Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

chương 102: xử lý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bởi vì Minh chưa bị kết tội, hơn nữa còn ngẩng đầu ưỡn ngực, giải thích rõ ràng ở trước cửa đại điện, nên hiện tại dị tộc đang chia làm hai phe.

Một phe thề chết đi theo Lam, cho rằng không thể tha thứ cho tội lỗi Minh gây ra, phe còn lại giữ thái độ trung lập, nhưng không đồng ý việc kết tội Minh khi chưa có chứng cứ xác thực.

Trong lịch sử không thiếu những vụ án oan đổ tội cho người trung lương (người trung thành, thẳng thắn), khi chưa có bằng chứng chính xác, ai cũng không dám đề xuất mức án cao nhất đối với Tổng chỉ huy quân đội, huống chi, người dân và binh lính đều cần nhận được một lời giải thích hợp lý.

Nếu chỉ vì nhất thời tức giận mà giết lầm, chẳng phải sẽ khiến lòng người rét lạnh sao.

Tề Quân khẽ nhấc tay lên, ra hiệu cho nhóm thân binh dừng bước, cậu ta đẩy cửa phòng ra, trong khoảng thời gian này, Minh đều bị giam lỏng ở đây.

Trong phòng bày trí hết sức đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng, giường được kê dưới cửa sổ có rèm che, giữa phòng đặt một cái bàn, bên trên có một chiếc bình nhỏ cắm vài bông hoa màu trắng xinh xắn đang chập chờn lay động trong gió đêm.

Một người đàn ông mặc quần áo màu xanh dương đang đứng bên cửa sổ, sống lưng thẳng tắp, từng sợi tóc mềm mại buông hờ hững trên bờ vai, phía trên vẫn còn hơi nước đọng lại, đối phương hình như đã nghe được tiếng động nơi cửa, hơi nghiêng mặt sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua.

Giọng gã bình tĩnh, thờ ơ: "Là Tề Quân à, quả thật là khách quý."

Giống cái cau mày, đem chiếc bình rỗng thả xuống bàn, ánh mắt sắc bén liếc về phía đối phương, chịu đựng tức giận nói: "Liên quan đến vấn đề thuốc kích dục gây hưng phấn, mày có gì muốn giải thích không?"

Tầm mắt Minh dời về phía chiếc bình, gã dừng lại mấy giây, rồi ngước mắt lên, vẻ mặt không chút thay đổi: "Chỉ là thủ đoạn cần thiết mà thôi".

"Đây là loại thuốc bị quân đội cấm sử dụng!"

Hình như Minh không nhịn được khi nhìn thấy thái độ này của Tề Quân, nên gã xoay người lại, môi khẽ nhếch tỏ vẻ khinh thường: "Cùng lắm chỉ là một tên tù binh mà thôi, tao coi nó như một món đồ chơi, để nó kéo dài hơi tàn đã là vận may của nó rồi".

Hơi ngừng lại, tựa như phát hiện được vùng đất mới, Minh kinh ngạc lên tiếng: "Sao nào, không phải mày đau lòng chứ?"

Tề Quân thiếu chút nữa lên tăng xông, trong đầu tên khốn này toàn là cặn bã thì phải, những lời như vậy, cũng nói ra được.

"Ôi, ôi, chẳng lẽ tao đoán đúng rồi". Minh khẽ cười, gã nâng tay nhẹ che miệng, mi mắt cong lên: "Mọi người đều đồn rằng lý do mà Quân đoàn trưởng quân đoàn bốn cho đến nay vẫn chưa tìm được bầu bạn là vì quá mức mạnh mẽ, đối với dị tộc không có hứng thú... Không ngờ, khẩu vị mày lại đặc biệt đến thế".

Gã suy nghĩ một lát, rồi tiếc nuối thở dài: "Mày quả thật là nhặt được món hời lớn rồi, tao tốn không biết bao nhiêu công sức mới dạy dỗ được cỗ thân thể này, nếu cẩn thận thưởng thức, chắc là sẽ ngon miệng lắm đấy".

Giống cái im lặng không nói gì, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tên dị tộc đang ngước cao đầu kia.

Không ngờ, hình tượng nghiêm túc, cao lớn trước kia chỉ là một trong những lớp ngụy trang của gã, Tề Quân âm thầm hít khí lạnh, người như vậy, nếu có thể thành công giành được chiếc ghế Tổng chỉ huy, thì làm sao có thể đối xử tử tế với mọi người...

Cũng may, mình kịp ghìm cương trước vách đá (ý nói kịp dừng một hành động đúng lúc), không cố chấp làm theo ý của bản thân, nếu không chỉ thiếu chút nữa thôi đã đưa cả Quân đoàn bốn vào con đường không có lối ra.

Minh cười càng thêm hả hê, Tề Quân cùng lắm chỉ là một giống cái mà thôi, có thể tạo ra ảnh hưởng gì tới gã chứ, chỉ cần Lam không biết, khiến hình tượng của gã trong lòng Lam giảm sút, thì gã không ngại việc chia sẻ một ít kinh nghiệm với cậu ta.

Minh híp mắt lại, tự mình say sưa huyên thuyên: "Thanh âm nó phát ra có phải nghe rất hay phải không, mặc dù trước kia tao đã dùng đủ loại biện pháp nhưng chưa từng nghe được tiếng nức nở của nó, thế nhưng tiếng rên trầm thấp kia quả thật rất hấp dẫn, cộng với gương mặt đẹp đẽ luôn cắn răng chịu đựng... Ây chà chà."

Thật là làm gã muốn ngừng cũng ngừng không được mà, so với mùi vị của Lam chắc cũng không tệ hơn là bao, đáng tiếc, gã còn chưa kịp tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm trong việc xâm chiếm loại đàn ông này, sợ rằng trong lần đầu tiên "yêu thương" Lam, gã sẽ vô tình... khiến anh "hỏng" mất.

Vậy thì thật đáng tiếc, Minh bất đắc dĩ thầm nghĩ, món đồ chơi xuất sắc như thế rất khó tìm đó.

Tề Quân rủ mắt xuống, âm thầm cân nhắc việc có nên ra tay đánh tên khốn trước mặt hay không, cho dù phải chịu hình phạt vì chống đối cấp trên, cậu ta cũng tình nguyện.

Hiện tại thân phận của Minh vẫn còn đó, Quân đoàn trưởng cũng không có quyền sử dụng hình phạt cá nhân.

Rầm!

Cả hai dị tộc lập tức quay đầu lại, cánh cửa đang đóng chặt đã bị đá văng.

"Lam đại nhân?" Tề Quân lộ vẻ kinh ngạc, tại sao ngài ấy lại biết việc này, đáng lẽ ra giờ này anh đang làm bạn ở bên người Trình Hiểu mới đúng chứ.

Ngược lại, Minh vui mừng không sao kể xiết, bước lên trước, muốn ôm đối phương một cái để chào hỏi, nếu bị người khác thấy cũng dễ giải thích, dù sao bọn họ cũng từng là anh em... Lại nói tiếp, hiện nay đám ngốc kia căn bản vẫn chưa tìm thấy bằng chứng chắc chắn nào, nên sẽ không một ai dám lung lay địa vị của gã.

Ánh mắt Lam lạnh băng, đối diện với đôi mắt tỏa sáng của Minh, anh nâng tay lên, một cú đấm giáng thẳng vào mặt đối phương.

Minh bị đánh bay về phía cửa sổ, đầu đập vào song cửa khiến nó nát bấy, mặt mày gã choáng váng, cả người đau nhức khó nhịn, đưa tay vịn thấy thành cửa sổ còn lại một cách khó khăn, gắng gượng muốn đứng dậy.

"Cậu! Tự dưng sao lại..." Minh còn chưa nói xong, cổ áo đã bị xách lên, hai chân không thể chạm đất giãy dụa giữa không trung nhưng chẳng được gì, trên mặt gã lộ ra vẻ hốt hoảng.

Lam nheo mắt lại, ánh mắt như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, lạnh lẽo đến cực điểm.

"Thuốc kích dục gây hưng phấn". Lam gằn từng chữ, thanh âm trầm thấp hấp dẫn, nhưng lại chứa đựng một sự phẫn nộ khó kiềm nén.

Cuối cùng cũng bị Lam phát hiện, ánh mắt Minh lướt qua vai Lam, ác độc trừng giống cái đứng phía sau, rồi ngay lập tức thay bằng một bộ mặt đầy oan ức.

Gã khẽ nhíu mày, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh.

"Khụ khụ, Lam, cậu cũng tin tưởng những lời này sao, tôi làm sao có thể, có thể làm như vậy."

Minh hơi ngước mắt lên, ánh mắt có chút quyến rũ.

"Cậu ngàn vạn lần đừng bị những tên tiểu nhân ấy che mắt, bọn họ nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị, đã tự mình giở trò sau lưng tôi, tội của bọn họ đáng chết vạn lần!"

Lam im lặng, từ chối cho ý kiến đối với những gì Minh phát biểu, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí thế, khiến cho Minh càng nói càng nhỏ lại.

Cuối cùng gần như không thể không ngừng lại.

Lúc Trình Hiểu đặt chân vào phòng, mặc dù áp lực quanh thân Lam tỏa ra hết sức mạnh mẽ, nhưng cậu vẫn kiên trì theo tới, trong một số thời điểm, người trong cuộc có mặt sẽ tốt hơn.

"Trình Hiểu, tại sao cậu lại đến đây, thân thể có vấn đề gì hay không?" Tề Quân nhanh mắt nhìn thấy sắc mặt Trình Hiểu có phần tái nhợt, giống như không còn thể lực, giữa hai hàng lông mày cũng có vẻ mệt mỏi, nhịn không được lên tiếng hỏi thăm.

"Tôi không sao, cảm ơn anh." Trình Hiểu nhẹ cười, gật đầu với Tề Quân, đối phương quả thật khá quan tâm đến cậu.

"Nhưng..." Giống cái vẫn rất không yên tâm, từ thái độ tức giận của Lam, cậu ta đoán rằng có lẽ Trình Hiểu đã bị thương ở đâu đó.

Trình Hiểu suy nghĩ một lát, cũng không có ý định gạt Tề Quân, nên cậu kể lại một cách đơn giản những chuyện đã xảy ra, cũng căn dặn: "Bình thường anh cũng nên chú ý, dù chỉ tiếp xúc có chút xíu, nhưng tác dụng của thuốc không hề nhỏ đâu."

Trình Hiểu trúng phải thuốc!

Tề Quân càng thêm khiếp sợ, cậu ta xoay người sắn tay áo lên, dù sao cũng chỉ là một tên Tổng chỉ huy dự bị mà thôi, dù có đánh đến gần chết cũng chả sao!

"Aaaa, Lam, cậu là bị ai đó gọi đến đi?" Minh coi thường tình hình trước mắt, gã dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào nhân loại đang đứng đối diện: "Thứ hèn hạ, nhất định là mày giựt giây Lam đối xử với tao như vậy, mày dám ở sau lưng nói xấu tao, vu oan cho người tốt."

Người tốt... Trình Hiểu hơi khựng lại vài giây, cậu cảm thấy, gã ta đang bôi nhọ cụm từ này.

"Lam, lời thật thì khó nghe, nhưng tôi không thể không nói, tôi thật sự không đành lòng nhìn cậu bị người khác che mắt." Giọng nói của Minh trong trẻo mà lạnh lùng, không chút sợ hãi.

"Không cùng chủng tộc, thì tư tưởng nhất định cũng sẽ bất đồng, hiện tại cậu và tôi, anh em đấu đá, chỉ khiến người thân đau sót, kẻ thù sung sướng mà thôi, dựa vào cái gì mà cậu để một kẻ chỉ biết dùng mưu mô, quỷ kế trèo lên giường người khác như nó, đứng trong tối cười lên sự đau khổ của người khác chứ!"

Mưu mô và quỷ kế... Trèo lên giường người khác, mi mắt Trình Hiểu co giật, âm thầm bĩu môi, mặc dù Minh không chỉ mặt gọi tên, nhưng ánh mắt như lửa lại nhằm thẳng vào cậu.

Minh nói một hơi không ngừng nghỉ, trong lòng thầm thả lỏng, cùng lắm là bị đánh một trận, nếu ngày mai gã xuất hiện trước mặt mọi người với những vết thương này, thì nhất định có thể mượn miệng của người khác dìm chết bọn họ, đối với gã việc này cũng không tính là bất lợi.

Huống chi, địa vị của gã vẫn còn đây, Lam và Tề Quân sẽ không dám ra tay quá ngoan độc, nhưng có một người chẳng được lợi lộc gì, đó chính là tên Trình Hiểu kia, chỉ sợ tính toán nhỏ nhặt của nó phải uổng phí rồi.

Quả nhiên, Lam buông lỏng tay, để gã tự vịn song cửa đứng lên.

Anh không đành lòng phải không, mình vừa anh tuấn vừa ưu tú như vậy, không lý nào Lam lại không động tâm, có lẽ là do anh ngại mặt mũi nên mới không biểu hiện ra.

Minh buồn cười trong bụng, thầm nghĩ hay là tối nay tới thử một lần, chắc chắn rằng cảm giác này sẽ không khác mấy so với việc chạm tay vào quyền lực và địa vị, trước tiên cứ nhấm nháp một chút thức ăn khai vị, đây là một lựa chọn không tồi, còn bữa tiệc lớn ư, chắc hẳn sẽ không thiếu sự góp mặt của đống dụng cụ gã tích góp nhiều năm kia.

Rất nhiều loại nha, tưởng tượng đến vẻ mặt đắn đo lựa chọn của Lam lúc đó, gã lại càng kích động hơn.

"Tôi biết mà, cậu không nỡ đâu, ôi ôi, Lam, vứt bỏ tên nhân loại kia đi, nếu cậu không muốn ra tay thì cứ để tôi giúp cho, được không?" Minh khẽ nhếch môi, vặn eo, bày ra bộ dáng dịu dàng: Vì những việc Trình Hiểu cống hiến là rất lớn, không đáng tội chết, nên trước tiên cứ để hắn tạm thời trở thành nô lệ nhé, đợi đến lúc chán rồi, thưởng cho đám cấp dưới cũng không muộn".

"Mày muốn tự tìm đường chết phải không!" Từ trước đến nay, Tề Quân luôn khá coi trọng Trình Hiểu, giống cái thật lòng kính nể đối với những cống hiến, cùng với thực lực và tính cách của cậu, lúc này cậu ta không cách nào nghe tiếp nữa, hai nắm đấm dùng sức, cái tên lãnh đạo cũ này đúng thật là quá thiếu đánh.

Lam lạnh lùng liếc Minh, chỉ trong nháy mắt, anh nhấc chân lên rồi trực tiếp đá gã bay ra ngoài cửa sổ.

Khiến gã ở trong tiếng thét sợ hãi chói tai của bản thân, trợn mắt há mồm, rơi tự do xuống dưới.

Tề Quân: "..."

Cậu ta khựng lại, trợn to mắt, nhìn về phía Lam đại nhân, Minh thật sự, bị ném xuống rồi hở?

Đây là tầng mười đó...

Trình Hiểu cũng bị hành động của Lam dọa sợ, cậu chớp chớp mắt, vốn cậu chỉ định đá gã hai cái cho xong chuyện, dù sao mọi việc bây giờ vẫn còn chưa được điều tra rõ, nên cậu không muốn gây ra những phiền phức không cần thiết cho anh.

Chờ gã bị kết tội xong, lại trừng trị cũng không muộn.

Nhưng không ngờ...

Trình Hiểu nhìn Lam, không ngoài dự đoán, cậu liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm mà nghiêm nghị.

Lam ôm Trình Hiểu vào lòng, cẩn thận hôn lên trán, rồi nắm lấy tay cậu vỗ về trấn an.

Trình Hiểu lộ rõ vẻ xấu hổ, cậu thật sự không phải đến đây để phơi bày sự oan ức của mình.

Cái tên được gọi là Minh kia, hình như khá là kiêu ngạo, chỉ sợ việc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình sau này.

"Có cần phải..." Ít nhất cũng cho người đi xem một chút, nói không chừng còn có thể cứu mạng gã về, tối thiểu thì cũng phải chống đỡ được đến lúc xét xử, như vậy sẽ dễ dàng giải thích và xin lỗi với mọi người hơn.

Không sao, không chết được. Lam vỗ nhẹ vào người bạn đời có sống lưng yếu ớt hơn mình rất nhiều, đang đứng bên cạnh, khẽ nói vào tai cậu.

Đã vậy, còn tiện miệng cắn lên vành tai tinh xảo kia.

Trình Hiểu: "..." Xin anh chú ý tình hình đi.

Tề Quân bước đến chỗ cửa sổ, nhìn xuống dưới, rồi lên tiếng: "Tôi sẽ phái người đi xử lý."

Dù sao Minh cũng là người kế vị chiếc ghế Tổng chỉ huy được mọi người đề cử, tố chất thân thể nhất định hơn người, nhưng trực tiếp té xuống ở độ cao này, giống cái khẽ nhíu mày, chắc chắn không chỉ bị thương ngoài da một cách bình thường.

Truyện Chữ Hay