: Ba người đối diện không phải diễn
"Rốt cuộc hôm nay công chúa điện hạ cũng chịu gặp ta rồi sao?"
Vừa vào đêm, đèn trong sân đã được thắp lên.
Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ không gợn sóng.
Ánh trăng lạnh, người cũng lạnh: "Không biết Trường Trạch huyện chủ đến phủ của thiếp thân là vì việc gì.
Chẳng lẽ chỉ là muốn uống một ly trà thôi sao?"
"Không có việc gì thì không thể đến phủ các người làm khách ư?" Lòng nàng cũng lạnh.
"Những thứ mà phủ phò mã có, phủ Trường Trạch cũng có."
"Nhưng người mà phủ phò mã có, phủ Trường Trạch lại không có."
Lý Cẩn Nguyệt nói trắng ra làm Tiểu Nhu đứng sau hoảng sợ, tay run đến suýt làm rơi ấm trà.
"A Nhu sao ngươi lại lỗ mãng thế?" Tính tình A Nhu thế nào Triệu Uyển Như hiểu rõ nhất, bình thường mặc dù đanh đá chút nhưng làm việc cũng xem như trầm ổn.
"Cô nương, ta..." A Nhu buông ấm trà, lùi về sau lưng Triệu Uyển Như.
"Tiểu cô nương này, rất thú vị." Lý Cẩn Nguyệt cong khoé môi, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn A Nhu.
Triệu Uyển Như nhắm mắt lại: "Người ngươi muốn tìm, hiện không có ở đây."
"Ai nói ta muốn tìm hắn, nam nhân lớn lên đẹp đến thế nào thì cũng là nam nhân, làm sao so được với nữ nhi ôn hương nhuyễn ngọc."
Khoé mắt và đuôi mày Triệu Uyển Như nhíu lại: "Ngươi..."
Trường Trạch huyện chủ này chẳng lẽ thích nữ nhi? Triệu Uyển Như không khỏi âm thầm sợ hãi trong lòng, cũng may cô ta không biết thân phận thật sự của Lý Thiếu Hoài.
Bình thường những oanh oanh yến yến bu quanh cũng thôi đi, dù sao bọn người đó chỉ biết hâm mộ túi da của Lý Thiếu Hoài.
"Thân là nữ nhi, ngươi cũng dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này?" Những lời này, Triệu Uyển Như cũng rất là trái lương tâm, cắn răng nói ra.
Nhưng Lý Cẩn Nguyệt không thèm để ý, ngược lại cười sang sảng nói: "Ta biết nữ tử Trung Nguyên các người, trên chữ "thiên" là chữ "phu".
Thảo nguyên chúng ta cũng vậy, nữ nhân chỉ là vật phụ thuộc của nam nhân, nhưng ta không thích, càng không tuân theo."
Xe ngựa trở về dừng trên thềm đá trước cổng lớn, thị vệ trông cửa vội vàng chạy xuống dắt ngựa.
"A..."
"Suỵt~" Lý Thiếu Hoài ra hiệu: "Đừng thông truyền."
Mỗi ngày trở về gương mặt chủ nhân đều tràn ngập tươi cười.
Thấy bóng nàng đi vào, Tôn Thường muốn nói lại thôi: "Huyện chủ đang ở..."
Nàng gọi người hầu muốn đi truyền tin lại, muốn người trong phủ không biết nàng đã về, hỏi: "Công chúa đâu?"
"Sao cô gia lại về..."
"Sao là lại về?" Lý Thiếu Hoài khó hiểu hỏi: "Hôm nay ta không trực ban vốn nên về sớm, không phải ngươi nên hỏi tại sao ta lại về trễ thế này sao?"
"Ai da, cô nương đang ở Tây viện.
Trường Trạch huyện chủ tới."
"Trường Trạch huyện chủ, Lý...!Triệu Cẩn Nguyệt?"
Nhất thời Tiểu Nhu không thể giải thích rõ ràng, liền đẩy Lý Thiếu Hoài: "Cô gia ngài mau đến đó đi, Trường Trạch huyện chủ này hình như đối với cô nương..."
Đầu tháng ánh trăng ảm đạm, bóng đêm thăm thẳm bao trùm thế gian.
Ban đêm trong viện chỉ có ánh nến lập loè.
Lý Thiếu Hoài bước nhanh vào tiểu viện.
Trong viện ánh nến đang vây quanh hai người đang trò chuyện: "Nguyên Trinh." Đi dọc hành lang dài dẫn ra sân, càng đến gần bước chân nàng càng gấp gáp.
Người tới vội vàng, quấy nhiễu nhã hứng của nàng, Lý Cẩn Nguyệt vẫn cố nặn ra một nụ cười chào hỏi: "Đã lâu không gặp, phò mã."
Sau một lúc lâu, Lý Thiếu Hoài mới dời tầm mắt từ trên người Triệu Uyển Như về phía nàng, chắp tay đáp lễ nói: "Thấy sắc mặt quận chủ thoái mái như vậy, hẳn là đã thích ứng cuộc sống ở Đông Kinh này rồi."
"Đúng vậy, việc này còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của phò mã!"
"Ơn cứu mạng..." Lý Thiếu Hoài thu bàn tay đang đặt trên vai Triệu Uyển Như lại, bước đến gần nàng, khom người chắp tay nói: "Dẫn ngươi nhập cục, dù lý do chính đáng thế nào cũng phải nói với ngươi một câu xin lỗi."
Công phục màu đỏ quá chói mắt, Lý Cẩn Nguyệt chỉ cười khẽ một cái, chợt lạnh mặt đến gần, trừng mắt nói: "Cái mà ngươi gọi là chính đáng, chính là khiến người vô tội bỏ mạng để thành toàn cho bản thân mình sao?"
Đối mặt với chất vấn của nàng, Lý Thiếu Hoài hô hấp vững vàng, không đáp lại.
Đây là sám hối hay là ý gì khác, đối với Lý Cẩn Nguyệt mà nói cũng là chuyện đã qua, dù hiện giờ có giết hắn đi nữa cũng không cứu vãng được gì, huống hồ nếu giết hắn...!
Mỹ nhân còn sẽ đau lòng.
Nàng thở hắt ra một hơi: "Thôi, ai cũng có chuyện bất đắc dĩ của mình, ngươi cũng không phải thật sự là thánh nhân." Lý Cẩn Nguyệt nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá nàng.
Dưới ánh nến cặp mắt kia như sáng lên.
Hành động này khiến Triệu Uyển Như đang ngồi ngay ngắn lập tức xụ mặt: "Ngươi muốn làm gì?"
"Tại sao ta không tra xét được nội lực của ngươi?" Nàng đặt tay lên vai Lý Thiếu Hoài, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng thật là đủ tàn nhẫn với bản thân."
Nhưng hành động lại khiến Triệu Uyển Như bất mãn.
Sao nàng có thế chấp nhận Lý Cẩn Nguyệt được voi đòi tiên.
Triệu Uyển Như vừa đứng lên liền bị chú ý.
Triệu Uyển Như không biết võ công, phản ứng và động tác hoàn toàn không kịp Lý Cẩn Nguyệt, cho nên Lý Cẩn Nguyệt lập tức siết chặt Lý Thiếu Hoài lùi về sau vài bước, xoay người dễ như trở bàn tay, điều này không khỏi khiến nàng ngạc nhiên: "Đã mất võ công thật sao, hay là..."
Triệu Uyển Như đuổi theo không bỏ, đối mặt với hai người không có võ công, Lý Cẩn Nguyệt thừa sức trêu đùa.
Đánh ra một chưởng đẩy người trong tay ra, nghiêng người vươn tay gỡ cây trâm trên búi tóc Triệu Uyển Như xuống.
Dưới ánh nến động tác của nàng cực nhanh.
Ba người một sân khấu, lấy người làm góc, lấy đất làm đài, lấy đêm tối làm màn che, gió nhẹ thổi qua, vì các nàng tấu lên một khúc nhạc đệm.
Ánh lửa trong đèn sơn chi lắc lư không ngừng, như đang phụ trợ cho bầu không khí khẩn trương trên sân khấu.
"Không được nhúc nhích!"
Nàng dí sát cây trâm vừa cướp được vào yết hầu Lý Thiếu Hoài.
Yết hầu hơi nhô lên nhúc nhích một chút, Lý Thiếu Hoài liếc nàng, thầm nghĩ: Nữ nhân này trở mặt cũng thật là nhanh!
Người này làm việc hoàn toàn không theo quy tắc, làm các nàng không thể đoán trước động thái tiếp theo của nàng ta sẽ là gì.
Ngay cả Lý Thiếu Hoài ở chung với nàng mấy tháng, lúc này trong mắt cũng tỏ ra tiếc nuối vì tính sai.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Xem ra, chỉ có tên này mới có thể làm công chúa điện hạ dao động."
"Ngươi dám đả thương nàng, ta chắc chắn tự mình mang binh san bằng Hà Tây." Triệu Uyển Như căng thẳng đỡ bàn đá, run giọng nói.
"Chuyện đã hứa với huyện chủ ta sẽ không nuốt lời.
Hoài biết huyện chủ không sợ chết, nhưng nếu Hoài chết trong tay quận chúa, Hà Tây vĩnh viễn sẽ không có ngày bình yên."
Lý Cẩn Nguyệt kiềm chế nàng, kề sát vào nhỏ giọng nói: "Sợ chết đến vậy sao?"
Giằng co với nàng trong chốc lát, Lý Thiếu Hoài lại đưa mắt về phía thê tử đang đứng bên bàn đá, ánh mắt sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn: "Nói không sợ chết, là giả."
"Nhưng ta ~" Ánh sáng lập loè nhấp nháy trong con ngươi: "Càng sợ sẽ làm nàng đau lòng."
Một cơn gió từ ngoài viện thổi vào, thổi bay tấm khăn lụa khoác trên người nữ tử, hàng cây bao quanh tường rào cũng bị gió thổi run lên.
Lý Cẩn Nguyệt rất là khinh thường liếc nàng một cái, lại nhìn Triệu Uyển Như nói: "Muốn thả hắn cũng được, nhưng đêm nay công chúa phải theo ta trở về phủ."
Lời này của Lý Cẩn Nguyệt khiến Lý Thiếu Hoài rất phẫn nộ, muốn phản bác, nhưng lời đến bên môi lại dừng lại, trong lòng khó hiểu nghĩ, chẳng lẽ huyện chủ này cũng thích nữ sắc?
"Ta không tin ngươi dám giết nàng, ngươi cũng không có lý do gì để giết nàng!" Triệu Uyển Như nuốt nước bọt, chắc chắn nói.
Dưới ánh mắt lạnh lùng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
"Ồ?" Nàng giả vờ ôm lấy Lý Thiếu Hoài, bàn tay từ bả vai thăm dò một đường xuống dưới, không khỏi ngạc nhiên, tên nam nhân Đại Tống này dáng người còn tốt hơn cả nữ tử.
"Ngươi..." Bị người chiếm tiện nghi Lý Thiếu Hoài quay đầu lại, còn chưa đợi nàng nói hết câu đã bị quăng cho một chưởng, hai chân lập tức nhũng ra.
Lý Cẩn Nguyệt cũng không dùng nhiều sức, nhưng đã đủ làm một người không có nội lực ăn đau ngã sấp xuống.
Phát hiện trong viện không ổn, Vân Yên dẫn theo người chạy vào: "Cô nương?"
"Ai ai ai, các ngươi đừng tới đây nha..." Lý Thiếu Hoài quỳ một gối trên nền gạch xanh, vội vàng chỉ vào cây trâm đang dí sát trên cổ mình, lo lắng nói: "Nếu không, cái mạng nhỏ này của ta cũng khó mà giữ được."
"Công chúa?" Vân Yên chỉ liếc nàng một cái, liền quay sang hỏi ý Triệu Uyển Như.
"Lui ra!"
Võ công Lý Cẩn Nguyệt không thấp, thậm chí cao hơn Vân Yên.
Vân Yên lại nhìn thoáng qua phò mã nhà mình đang run lẩy bẩy dưới chân nàng ta: "Nhưng..."
"Ta kêu các ngươi lui ra!"
Vân Yên khẽ nhíu mày, vừa mới vào viện, giờ lại phải lui ra.
"Từ khi nào...!ngươi trở thành người của hắn?" Tóc đẹp rũ trên áo choàng hơi phất, nàng không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái dị vực trước mắt.
"Con người đều sống vì lợi ích, làm sao ta biết hắn, hoặc là ngươi, có thể đảm bảo trăm phần trăm.
Tiền cược, đương nhiên là phải đặt hai bên."
Ngoại trừ các gia đình bá tánh bình thường khi ra ngoài bắt buộc phải vấn tóc, ở Đại Tống một số đạo sĩ cũng sẽ được đặc cách xoã tóc.
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, nàng thiếu chút nữa thất thần, lập tức lấy lại tinh thần, cười lạnh hỏi: "Công chúa cảm thấy khó tin sao?"
"Nữ nhân thảo nguyên ngây thơ, không có đầu óc."
Nghe nàng nói, Triệu Uyển Như nhíu mày: "Ngươi..."
"Điện hạ thật là người có thủ đoạn, ngay cả trong phủ nha của ta cũng có thể xếp người vào, có thể thấy nhẫn nại hơn tên Chỉ huy sứ kia nhiều."
"Ngươi về phe hắn là sẽ không có đường ra."
"Vậy về phe các ngươi có được không?" Lý Cẩn Nguyệt cười nói: "Đường ra, đều là do bản thân tự tìm."
Nghe vậy, vẻ mặt Triệu Uyển Như không còn bình tĩnh.
Nếu đúng như lời Lý Cẩn Nguyệt nói, cô ta đã phục tùng Đinh Thiệu Văn, như vậy hiện giờ việc Đinh Thiệu Văn muốn làm nhất chính là loại trừ Lý Thiếu Hoài, chướng ngại vật lớn nhất này.
"Ta biết võ công ngươi cao cường."
Lý Cẩn Nguyệt chỉ hờ hững cười, giật giật cây trâm trong tay, đầu trâm bén nhọn đâm vào cổ, máu đỏ chảy ra.
Triệu Uyển Như sốt ruột tiến lên nửa bước: "Thả nàng, ta đi theo ngươi!"
Lý Cẩn Nguyệt hơi ngẩng đầu, thấy người nọ nôn nóng, nàng có chút thất thần.
Thấy nàng phân tâm, Lý Thiếu Hoài liền muốn thoát khỏi cây trâm.
Nhưng người không có võ công động tác vẫn chậm hơn một chút.
Vừa mới vươn tay, cây trâm trên cổ cũng đã rút ra, không biết là do Lý Cẩn Nguyệt không chú ý hoặc là cố tình, lúc rút ra cây trâm nhẹ nhàng xẹt qua cổ Lý Thiếu Hoài, để lại một vết đỏ dài.
"Thật không ngoan!"
"A Hoài..."
"Đừng tới đây!" Lý Cẩn Nguyệt giơ trâm về phía Triệu Uyển Như, dùng một bàn tay khống chế Lý Thiếu Hoài, rút tay về, cong đầu gối đè lên lưng Lý Thiếu Hoài khoá hai tay nàng lại, như thế, cả người Lý Thiếu Hoài đều bị ấn trên mặt đất.
Tóc dài bay lên, người bước ra nửa bước do dự đứng yên, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt vạt áo: "Ngươi đừng động nàng, muốn thế nào ta cũng đồng ý."
Hai mắt Lý Thiếu Hoài đã đỏ ngầu, đầu bị ép sát xuống đất giãy giụa muốn thoát ra: "Ngươi giết ta, hay bắt nàng, đều là tội chết..."
Lý Cẩn Nguyệt hơi nới lỏng chân, bị ánh mắt hung ác của nàng làm cho hoảng sợ: "Này này, ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ, ta và nương tử ngươi đều là nữ, ta còn có thể làm gì được nàng?" Nói nói, Lý Cẩn Nguyệt đã nhận ra gì đó khác thường.
Đây chính là ghen và chiếm hữu sao? Dựa theo biểu hiện vừa rồi của Lý Thiếu Hoài, rõ ràng là rất sợ chết.
Nhưng sợ chết, cũng không muốn chắp tay nhường nương tử của mình cho người khác.
Rốt cuộc là vì yêu, hay chỉ là vì lo cho thể diện của bản thân?
Nàng chọn vế sau.
Nam nhân Đại Tống trọng sĩ diện nhất, việc này nàng cũng biết.
Ban đầu nàng chướng mắt Đinh Thiệu Văn nhất, hiện giờ cảm thấy Lý Thiếu Hoài này cũng uổng có một bộ túi da.
Quả nhiên quạ trong thiên hạ đều đen.
Nàng buông tay ra, cười nhạo nói: "Lúc có võ công cũng chưa từng thấy ngươi sử dụng, mỗi ngày chỉ biết đánh quyền vào sáng sớm? Lúc nào sách cũng không rời tay, hiện giờ không còn nội lực, thật đúng là phế." Dứt lời, một chưởng đẩy ra.
Lý Thiếu Hoài bị ném văng ra ngã gục trước người Triệu Uyển Như.
Dưới ánh nến lay động, Triệu Uyển Như thấy trên cổ nàng có một vết đỏ, cả giận nói: "Ngươi không sợ ta trở mặt giết ngươi sao?"
"Ngươi không thể giết ta." Lý Cẩn Nguyệt cong môi cười: "Cho dù có thể, nhưng ngươi sẽ không làm.
Ngươi quan tâm hắn như vậy, mà việc gì hắn cũng phải dựa vào ngươi, nếu ngươi giết ta, được mất trong này ngươi rõ ràng nhất!"
"Nhưng ta lại nhìn lầm, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong." Triệu Uyển Như đưa mắt nhìn Lý Thiếu Hoài, lạnh lùng nói.
Lời nói lạnh nhạt của nàng bức lui ý cười trên môi Lý Cẩn Nguyệt: "Ta không muốn làm địch với ngươi." Nhìn Lý Thiếu Hoài giống như không còn sức lực bị người nâng lên nàng thầm nghĩ, ngoại trừ âm hiểm xảo trá và miệng lưỡi trơn tru, thật sự là một chút đảm đương của nam nhi cũng không có.
"Trên đời này quả thật là nhiều nguỵ quân tử."
Hôm nay không đạt được mục đích lại bị mất hứng, là bởi vì nàng không hiểu cách làm người của Triệu Uyển Như.
Nhìn Lý Cẩn Nguyệt rời đi, Lý Thiếu Hoài liền ngã quỵ vào lòng nàng, Triệu Uyển Như kinh hoàng thét lên: "A Hoài, A Hoài!"
"Người đâu, người đâu!"
Nghe tiếng gọi các cung nhân thật cẩn thận nâng phò mã trở về phòng.
"Trương Tắc Mậu ở cách đây khá xa, đến hiệu thuốc gần nhất...!không được, bảo Trương Tắc Mậu nhanh đến đây!"
"Vâng."
Phân phó xong, hậu viện phủ phò mã liền vang lên tiếng vó ngựa.
Triệu Uyển Như đóng cửa lại, nôn nóng đi trở về giường: "Sao tai hoạ lại liên tiếp giáng lên người nàng thế này, nàng bảo ta..."
"Bảo nàng thế nào?"
Người đổ máu trên giường đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, còn mở miệng cười tươi rói?
"Nàng?" Triệu Uyển Như dại ra nhìn nàng: "Nàng..."
"Vừa rồi trong viện có người nhìn trộm, hơn nữa người này võ công không thấp, ít nhất khinh công là thượng thừa."
"Làm sao nàng biết được?"
"Ta..." Lý Thiếu Hoài cứng họng, bèn nói sang chuyện khác: "Trường Trạch huyện chủ này là người hay thay đổi, lại rất đa nghi, cô ta sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, kéo cô ta vào cục, chẳng qua là muốn phản Đinh Thiệu Văn một quân."
"Trên cổ nàng..."
Lý Thiếu Hoài sờ vết máu trên cổ: "Bị cây trâm làm trầy da chút thôi, không sao."
Triệu Uyển Như đi đến bàn trang điểm, lấy một chiếc bình sứ trong ngăn tủ ra, lại vòng trở về giường ngồi xuống bên cạnh Lý Thiếu Hoài, nhìn thoáng qua miệng vết thương trên cổ nàng, càm ràm nói: "Lần sau nàng có thể đừng làm việc lỗ mãng thế này được không? Có thể nói trước với ta một tiếng được không?"
"Có thể...!không bị thương, không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn như vậy được chứ."
Lý Thiếu Hoài vội vàng gật đầu: "Chuyện này quá bất ngờ, ta cũng không biết hôm nay..." Thấy nét mặt lo lắng của Triệu Uyển Như vội nói: "Đinh Thiệu Văn dám bỏ thuốc hại người, Trường Trạch huyện chủ tất nhiên sẽ không nghiêng về phía hắn, chỉ là ta không biết tại sao cô ấy lại đối với nàng..."
"Nếu đúng như những gì nàng nghĩ, ta lại cảm thấy khá tốt.
Chẳng lẽ thiên hạ này chỉ cho phép nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, mà không cho ta..."
Lý Thiếu Hoài quay mặt sang chỗ khác, cụp mắt yếu ớt nói: "Đương nhiên không phải, công chúa nàng muốn gì mà không có." Đương nhiên, thân là đương kim công chúa, là ái nữ của Hoàng đế, Triệu Uyển Như muốn loại người nào, nàng đều không thể ngăn cản.
Người đang lau miệng vết thương cho nàng chợt ngẩn người, nàng chỉ là nói đùa một câu mà thôi: "Lý Thiếu Hoài!"
"Có!"
"Nhận ra cái này không?"
Nàng nhét chiếc bình sứ vào tay Lý Thiếu Hoài, Lý Thiếu Hoài run run nhận lấy, nhìn: "Thuốc trị ngoại thương, là mùa xuân năm Cảnh Đức thứ hai ở thành Bộc Châu ta đã cho nàng."
Hơi mở to mắt, cảm khái nói: "Đã qua hai năm rồi sao."
Nhưng ngoại trừ cảm khái, trong lòng Triệu Uyển Như còn lại chính là sợ hãi: "Mấy năm nay, lúc nào lòng ta cũng lo lắng bất an.
Bởi vì ta không biết, ta đến gần nàng, có phải là đang hại nàng hay không, dẫn nàng nhập sĩ, có phải là ta đã sai, là ta không nên hay không."
"Rõ ràng ta có thể tránh đi, rõ ràng ta có thể lựa chọn không đến gần, nhưng nàng biết không, từ giây phút gặp lại nàng, ích kỷ và chấp niệm đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí ta."
"Điện hạ..." Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu lên.
Triệu Uyển Như thu khăn lại, nhào vào lòng nàng, vùi đầu vào ngực nàng, nắm chặt vạt áo nàng run run nói: "Đừng rời khỏi ta."
Lý Thiếu Hoài dịu dàng rũ mắt xuống, vòng tay ôm chặt lấy nàng: "Được."
"Vĩnh viễn."
"Vĩnh viễn!"
Gió đêm thổi vào viện, lướt qua những ngọn cây, cành lá cọ xát vào nhau phát ra âm thanh sàn sạt.
Nữ tử dị vực bước ra khỏi viện, đôi mắt nhìn theo ngọn đèn sơn chi đung đưa trên đầu.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trên mặt ao xuất hiện từng vòng gợn sóng, bóng người phản chiếu cũng lắc lư theo.
"Khẳng định chưa?"
Con cá trong ao nghe tiếng liền trốn đi.
"Vâng, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy.
Hắn đã không còn nội lực, võ công cũng bị phế hoàn toàn."
"Vậy thì dễ làm!"
- -- Hết chương ---.