Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---•---

Buổi tối tắm rửa xong, hai người ôm nhau ngủ.

Sau khi Tống Ngọc Trạch bình tĩnh lại thì bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, vì đưa lưng về phía Tống Trấn mà được hắn ôm trọn vào lòng.

Phần lưng Tống Ngọc Trạch dán vào người Tống Trấn, có cảm giác như bọn họ rất thân mật khắng khít.

Tống Trấn ghé vào bên tai cùng y trò chuyện một hồi, lúc sau tay lại bắt đầu không thành thật vuốt ve mông y.

Tống Ngọc Trạch lấy chân đá hắn một cái.

Tống Trấn khẽ cười, cũng không tiếp tục, duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y mà ngủ.

Buổi chiều vận động quá nhiều, dù hắn làm sao cũng không thấy đủ nhưng chỉ sợ Tống Ngọc Trạch đã mệt chết rồi.

Sáng sớm hôm sau Tống Ngọc Trạch thức dậy trước, y nhìn Tống Trấn còn đang ngủ, trong ánh mắt đều là mềm mại khó có được.

Dáng vẻ Tống Trấn khi ngủ rất khí phách, do khuôn mặt quá cứng rắn dù cho ngủ đến thả lỏng cũng không nhìn ra được chút nhu hòa nào. Điểm xuất sắc nhất của người này chính là đôi mắt, tuy hiện tại nhắm lại nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sát khí khiến người sợ hãi khi hắn mở ra. Nếu sinh vào thời cổ đại, người này hẳn là đầu lĩnh thổ phỉ. Vừa nghĩ như vậy, Tống Ngọc Trạch lại thấy có chút buồn cười.

Y đưa tay sờ sống mũi cao thẳng của Tống Trấn lại sờ viền môi đẹp đẽ của hắn, cảm thấy đối phương rất có hương vị nam nhân, trong lòng thích đến không chịu được.

Tay Tống Ngọc Trạch rất xinh đẹp, tinh tế trắng nõn, xương khớp rõ ràng, móng tay mượt mà oánh bạch, so với tay của con gái còn đẹp hơn.

Cứ như vậy mà vuốt ve mặt Tống Trấn, có cảm giác đối lập của sự nhu mỹ cùng dương cương.

Tống Ngọc Trạch lẳng lặng nhìn hắn một hồi rồi tính rời giường.

Vừa mới ngồi dậy đã bị Tống Trấn ôm lấy kéo trở về, cả thân thể ngã vào trên người hắn.

Tống Trấn ôm y, trong mắt có ý cười, nói: "Sao nào, sáng sớm sờ soạng nửa ngày rồi muốn đi?"

Tống Ngọc Trạch cảm thấy thẹn như khi làm chuyện xấu bị vạch trần, ngượng ngùng đẩy hắn: "Buông ra, tôi phải đi học."

Tống Trấn ôm y không buông, nhẹ giọng nói: "Không cho con đi."

Thanh âm nhẹ nhàng, nghe vào như đang làm nũng, tâm Tống Ngọc Trạch cũng mềm xuống, không giãy giụa mà trở tay ôm lấy Tống Trấn: "Vậy sắp vào học rồi phải làm sao."

Tống Trấn cười cười, dùng phần râu trên cằm vừa mới ra không lâu thân mật cọ vào mặt Tống Ngọc Trạch: "Khỏi cần học, ta nuôi con."

Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho ngứa ngáy, đưa tay che cằm Tống Trấn lại, ghé vào trên người Tống Trấn, nhìn hắn nói: "Tôi không cần ông nuôi, tôi đã bảo nghiên, sang năm là có thể đi làm, đến lúc đó tôi nuôi ông."

Nghe vậy, trong lòng Tống Trấn vui vẻ vô cùng, hôn lòng bàn tay của y: "Được, con nuôi ta."

Khóe miệng Tống Ngọc Trạch cong lên, có chút đắc ý nho nhỏ, bất quá biểu tình này cũng như phù dung sớm nở tối tàn khiến Tống Trấn nhìn đến đôi mắt sáng ngời.

Tống Trấn đưa tay nhéo cằm y, rồi lại cố ý dùng ngữ khí đùa giỡn nói: "Bảo bối, cười một cái cho gia xem."

Đã rất lâu Tống Ngọc Trạch chưa cười, dường như cũng quên mất phải cười như thế nào, nhưng khi nhìn đến Tống Trấn thì lại chẳng biết sao mà cực kỳ tự nhiên, vui vẻ cười rộ lên.

Tống Trấn nhìn nụ cười sạch sẽ, thuần túy của y thì híp mắt lại, tay nâng cằm y hơi dùng sức, ngẩng đầu hôn lên.

Hắn dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng của Tống Ngọc Trạch nhưng Tống Ngọc Trạch lại đóng chặt môi không cho hắn tiến vào. Y duỗi tay chặn lại: "Còn chưa đánh răng."

Chỉ cần Tống Trấn nghe âm thanh của y đã thấy phấn khởi vô cùng, cánh tay cường tráng có lực kéo eo y về phía mình rồi mới chậm rãi hôn cắn môi dưới của Tống Ngọc Trạch, hô hấp ái muội, nóng rực phả vào mặt y.

Khác với những nụ hôn cuồng bạo lúc trước, loại liếm láp khẽ cắn này lại càng thêm tra tấn người.

Trong lòng Tống Ngọc Trạch ngứa ngáy, khó nhịn mà nhẹ nhàng nâng cằm tạo ra đường cong hoàn mỹ, một bên mặt của Tống Trấn cũng có hương vị thập phần cương cương, bọn họ cứ như vậy chậm rãi tra tấn nhau, sắc khí tràn đầy.

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua tấm màn chiếu vào cơ thể nửa trần trụi của hai người đang ôm nhau, hình thành nên vệt sáng ái muội, một người cường tráng tràn ngập lực đạo, một người mảnh khảnh trắng nõn, ở cùng nhau lại hài hòa không nói nên lời.

Cuối cùng, đầu lưỡi Tống Trấn vẫn cùng Tống Ngọc Trạch dây dưa một chỗ.

Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ cực kỳ, sự bá đạo của Tống Trấn y đã quá rõ ràng.

Phản kháng vô dụng, cũng chỉ có thể hưởng thụ.

Vốn là Tống Trấn ở dưới, cuối cùng hôn một hồi lại biến thành Tống Ngọc Trạch nằm dưới, Tống Trấn đè trên người y.

Hơn nữa tay Tống Trấn còn không thành thật thăm dò vào bên trong quần áo Tống Ngọc Trạch.

Độ ấm không khí có xu thế ngày càng tăng cao, Tống Ngọc Trạch bị Tống Trấn vừa hôn vừa sờ, toàn thân đều mềm nhũn, phía dưới cũng có phản ứng.

Y vội vàng dùng sức đẩy Tống Trấn ra, thở gấp nói: "Không được, tôi thật sự phải đi học."

Một tay Tống Trấn đè Tống Ngọc Trạch lại, dùng thân dưới sắc tình cọ xát y, trong đôi mắt thâm thúy đều là dục vọng trần trụi, âm thanh hắn khàn khàn nói: "Bảo bối, ta nhịn không được. Hưm?"

Âm cuối kia hơi gợi lên, tiếng nói trầm thấp lại mang theo dụ hoặc, câu đi tâm của Tống Ngọc Trạch khiến trái tim y nhịn không được nhảy nhanh vài nhịp.

Vì vậy, Tống Ngọc Trạch được nuôi trong một buổi tối, ngày hôm sau lại bị Tống Trấn thịt sạch sẽ.

Không biết tinh lực của Tống Trấn từ đâu mà ra, hai người dây dưa đến giờ trưa, thẳng đến khi bụng Tống Ngọc Trạch bắt đầu thầm thì kêu lên, Tống Trấn mới buông tha cho y.

Cái gọi là vật cực tất phản, Tống Ngọc Trạch xem như đã cảm nhận được.

Đây là hậu quả của việc nghẹn lâu rồi, tự làm bậy không thể sống.

Chuyện chính đã làm xong, tâm tình Tống Trấn rất tốt, thấy Tống Ngọc Trạch đói bụng thì rời giường mặc quần áo.

Tống Trấn nửa người trên trần trụi tinh tráng đứng cạnh giường, vừa đeo thắt lưng vừa nhìn Tống Ngọc Trạch. Trong mắt là thần sắc thỏa mãn khi được ăn no, khóe miệng mang theo ý cười thô bĩ.

Người hắn cao lớn đứng ở nơi đó che đi phần lớn ánh mặt trời, đường cong cơ bắp cân xứng, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, làn da màu mật gợi cảm, có loại mị lực nam tính nói không nên lời, động tác gài thắt lưng mang theo vài lần lưu manh cũng thập phần đẹp trai.

Tống Ngọc Trạch hữu khí vô lực ghé vào trên giường, nửa thân mình lười biếng lộ ra bên ngoài tấm chăn xám bạc, nơi nơi trên lưng đều là ấn ký ái muội mà Tống Trấn lưu lại, bộ dáng như chịu chà đạp.

Dù là sức lực để nâng lên ngón tay cũng không có, y nhìn Tống Trấn đứng bên cạnh mặc quần áo, trong miệng gian nan phun ra hai chữ: "Cầm thú."

Tống Trấn cúi người: "Mới vừa rồi không phải con nói rất thoải mái sao? Còn kêu ta yêu thương con..."

Tống Ngọc Trạch nắm gối đầu ném vào hắn, hữu khí vô lực nói: "Lăn."

Tống Trấn tiếp được gối đầu, giúp y để lại chỗ cũ: "Ta đi mua cơm, con hẳn là không còn sức ra ngoài ăn."

Sau khi mua về Tống Ngọc Trạch lại giận dỗi không chịu ăn, Tống Trấn dỗ một hồi lâu, hai người định ra ước pháp tam chương, một tuần chỉ có thể làm ba ngày.

Lúc này Tống Ngọc Trạch mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn.

Tống Trấn ngoài miệng đáp ứng nhưng cũng không hoàn toàn để trong lòng, tuổi này của hắn tính dục đang tràn đầy, người thương lại ở ngay trước mắt, làm sao có thể nhẫn được.

Nhưng thấy bộ dạng Tống Ngọc Trạch đang tức giận, đành phải ngoài miệng dỗ y trước.

Về ước định này, đương nhiên sẽ không tuân thủ.

Quả nhiên tới ngày thứ ba, Tống Trấn lại nhịn không được ăn luôn Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch: "..."

Kỳ thật, khoái cảm Tống Ngọc Trạch nhận được cũng không ít so với Tống Trấn, y thậm chí cũng sẽ trầm mê trong đó. Chỉ là cùng Tống Trấn làm bừa mấy ngày liền như vậy cảm thấy thời gian trôi qua có phần lãng phí, sinh hoạt quá mức dâm mỹ khiến tâm lý y không tiếp thu được.

Một tuần sau, chờ đến lúc Tống Ngọc Trạch sắp nổi bão, Tống Trấn lại nói hắn phải về thành phố Kỳ Dục.

Gần đây trong bang xảy ra chuyện, Thạch Miểu thúc giục hắn rất nhiều lần. Hắn cần phải trở về xử lý một chút, tuy rằng luyến tiếc Tống Ngọc Trạch nhưng nghĩ đến ngày tháng sau này còn dài nên cũng có thể tạm thời buông xuống.

Tống Ngọc Trạch thầm nghĩ, rốt cuộc Tống Trấn cũng trở về, y có thể nghỉ ngơi được rồi.

Tống Trấn nhìn vẻ mặt mừng rỡ của y, hắn đốt điếu thuốc, híp mắt nhàn nhạt hỏi: "Muốn ta đi như thế?"

Trong giọng nói đã có vài phần không vui, đồng thời còn mang theo hương vị uy hiếp.

Tống Ngọc Trạch thức thời nói: "Không, chỉ là mấy ngày nay mọi việc dồn lại hơi nhiều, ông đi rồi, tôi có thể yên tâm xử lý. Có ông ở bên cạnh, tôi chẳng có tinh lực để làm chuyện khác."

Những lời này Tống Trấn nghe vào cũng coi như vừa lòng: "Vậy ngày mai ta sẽ đi, hai ngày nghỉ con cũng về đi, ta mới mua nhà, dẫn con đến xem."

Tống Ngọc Trạch nghi hoặc nhìn Tống Trấn: "Sao lại mua nhà mới, tiền ở đâu."

Tống Trấn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Làm ăn cùng với người ta, kiếm được chút lời."

Tống Ngọc Trạch cũng không nghĩ nhiều, y nói: "Ừm, tôi giúp ông thu dọn đồ đạc." Nói xong cũng lập tức đi vào phòng.

Tống Trấn theo vào, đá cửa phòng đóng lại, từ phía sau ôm Tống Ngọc Trạch: "Không vội, ngày mai đi rồi, đêm nay con phải khao ta."

Tống Ngọc Trạch: "..."

Truyện Chữ Hay