Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phó Kinh Hồng vẫn còn đang chìm trong tiếng thở dài, lại bị đám người đang đứng cách đó không xa đã phát hiện ra tung tích.

Nam tử bạch y vốn luôn một mặt trầm tĩnh, sau khi vừa nhìn thấy Phó Kinh Hồng thì nhất thời, cả khuôn mặt của hắn đều vui mừng, rạng rỡ lên.

Hắn lập tức kêu lên một tiếng:

– Sư huynh.

Tiếp theo, hắn liền bước vội về phía Phó Kinh Hồng.

Cùng một lúc, nam tử huyền y cũng liền ngẩng đầu lên, ngẩn người, nhìn chằm chằm Phó Kinh Hồng. Trên mặt của hắn cũng dần hiện lên một tia vui mừng, lại ở trong chốc lát dâng lên chút suy nghĩ gì đó, hắn lại lập tức lạnh mặt lại, chỉ là dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn y.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng thở dài, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười.

– Tiểu sư đệ…

Y mỉm cười, hô một tiếng, nhìn về Bạch Luyện Hoa đang đi về phía mình.

Tiếp theo, y mới xoay đầu lại, cũng không lạnh không nhạt mà gật gật đầu với nam tử huyền y.

Trên mặt của nam tử huyền y lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng cũng chỉ là ở trong chớp mắt, ngay lập tức, trên mặt của hắn lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng, không có chút dao động nào cả.

– Đại sư huynh.

Hắn trầm giọng hô.

Phó Kinh Hồng chỉ là mỉm cười, nhìn nam tử bạch y ở trước mắt.

Tựa hồ, vóc người của Bạch Luyện Hoa lại cao thêm một chút đi, gần như là sắp cao ngang với Phó Kinh Hồng rồi đi.

Chỉ là ngắm kĩ đường nét của khuôn mặt này, còn chưa hoàn toàn rút đi vẻ ngây ngô của thiếu niên.

Chỉ có điều, cũng đủ để nhìn ra được, dáng vẻ tương lai của hắn sẽ là phong hoa tuyệt đại thế nào rồi đi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Kinh Hồng nhìn Bạch Luyện Hoa, nhất thời, có chút thất thần.

Bạch Luyện Hoa mỉm cười nhìn y, hỏi:

– Đại sư huynh, tại sao huynh lại ở chỗ này?

Phó Kinh Hồng nhìn Bạch Luyện Hoa đang cười rạng rỡ như hoa nở, vừa kịp phục hồi tinh thần lại, nói:

– Lúc trước, vừa hạ sơn, gặp phải một bằng hữu, lại nghe nói, dạo gần đây, tựa hồ như sắp cử hành võ lâm minh hội. Cho nên, huynh muốn tới xem một chút náo nhiệt mà thôi, liền đi cùng huynh ấy đi lại đây.

Y dừng một chút, dù biết rõ vẫn giả vờ hỏi:

– Tiểu sư đệ, đệ cùng nhị sư đệ đây? Tại sao hai người lại hạ sơn đi đến tận đây đây?

Đứng ở một bên, Lãnh Tề Hiên nghe thấy Phó Kinh Hồng nhắc đến tên hắn, ngay lập tức, đôi mắt của hắn liền nhìn chăm chú vào Phó Kinh Hồng. Nhưng, Phó Kinh Hồng không có quay đầu sang nhìn hắn.

Bên trong ống tay áo bào rộng rũ xuống, đôi bàn tay của Lãnh Tề Hiên chậm rãi nắm chặt lại.

Phó Kinh Hồng giả vờ không hề phát hiện ra. Dù đã sớm biết được lời giải thích này, nhưng y chỉ đành giả vờ chăm chú lắng nghe Bạch Luyện Hoa nói.

– … Sau cuộc tỉ thí xếp hạng lại đệ tử ở trong phái, sư phụ liền nói cho hai bọn đệ biết, không lâu sau đó, sắp sửa cử hành võ lâm minh hội, phân phó cho hai bọn ta hạ sơn, để xem xét một chút, sẵn tiện, đi tìm kiếm đại sư huynh trở về…

Nói đến chỗ này, Bạch Luyện Hoa chần chờ một chút, nhưng vẫn là tiếp tục nói,

– Tuy rằng, đại sư huynh đã bỏ lỡ cuộc tỉ thí xếp hạng. Nhưng, sư phụ vẫn để trống vị trí thủ tịch… Trong phái, có rất nhiều đệ tử vốn không phục.

Phó Kinh Hồng cười cười, không lên tiếng.

– Chỉ có điều, trong cuộc tỉ thí xếp hạng, người thắng cuối cùng chính là nhị sư huynh, huynh ấy cũng không lên tiếng phản đối, vì lẽ đó, đám đệ tử còn lại cũng không dám có ý kiến gì …

Vừa nói đến đây, Bạch Luyện Hoa liếc mắt một cái nhìn Lãnh Tề Hiên đứng ở một bên.

Phó Kinh Hồng lại cười cười.

– Nhưng mà, đại sư huynh quả thực là thần cơ diệu toán a. Lúc trước còn chưa đến cuộc tỉ thí xếp hạng đệ tử, cũng đã biết được kết quả cuối cùng vốn là nhị sư huynh thắng a.

Bạch Luyện Hoa nhìn Phó Kinh Hồng, khẽ mỉm cười.

Phó Kinh Hồng nhất thời sững người.

Trong Đoạn Tụ cốc, xếp hạng sư huynh đệ vốn là ấn theo tu vi từ cao đến thấp…

Mà, khi y rời đi khỏi Đoạn Tụ cốc thì vẫn chưa tổ chức cuộc tỷ thí xếp hạng đệ tử vẫn chưa bắt đầu. Nhưng, khi y chỉ vừa mới gặp Lãnh Tề Hiên thì liền mở miệng gọi hắn là nhị sư đệ ở trước mặt Bạch Luyện Hoa.

Cho nên, y liền hiểu được ý tứ trong lời này của Bạch Luyện Hoa.

Phó Kinh Hồng chỉ đành giả vờ nở ra nụ cười thâm trầm.

Bạch Luyện Hoa không dây dưa thêm vấn đề này nữa. Nhất thời, hắn im lặng một lát, bỗng nhiên hỏi:

– Sư huynh, vị bằng hữu kia của huynh là ai vậy?

Phó Kinh Hồng sững sờ, hiển nhiên là y vốn không nghĩ tới Bạch Luyện Hoa sẽ hỏi ra câu này.

– Sư huynh, từ khi nào mà huynh lai có bằng hữu mà đến ngay cả đệ cũng không biết chứ…

Trên mặt của Bạch Luyện Hoa lộ ra vẻ oan ức, ánh mắt ảm đạm.

Phó Kinh Hồng chỉ có thể mỉm cười, nói:

– Ngay khi vừa hạ sơn mới quen biết được, huynh cùng Ôn huynh vừa gặp mà như đã quen.

Vẻ mặt oan ức của Bạch Luyện Hoa càng sâu thêm, trong đôi con ngươi càng thêm một mảng u oán.

– Sư huynh, huynh lại có bằng hữu mà đến ngay cả đệ cũng không biết a.

Phó Kinh Hồng chỉ là cười nhạt, y nói:

– Một ngày nào đó. Đệ cũng sẽ có bằng hữu mà đến huynh cũng không biết đi.

Kiếp trước, y đã quấn quýt Bạch Luyện Hoa chặt chẽ đến mức, hận không thể ngày ngày cùng Bạch Luyện Hoa ngày ngày ở chung. Chỉ cần vừa nhìn thấy Bạch Luyện Hoa cùng bằng hữu qua lại càng thân thiết, thì ở trong lòng của y lại càng không thoải mái, hận không thể kéo Bạch Luyện Hoa vào trong lồng ngực của y mà xoa nắn một phen, để cho trong mắt của Bạch Luyện Hoa chỉ nhìn thấy mỗi một mình y mà thôi.

Có thể, chính là như vậy, mới khiến cho Bạch Luyện Hoa mới càng ngày càng thêm xa cách y.

Càng là thứ quan trọng, lại càng muốn giữ chặt lấy, nhưng mà, ngược lại sẽ càng khiến cho mình càng cách xa thứ đó hơn nữa đi.

Huống chi, đây lại là một con người a.

Con người lại không phải là đồ vật, vốn có tình cảm, lại có ý nghĩ. Hắn sẽ biết phản kháng, sẽ phải giãy dụa, thì y lại càng thêm muốn giữ chặt lấy hắn, nhưng trái lại, chỉ là càng đẩy hắn đi xa hơn mà thôi.

Kiếp trước, trong mối quan hệ dây dưa không ngớt này, ngày ngày đều là Phó Kinh Hồng quấy nhiễu không thôi, thì Bạch Luyện Hoa vốn đã là như thế, lại càng ngày càng rời xa y.

Đợi đến khi y phát giác ra, thì rốt cuộc, tiểu sư đệ vốn không phải là tiểu sư đệ luôn luôn mềm mại hay gọi y là “sư huynh” nữa rồi.

Hậu quả này, cũng tính như là được tự mình làm bậy vốn không thể sống được đi.

Trong lòng của Phó Kinh Hồng, nở nụ cười tự giễu. Nhưng, trên mặt chỉ bày ra tư thái huynh trưởng mà nhìn Bạch Luyện Hoa, nói:

– Tiểu sư đệ, đến một ngày nào đó, đệ cũng sẽ phải rời đi Đoạn Tụ cốc, đến khi đó, đệ tự nhiên cũng sẽ kết giao được rất nhiều bằng hữu…

Y vẫn còn chưa nói xong, liền bị Bạch Luyện Hoa đánh gãy:

– Nhưng mà, chắc chắn là đệ vẫn luôn sẽ nhớ đến sư huynh… Còn sư huynh, chắc là mấy ngày nay, nhất định là không hề nhớ đệ đi.

Hắn nói, trong đôi con ngươi cũng lộ ra một tia oan ức.

– Làm sao lại như vậy được chứ. Tất nhiên là mỗi thời mỗi khắc, huynh đều luôn nhớ đến tiểu sư đệ a.

Phó Kinh Hồng mỉm cười.

– Khụ khụ.

Rốt cuộc, đang đứng ở một bên, lão quản gia Mộ Dung không nhịn được mà lên tiếng đánh gãy tình cảnh gặp lại đầy cảm động của hai vị sư huynh đệ này, lão hắng giọng một cái lại nói,

– Hai vị thiếu hiệp. Mấy ngày gần đây, lão gia nhà ta vẫn còn đang bế quan. Hôm nay, chỉ e là không gặp được hai vị. Không bằng, trước tiên, hai vị thiếu hiệp cứ ở lại khách phòng trong Mộ Dung phủ, để thuận tiện bàn luận tiếp việc này được không a?

Bạch Luyện Hoa giơ hai tay lên, cùng một lúc chắp tay, nói lời đa tạ.

Tất nhiên là Lãnh Tề Hiên vốn không có ý kiến gì rồi.

– Mời hai vị đi theo, bên này.

Lão tổng quản Mộ Dung vừa nói, liền bước lên trước mà dẫn đường.

Bạch Luyện Hoa cùng Lãnh Tề Hiên đi theo, cho nên, Phó Kinh Hồng cũng chỉ đành đi theo.

Dọc theo đường đi đều là Bạch Luyện Hoa đang nói luyên thuyên với y. Lãnh Tề Hiên đang đi ở một bên, đều luôn treo lên khuôn mặt lạnh lùng, vẫn không nói một lời nào cả.

Dù sao, Bạch Luyện Hoa vẫn còn mang theo tâm tính của thiếu niên, lại chỉ vừa mới hạ sơn, đối với tất cả mọi chuyện nhìn thấy được ở trên đường đi đều luôn ngạc nhiên không thôi, một đường đi tới khách phòng, hắn đều luôn luyên thuyên suốt với Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng chỉ là vừa lẳng lặng lắng nghe, vừa mỉm cười, thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài tiếng.

Trong khi đi ngang qua ngôi đình giữa hồ, bất chợt, Phó Kinh Hồng vừa ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên, liền thấy một người đang đứng trong ở đình.

Một thân hồng y, giống như thấm đẫm máu hòa cùng với nước mắt.

Ba ngàn sợi tóc đen như vẩy mực.

Ngũ quan đẹp đẽ như tranh vẽ.

Trong khoảnh khắc này, cũng vừa vặn, ngay khi Đào Chi Hoa đang xoay đầu lại, lập tức mắt đối mắt với Phó Kinh Hồng.

Ngay lập tức, hắn liền ngẩn người, đôi chân mày nhọn có chút nhíu lại, phảng phất như trên mặt hồ phẳng lặng, đang bắt đầu nổi từng cơn gợn sóng.

Tiếp theo, Phó Kinh Hồng chỉ là khẽ mỉm cười, sau đó, y đã quay đầu, rời đi.

Quả nhiên, mỹ nhân như họa a.

Hai căn phòng ở của Bạch Luyện Hoa cùng Lãnh Tề Hiên liền được sắp xếp ở bên cạnh của Phó Kinh Hồng.

Sau khi lão tổng quản vừa an bài xong liền cáo từ, Lãnh Tề Hiên quay đầu lại liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng, hiện lên vẻ do dự trong chốc lát, tiếp theo, hắn liền xoay người mở cửa ra, mà tiến vào trong phòng.

Bạch Luyện Hoa không muốn trở về phòng mình, liền đi theo Phó Kinh Hồng tiến vào phòng của y.

Sau khi Phó Kinh Hồng tiến vào phòng đã rót hai chung nước trà, đưa một chung đến cho Bạch Luyện Hoa.

Bạch Luyện Hoa cầm lấy, uống vào một ngụm, liền đặt chung xuống bàn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phó Kinh Hồng.

Phó Kinh Hồng cầm lấy chung trà, không nhanh không chậm mà từ tốn uống vào mấy ngụm, y cũng không lên tiếng.

Bạch Luyện Hoa không chịu được bầu không khí yên tĩnh này, rốt cục, hắn vẫn là mở miệng trước:

– Sư huynh, vì sao huynh lại phải ra đi mà không nói một lời từ biệt nào cả…

Mới vừa rồi là do vẫn còn đang ở trước mặt người ngoài, tất nhiên, có một số việc vốn không thể nào mở miệng trực tiếp hỏi được.

Phó Kinh Hồng lại chậm rãi uống vào một hớp trà, nói:

– Mới vừa rồi, huynh không phải đã nói rồi sao. Huynh cùng Ôn công tử vừa gặp mà như đã quen, cho nên liền muốn đi cùng huynh ấy đi đến đây.

Bạch Luyện Hoa lập tức hỏi:

– Ôn công tử… Là người phương nào?

– Ngay khi ta vừa hạ sơn, liền gặp phải một vị công tử chính là huynh ấy. Huynh liền trò chuyện với huynh ấy, vừa gặp mà như đã quen.

Bạch Luyện Hoa lộ ra vẻ mặt u oán, nói:

– Sư huynh, từ xưa đến nay, huynh vốn sẽ rời đi mà không nói lời từ biệt nào cả.

Phó Kinh Hồng uống một hớp trà, không đáp.

Bạch Luyện Hoa thấy Phó Kinh Hồng không đáp lại, trong đôi con ngươi của hắn, có chút mất mát.

– Sư huynh. Đã rất lâu rồi, huynh với đệ vẫn chưa gặp mặt nhau. Chẳng lẽ, huynh chưa từng nhớ đến đệ sao?

Trong khi Bạch Luyện Hoa nói ra lời này, vẻ mặt thật là u oán.

Phó Kinh Hồng nhịn xuống kích động muốn phun trà, hắng giọng một cái, mới lên tiếng:

– Tất nhiên vẫn luôn nhớ đến a.

– Nhưng mà, phản ứng của sư huynh thật là lạnh nhạt… Trước đây, huynh chưa bao giờ lại như vậy cả.

Bạch Luyện Hoa thăm thẳm nhìn Phó Kinh Hồng một lúc lâu.

Phó Kinh Hồng ho khan một cái.

– Khí trời hôm nay rất tốt. Không bằng, hai ta cùng nhau đi dạo khắp nơi một vòng đi?

Bạch Luyện Hoa luôn thăm thẳm nhìn y.

– Nhưng mà trải qua mấy ngày đi đường xốc nảy, tất nhiên là thân thể của hai đệ đều có chút không khỏe đi. Không bằng, trước tiên là, tiểu sư đệ nên đi nghỉ ngơi a.

Bạch Luyện Hoa vẫn chỉ là thăm thẳm nhìn vào y.

– Chắc đệ cũng cảm giác thân thể của mình mệt mỏi rồi đi. Vậy trước tiên, đệ nên phải đi nghỉ ngơi sớm thôi.

Bạch Luyện Hoa vẫn luôn chỉ là thăm thẳm nhìn y.

– Vậy hôm nay, trước tiên cứ quyết định như vậy đi. Huynh đi ngủ đây. Tiểu sư đệ, đệ cũng nên nghỉ ngơi sớm chút đi.

Phó Kinh Hồng xoay người, định mở cửa đuổi người.

– Vậy đệ muốn ngủ cùng sư huynh.

Bất thình lình, Bạch Luyện Hoa mở miệng nói.

– Khụ khụ,

Phó Kinh Hồng suýt nữa đã bị sặc chết rồi.

– Trước đây, đệ vẫn đều luôn ngủ cùng với sư huynh…

Bạch Luyện Hoa chậm rãi nói.

– Trước đây vốn là trước đây a. Hồi đó, vóc người của đệ còn chưa nảy nở đi,

Phó Kinh Hồng nói ra nghĩa chính ngôn thuận,

– Bây giờ, đệ đều sắp cao qua huynh mất rồi a…

Nói tới chỗ này, y lại khẽ thở dài ra một hơi.

– Sư huynh…

Bạch Luyện Hoa chậm rãi hô lên một tiếng.

Phó Kinh Hồng bày ra mặt lạnh.

– Sư huynh…

Bạch Luyện Hoa lại mềm mại hô thêm một tiếng nữa.

Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng ngây ngẩn.

Trong trí nhớ của y, vào lúc này, Bạch Luyện Hoa cũng sẽ không bao giờ lại dùng ngữ khí thế này, gọi y là sư huynh nữa rồi đi.

– Sư huynh.

Bạch Luyện Hoa lại hô một tiếng, thấy Phó Kinh Hồng không hề đáp lại, hắn liền tùy ý cho rằng, y đã ngầm đồng ý.

Hắn vui mừng nhào cả người về phía giường của Phó Kinh Hồng, chôn cả người vào trong chăn.

Khi Phó Kinh Hồng phục hồi lại tinh thần, thì đã nhìn thấy ở trên giường của y, đã bị độn lên thành một cái bọc nhỏ, y lại không khỏi cười khổ.

Có thứ, ngươi càng tóm lấy, giữ càng chặt lại chạy trốn càng xa…

Thế nhưng, hiện tại, y thấy thế nào, thì tựa hồ như cũng phản tác dụng lại ở trên người của y rồi đây?

Truyện Chữ Hay