Phó Kinh Hồng nghĩ đến đây, đôi chân mày không khỏi uốn cong, trên môi lại nở nụ cười.
Khiến cho Trầm Bích Thủy vừa nhìn thấy lại phải nhíu mày.
– Vậy, hiện tại, bọn ngươi đang thăm dò Mộ Dung Vũ đã thu được tin tức ra sao rồi đây?
Phó Kinh Hồng vừa mới mở miệng liền xoay chuyển đề tài.
Trầm Bích Thủy nhíu mày nói:
– Cũng không có mấy tiến triển. Từ trong miệng của Mộ Dung Vũ, bọn ta cũng không có moi được ra bao nhiêu thứ… Nếu không thì hoặc là do nàng vốn cố ý thâm tàng bất lộ, còn không phải, thì quả thực là nàng vốn không hề biết gì đi.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng lại xoay chuyển. Mặc dù Mộ Dung Vũ là người mạnh mẽ, thế nhưng không hề giống như là một người có tâm cơ thâm trầm chút nào cả…
Xem ra, quả nhiên là ả vốn không hề biết chút gì về mọi việc đang diễn ra ở trong Mộ Dung phủ cả.
– Vậy bọn ngươi ở bên cạnh lão Mộ Dung Lân, đã có thể mò ra được cái gì rồi?
Phó Kinh Hồng lại hỏi.
Trầm Bích Thủy cười cười, nói:
– Lão Mộ Dung Lân là nhân vật nào đây. Làm sao mà bọn ta lại có thể moi ra được gì từ trong miệng của lão hồ li xảo quyệt, gian trá đó chứ a…
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Nhưng mà, mấy ngày nay, lão Mộ Dung Lân vẫn đang tiếp tục bế quan. Phỏng chừng là đã gần như không nhịn nổi nữa rồi đi …
Trầm Bích Thủy bỗng nói. Đôi môi của hắn hơi mím lại, đường nét sắc sảo, dường như khá là phong lưu.
– Lão muốn làm cái gì mà lại không nhịn nổi nữa đây?
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày,
– Nếu là vì vị trí minh chủ võ lâm, thì chỉ cần dựa vào uy vọng của lão, cũng coi như là dễ dàng đạt được mục đích cuối rồi đi…
Danh vọng của lão Mộ Dung Lân này ở trong võ lâm vốn khá là cao, chiến tích vô vàn, uy thế lan xa, khoảng cách để chiếm được vị trí minh chủ võ lâm, cũng chỉ là có vài bước mà thôi.
– Tại sao lão lại muốn luyện ma công. Nếu như bị người khác phát hiện, thì danh vọng của lão, cũng có thể, xem như là lập tức bị hủy hoại chỉ trong một ngày đi…
Điều này, mới chính là chỗ mà Phó Kinh Hồng vẫn suy nghĩ mãi mà không thông đây.
Đối với y mà nói, tuy võ công của lão Mộ Dung Lân vốn không phải quá cao thâm, nhưng phóng tầm mắt tìm trong giang hồ, vốn hiếm có mấy ai có thể sánh cùng với Mộ Dung Lân như là kiếm lá xanh trong mùa thu vậy đi.
Tại sao lão Mộ Dung Lân này lại còn xem trời bằng vung, mà vẫn muốn lén lút tu luyện mấy loại ma công vốn luôn luôn bị đám chính đạo võ lâm khịt mũi coi thường đây?
Trầm Bích Thủy cười cười, nói:
– Thì, cứ xem giống như đạo lí, vốn không ai chê việc vốn có thể giúp cho bản thân mình càng lời thêm nhiều tiền cả đi. Cho nên, tất nhiên là võ công càng cao thâm lại càng hoàn hảo a… Mà, phỏng chừng là do võ công vốn có của lão Mộ Dung Lân, đã đến cực hạn, lại không hề tiến triển lên thêm được cảnh giới nào cả. Cho nên, lão lại càng thêm không cam lòng mà dừng lại ở đây, đi luyện lén thêm một chút bàng môn tà đạo, cũng là hợp tình hợp lý đi…
Phó Kinh Hồng có chút kinh ngạc. Y luôn cho rằng, người trong võ lâm chắc chắn phải cực kì xem thường việc Mộ Dung Lân luyện ma công mới phải đi. Y không ngờ tới, Trầm Bích Thủy lại còn sẽ nói câu phán xét, “đây là hợp tình hợp lý”…
Nhưng mà, y nghĩ đi ngẫm lại, thì Trầm Bích Thủy vốn chính là đệ tử trong môn phái Vạn Lý Nhất Bích, tất nhiên vốn là người trung lập giữa hai phái chính, tà, đại khái, có suy nghĩ cũng không giống như đám người chính đạo bình thường vẫn luôn có lối tư duy cổ hủ ở trong võ lâm này đi.
– Quả thật, mục tiêu của lão lại chỉ là chiếc ghế minh chủ võ lâm sao?
Phó Kinh Hồng bỗng hỏi.
Chiếc ghế minh chủ võ lâm này…
Cùng lắm thì cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi.
Sau trăm tuổi, thì bụi cũng quy về bụi, đất cũng trở về với đất, còn có ai sẽ nhớ tới cái danh xưng hão này đây.
Có thể là do y không hiểu nổi sự chấp nhất của lão Mộ Dung Lân này đi, nhưng mà, đúng là thật sự thì y vốn không thèm khát chiếc ghế minh chủ võ lâm này a.
– Ta thì làm sao mà biết được đây?
Trầm Bích Thủy cười, lắc lắc đầu, lại nói,
– Chỉ là có thể thấy, dạo gần đây, thủ vệ canh chừng xung quanh trong Mộ Dung phủ lại càng thêm nghiêm ngặt. Tốt nhất là ngươi nên hành động thật là cẩn thận một chút đi.
– Tất nhiên.
Phó Kinh Hồng gật gù.
Chỉ có điều là trong Mộ Dung phủ này, ngoại trừ người áo vàng xuất quỷ nhập thần, khó lường kia ra, thì phỏng chừng, không có ai lại là đối thủ của y đi…
Mộ Dung Tư cùng với người áo vàng kia. Trong lòng của Phó Kinh Hồng lại trầm trầm.Sau khi Trầm Bích Thủy đi rồi, Phó Kinh Hồng ngồi ở trước cửa sổ, trầm tư hồi lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được manh mối nào cả.
Mọi việc đang diễn ra xung quanh Mộ Dung phủ, giống như là mây đen bao phủ rộng khắp ở trong lòng của y vậy.
Người áo vàng…
Tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột ngột, Phó Kinh Hồng lại cả kinh, bật người lên.
Trong màn đêm, vừa mới một bóng người vừa lóe qua, lại biến mất ngay.
Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, cái bóng dáng kia chỉ vừa lướt qua, nhưng mà nhất thời, Phó Kinh Hồng vừa nhìn đến liền lập tức nhận ra. Thân ảnh kia, chính là lão Mộ Dung Lân.
Phó Kinh Hồng không kịp nghĩ gì, thì người của y đã nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ, lặng lẽ đuổi theo.
Mà, động tác của Mộ Dung Lân cũng cực kì nhanh nhẹn, lại vô cùng cẩn thận, cả một đường đi này gã đều vận dụng khinh công, đều đưa tầm mắt kiểm tra xung quanh một vòng.
Phó Kinh Hồng nín thở tập trung suy nghĩ, ẩn giấu đi thân ảnh của mình.
Rốt cuộc, chờ đến khi lão Mộ Dung Lân yên lòng, thì gã mới đi vào một trong khu nhà nhỏ.
Phó Kinh Hồng cẩn thận đi theo ở phía sau.
Từ lần trước, sau khi đã bị Mộ Dung Lân phát hiện ra bóng người của y, Mộ Dung Lân cũng không còn đi đến địa đạo ở dưới ngôi đình giữa hồ nữa đi. Bởi vì hôm trước, y lại đi thăm dò, xem xét, mới phát hiện ra địa đạo dưới ngôi đình giữa hồ đã bị niêm phong không thể nào mở ra được nữa.
Đương nhiên là lão Mộ Dung Lân sẽ tự đóng kín mật thất của gã, mà khẳng định là gã còn có các cách khác để đi xuống dưới đó đi.
Phó Kinh Hồng nín thở đi theo phía sau Mộ Dung Lân.
Lần này, Mộ Dung Lân cực kì cẩn thận, sau khi đã lách mình tiến vào trong một biệt viện nhỏ vắng lặng, gã vẫn cứ đưa tầm mắt kiểm tra bốn phía một phen. Sau khi đứng ở giữa sân đã xác nhận là không có dấu vết khả nghi, gã mới nhanh nhẹn đi tới chủ phòng.
Phó Kinh Hồng liền im ắng đi theo.
Sau khi một đường đi theo Mộ Dung Lân đi vào biệt viện. Rẽ qua vài khúc quanh, rốt cục, gã mới dừng lại.
Nơi chính giữa trên bức tường, được khảm một cửa gỗ lim nhỏ.
Mộ Dung Lân đẩy cửa mà đi vào.
Phó Kinh Hồng lặng yên đuổi theo.
Sau khi đi vào, y mới phát hiện ra, phía sau lại là một cái sân của một biệt viện khác.
Cũng chính là biệt viện mà y đã từng tới.
Thật không ngờ, nơi này, chính là cái sân ở trước căn phòng có bức tranh họa mỹ nhân kia.
Phó Kinh Hồng càng thêm khó hiểu.
Lúc này, Mộ Dung Lân đã bước vào phòng, mà Phó Kinh Hồng lại không thể đi theo vào, liền lặng yên nhảy lên trên mái nhà, tìm một chỗ có khe hở giữa các miếng ngói bị chênh mà tạo thành, đưa tầm mắt nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy, sau khi Mộ Dung Lân vào phòng, đầu tiên là từ trong tay áo lấy ra một cành hoa đào mới hái, nhẹ nhàng cắm vào trong bình hoa ở trên bàn.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng mới hiểu, hóa ra là do Mộ Dung Lân chính là người hái hoa để ở trong phòng này.
Xem ra, gã đối với vị Tứ phu nhân này, quả thật là tình thâm nghĩa trọng đi.
Sau khi Mộ Dung Lân đã cắm hoa tốt rồi, liền đưa mắt nhìn đến bức tranh họa mỹ nhân đang treo.
Gã nhìn hồi lâu, cứ như là đang hoài niệm, lại như là đang rơi vào trầm tư.
Gã chậm rãi đưa tay ra, tựa hồ là muốn sờ lên người ở trong bức họa. Nhưng mà bàn tay giơ đến giữa không trung, rồi lại phảng phất giống như lại sợ người trong bức họa bị kinh hoảng, gã lại chậm rãi buông tay xuống.
Mỹ nhân trong tranh vẫn xinh đẹp không gì tả nổi như cũ.
Phó Kinh Hồng chờ đến có chút hết kiên nhẫn, thì qua nửa ngày rồi, mà lão Mộ Dung Lân vẫn không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ, gã lại muốn ngắm nhìn đắm đuối bức tranh kia cả một đêm sao?
Nhưng mà vào lúc này, đột ngột, Phó Kinh Hồng chợt cảm giác được phía sau y, có khí tức của người khác. Ngay lập tức, cả người của y đều đã có chút cương cứng lại.
Y vẫn còn chưa kịp quay đầu lại, liền bị một bàn tay bịt kín miệng của y lại.
Trong khi y đang ngẩn người, thì đột nhiên, thấy được Ôn Như Ngọc đã xuất hiện ở trước mắt của mình.
Lúc này, không phải là kẻ giả mạo nào nữa cả.
“Đừng lên tiếng.”
Ôn Như Ngọc dùng khẩu hình nói, không hề phát ra tiếng nói.
Cảm nhận được từ nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Ôn Như Ngọc truyền đến, bỗng nhiên, Phó Kinh Hồng lại có chút an tâm.
Ôn Như Ngọc vẫn một phong thái quân tử phiêu nhiên, ôn nhuận như ngọc.
Cho dù có là đang ở trên mái nhà, rình coi người ta đi, vẫn là một thân lẫm liệt như cũ.
Phó Kinh Hồng có chút suy tư, bỗng vươn đầu lưỡi ra, không nặng không nhẹ liếm một hồi ở trong lòng bàn tay của Ôn Như Ngọc.
Ngay lập tức, thân thể của Ôn Như Ngọc liền run rẩy lên, chỉ là nhỏ bé đến mức không thể nhìn thấy mà thôi. Thế nhưng, vẻ mặt của hắn vẫn vân đạm phong khinh như cũ.
Nhưng mà, Phó Kinh Hồng lại càng làm càn. Y dùng đầu lưỡi, chậm rãi di chuyển từ trên trượt xuống dưới trong lòng bàn tay của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc khựng người lại một chút, liền thu tay mình lại.
Phó Kinh Hồng cũng không trêu ghẹo Ôn Như Ngọc nữa, chỉ là nhíu mày, nhìn hắn, cười cười.
Ôn Như Ngọc ngây ngốc nhìn y trong chốc lát, tiếp theo, hắn liền quay đầu đi.
Phó Kinh Hồng lặng yên không một tiếng động, cười cười, liền cúi đầu, tiếp tục nhìn vào trong phòng ở phía dưới.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Mộ Dung Lân cũng chưa hề cử động, chỉ dùng mắt mà thẳng tắp nhìn về bức tranh họa mỹ nhân treo ở trên tường.
Phó Kinh Hồng nhìn đến có chút không kiên nhẫn lần nữa.
Cho nên, y quay đầu, liền thấy Ôn Như Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng, nhìn đến thật cẩn thận, tựa hồ như là không muốn bỏ qua nhất cử nhất động của lão Mộ Dung Lân vậy.
Đột ngột, Phó Kinh Hồng đưa tay đến, nắm chặt lấy bàn tay của Ôn Như Ngọc, mở ra bàn tay của hắn, y lại dùng ngón tay bắt đầu viết chữ lên trên lòng bàn tay của hắn–
“Vị mỹ nhân kia, quả thực là có nhan sắc xinh đẹp, cũng xem như là, nghiêng nước nghiêng thành đi.”
Ôn Như Ngọc ngẩn người, liền học theo Phó Kinh Hồng, dùng ngón tay viết chữ lên trên lòng bàn tay của y —
“Vị ở trong tranh chính là Tứ phu nhân đi.”
Lòng bàn tay của Phó Kinh Hồng liền bị ngưa ngứa, khiến y có chút buồn cười, nhưng chung quy là y vẫn phải nhịn xuống.
Y tiếp tục viết —
“Đại khái là vậy.”
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc lại có chút do dự, viết —
“Xem ra, Mộ Dung tiền bối đã có một mối tình thắm thiết với vị Tứ phu nhân này đi.”
Mối tình thắm thiết?
Trong lòng, Phó Kinh Hồng liền cười lạnh.
Nếu như, quả thực là lão Mộ Dung Lân này thâm tình đến thế, thì làm sao lại còn sẽ phải lấy thêm mấy vị phu nhân nữa đây?
Nhìn Mộ Dung Ý, nay đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nói vậy thì vị Đại phu nhân Mộ Dung hẳn là nguyên phối đi. Nếu như, quả thực vị Tứ phu nhân kia chính là thánh nữ ma giáo Phật Tâm Lưu Ly, vậy hẳn là vào hai mươi năm trước đã bước vào Mộ Dung phủ. Hai mươi năm trước, nàng đã biệt vô tăm tích. Có thể là bởi vì yêu Mộ Dung Lân, cho nên, liền cố ý bỏ qua thân phận thánh nữ của mình, mà trốn vào trong Mộ Dung phủ, không thể cho người ngoài biết được đi…
Cách làm như vậy, đối với vị thánh nữ ma giáo kia mà nói, cũng coi như là làm nhục nàng rồi đi. Bởi vì nàng đã buông xuống sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, mà cam tâm làm một vị phu nhân Mộ Dung vĩnh viễn không thể nào ra ngoài ánh sáng được nữa. Thế nhưng, sau đó, lão Mộ Dung Lân lại cưới thêm hai vị phu nhân.
Có thể gã cũng không thương hai vị phu nhân kia, nhưng mà cũng chưa chắc gì là gã đã chân tâm yêu Phật Tâm Lưu Ly…
Đống bí tịch ở trong mật đạo kia, đại khái chính là Phật Tâm Lưu Ly giao cho gã đi.
Gã chỉ là thờ ơ, thậm chí là có chút xa lạ mà mỏi mắt trông chờ Phật Tâm Lưu Ly chết dần đi.
Mà, Phật tâm Lưu Ly đã chết rồi, thì lão Mộ Dung Lân lại cần gì phải làm ra dáng dấp đây?
Chỉ sợ là do lương tâm của gã bất an đi.
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, không tiếp tục nhìn vào trong phòng nữa.
Y đang muốn tìm chỗ để thuận tiện để đi xuống, rời khỏi đây.
Nhưng, bất thình lình, y cảm giác được ở trong bụng lại bốc lên từng trận dậy sóng cuồn cuộn.
Nhất thời, khiến y phải biến sắc.
Y biết đây là do cổ độc phát tác.
Lúc trước, do quá bận rộn việc truy tìm người áo vàng, cho nên, y đã quên tính toán ra ngày cổ độc phát tác. Lần này lại đột ngột phát tác, khiến cho y không kịp ứng phó.
Y chỉ lo lại bị Mộ Dung Lân phát hiện ra. Cho nên, y vội vã vận khinh công, cũng mặc kệ Ôn Như Ngọc ở lại, mà y trực tiếp đi về phía khách phòng.
Y vẫn chưa kịp nghĩ ra, xem phải tìm ai để giải độc, chỉ là biết không thể lại để cho lão Mộ Dung Lân phát hiện ra tung tích của mình nữa.
Thế nhưng, lần này, cổ độc phát tác càng mãnh liệt hơn so với vài lần trước.
Ngay khi y đi tới hoa viên, thì hai chân đã run rẩy, loạng choạng không thôi, có chút đứng không vững nổi nữa.
Trong bụng của y, từng trận dậy sóng lại dồn dập xô đẩy lên một trận dậy sóng khác, phía sau lại hình như càng có chút ngứa mà khó nhịn.
Bên thái dương của y, chậm rãi đều bịn rịn mồ hôi nhỏ giọt, đôi bàn tay không khỏi nắm chặt lại, dùng móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để đau đớn mà duy trì tỉnh táo.
Thế nhưng càng lúc càng cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt, khiến cho y hầu như cũng thể nào nhấc chân đi nổi một bước nào nữa cả.
Nóng…
Y chỉ cảm thấy toàn thân đều đang khô nóng…
– Phó huynh…
Đột ngột, ở phía sau lưng y, lại truyền đến một tiếng thở nhẹ.
– Làm sao mà huynh lại đột ngột rời đi thế này?
Giọng nói thanh nhuận của Ôn Như Ngọc dần dần vang lên, cứ giống như là tiếng vang khi ngọc trai rơi trên mâm ngọc vậy.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền thở phào nhẹ nhõm.Tựa hồ như ý thức cũng không có hỗn độn như trước nữa.
Thế nhưng, cảm giác khô nóng ở trong bụng lại càng thêm sâu.
– Phó huynh?
Tựa hồ như là nhận ra được Phó Kinh Hồng có chút không ổn, giọng nói của Ôn Như Ngọc lại vang lên, dẫn theo một tia lo âu.
Phó Kinh Hồng hít sâu vào một hơi dài, thình lình, y xoay người lại.
Đứng ở phía sau, Ôn Như Ngọc vẫn là một thân bạch y như tuyết, tôn lên khí chất thanh lãnh rất xuất trần, không giống phàm nhân bao phủ trên cả người của hắn.
Phó Kinh Hồng nhíu mày lại, cười, chậm rãi ghé sát đến người của hắn.
– Phó huynh?
Ôn Như Ngọc lại gọi lên một tiếng.
Phó Kinh Hồng chậm rãi đưa tay ra, che kín miệng của hắn lại.
Ôn Như Ngọc sững sờ, trên mặt đều lộ ra vẻ không hiểu.
Bàn tay đang bịt kín lại miệng của hắn, chợt, chậm rãi trượt xuống dưới, vuốt ve từ chiếc cằm của hắn, men về phía cần cổ, tiếp tục, sờ soạng phía dưới.
Trong lòng bàn tay, cảm nhận được truyền đến nhiệt độ ấm áp, khiến cho Phó Kinh Hồng phải hít sâu phát ra một tiếng thở dài đầy thoải mái.
Trong khi tay của y đang mò vào bên trong lớp vải y phục, thì đột ngột, Ôn Như Ngọc đưa tay đến đè lại bàn tay không an phận của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng không vừa lòng, liền nhíu nhíu mày, lại duỗi ra bàn tay còn lại ra, sờ về một bên khác.
Ôn Như Ngọc có chút bất đắc dĩ dùng cả hai tay của hắn, nắm lấy hai bàn tay xấu của Phó Kinh Hồng, buộc y ngừng lại.
Nhưng lúc này, Phó Kinh Hồng lại nhíu mày, nở nụ cười, kề sát mặt mình đến trước mặt Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc ngẩn người, liền cảm nhận được Phó Kinh Hồng đã chen một chân vào giữa hai chân của hắn, tiếp theo, y chậm rãi cọ lên trên đó…
Ôn Như Ngọc run rẩy, đưa tay muốn đẩy Phó Kinh Hồng ra, lại bị Phó Kinh Hồng bắt được cánh tay. Y lại vươn lưỡi ra, không nhẹ không nặng liếm liếm lên lòng bàn của hắn.
Khiến cho hắn không khỏi ngơ ngác, chỉ cảm thấy trong lòng bàn ngứa ngáy không ngừng, thật giống như là bị lông chim đang không ngừng khều lên vậy, lại dâng lên cảm giác có chút mềm nhũn, vô lực.
Ngay trong nháy mắt, Ôn Như Ngọc liền thất thần.
Bởi vì, Phó Kinh Hồng lại hơi co chân mình lên, không nhẹ không nặng cọ lên trượt xuống nơi nào đó ở dưới lớp vải trường sam của Ôn Như Ngọc.
Ngay lập tức, ở trên mặt trắng nõn của Ôn Như Ngọc đã nhiễm phải một vệt ửng đỏ.
Không qua bao nhiêu lâu, Phó Kinh Hồng thoả mãn, nhận ra được, nơi nào đó đã có phản ứng.
Y nhướng mày, chậm rãi, ghé sát đôi môi của mình vào bên tai của Ôn Như Ngọc, khẽ nói:
– Ta muốn cùng quân phân đào. Quân có thể nguyện đoạn tụ cùng ta sao?