Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

chương 99: đói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời còn chưa sáng, Lam đã tỉnh dậy, chuẩn bị rời giường, nhưng nhìn sắc trời, hình như vẫn còn rất sớm.

"... Tỉnh?" Bàn tay Trình Hiểu chậm rãi di chuyển từ thắt lưng dẻo dai của Lam xuống dưới, mơ mơ màng màng lầm bẩm một câu.

Cậu vừa nghe thấy động tĩnh bên cạnh, chắc là Lam rời giường, Trình Hiểu miễn cưỡng trở người, đêm qua bị lăn tới lăn lui, rồi lăn qua lăn lại, thân thể cậu mệt mỏi muốn chết, lúc này hoàn toàn không thể điều khiển được nữa, đầu óc có chút tỉnh táo, cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng vì nằm nghiêng mà chăn rơi xuống, lộ ra mảng lưng tinh tế, Lam lơ đãng đưa mắt thưởng thức làn da trơn mịn của Trình Hiểu, từng đường cong duyên dáng kéo dài bị che khuất giữa rãnh sâu, nửa kín nửa hở đôi khi còn hấp dẫn thị giác hơn so với việc để lộ toàn bộ.

Thật sự là tú sắc khả xan (đẹp đến quên cơm), Lam nheo mắt lại, bỗng dưng lại cảm thấy hơi đói.

Huống chi, bầu bạn nhà mình còn bày sẵn tư thế... Anh nhíu mày, trực tiếp cúi xuống áp lên người cậu.

Trình Hiểu chả biết tại sao mình lại bị đâm.

Bộ cái tên kia tối hôm qua còn ăn chưa no hở trời?!

Bị đâm dồn dập đến mức không kịp đề phòng, Trình Hiểu chợt rên thành tiếng, cậu quay đầu lại, trừng mắt tức giận với Lam.

Khóe mắt cậu vẫn hơi ươn ướt, trông chẳng có vẻ gì là tức giận, mà cứ như đang làm nũng, ánh mắt ấy còn mang theo vài phần lười biếng... Con ngươi Lam đột nhiên tối sầm, anh giữ nguyên tư thế, lật người Trình Hiểu lại, nhắm ngay cái cổ khẽ ngửa ra sau, cúi đầu gặm cắn.

Trình Hiểu cảm thấy mình giống hệt cái cổ vịt cay.

"Tôi còn chưa tắm..." Trình Hiểu bị cắn đến mức mất tự chủ, sáng sớm ai cũng có chút phản ứng sinh lý, cậu dùng sức đẩy ngực Lam ra, từ trong khe hở khó có được, cố gắng nói thành câu.

Ngày hôm qua sau khi làm xong, Lam cũng chỉ mới dùng khăn ấm lau sơ qua thân thể đầy mồ hôi của cậu mà thôi.

"... Tôi không ngại." Trong bóng tối, Lam giương mắt lên, khóe môi nhẹ cong, dường như đang cười khẽ, sau đó anh cúi xuống hôn lên môi Trình Hiểu, tiếp tục ăn cơm.

Mấy lời khách sáo, tỏ vẻ không ngại này là thế nào...

Trình Hiểu cắn răng, thầm nghĩ, ánh mắt có sâu hơn, khuôn mặt có đẹp hơn thì được gì, tư thế sai rồi, anh làm ơn đổi hộ ông đây có được không?

Ông đây chắc chắn không ngại đâu!

Vào lúc trời sáng hẳn, Lam tinh thần sảng khoái đứng dậy, nhanh chóng khoác thêm áo ngoài, trước khi đi, anh còn cố ý cúi đầu, hôn người đang hé mắt nằm trên giường một cái, môi anh khẽ cong lên, giữa hai đầu lông mày mang theo nét thỏa mãn.

"Mệt lắm sao." Giọng nói của Lam trầm thấp, dễ nghe: "Em ngủ thêm một lát đi."

Trình Hiểu còn chưa kịp phản ứng, đã bị đối phương hôn thêm cái nữa, hình như cậu thoáng nghe thấy tiếng hít sâu như là đang kiềm chế thứ gì đó của anh, sau khi cúi đầu nhìn cậu một lúc lâu, Lam nhẹ nhàng kéo chăn lên, đắp kín lại cho cậu rồi mới xoay người rời đi.

Chẳng lẽ tên kia còn muốn nữa, có chắc là bắn được không đó?!

Trình Hiểu híp mắt, chờ vài phút để cơ thể bớt mệt, sau đó từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu bò ra ngoài, đứng dậy mặc quần áo.

Cậu cúi đầu quan sát thân thể của chính mình, khóe miệng khẽ co giật, toàn thân cậu chỗ nào cũng có những vết màu hồng nhạt, không khó để nhìn ra tình hình chiến đấu kịch liệt đêm qua, cùng với thành quả của cuộc tấn công chóng vánh này.

Trình Hiểu vừa xoa thắt lưng, vừa âm thầm xỉa xói, ngày hôm qua tên khốn kia ăn nhầm cái gì thế hả, có cần phải mãnh liệt như thế không.

Tề Quân đã chờ trong phòng khách từ sáng sớm, bữa trước anh và Trình Hiểu đã thống nhất việc cùng nhau đi thẩm vấn tên quý tộc cao cấp người Uy Nhĩ kia, bầu bạn do Lam đại nhân lựa chọn nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, có lẽ sẽ cho Tề Quân được những ý kiến hay, đương nhiên phần nhiều cũng vì bọn họ không yên tâm khi để Trình Hiểu ở một mình.

Lẫm và Khí đã bị Táp dẫn tới quân đoàn, nếu là ấu tể của Lam đại nhân, thì nhóc con nhất định phải nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh sống nơi này, đây chính là nguyên tắc giáo dục của dị tộc, chứ không phải cứ nuôi dưỡng bên người để cưng chiều, thương yêu, càng gặp nhiều nguy hiểm, các nhóc sẽ càng bộc lộ được tiềm lực của bản thân.

Truyện Chữ Hay