Trọng Sinh Chi Bùi Vũ

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tháng năm, Viên Chấn Hào ở Mĩ quốc liên hệ một bệnh viện tốt nhất, chuẩn bị mang thê tử xuất ngoại trị liệu.

Một ngày trước khi đi, đem Bùi Vũ một mình gọi vào thư phòng.

“Phụ thân, ngươi nói ngươi tính toán ở Mĩ quốc định cư?”

“Ân, trong thời gian ngắn, ta và mẫu thân ngươi sẽ không trở lại.”

Một khi nghĩ đến trong khoảng thời gian rất dài không thể nhìn thấy mẫu thân, Bùi Vũ liền cảm thấy mất mát, nhưng tâm hắn rất rõ ràng, chính mình không có quyền lợi can thiệp quyết định của phụ thân. Huống chi phụ thân yêu mẫu thân như vậy, hắn sẽ đem nàng bảo hộ tốt.

“Phụ thân, ngươi yêu mẫu thân của ta sao?”

Viên Chấn Hào thực khẳng định gật gật đầu: “Yêu, rất yêu rất rất yêu!”

“Nếu vậy thỉnh ngươi hảo hảo chiếu cố nàng.”

“Ta sẽ —” “ —Tiểu Vũ……”

Viên Chấn Hào tạm dừng một lúc lâu, tựa hồ đang lựa lời mà nói: “Có thể đáp ứng ta một sự kiện không?”

“Chuyện gì ?”

“Lưu hắn một mạng!”

Bùi Vũ tất nhiên biết chữ “hắn” này là ám chỉ ai, mấy tháng tới giờ, Bùi Vũ vẫn chưa từng trả thù Viên Gia Thăng chính là vì bận tâm cảm thụ của phụ thân, nhưng muốn hắn tha cho Viên Gia Thăng, Bùi Vũ thật sự làm không được.

Thấy hắn trầm mặc, Viên Chấn Hào thật sâu thở dài: “Ân oán của các ngươi trong lúc đó, vi phụ không muốn can thiệp, mặc kệ ngươi muốn trả thù như thế nào đều được, ta chỉ hy vọng ngươi đừng giết hắn.”

“Phụ thân, ngươi rất bất công.”

Viên Chấn Hào đi đến phía sau Bùi Vũ, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Tiểu Vũ, phụ thân làm như vậy đều là tốt cho ngươi, ta không muốn ngươi hối hận !”

“Ta vì cái gì phải hối hận?” Chỉ có giết chết hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng ta, ta như thế nào sẽ hối hận chứ, Bùi Vũ vẫn như trước không chịu đáp ứng thỉnh cầu kia, Viên Chấn Hào thấy khuyên nhủ không được, đành phải xuất ra một phần văn kiện đưa tới trước mặt Bùi Vũ.

“Tiểu Vũ, phụ thân thầm nghĩ muốn một câu hứa hẹn của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta lập tức ký tên lên phần văn kiện này.”

Đó là một phần văn kiện chuyển nhượng tài sản, trừ bỏ Ngự Hải, Viên Chấn Hào ở nước ngoài còn có hơn mười chỗ sản nghiệp, tổng giá trị cao tới hàng tỷ. Bùi Vũ trong tay đã nắm được toàn bộ Ngự Hải, nhưng có ai lại ngại tiền nhiều, đối với hắn mà nói, phần tài sản này tự nhiên là dụ hoặc không nhỏ. Không nghĩ tới mệnh Viên Gia Thăng còn đáng giá như thế, một khi nhớ đến chính mình từng bị người dùng ba mươi vạn bán đi, Bùi Vũ liền cảm thấy đáy lòng phát lạnh, ước chừng đóng băng cả tâm.

“Tiểu Vũ, Gia Thăng lừa gạt ngươi, tổn thương ngươi, thậm chí hại qua ngươi, ngươi muốn trả thù cũng không sai, nhưng vài năm này ta xem rõ ràng, hắn cũng rất thống khổ, thương tổn đều là con dao hai lưỡi, tổn thương ngươi đồng thời hắn cũng bị thương……..”

Phụ thân thật sâu thở dài, vài năm trước kia, hắn đã nhìn ra trong tâm đại nhi tử cất giấu một người, hơn nữa giấu rất sâu, thẳng đến đoạn thời gian trước, hắn mới biết được người kia là ai. Nếu thật muốn tính rõ, hắn thân làm phụ thân này, trách nhiệm lớn nhất, việc đã ra như vậy, hắn căn bản không có tư cách trách cứ bọn họ loạn – luân, huống chi con người một khi rơi vào lưới tình, muốn kéo ra không được.

Trong khoảng thời gian qua, hắn cũng cảm giác được tình cảm của Bùi Vũ đối với Gia Thăng cũng không phải ít, nếu không có yêu đậm như vậy, sẽ không có hận sâu như thế, chỉ sợ hắn nhất thời muốn trả thù đoạt đi mệnh Gia Thăng, sớm muộn gì có một ngày cũng sẽ hối hận, huống chi nói như thế nào cũng là làm người cha mẹ, hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nhi tử chém giết lẫn nhau.

“Tiểu Vũ, phụ thân đời này chưa từng cầu qua người nào, ngươi nhẫn tâm khiến ta thất vọng sao?”

Viên Chấn Hào đã ngồi xổm xuống, gắt gao nắm tay Bùi Vũ, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.

Bùi Vũ chưa từng gặp qua phụ thân ăn nói khép nép như thế, trong lòng dần dần nhuyễn đi. Qua một lúc lâu mới khẽ gật đầu: “…… Hảo, ta không giết hắn!” Trong tâm lại mặc niệm một câu: Ta sẽ khiến hắn — sống không bằng chết!

“Có những lời này của ngươi, phụ thân đã an tâm.” Viên Chấn Hào biết rõ Bùi Vũ thật là không cam lòng, tâm tư kia ở trên mặt toàn bộ hiển lộ không thể nghi ngờ, bất quá Viên Chấn Hào tin tưởng hắn, nhất định nói được làm được. Thống khoái ở trên văn kiện ký tên mình, đem toàn bộ tài sản của Viên gia giao cho Bùi Vũ !

Phụ thân mang theo mẫu thân đi rồi, biệt thự Viên gia trống trơn cũng chỉ còn lại một mình Bùi Vũ, hắn lần đầu tiên cảm thấy ngôi nhà quá rộng lớn trống trải, trong phòng giam hậu viện còn giam giữ hai tội nhân kia, trải qua hơn hai tháng đã trải nghiệm hết thủ đoạn tra tấn người của Bùi Vũ, nếu không lo lắng cho an nguy của Bình Tư Hàm, chỉ sợ đã sớm tự kết liễu bản thân.

Buổi trưa hôm nay, biệt thự Viên gia đến một vị khách nhân.

“Tiên sinh, ngoài cửa có vị khách nhân cầu kiến.”

“Ai ?”

“Hắn nói hắn họ Hạng.”

Hạng, chẳng lẽ là Hạng Hải: “Mau mời hắn tiến vào !”

“Dạ!”

Quả nhiên, người tới đúng là Hạng Hải, vài năm không gặp, Hạng Hải cao hơn rất nhiều, cũng anh tuấn hơn không ít, vừa thấy Bùi Vũ liền hưng phấn nửa ngày nói không nên lời nói: “Tiểu Vũ, không nghĩ tới ngươi thật sự ở chỗ này?”

Đợi thấy rõ vết sẹo trên mặt Bùi Vũ, liền bị dọa dừng cước bộ, Bùi Vũ sờ soạng mặt mình, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Mời ngồi !”

“Tiểu Vũ, mặt của ngươi?”

“Không có gì. Hạng Hải ngươi như thế nào tìm đến đây?”

Bùi Vũ thái độ thực hiển nhiên không muốn nhắc tới sự kiện kia, Hạng Hải cũng biết điều không hỏi tiếp, ngồi ở trên sô pha đem mình như thế nào tìm được nói cho Bùi Vũ nghe. Hạng Hải từng trở lại căn phòng năm xưa tìm kiếm Bùi Vũ, cũng không nghĩ tới phòng kia thế nhưng đã thay đổi chủ nhân, rơi vào đường cùng đành phải ôm một đường hy vọng đi tới khách sạn Ngự Hải.

Vài đồng nghiệp cũ vừa thấy mặt, mới từ trong miệng bọn họ biết được Bùi Vũ sớm trở thành lão bản khách sạn Ngự Hải, còn có chuyện của Viên Gia Thăng cùng Lâm Kiệt, hắn cũng nghe nói một ít, đương nhiên chi tiết trong đó ai cũng không rõ lắm. Nói không kinh ngạc đó là giả, không nghĩ tới mới vài năm không gặp, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bất quá để cho Hạng Hải ngạc nhiên nhất chính là Bùi Vũ cư nhiên là thân đệ đệ của Viên Gia Thăng, năm đó quan hệ của hai người cho dù người khác không biết, hắn lại như thế nào không biết, tâm lý khó tránh khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Tiểu Vũ, ta nghĩ, ta nghĩ cầu ngươi một sự kiện?”

“Chuyện gì ngươi nói.”

Hạng Hải không biết Bùi Vũ đã khôi phục trí nhớ, cũng nghĩ tới Bùi Vũ sẽ không biết bí mật của mình, mới có thể mở miệng cầu hắn, đây cũng là vô cùng bất đắc dĩ mới nhờ vả.

“Ta muốn cầu ngươi giúp ta tìm hai người.”

“Ai ?”

“Phụ mẫu ta.”

Bùi Vũ có chút vội vàng hỏi: “Cha mẹ ngươi làm sao vậy? Mất tích sao?”

Hạng Hải thở dài: “Đã mất tích hơn hai tháng, địa phương nên tìm ta đều đã tìm qua, vẫn tìm không thấy. Ta năng lực hữu hạn, nay cũng chỉ còn cách đến cầu ngươi.”

“Không thành vấn đề, việc này ta nhất định sẽ giúp, cha mẹ ngươi tên gọi là gì, ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Hạng Hải do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Ta, mẫu thân ta kêu là Lưu Mĩ Tuệ, phụ thân……”

Bùi Vũ giống như bị người đập một gậy, đầu óc ong ong vang lên: “Phụ thân ngươi gọi là gì?”

“Cha ta kêu là Bình Sĩ Khải !”

Bùi Vũ từng chút đứng lên, hai mắt trợn to, trong cơn giận dữ hỏi: “Hạng Hải, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc tên gọi là gì?”

Hạng Hải mặt lộ vẻ áy náy: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, Hạng Hải là tên sau này sửa lại, ta vốn tên là, vốn tên là Bình Tư Hàm.”

Bùi Vũ hung hăng cắn chặt răng, thiếu chút nữa đem răng nanh đều cắn gãy: “Vì cái gì muốn gạt ta?”

“Ta, ta chỉ là giấu diếm ngươi tên họ thật, ta cũng không muốn lừa ngươi.”

“Chuyện tới nay ngươi còn muốn giấu ta, mẫu thân ta còn có một nhi tử kêu là Bình Phàm, hắn là ca ca của ta, cũng là ca ca của ngươi, đúng hay không?”

Hạng Hải thật sự không thể tưởng được Bùi Vũ thế nhưng cái gì cũng đều biết, áy náy cúi đầu không phản bác: “…… Phải!”

“Bình Tư Hàm, Bình Tư Hàm…… Ngươi đừng nói cho ta biết hết thảy này đều là trùng hợp.” Trùng hợp xuất hiện ở trước mặt mình, trùng hợp trở thành bằng hữu của mình, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!

Hạng Hải đã biết tiếp tục giấu diếm cũng không được, đối mặt Bùi Vũ chất vấn đành phải toàn bộ cung khai, năm đó hắn thật là cố ý tiếp cận Bùi Vũ, nhưng không có ác ý gì, chỉ là muốn bù lại tâm lý áy náy. Hơn nữa sau khi nhìn thấy mẫu thân Bùi Vũ phát điên, càng đối với những việc do cha mẹ gây nên cảm thấy không thể tha thứ, cho nên có một đoạn thời gian hắn phi thường không muốn quay về ngôi nhà kia.

Trong tâm hắn vẫn đem Bùi Vũ trở thành Bình Phàm, vì thế hắn trở thành bằng hữu của Bùi Vũ, chiếu cố hắn, quan tâm hắn, sau khi Bùi Vũ gặp chuyện không may liền không tiếc tiêu hết tài sản tích cóp được dưỡng Bùi Vũ cùng mẫu thân hắn suốt một năm. Sau đó phụ thân đột phát bệnh nặng, thiếu chút nữa vào bệnh viện, nhận được điện thoại, Hạng Hải mới không thể không rời đi Bùi Vũ trở về chiếu cố phụ thân của mình.

Nghe đến mấy cái này, Bùi Vũ vô lực ngã vào trên sô pha, ngực rầu rĩ khó chịu, sau khi trọng sinh gặp được ba người bạn tốt, một người bán đứng chính mình, một người đang lợi dụng chính mình, một người duy nhất còn lại……

“Không thể tưởng được, cả ngươi tiếp cận ta cũng có mục đích.”

Hạng Hải vội vàng đứng dậy ngồi xổm trước mặt Bùi Vũ, gắt gao bắt lấy tay hắn: “Tiểu Vũ, ta thật sự không có ác ý, ta chỉ là muốn, chỉ là muốn làm chút chuyện, bù lại lỗi lầm của cha mẹ.”

Bùi Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tâm lý không thể nói rõ là đau khổ hay là chua xót, chỉ biết là khó chịu, khó chịu không thể hình dung, cả Hạng Hải cũng luôn lừa mình, thế giới này thật sự không còn người nào đáng giá để tin tưởng sao?

“Cha mẹ ngươi ở chỗ của ta.”

Hạng Hải tâm lý cả kinh, vạn lần không nghĩ phụ mẫu của mình mất tích cư nhiên là Bùi Vũ gây nên, hắn thật sự không rõ Bùi Vũ vì cái gì muốn bắt cóc phụ mẫu hắn, là thay mẫu báo thù, hay là thay ca ca chưa từng thấy mặt kia báo thù? Nói không thông, huống chi bản tính Bùi Vũ hắn tối rõ ràng, cho dù hắn đã biết chân tướng cũng nhất định sẽ không làm ra chuyện bắt cóc trả thù, nhưng hôm nay……

“Vì cái gì, Tiểu Vũ, ngươi vì cái gì làm như vậy?”

“Ca ca ta bị cha mẹ ngươi hại chết, chẳng lẽ ta không nên báo thù sao? Mẫu thân ta vì như vậy mà điên mười mấy năm, chẳng lẽ ta không nên báo thù sao?”

“Ngươi, ngươi đem bọn họ làm gì?”

Bùi Vũ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm: “Ngươi muốn gặp bọn họ?”

Hạng Hải gật gật đầu, Bùi Vũ lập tức đứng lên đi ra phía ngoài.

Khi ở tầng hầm âm u nhìn thấy phụ mẫu của mình, Bình Tư Hàm quả thực không thể tin vào hai mắt, cuốn lui ở góc tường, quần áo toàn thân sớm rách mướp, tóc tai mẫu thân bù xù tựa như phát điên, phụ thân càng là vẻ mặt dơ bẩn, tóc cũng bạc hơn phân nửa. Hai người đều giống như chết rồi, không chút phản ứng.

Để cho Hạng Hải kinh hãi là trước cửa nhà tù còn bày ra một bộ nồi chảo, xem như vậy thực hiển nhiên là vừa mới chuẩn bị, điều này làm cho Hạng Hải nhớ tới Bình Phàm trước đây bị nung đến cháy đen miệng, sợ là bản thân tới muộn một ngày, Bùi Vũ cũng sẽ dùng đồng dạng thủ đoạn trả thù phụ mẫu của mình.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc đối bọn họ làm gì?”

Bùi Vũ chán ghét nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: “Bọn họ đối Bình Phàm làm cái gì, ta liền đối bọn họ làm cái đó, đây là báo ứng !”

Hạng Hải mạnh mẽ xông lên bắt lấy áo Bùi Vũ, lần đầu tiên đối hắn lộ ra tức giận: “Ngươi, ngươi như thế nào có thể làm như vậy?”

Bùi Vũ không tốn chút sức đẩy ra tay hắn, từ trên mặt đất lấy tới mấy tấm ảnh chụp đặt ở trước mặt hắn: “So sánh với họ, ta đã thực nhân từ!”

Hạng Hải bị ảnh chụp kia làm á khẩu không trả lời được, năm đó chuyện mẫu thân đã làm hắn rất rõ ràng, hắn biết Bình Phàm chết có bao nhiêu thảm, tuy rằng cuối cùng không nhìn thấy thi thể hài tử kia, bất quá hắn cũng tưởng tượng ra, lúc này vừa thấy ảnh chụp thế nhưng lại so với dự đoán còn khó thừa nhận hơn, thi thể vết thương đầy người, quả thực chính là một tầng da bọc lấy một bộ xương khô, mặc cho ai thấy cũng đều sẽ nằm mấy ngày ác mộng.

Nhưng dù sao hai người kia là phụ mẫu của mình, từ nhỏ đối với mình sủng ái có thừa, hơn nữa bọn họ cũng đã gần năm mươi, sao nhẫn tâm làm cho bọn họ chịu đựng những tra tấn đó.

Bùm một tiếng, Hạng Hải thẳng tắp quỳ gối trước mặt Bùi Vũ: “Tiểu Vũ, ta cầu ngươi, thả bọn họ đi.”

“Ta không có giết bọn họ đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi có tư cách gì đến cầu ta!” Một câu nói xong, Bùi Vũ xoay người rời đi. Hạng Hải hồi đầu nhìn nhìn cha mẹ vẫn đang hôn mê, không từ bỏ ý định đuổi theo.

———————

“Tiên sinh, hắn đã ở bên ngoài quỳ hai canh giờ.”

Bùi Vũ tâm phiền ý loạn phất phất tay, lão quản gia đành phải khom lưng đi ra ngoài. Đối với một đệ đệ khác của mình, Bùi Vũ vẫn là có chút tình cảm, ít nhất năm đó hắn từng mang đến cho mình một tia ấm áp duy nhất. Hơn nữa sau khi trọng sinh vẫn là hắn chiếu cố chính mình, ít nhiều sẽ cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng một khi nhớ tới những chuyện hai vợ chồng kia gây nên, tâm lý oán hận vô luận như thế nào cũng không bỏ xuống được. Muốn trả thù, lại không muốn để cho Bình Tư Hàm thương tâm, cảm giác mâu thuẫn thật sự rất tra tấn người.

Màn đêm buông xuống đã rất lâu, Bình Tư Hàm như trước vẫn không nhúc nhích, quỳ gối ở cửa biệt thự, lưng thẳng tắp, kiên quyết quật cường.

“An bài một gian khách phòng cho hắn nghỉ ngơi.” Bùi Vũ chỉ chỉ ngoài cửa sổ, đối quản gia phân phó.

Lão quản gia bất đắc dĩ thở dài: “Ta đã an bài, nhưng hài tử kia không chịu đứng lên, hắn nói nhất định phải quỳ đến khi ngươi đáp ứng mới thôi.”

“Quên đi, ngươi nghỉ ngơi trước đi!”

“Dạ, tiên sinh.”

Hạng Hải đang cược, cược tâm của Bùi Vũ. Sự thật chứng minh hắn cược thắng, đêm khuya thập phần, Bùi Vũ mở ra đại môn đi từng bước một đến trước mặt hắn: “Hạng Hải, ngươi đây là đang ép ta sao?”

“Tiểu Vũ, ta biết ngươi tâm địa thiện lương, nhất định sẽ không khiến ta thất vọng.”

“Vậy ngươi hẳn cũng biết, ta có thù tất báo!”

“Thiếu của ngươi, ta sẽ trả, chỉ cần ngươi thả bọn họ, muốn ta làm cái gì đều được, ngay cả cái mệnh này đều có thể cho ngươi!”

Bùi Vũ thật sâu thở dài, vợ chồng ngoan độc như vậy, như thế nào sẽ dưỡng ra một nhi tử như thế: “Thật sự cái gì cũng đều nguyện ý làm?”

“Phải!”

“Đi theo ta!”

————————

Truyện Chữ Hay