Buổi tối, Trình Hiểu lấy được một ít củ mọc hoang có thể ăn, vẻ ngoài trông khá giống khoai lang, lớp vỏ màu vàng nhạt, thịt bên trong thì màu trắng ngà, khi sờ lên có vẻ nhẵn nhụi hơn khoai lang trước kia đôi chút.
Đây là... Vật trao đổi? Trình Hiểu nhìn gương mặt lạnh lùng của Lẫm, vẻ mặt cậu nhóc không phải thể hiện loại thái độ ai đối tốt với nhóc, nhóc ấy sẽ tốt lại, mà càng giống như lo lắng sợ cậu lại nghĩ ra ý tưởng nhỏ nhặt gì đó, nên đề phòng trước...
Ở trong lòng Lẫm, mẫu phụ chỉ cần có đủ đồ ăn, sẽ yên tĩnh hơn một chút... Tuy rằng nhóc không biết loại củ này có thể ăn được hay không, những lần trước cầm đôi chút thực vật mọc hoang về, đều bị Trình Hiểu quẳng đi, nói là không thèm ăn mấy loại cây cỏ bẩn thỉu này.
Nhưng hiện tại nhóc chỉ tìm được mỗi loại củ này thôi, vì nó mà cổ tay nhóc xém xíu nữa đã bị gãy đôi.
Bây giờ đang là mùa săn bắn, mãnh thú đi lại khá thường xuyên, hoàn cảnh rừng rậm rất ác liệt, bên trong thành cũng không đủ đồ ăn, trách nhiệm lo lắng cho ba miệng ăn của gia đình đều do cha gánh vác... Lẫm biết nếu lúc này mẫu phụ của mình lại làm ra hành động quậy phá gì, thì hậu quả sẽ không nhỏ.
Chả thèm quan tâm đến suy nghĩ phức tạp của nhóc con kia, Trình Hiểu gọt vỏ, xắt nhỏ, bỏ vào nồi hầm cho nhuyễn ra, mùi hương thơm nức mũi, vị mềm mại... Rất thích hợp để trẻ con cùng người già ăn.
Trình Hiểu chảy mồ hôi lạnh, là một người đàn ông trưởng thành, cậu đương nhiên không thích ăn cháo, nhưng mấy khối thịt cứng như đá kia cậu cũng chả tiêu hóa nổi, mà thịt non tươi mới và nội tạng không phải ai cũng được chia, trừ khi là lén đi săn...May mắn là trong nhà vẫn còn ít trái cây để chống đói, không chỉ có thể giải khát mà còn no bụng.
Ăn một quả táo sắp hư... Trình Hiểu bắt đầu tính toán đến vấn đề tìm hiểu các giống cây, hiện tại cậu chưa được chấp nhận trong tập thể này, muốn đi theo đôi săn bắn ra ngoài là không thể, với khả năng phòng ngự kiên cố như vầy, thì ngay cả cổng thành cũng không qua nổi... Lại nói, cho dù có lặng lẽ chuồn ra, thì cậu biết giải thích việc thân thủ mình đột nhiên tăng cao như thế nào?
Chẳng lẽ lại bảo gặp được một ông tiên tóc bạc ở trong mơ? Rồi được ổng tặng cho một cuốn bí quyết tu tiên, truyền vào trong đầu cậu... Bộ đây là tiểu thuyết chắc? Đương nhiên là không phải rồi!
Cho nên tạm thời vẫn nên nghĩ đến mấy việc có thể xử lý trước đi, sau này nếu được đi theo đội săn bắn ra ngoài, lại nghĩ đến vấn đề cây trái cũng chả muộn... Nói cho cùng, Trình Hiểu cũng là một tên đàn ông theo chủ nghĩa ăn thịt, mấy thứ như ăn chay gì gì ấy... Khụ khụ, cậu vẫn tôn thờ việc bảo vệ thực vật lắm đó nha.
Trình Hiểu không chút áp lực quẳng luôn "chính sách bảo vệ động vật" ra sau đầu, động vật sống trong rừng lúc này đều đã biến thành mãnh thú, mạt thế không thể so với thế kỉ nơi cậu từng làm bác sĩ kia, dưới sự đe dọa diệt chủng, con người đã kích phát toàn bộ tiềm năng.
Trong lúc suy nghĩ đến việc làm sao để tạo cây giống, Trình Hiểu đã mơ hồ ăn hết bát cháo, Lẫm và Lam đều không đụng đến món đó, mà vẫn như trước ăn một khối thịt nhỏ để lấp bụng, anh cũng chia cho cậu một phần ba khối thịt như thường lệ.
Trình Hiểu nhìn khối thịt tương đối lớn này, dùng con dao Lam mua cho mình cắt ra một phần, khối thịt khá chắc, cậu ăn không nhiều lắm, nên phần còn dư đều bị Trình Hiểu bỏ vào bát của Lam...
Lam: "..."
Dị tộc lạnh lùng nhìn thịt trong bát, hành động của người này dạo gần đây đúng là rất lạ lùng.
Không chú ý tới ánh sáng lóe lên trong mắt Lam, Trình Hiểu đem phân nửa nồi cháo còn lại cất kĩ, cậu tính đưa nó qua cho Lâm Diệp... Để hòa nhập vào tập thể, cậu cần có một người làm cầu nối, một người anh em sẽ vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống!
Người này tính ra ngoài sao? Lẫm hơi ngạc nhiên, bình thường khi trời tối, người này sẽ không ra khỏi cửa, tuy rằng trong thành bây giờ xem như an toàn, nhưng vì gần khu dã ngoại, nên nội chiến chưa từng dừng lại, con người luôn sử dụng ám chiêu, phân chia thành rất nhiều nhóm nhỏ, đương nhiên dị tộc sẽ chẳng tham gia vào vũng bùn đó, họ không có hứng thú với mấy thứ như vậy, với họ mà nói có thể kéo dài và phát triển chủng tộc mới là điều quan trọng nhất.
Cạnh tranh sinh tồn, thắng là vua, dị tộc luôn tán thành quy luật ấy, vì vậy nên bọn họ sẽ chẳng dễ dàng gì nhúng tay vào các cuộc tranh chấp của con người.
"Đây là..." Lâm Diệp nhìn đồ ăn trước mắt, có chút khó tin, Trình Hiểu cho mình đồ ăn thật sao?! Đây thật sự là việc không thể tưởng tượng nổi... Ngay cả trước lúc mạt thế đến, cậu ấm này cũng chưa từng cho mình sắc mặt tốt, luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cha cậu và cậu, uổng cho cha mẹ Trình Hiểu tốt như vậy.
"Qùa cảm ơn." Trình Hiểu thản nhiên nói, Lâm Diệp đã từng giúp cậu không ít, việc khác không nói, một mạng của chú Lâm là cậu nợ.
"... Nhà của cậu cũng đâu giàu có gì, vẫn là cầm về đi." Lâm Diệp châm chước câu từ rồi mới nói, cậu biết Trình Hiểu không thích ai nói mình nghèo nàn, nhưng hoàn cảnh bây giờ khác lúc trước, tất cả mọi người đều khó khăn, ngay cả Lâm Diệp bữa tối cũng chỉ ăn lửng dạ, rồi để dành đồ ăn lại, cậu không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của Trình Hiểu được... Cậu biết, ngày thường Trình Hiểu sẽ không biết dành dụm nên so ra cậu ta mới là người khó khăn nhất.
Vốn Lâm Diệp còn tính đem một ít đồ ăn mình tiết kiệm được mang cho Trình Hiểu, đối phương gần đây đã trở nên tốt hơn, nhưng mà trước kia Lâm Diệp cũng từng bị Trình Hiểu giả vờ hối cải lừa rất nhiều lần, tâm ý sớm nguội lạnh.
"Ha ha, cậu khách khí cái gì." Trình Hiểu đương nhiên không nhớ nổi cách nói chuyện trước kia cả mình, nhưng mà thay đổi cách nói chuyện cũng chả khiến người khác quan tâm là mấy, mạt thế, đã làm cho con người kinh ngạc đến tuyệt vọng rồi.
Trình Hiểu không cho Lâm Diệp có cơ hội từ chối, trực tiếp nhét đồ ăn vào trong tay đối phương rồi nói: "Tôi đi trước." Bầu trời đã tối đen, cậu vẫn nên trở về sớm một chút, vừa đến đây, không nên để xảy ra cảnh máu tanh.
Khi cậu cầm đồ ăn ra khỏi nhà, đã phát hiện ra vài ánh mắt ác ý quan sát mình, vậy mà còn có can đảm theo đuôi cậu... Trình Hiểu cười lạnh, nhanh chóng đi tắt qua đường nhỏ dẫn về nhà mình.
Đôi khi, người xấu cũng là một chỗ tốt để ra tay mở đường.