Tạm biệt lính gác cổng, Trình Hiểu đi dọc trên tuyến đường chính, thăm quan thành phố tự do nghe tiếng đã lâu này. Hai bên trái phải là những cửa hàng rất đẹp, đoàn người vãng lai lui tới chật như nêm, tất cả đều thể hiện sự phồn hoa của nơi đây.
Trình Hiểu cảm thấy có lẽ bản thân nên thả lỏng một chút, tuy rằng ở mạt thế, bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu cũng nên giữ vững tính cảnh giác, nhưng lúc này, khi không có dị tộc mạnh mẽ bên cạnh, còn ở cùng với chủng tộc của mình, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác bất an.
Không cùng chủng tộc, tâm tính nhất định cũng khác... Mặc dù Trình Hiểu không hoàn toàn đồng ý với câu nói này, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó có phần đúng.
Phần lớn nhân loại đều có vẻ mặt tương đối bình tĩnh, dù cho sắc mặt xanh xao vàng vọt, nhưng lại tràn đầy sức sống, đây là thái độ chỉ xuất hiện khi con người có mục tiêu để bản thân kiên định phấn đấu.
Thỉnh thoảng nhìn thấy những cuộc tranh chấp, thì cũng rất nhanh đã bị lính gác cổng chạy đến xử lý, phương pháp thích hợp, giải quyết thỏa đáng, hai bên tranh cãi không có bất kỳ dị nghị gì.
Hơn nữa, một đường đi tới, Trình Hiểu không hề thấy cảnh ăn chơi trác táng, ỷ thế hiếp người, hoặc lãnh đạo ra đường khoe khoang, giục ngựa đi qua, trái lại những người chấp pháp nơi đây, ngoại trừ thái độ với những người mới đến muốn đánh nhân viên tương đối nghiêm khắc, thì phần lớn đều được đối xử bình đẳng.
Điều tốt đẹp ở đây chính là bầu không khí trong thành phố, cơ cấu chấp hành luật pháp nghiêm khắc, phương pháp giải quyết công bằng, cùng với lực lượng quân sự hùng mạnh, quyền lực tập trung chủ yếu vào phủ thành chủ...
Hình tượng công khai, công chính, công bằng đã đi sâu vào lòng người dân, Trình Hiểu thầm nghĩ, thành phố tự do quả thật không phải nơi mà ốc đảo nhỏ kia có thể so bì.
Nếu những gương mặt xám xịt, không có chút sức sống kia chính là nhân loại tự do, vậy cậu chắc rằng, chẳng bao lâu nữa, cái danh từ ấy sẽ biến mất trong sông dài lịch sử.
Bánh nướng vừa ra lò đây, một đồng tự do hai cái, nóng hổi, ăn một cái đã no đây!
Đại giảm giá! Đại giảm giá! Năm đồng tự do, đã có ngay một bộ trang bị mới toanh, nếu bỏ qua sẽ không còn!
Một trăm đồng tự do, chắc giá, đây chính là cây đao tốt nhất, chuyên dùng để giết mãnh thú!
Một đồng tự do, du lịch phủ thành chủ một ngày, còn có thể tiếp xúc cự ly gần với phòng ngủ của thành chủ Lý Nhiên, toàn bộ hành trình có người hướng dẫn, cho mọi người một chuyến tham quan tuyệt vời!
...
Trình Hiểu vừa nghe đủ loại tiếng rao vừa nghĩ, thì ra người đứng đầu của thành phố tự do tên là Lý Nhiên... Còn cái tên Lý Vân - thủ lĩnh của ốc đảo nhỏ kia có cùng họ, không biết cả hai có quan hệ họ hàng gì không đây?
Nhưng mà có rất nhiều người mang họ Lý, Trình Hiểu tùy ý nghĩ, nhìn cách làm việc của đối phương, có khả năng lãnh đạo nhân loại thành lập một thành phố to lớn, vững chắc như thế này, không phải là điều ai cũng có thể làm được.
Sau khi hỏi thăm vài người, đi theo biển chỉ dẫn, ở xa xa, Trình Hiểu nhìn thấy một công trình kiến trúc đơn giản mà mạnh mẽ, đi đến gần, cậu mới phát hiện có rất nhiều binh lính gác ở cửa.
Khỏi phải nói, đây chính là nơi mở ra để đối ngoại, đáy mắt Trình Hiểu lóe lên vẻ kinh ngạc, xung quanh có rất nhiều người muốn đi vào để giải quyết công việc bị chặn lại đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Xem ra là đã có chuyện gì rồi.
Cậu lấy ra tấm thẻ Vương Thạch cho mình, thử thăm dò đưa cho một tên lính gác cửa.
Xin chào, tôi lần đầu đến đây, muốn bán ít hàng hóa. Trình Hiểu bình tĩnh lên tiếng.
Có đôi khi, trực tiếp hỏi người khác, không bằng tự mình thăm dò trước, hành động này, so với việc xen ngang cuộc nói chuyện của người khác thì có lợi hơn.
Xin lỗi, hôm nay không làm việc. Lính gác gật đầu, nghiêm mặt, nhưng lại nhìn có chút thuận mắt.
Xin hỏi bao giờ sẽ mở cửa lại? Con cá này tôi sợ không sống được bao lâu nữa... Trình Hiểu cười cười, quơ quơ con bích ngư trong tay lên, giá của cá sống tự nhiên sẽ đắt hơn cá chết.
Cấp trên còn chưa thông báo, nhưng một số công việc thông thường có thể chuyển đến đơn vị hành chính để giải quyết, xin cậu đứng đợi bên ngoài. Lính gác ôn hòa trả lời, không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, tiện thể nói tiếp: Nếu cậu đợi không được cũng có thể đến các nơi thu mua tư nhân để bán, chúng tôi không còn cách nào khác.
Phủ thành chủ đã xảy ra chuyện gì? Trình Hiểu đương nhiên không ngu đến mức trực tiếp đi hỏi, như vậy chả phải tự biến mình thành đối tượng bị tình nghi sao, biết chút là được rồi, dứt lời, cậu liền lộ vẻ tiếc nuối, đi về phía đám người đang đứng đợi ở bên kia.
Một thanh niên thức thời, lính gác đứng thẳng người, lời giải thích này hôm nay hắn đã nói qua vô số lần, sợ nhất là cái loại thà chết không buông, muốn hỏi cho bằng được nguyên nhân, làm miệng hắn nói đến muốn rách ra...
Này, người anh em, mới tới sao? Một người đàn ông thấy Trình Hiểu im lặng đứng dưới bóng cây, cúi đầu, dường như đang lo lắng cho đồ trong tay.
Bình thường, sau khi vào thành, người ngoại lai đều muốn bán hàng hóa trước để kiếm ít tiền lời, rồi mới có thể tìm một chỗ ở trong thành, mua những thứ cần dùng.
Nếu không có thứ gì để bán, vậy không còn cách nào khác ngoài việc đi đến điểm tiếp nhận nhiệm vụ, kiếm ít tiền sinh hoạt, đường nhiên, thành phố có một khoản trợ cấp nhất định, chí ít khi ở trong thành, dù là kẻ đầu đường xó chợ cũng sẽ được an toàn.
Trình Hiểu giương mắt lên, gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
Tôi cũng mới đến đây được vài tháng, ngày hôm nay tính bán một ít dược thảo, nhưng vẫn chưa thể vào được, không biết tối qua có chuyện gì, binh lính rất ít khi khẩn trương như thế này. Người đàn ông hiển nhiên là một người rất mau miệng, có lẽ vì nhìn Trình Hiểu khá vô hại, khi nói chuyện với lính gác cũng bình tĩnh, lịch sự, nhưng thật ra hắn rất tò mò về hàng hóa trong tay của đối phương...
Nếu là đồ hắn cần, có thể trực tiếp dùng thảo dược để đổi, so với ma cũ, ma mới luôn dễ sống chung hơn.
Tối hôm qua mới bắt đầu như vậy? Trình Hiểu nghi ngờ hỏi, xem ra có người đã đột nhập vào phủ thành chủ, hoặc là nội bộ lãnh đạo đã xảy ra chuyện gì đó.
Không có khả năng nào khác ngoài hai nguyên nhân bên trong và bên ngoài đó.
Ừ, đúng vậy, cứ cấm người ra vào mà không hề có lý do nào cả, đây là việc chưa từng xảy ra trước đây, chiều hôm qua tôi còn đến để bán vài thứ. Người đàn ông khẳng định, rồi ngay lập tức nói ra những hiểu biết của bản thân trong mấy tháng gần đây cho Trình Hiểu.
Dù là mạt thế, nhưng từ trước đến nay con người luôn đặt sự sinh tồn lên trên hết, nhân chi sơ, tính bản thiện... Trình Hiểu thà rằng tin tưởng câu nói này, trời sinh ai lại thích giết người, sống sót, sinh sôi nảy nở mới là chuyện quan trọng nhất.
Giết xong chả nhẽ định tiến hóa hết thành người lưỡng tính sao...
Người đàn ông nói chuyện với Trình Hiểu một lát, thấy đối phương chỉ gật đầu, không hề cảm thấy hứng thú với hàng hóa của mình, hết cách, hắn đành giả vờ vô ý hỏi: Tôi thấy cậu thật vất vả tìm đến đây, không biết cậu mang theo thứ gì tốt, nếu cậu cảm thấy hứng thú với dược thảo của tôi, thì có thể suy nghĩ một chút.
Dứt lời, hắn lo Trình Hiểu nghĩ mình là tên lừa gạt, nên nói thêm: Đương nhiên, chúng ta sẽ đến phòng giao dịch làm công chứng, tôi không để cậu chịu thiệt đâu.
Ngoại trừ phủ thành chủ, trong thành phố còn có một tổ chức và cơ cấu tương quan, xem ra, vị thành chủ này cũng không tính thực hiện hành vi độc quyền quản lý, mà cho phép trăm hoa đua nở, xúc tiến các ngành nghề phát triển.
Trình Hiểu nghĩ, thành phố này, quả thực tiềm lực và sức sống to lớn, không hề bị bất cứ điều lệ nào ở mạt thế trói buộc, thảo nào lại có đông đảo nhân loại mong muốn được sống ở đây như vậy.
Lén giao dịch sao, Trình Hiểu mặt không đổi sắc, cầm đồ vật bị bao bọc vô cùng kín kẽ trên tay giơ lên: Một con cá.
À... Người đàn ông có chút thất vọng, hắn không cần một con cá, thân thể bầu bạn nhà mình không được tốt, hắn muốn kiếm thứ gì đó bồi bổ cho người ấy, ví dụ như nấm trắng, hoặc là nấm lâu năm, đây là phương thuốc được truyền tới từ bên ngoài, đáng tiếc, xung quanh thành phố tự do không có những thực vật này.
Thật vất vả mới nhổ được một rổ cỏ ngân diệp, nên hắn phải suy nghĩ kĩ.
Cậu muốn đổi cái gì? Trình Hiểu thấy sự tiếc nuối trên gương mặt đối phương, không khỏi lên tiếng hỏi, vừa lấy được không ít tin tức, có thể giúp đỡ cậu sẽ giúp, hoặc là xem thử trên người mình còn đồ vật nào khác có giá trị hay không.
Đồ bổ, bầu bạn của tôi vừa mới sinh con xong, thân thể vẫn còn yếu, bác sĩ nói cần bổ sung những thực phẩm bổ máu. Người đàn ông nhún vai, bản thân hắn cũng chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại không thể cứ như vậy nhìn bầu bạn khổ cực.
Bầu bạn... Trình Hiểu chớp mắt, hình như cậu quên bẵng vấn đề này rồi, trong thành phố chỉ có nhân loại thì làm sao sinh sản được?
Phụ nữ quả thật còn tồn tại sao.
Con cá này có tác dụng tương tự, nếu cậu đồng ý dùng những đồ vật khác để đổi, tôi có thể cho cậu ít máu của nó. Trình Hiểu khẽ cười nói, một ít máu của bích ngư cũng đã khiến người nọ khỏe mạnh lại.
Nếu là nhân loại bình thường trực tiếp ăn thịt cá, trái lại sẽ bổ quá, cái gì quá cũng không tốt, nhất là người có sức khỏe yếu, không phải cứ ăn nhiều đồ bổ là có thể khỏe mạnh được.
Máu cá? Người đàn ông nghi ngờ nhìn đồ vật trên tay Trình Hiểu.
Bích ngư khóc không ra nước mắt, còn muốn lấy máu nó nữa hả trời, sao không cho nó một đao để chết vui vẻ cho rồi!
Nếu ngày hôm nay không vào được, Trình Hiểu cũng không gấp gáp bán con cá này ở đây, thiết bị dịch chuyển không gian trên người cậu chẳng rõ lai lịch, cũng chả biết nhân loại tự do có phái người đến bắt cậu tới đây hay không, người trên ốc đảo nhỏ kia trực tiếp nghe lệnh của phủ thành chủ sao?
Hơn nữa, nếu muốn mua hàng hóa như quả cầu năng lượng thì tất nhiên chỉ có thể giao dịch bên trong phủ thành chủ, sau đó còn cần phải tìm một nơi không người để khởi động thiết bị dịch chuyển không gian... Kế hoạch nhìn như đơn giản nhưng hành động lại không dễ dàng như vậy.
Hoàn cảnh lạ lẫm, binh lính nghiêm ngặt... Từ trước đến nay, kiêu ngạo, không phải là thứ mà một gã lính đánh thuê cần để sinh tồn.
Trình Hiểu quan sát chỗ đứng của binh lính, sau đó chậm rãi rời khỏi nơi đây, theo người đàn ông đến trụ sở giao dịch tạm thời.
Trên người cậu không mang theo đồ vật gì khác, để phòng ngừa bất trắc, gặp khi cần sử dụng dị năng, cậu cũng không thể biến đổi con dao găm duy nhất mang theo trên người được, quá trình này không thể làm trái!
Dược thảo thì cậu không cần, nhưng người đàn ông có nói, chỗ ở của hắn cũng là một trong những thứ có thể giao dịch.
Trong phủ thành chủ, vài người mặc đồng phục đang vô cùng bận rộn, phòng giam dưới lòng đất của phủ thành chủ bị người đột nhập, đây là một chuyện lớn!
Trong đó giam rất nhiều kẻ tội đồ hung ác đến cực điểm, cách tội tử hình cũng không còn xa, chỉ còn thiếu một ít thủ tục cần thiết mà thôi. Không chỉ có vậy, còn có rất nhiều loài mãnh thú tàn nhẫn, hung bạo, chúng nó được dùng để phục vụ cho nghiêm cứu, nắm được nhược điểm của chúng thì có thể năng cao khả năng chiến đấu của con người.
Mặc dù chỉ phát hiện vài dấu vết của sự xâm nhập, không có cánh cửa phòng giam nào bị mở ra, cũng không hề xuất hiện người bị thương, nhưng dù vậy, đã đủ để khiến mọi người lo sợ.
Là sai?! Vừa to gan lại vừa thủ đoạn!
Thành chủ vô cùng quan tâm đến việc lần này, hạ lệnh phong tỏa phủ thành chủ trong hôm nay, chủ dù một con ruồi biến dị cũng không được để lọt, giết không cần hỏi!
Có trời mới biết có phải đối phương đã nghiên cứu ra vũ khí công nghệ cao gì hay không, tuy rằng khoa học kỹ thuật của dị tộc đã thoái hóa đến mức gần như bằng không, nhưng dù chỉ có một phần khả năng cũng không thể bỏ qua.
Hơn nữa, thành chủ nghi ngờ, người xâm nhập vẫn còn ở bên trong phủ thành chủ.
Lý Nhiên nhíu mày, ngồi trên ghế suy nghĩ, sẽ là ai... Trong đầu cậu hiện ra một gương mặt lạnh lùng, rồi lại tùy tiện xua đi, dù vết thương đã lành, anh ta cũng không có khả năng xuống giường đi lại nhanh đến vậy, bị chất độc ăn mòn, cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, nếu không sẽ khiến bệnh tái phát nhiều lần.