vậy, đoàn xe đón dâu phải năm sáu giờ sáng chạy tới thành phố T thắng lấy cô dâu, ăn một bữa cơm ở nhà cô dâu, sau đó lái xe trở lại Thành phố A. Lăn qua lăn lại như vậy, mất toi hết một ngày.

Lương Khuê làm phù rể phải theo xe qua trước, cho nên đêm trước hôn lễ, người nhà chú rể ân cần dạy bảo nhắc nhở những tên còn nhỏ đừng vui chơi thức đêm, đừng uống rượu, phải mau nghỉ ngơi, nửa đêm rời giường…

Lương Khuê cảm thấy kết hôn như vậy thực dày vò, quá mệt mỏi, nhưng kết hôn dù sao cũng là việc vui, người ngoài làm sao trách người khác quy củ quá nhiều, đành phải lần đầu tiên trong đời ngủ sớm như thế.

Rất kỳ quái, hắn vốn tưởng không đến h tuyệt đối không ngủ được, ai ngờ nằm xuống không bao lâu, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Mùa đông rét lạnh năm đó, khi hoàng hôn buông xuống, hắn đứng đối diện một trường đại học lạ lẫm, mờ mịt nhìn các sinh viên ra ra vào vào, mà hắn, không biết đang chờ ai.

Thẳng đến Tô Nham đi tới, hắn mới hiểu tại sao mình đứng ở nơi đó. Thì ra hắn đang chờ Tô Nham, nhưng hắn khó hiểu, Tô Nham vì sao lại ở đại học này.

Hắn không nghĩ nhiều, cười tươi chạy chầm chậm đến gần Tô Nham. Nhưng Tô Nham căn bản không thấy được hắn, quay người lại đi đến một con phố khác, đi cũng không nhanh, thế nhưng hắn ở phía sau bất kể đuổi theo thế nào cũng đuổi không kịp, luôn cách xa một bước, không gặp được Tô Nham, Tô Nham cũng không nghe thấy tiếng kêu của hắn.

Hắn đành đi theo Tô Nham, đi mãi đi mãi, Tô Nham đi một phút, rốt cục đi vào một khách sạn bình thường, dừng lại ở phòng , móc chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bên trong liền lộ ra một gương mặt hắn quen thuộc không thôi, người nọ trông thấy Tô Nham đến, lập tức nhoẻn miệng cười, đi qua liền hôn Tô Nham một cái: “Hôm nay tại sao cũng tới?”

Tô Nham nhíu mày nói: “Sợ anh chết ngắc trong phòng, anh gồng liên tục mấy ngày rồi? Như vậy không tốt, coi chừng hói đầu đó.”

Người nọ vội vàng sờ soạng đầu mình, cẩn thận nói: “Sau này mỗi ngày anh sẽ ăn hạch đào, mấy ngày nay bề bộn, bề bộn xong thì tốt rồi. Em mau vào ngồi, trong tủ lạnh không ít đồ ăn, tự mình cầm a, anh tiếp tục làm.”

Tô Nham đi vào, đóng cánh cửa kia lại.

Mà hắn ngơ ngác đứng ngoài cửa không biết cái gì, đây là chuyện gì?

Tô Nham cùng Mân Kiến Trung… Bọn họ cùng một chỗ?

Phẫn nộ vô tận dâng trào trong lòng, Lương Khuê nghiến răng nghiến lợi, một cước đạp văng cửa chính, phịch một tiếng vang lên.

Tỉnh mộng.

Lương Khuê trợn mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, nhất thời phản ứng không kịp đó là thật hay là mơ.

Điện thoại đột ngột vang lên, Lương Khuê bỗng hoàn hồn, cầm điện thoại lên, mới tám giờ rưỡi, hắn vừa ngủ nửa giờ mà thôi, cư nhiên lại mơ giấc mộng đáng ghét như thế.

Lương Khuê tiếp điện thoại, ngữ khí có chút bực: “Chuyện gì?”

Tô Nham dừng một chút: “Làm sao vậy? Quạu quọ thế.”

“… Vừa tỉnh ngủ.” Lương Khuê cười khổ, chùi mặt một cái nói: “Có phải nhớ tớ rồi không?”

“Đúng vậy.” Tô Nham trả lời dứt khoát, Lương Khuê ngược lại sững sờ.

“Cậu ở bên ngoài cẩn thận một chút, đừng uống rượu bậy bạ, lái xe phải chú ý. Thấy người lạ đừng phản ứng nghe chưa.” Tô Nham dặn dò trong điện thoại.

Lương Khuê nghẹn họng nhìn trân trối: “Cậu coi tớ là con nít ba tuổi hả?”

“Nghe lời anh hai mới là bé ngoan.”

“Shit, ai mới là anh a!”

Một cú điện thoại, làm tâm tình tối tăm sinh ra vì cơn ác mộng của Lương Khuê tan thành mây khói. Hắn cảm thấy mình có bệnh, sao lại vì mơ một giấc mộng mà phẫn nộ? Bây giờ Tô Nham hầu như mỗi ngày đều ở đó, làm sao có thể xuất hiện ở một ngôi trường lạ lẫm, lại làm sao có thể cùng người khác sống chung trong một đô thị xa xôi.

Lương Khuê ngủ tiếp, trằn trọc vài phút ngủ không được, nhịn không được gửi tin nhắn hỏi Tô Nham: Cậu từng đến đại học D chưa?

Rất lâu chẳng có tin nhắn phản hồi.

Tô Nham bên kia đang trong phòng tắm, y để điện thoại ở bên ngoài, nghe được tiếng chuông cũng không gấp, thẳng đến tắm xong mới lau tóc đọc tin nhắn. Vừa thấy nội dung, Tô Nham sắc mặt không khỏi thay đổi. Nắm điện thoại thật chặt, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, vì cái gì Lương Khuê đột nhiên hỏi y về đại học D? Lương Khuê không có khả năng biết y có liên quan đến nơi đó.

Tô Nham tỉnh táo lại trả lời: Chưa từng đi qua.

Y không nói dối, y đời này, thật sự chưa bao giờ đi qua, cả tỉnh D cũng chưa từng bước vào.

Câu trả lời này làm Lương Khuê như được uống thuốc an thần, rốt cục an tâm chìm vào giấc ngủ.

Chiều ngày tháng giêng, Thư Kế Nghiệp về nước, mang về cho Tô Nham rất nhiều đặc sản, hắn vừa về đến, Tô Nham liền giải phóng, lúc này thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi, mua nguyên liệu và gia vị lẩu, gọi điện thoại cho Lương Khuê: “Mấy giờ về đến nhà? Tớ mua cái lẩu, buổi tối ăn lẩu trong nhà a, bên ngoài lạnh quá, không muốn ra khỏi cửa.”

“Ha ha, cậu nói dễ quá ha, ai ra tay nấu lẩu a?”

“Tớ phụ trách mua đồ, cho nên cậu phụ trách nấu, không thể ăn sẽ khai trừ cậu.”

“Khà khà, đáng tiếc cậu không có cơ hội này, thật ngại, hôm nay không thề trở về. Đàn anh nơi này quá nhiệt tình, bắt tớ ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai tớ trực tiếp đến trường. Cậu đi ra ngoài mua chút gì ăn đi, mặc thêm áo ấm đấy nha.”

“… Thực không trở lại?”

“Ừ, đang chơi mạt chược… Đi không được.”

“Quên đi, tớ đi ra ngoài ăn hoành thánh.”

“Ừ ừ, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ tiếp tục thắng tiền nè.”

Cúp điện thoại không lâu, Tô Nham nhận được điện báo của bạn cùng phòng Đàm Duệ, Đàm Duệ rất hưng phấn nói: “Tô Nham mau chạy ra đây, đường XX quán bar X, sinh nhật Thôi Phong mời khách uống rượu, không đến uổng lắm đó, cậu nên nể tình, chúng tớ họp mấy chục người lận, đang náo nhiệt, tranh thủ đến nha.”

Tô Nham hơi do dự liền thay quần áo đi qua, Thôi Phong là bạn cùng lớp, một nam sinh rất sinh động rất tích cực, nhà ở thành phố L phồn hoa, rất có tiền. Sau khi đến Thành phố A, trong hai năm này, Thôi Phong cũng đi làm trong một công ty ngoại mậu, tự mình gây dựng sự nghiệp, mua xe, trong lớp thanh danh rất vang dội.

Quán bar X rất sa hoa, không khí không tồi, Tô Nham đi thẳng đến ghế lô, bên trong quả nhiên quậy thành nhất đoàn, Tô Nham đi vào chưa đứng ba giây liền bị bạn bè kéo qua ồn ào muốn phạt rượu.

“Ba ly! Ba ly! Ít nhất ba ly!”

“Mấy người cũng quá độc ác, vừa đến đã muốn chuốc rượu tôi. Tốt xấu gì cũng phải để tôi ăn một chút gì nhét bụng chứ.”

“Tô đại soái ca, giờ này còn ăn cái quái gì chứ, phạt rượu phạt rượu! Phạt rượu!”

Tô Nham nhe răng cười: “Phạt thì phạt, tôi còn sợ các cậu không được. Tôi uống ba ly trước, ba ly xong, tranh thủ tìm đồ ăn cho tôi, Thôi Phong, cậu chính là thọ tinh, quản cơm cho tớ đấy.”

Thôi Phong đã sớm say chuếnh choáng, nghe vậy lớn giọng nói: “Cậu muốn ăn cái gì đều cho… Ăn não người cũng cho cậu luôn!”

“Ha ha, không cần cao cấp như vậy, cho tớ tô mì xào thịt bò là được rồi.”

“Cậu đừng nói sang chuyện khác, soái ca, mau chịu phạt rượu.” Có người đưa một ly Whiskey độ nặng đến bên miệng Tô Nham, Tô Nham cười cười, cầm lên liền một ngụm uống cả ly, sau đó bóng loáng, đoàn người cùng kêu lên vỗ tay: “Hay quá! Đủ đàn ông nha!”

“Ly thứ hai!”

Tô Nham cầm ly thứ hai hít hà: “Rượu xái? Được.” Nói xong lại một ngụm làm sạch.

Lập tức có người huýt sáo, hấp tấp đưa ly thứ ba lên.

Tô Nham liếc ngang: “Lão Bạch kiền! Các cậu cũng quá độc ác, lần sau đừng để tôi bắt được, coi chừng đấy nha.”

Nói xong, do do dự dự chầm chậm uống uống, cuối cùng thuận lợi uống hết nguyên một ly lão Bạch kiền.

“Trâu bò quá!”

“Đây mới là đàn ông!”

“Không thể tưởng được soái ca trừ soái còn có chiêu này, chúng ta quá thiệt nha. Danh tiếng đều bị soái ca đoạt chạy.”

Tô Nham lau miệng thở phì phì nói: “Tôi có thể cho cậu uống mà, đề cậu đoạt lại sân diễn nè.”

“Ôi, soái ca tha tôi a.”

“Ha ha, Tô Nham, mì xào của cậu gọi rồi nè, cậu còn nuốt trôi không?”

Tô Nham quả thật ăn không vô … Nhưng mà, y muốn ăn gì đó áp dạ dày. Vì vậy nhận mì xào nói: “Tôi ra ngoài ăn, các cậu tiếp tục chơi.”

Tô Nham chạy ra ngoài ăn qua loa vài miếng liền nuốt không trôi, bụng rất đầy, vội vàng chạy tới toilet giải quyết.

Chờ y đi ra, đứng ở bồn rửa mặt rửa tay, nghe thấy cửa toilet mở, rồi đóng lại cũng không để ý. Thẳng đến y ngẩng đầu chỉnh sửa tóc và quần áo, lại nhìn thấy một khuôn mặt khác trong gương, bỗng cảm thấy vô cùng kinh hãi, tim Tô Nham đập phịch. Người nọ cũng thấy Tô Nham, lúc này trợn mắt, lập tức quỷ dị bật cười, tới gần Tô Nham nghiền ngẫm nói: “Ô hay, đây không phải Tô Nham sao? Cưng còn nhớ anh không? Anh là Hoàng Thịnh An nè, Lương Khuê gọi anh là An Tử, chúng ta còn cùng ăn cơm, nhớ anh không? Sinh viên giỏi của đại học A.” Hắn vừa nói vừa kề sát vào Tô Nham, thẳng làm Tô Nham không thể lui được nữa. Tô Nham muốn đi ra ngoài, Hoàng Thịnh An cứ cố ý cản đường ra.

Tô Nham có điểm không thể tin nhìn Hoàng Thịnh An, mới hơn một năm không gặp, Hoàng Thâm An trở nên lạ lẫm. Trên mặt đầy sẹo, mùi huyết tinh của dân liều mạng. Rời khỏi quân trang, hắn thật sự thành lưu manh bại hoại mười phần đủ mười.

Tô Nham nhíu mày đáp lại hắn: “Anh cũng có thể tùy tiện đi trên đường?” Tại thế giới quan của y cho rằng, buôn lậu thuốc phiện đều không cần cổ tức, bắn chết một người thì tốt một người, buôn lậu càng đáng ghét hơn tội phạm giết người.

Hoàng Thịnh An sắc mặt phát lạnh, lập tức hừ hừ cười khẽ, đưa tay vỗ vỗ mặt Tô Nham, lại kinh dị nhịn không được sờ lên: “Làn da thật tốt, khó trách thằng bạn kia coi cưng là báu vật. Khuôn mặt đẹp, đầu óc tốt, cái mông khẳng định cũng đặc biệt chặt. Bằng không thằng kia sẽ chịu thiệt a.” Hắn càng tới gần Tô Nham, gắt gao chằm chằm vào gương mặt và đôi mắt Tô Nham, hắn chơi không ít đàn ông, đó là tư vị gì hắn biết rõ, gặp được điều kiện tốt, càng nhịn không được muốn nếm thử. Đặc biệt muốn chơi người trước mắt này, sinh viên giỏi giang cả đời được nâng trong lòng bàn tay, khờ dại vô tri sống trong tháp ngà, còn có công tử tư lệnh đường đường vì y khuynh đảo hộ tống, thật sự là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cũng khó trách lớn lên đẹp vậy. Không giống hắn cái gì cũng phải dựa vào bản thân, sẹo trên mặt đều là đổ máu mà có, hắn cảm thấy vinh quang lại tự hào, hắn không dựa vào ai, nhưng trôi quá tốt hơn mấy thằng công tử kia. Một ngày nào đó hắn cũng có thể hô phong hoán vũ, đến lúc đó những thằng bạn chó má kia, đừng mong nịnh nọt hắn.

“Cưng nói nếu anh chơi cung xong, sau đó đưa đến cửa nhà Lương Hưng Quốc, cha con chúng sẽ phản ứng thế nào? Ha ha ha, thật muốn nhìn một cái.” Hoàng Thịnh An bừa bãi cười nói bên tai Tô Nham, tay đã không thành thật đến gần mông Tô Nham.

Người khác vào WC sợ tới mức chạy ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa.

Mục tám chuyện:

tuần nay lên Thủ Đức nhập học và đăng kí ktx. Còn phải đi thi cuối kì của học kì hè, rồi đi kiếm việc làm thêm =.= Đó là nguyên nhân dạo này Vân ko onl hay edit được gì nhiều. Thông cảm nha mọi người ^^

Mà công nhận dân Bách Khoa hên vãi chè, năm cũng được ở lại ktx khu A, nghe nói mấy khoa năm sau phải ở lại Thủ Đức(Trong đó có khoa của Vân) vẫn được ở lại ktx khu A, chuyển qua cái lầu hồng hồng mới xây ở ^^ Vui chết, ông thầy ổng còn nói: “Dân Bách khoa đi đâu cũng thấy xanh lè, áo xanh, lầu xanh, nón xanh, giày xanh, cặp xanh… Bây giờ cho ở lầu hồng, con trai BK sẽ càng ngày càng có xu hướng Hồng hóa” =)))

Hôm qua mới về nhà, lên chuyến xe buýt số chạy về bến xe miền Tây, Vân nhìn thấy cặp. Đảm bảo ko phải Vân yy bậy bạ, đây là cặp đồng tính thật %, có lẽ là dân làm việc tay chân.

Em uke.. cũng ko ẹo lắm (Tại Việt Nam dân chuyển giới nhiều hơn gay a)… Ẻm trắng, ốm nhom èo uột, mặt tàn nhan hơi đỏ ửng . Anh seme… khá lớn tuổi, đen ngầu, mặt đầy nét phong sương, ko đẹp nhưng được cái trưởng thành…. Seme và uke đứng trên xe buýt đông người, nét sát vào nhau, tay trong tay, đôi khi đường mắt tình cờ bắt gặp nhau khóe môi lại hơi nở nụ cười. Thật đẹp, đẹp đến lạ thường, nếu Vân là một nhà nhiếp ảnh, nhất định sẽ xin họ chụp lại khoảng khắc tuyệt vời nọ để nói với mọi người rằng… Ko phải đồng tính nhất định phải là những người đẹp trai tài giỏi nhà giàu con ông cháu cha, họ đẹp vì sự can đảm đến bên nhau, vì tình yêu vượt qua giới tính và vì nét cười ấm áp trong đáy mắt người thương.

Nhưng điều Vân muốn phun tào là: Em uke ơi, xin đừng dê chồng trước mặt bàn dân thiên hạ được không?! Cứ cười rồi lại đưa tay sờ sờ ngực sờ sờ mặt anh í là sao!!! Là sao!!!! Tui biết em ko thèm để ý đến những ánh mắt kì thị khinh thường xung quanh, nhưng mừ em phải thông cảm cho con tim yếu chuối của một con hủ FA như tui chứ [gào khóc], anh seme nữa! Mỗi lần em í sờ lại cười… văn Tung Của gọi là sủng nịnh, rồi nhéo nhéo mặt ẻm!!!!!! Trời ơi, ánh sáng chói lóa chọt mù mịa con mắt tui rồi còn đâu!!! Đáng sợ quá!!!!!! Vừa phấn khích lại vừa nổi da gà !!!! Á đù!!!

Đối với một con hủ nữ FA mà lại là dân Bách Khoa, nhìn thấy các cặp gay là chuyện bình thường như cơm bữa. Bữa nay nhìn thấy cặp sến súa sặc sụa mới bị kích thích! Mấy bợn, có ai hiểu cảm giác của Vân ko?!

Truyện Chữ Hay