Edit: Ngũ Ngũ
Cơ thể Trác Văn Tĩnh chợt cứng nhắc, đột nhiên mở to mắt nhìn ta, sắc mặt đỏ thành một mảnh.
Nhìn hắn đã tỉnh, ta liền ôm hắn, hôn nhẹ lên trán của hắn sau đó khẽ hỏi: “Bây giờ rời giường hay chờ một lát nữa mới rời?”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nhẹ ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Nếu đã tỉnh vậy thì đứng dậy thôi.”
Ta ‘ân’, sau đó gọi Nguyên Bảo vào hầu hạ ta thay y phục.
Tuy trong lòng muốn Trác Văn Tĩnh thay y phục giúp ta, nhưng nghĩ đến hôm qua bản thân đã đòi hỏi quá mức, khẳng định bên trong cơ thể của hắn vẫn còn đau nhức, nếu lại để cho hắn vì ta mà đứng lên, vậy thì có chút quá đáng, cho nên ta lên tiếng gọi Nguyên Bảo vào.
Sau khi Nguyên Bảo hầu hạ ta thay y phục xong, lại giúp ta rửa mặt, đợi hết thảy mọi việc xong xuôi, ta phất tay cho hắn lui xuống. Sau khi Nguyên Bảo lui ra, Trác Văn Tĩnh từ trên giường ngồi dậy, định tự mặc y phục, ta liền tiến lên giúp hắn một tay, nhưng mà ta càng giúp thì y phục càng trở nên lộn xộn, cuối cùng Trác Văn Tĩnh cũng tự mình mặc vào, hắn đứng lên thần sắc phức tạp nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng, hôm nay người không thượng triều?”
Ta ngạc nhiên, sau đó nhẹ gật đầu ý tứ xấu xa cười hai tiếng nói: “Đúng vậy a, tối hôm qua trẫm có chút phóng túng quá độ nên hôm nay không đứng dậy nổi, ngươi không cần bận tâm, đây không phải là lỗi của ngươi.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, đôi mắt dịu dàng bối rối, bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, ta vội ho một tiếng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi dùng bữa thôi.”
Trác Văn Tĩnh ‘ân’, sau đó cùng ta đi ra điện, ta biết rõ thân thể của hắn yếu ớt hơn ngày thường, muốn đưa tay đỡ hắn. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không muốn ta đỡ hắn trước mắt bao nhiêu người, vì vậy ta chỉ như vô tình đi sát bên hắn, ngẫu nhiên đỡ hắn một cái, Trác Văn Tĩnh đối với hành động này của ta ngược lại trên mặt vẫn rất trầm tĩnh, nhưng khi nhìn đến vành tai phớt hồng của hắn, thì biết hắn có chút ngại ngùng.
Sau khi dùng xong tảo thiện, thì vẫn không có văn võ bá quan nào đến đây cầu kiến, xem ra hôm nay không có chuyện đại sự gì phát sinh. Ta nghĩ nghĩ nhìn Trác Văn Tĩnh rồi hỏi: “Muốn xuất cung một chút không?”
Trác Văn Tĩnh mở to mắt nhìn ta, trong con ngươi hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau đó ánh mắt lại bình tĩnh như trước, khẽ nói: “Hoàng thượng, người trong hậu cung không thể tùy ý xuất cung được.”
Ta đương nhiên biết điều đó, thế nhưng trước kia lúc còn sủng ái Tiết Như Ngọc, mỗi khi sang thu tiết trời đẹp, ta đều tùy ý đến Tiết phủ ở vài ngày đấy, lúc ấy mẫu hậu cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cái quy định người trong cung không thể tùy ý xuất cung đều bị ta phá vỡ hết.
Huống chi vừa rồi nhìn thấy nét vui mừng nơi đáy mắt của Trác văn Tĩnh, ta nghĩ hắn rất muốn xuất cung. Tuy hắn là Hoàng hậu nhưng mà dù sao vẫn là nam nhân, suốt ngày chen lấn trong một đám nữ nhân, nội tâm khó tránh khỏi buồn chán, ta nghĩ để hắn ra ngoài một chút vẫn tương đối tốt hơn a.
Nghĩ tới đây ta nở nụ cười mở miệng nói: “Cái này trẫm biết rõ, nhưng chúng ta chỉ ra ngoài chốc lát, nhìn xung quanh một chút rồi sẽ trở lại. Để Nguyên Bảo lại trong cung, nếu có gì sẽ trực tiếp báo cho chúng ta biết, nên ngươi không cần phải lo lắng. Như thế nào đây? Có muốn ra ngoài hay không?”
Trác Văn Tĩnh mấp máy môi, xem ra đã động tâm rồi. Sau đó trước khi hắn mở miệng, Nguyên Bảo tiến lên thấp giọng nói: “Hoàng thượng, hôm nay xuất cung có chút vội vàng, hay để ngày khác đi.”
Nguyên Bảo nói xong, gương mặt vốn do dự của Trác Văn Tĩnh liền bình tĩnh trở lại, sau đó hắn nhìn ta nói: “Hoàng thượng, Nguyên tổng quản nói có lý, không bằng để ngày khác hẵng đi.”
Trác Văn Tĩnh nói xong, ta hung hăng trừng mắt liếc Nguyên Bảo, Nguyên Bảo nhìn ta muốn nói gì đó lại thôi, đầu cúi thấp xuống. “Thật sự không đi?” Ta không cam lòng nhìn Trác Văn Tĩnh lại hỏi lần nữa.
Trác Văn Tĩnh lẳng lặng nhìn ta, sau một hồi trên mặt lộ ra nét cười nói: “Lần này coi như tính Hoàng thượng thiếu nợ vi thần đấy, ngày khác vi thần nhất định sẽ đòi lại.”
Biết hắn nói như vậy là đã hạ quyết tâm không đi cùng ta rồi, trong lòng ta có chút không vui, nhưng lại không muốn miễn cưỡng hắn.
Ngồi chỗ này một lúc, sau đó ta đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi, ta không hồi trở về Ngự thư phòng, giờ phút này thật thảnh thơi, nhưng lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán.
Lúc này trời đã sang thu, cây cối bắt đầu rụng lá, nhìn quanh bốn phía lại mang theo vài phần tiêu điều, các loài hoa trong Ngự hoa viên cũng đang héo tàn. Nhìn cảnh sắc hoang tàn này, tâm tình của ta dĩ nhiên không tốt lắm, vì vậy ta nhìn Nguyên Bảo hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem hôm nay thời tiết như thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay tiết trời vô cùng đẹp.” Nguyên Bảo nhìn ta đáp, ta ‘ân’ một tiếng, sau đó nhìn hắn nói: “Vậy ngươi nói xem tại sao phải đi ra ngoài vào ngày khác? Hôm nay không tốt sao?”
Nguyên Bảo nhìn ta nuốt nước miếng, sau đó trên mặt biểu lộ nét hiên ngang, vẻ mặt thấy chết không sờn quỳ xuống đáp: “Hoàng thượng, nếu ngài đã hỏi như vậy, thì nô tài xin cả gan mở miệng. Nô tài biết Hoàng thượng muốn xuất cung là để điều tra tình hình của dân chúng, thế nhưng Hoàng hậu nương nương đêm qua đã trải qua việc ân ái, Hoàng thượng không thể chỉ nghĩ đến Hoàng hậu nương nương cao hứng, mà quên thân thể của Hoàng hậu nương nương đang không tốt a. Cho nên nô tài thấy, cho dù hôm nay tiết trời ngàn lần, vạn lần tốt thì Hoàng hậu nương nương cũng không nên xuất cung đi đi lại lại được.”
Nghe xong lời nói của Nguyên Bảo, ta liền kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, lửa giận trong lòng lập tức tan biến.
Vừa rồi chỉ nhìn thấy Trác Văn Tĩnh cao hứng mà lại quên thân thể của hắn không tốt, tối hôm qua ta thật sự có chút quá đáng, nếu hôm nay lại để cho hắn đi đường, lại làm khó cho hắn rồi.
Nghĩ tới đây, ta nhìn Nguyên Bảo thuận mắt hơn nhiều, vì vậy mở miệng nói: “Nguyên Bảo, tính ra ngươi đã hai lần lập công rồi, trẫm sẽ thưởng. Ngươi đến phủ Nội vụ bên trong Tàng bảo các nếu có gì ưa thích thì lĩnh một cái đi, nói là trẫm ban thưởng đấy.”
Nguyên Bảo nghe xong vội vàng tạ ân, sau đó nhìn ta ngại ngùng nói: “Hoàng thượng, đồ trong phủ Nội vụ đều là báu vật vô giá, nếu nô tài cầm một cái bên người, ngày sau sợ là ngủ cũng không yên, nô tài cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng có thể ban thưởng cho một bảo bối khác hay không?”
“Ah, ngươi cứ nói ra.” Ta nhướng mày kinh ngạc nhìn hắn nói: “Để trẫm nghe thử ngươi thích là cái gì mà lại có thể từ chối đồ vật ở Tàng Bảo Các của trẫm.”
Nguyên Bảo nhìn ta quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, nô tài cảm thấy bánh điểm tâm ở Ngự thiện phòng so với bảo bối ở Tàng kinh các tốt hơn nhiều, cho nên nô tài chỉ cầu một hộp bánh điểm tâm mà thôi.”
Nghe xong lời nói của Nguyên Bảo làm cả người ta ngây ngẩn, sau đó cười lớn đỡ Nguyên bảo đứng dậy nói: “Nguyên Bảo, bảo bối ở Tàng Bảo Các của trẫm có thể mua biết bao nhiêu hộp bánh điểm tâm, chỉ có ngươi dám từ chối. Tốt, nếu ngươi đã thích bánh điểm tâm đến vậy, trẫm sẽ sai Ngự thiện phòng mỗi ngày mang cho ngươi một hộp.”
Nguyên Bảo vui mừng nói: “Tạ Hoàng thượng ân điển.”
Ta cười cười, tâm tình có chút vui vẻ đi dạo Ngự hoa viện, vừa đến chỗ ngoặc, ta nhìn thấy Trương Đình Ngọc dẫn theo một tên nội giam lạ mắt tiến cung.
Trương Đình Ngọc nhìn thấy ta liền vội vàng quỳ xuống thỉnh an, ta đến nâng ông ta dậy hỏi: “Trương ái khanh là đang đến khám bệnh ở cung nào?”
Trương Đình Ngọc chính là là lão ngự y, nếu người bình thường thỉnh sẽ không đến, chẳng lẽ mẫu hậu lại đổ bệnh? Ý nghĩ này làm cho ta khó chịu nhíu mày, vì vậy mở miệng hỏi, nếu như mẫu hậu bị bệnh, ta đương nhiên muốn qua thỉnh an bà.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần là đang đến Tức Phượng điện.” Trương Đình Ngọc đáp: “Mấy ngày nay thân thể Như phi nương nương không khỏe, nên vi thần đến bắt mạch cho Như phi nương nương.”
Ta nghe xong thả lỏng trong lòng, gật đầu nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Trương Đình Ngọc tạ ân, vội vàng dẫn theo nội giam kia rời đi, nhìn tên nội giam đó ta nhíu nhíu mày, sau đó ly khai.
Đi được hai bước, ta nhìn Nguyên Bảo nói: “Nguyên Bảo, trở về Bàn Long điện thay y phục, chúng ta đi ra ngoài một chút.”
Nguyên Bảo nhìn ta đáp: “Dạ”.