---•---
Chiều giờ mới tiếp tục vào tiết, thời gian cũng không gấp, Tống Ngọc Trạch chậm rãi ra khỏi cổng trường.
Trong trí nhớ thì thức ăn ở căn-tin không hề ngon, nếu nhà ai có chút điều kiện sẽ lựa chọn ăn ở một tiệm cơm nhỏ bên ngoài. Cho nên các tiệm cơm gần trường học sơ trung vào lúc này đặc biệt đông khách.
Về điểm này, trường học cũng không đặt quy định cưỡng chế, vào thời gian nghỉ trưa mọi người có thể đi ra ngoài trường.
Tống Ngọc Trạch chọn một tiệm cơm thoạt nhìn sạch sẽ, ít người chen chúc đi vào. Y nhìn giá cả, xem như hơi cao, chẳng trách quán lại tương đối vắng. Y mua một phần cơm phong phú cho Trương Thanh Dữ, có thịt có cá. Còn bản thân mình thì chỉ gọi hai món chay. Y biết tiền của mình có được quan trọng như thế nào, tự nhiên sẽ không tiêu quá nhiều vào việc ăn trưa như thế này. Nhưng y cũng không muốn vào căn-tin của trường ăn, nơi đó tuy rẻ nhưng lại không vệ sinh. Tiệm ăn này giá tuy cao, lại khá sạch sẽ.
Mua cơm xong, y đi đến một cửa hàng nhỏ. Trên đường gặp phải Lư Tân Di, dáng người gầy gầy đang xách một bọc lớn trong tay, bên trong đều là những hộp cơm được đặt chỉnh tề, bởi vì nặng quá nên toàn bộ lưng cậu ta đều bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi trên mặt cũng đổ như mưa, dáng vẻ thật cố hết sức. Cậu ta cũng thấy Tống Ngọc Trạch, nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu, nhỏ giọng mua đồ.
Bước chân của Tống Ngọc Trạch dừng lại, đi qua nói với cậu ta: "Cậu để túi cơm xuống đi tôi trông chừng giúp cậu, rồi hãy mua đồ mà cậu muốn."
Lư Tân Di kinh ngạc nhìn y, sau đó lại rũ xuống, lắc đầu.
Tống Ngọc Trạch cũng mặc kệ cậu ta, tiếp tục đi đến cửa hàng nhỏ phía trước.
"Bán một gói thuốc."
Ông chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn y, trên mặt cũng không có gì biến hóa: "Loại nào?"
"Cứ lấy đại đi." Đời trước Tống Ngọc Trạch chưa từng hút thuốc nên cũng chẳng biết phải mua loại nào.
Ông chủ lấy một gói thuốc từ trên quầy hàng để lên bàn: " tệ."
Tống Ngọc Trạch thanh toán tiền, bỏ gói thuốc vào trong túi, xách cơm về phòng học.
Ông chủ ở phía sau lắc đầu: "Trẻ con thời nay..."
Trong phòng học vẫn ồn ào, Trương Thanh Dữ dựa vào bàn chơi điện thoại như cũ, thỉnh thoảng nói vài câu với mấy nam sinh bên cạnh.
Nhìn thấy Tống Ngọc Trạch trở về, nam sinh đang ngồi ở chỗ của y đứng lên đi xuống phía sau.
Tống Ngọc Trạch để cơm và gói thuốc lên bàn Trương Thanh Dữ.
Trương Thanh Dữ không động vào hộp cơm kia, lấy gói thuốc mở ra, ngậm một điếu vào miệng, còn lại vứt cho mấy nam sinh phía sau.
Mấy nam sinh phía sau tiếp được, hi hi ha ha chia cho nhau.
Trương Thanh Dữ hơi nghiêng đầu qua, nam sinh to con ngồi sau lưng bật lửa cho hắn. Trong lúc nhất thời, phía sau đều là một mảnh sương khói lượn lờ.
Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới bọn họ lại dám hút thuốc trong phòng học, gan lớn như vậy. Lại nhớ đến tính cách kiêu ngạo của mấy người kia, thật là không có gì làm không được.
Dù vậy y vẫn không thể ngửi được mùi khói thuốc, nên cầm hộp cơm tính đi ra ngoài.
Trương Thanh Dữ gọi y lại: "Đi đâu?"
Tống Ngọc Trạch: "Ra ngoài ăn."
"Ăn ở đây." Dường như Trương Thanh Dữ cố ý đối nghịch với y, từ biểu tình cũng có thể nhìn ra được.
Tống Ngọc Trạch đành phải ngồi xuống mở hộp cơm ra ăn, tuy rằng trái tim đã tốt rồi nhưng ngửi nhiều khói thuốc vẫn khiến y cảm thấy không khỏe, từ đó đến giờ chưa có ai hút thuốc ở trước mặt y cả.
Y đang ăn cơm thì đầu mày thoáng nhăn lại, giống như phải nhẫn nại điều gì. Trương Thanh Dữ nhìn y, biết là y không thích mùi thuốc, hắn bèn chơi xấu kéo một hơi thật dài, kề sát vào mặt Tống Ngọc Trạch rồi phả ra.
Tống Ngọc Trạch không hề đề phòng nên dẫn đến bị sặc, mãnh liệt ho khan vài tiếng, y quay đầu trừng Trương Thanh Dữ, giống như đang nói sao hắn lại ấu trĩ đến thế.
Trương Thanh Dữ cười ha ha, mấy nam sinh sau lưng nhìn thấy cũng cười theo.
Cười xong, Trương Thanh Dữ kêu người mở cửa sổ, lúc này mùi khói thuốc mới bay ra ngoài, không còn nặng như lúc đầu nữa.
"Sao cậu ăn ít vậy?" Trương Thanh Dữ chống khuỷu tay trên bàn, vừa hút thuốc vừa nhìn hai món chay của y rồi hỏi.
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, chỉ ung dung ăn cơm, đúng là y lười phản ứng với hắn.
Trương Thanh Dữ thấy y không trả lời thì đá vào ghế của y: "Hỏi cậu đó." Hắn cũng chẳng phải người nói nhiều, nhưng lại đột nhiên có hứng thú trêu đùa Tống Ngọc Trạch. Chắc là do từ đầu đến cuối Tống Ngọc Trạch chỉ có một loại biểu tình, cái nhíu mày nhẹ vừa rồi cũng như phù dung sớm nở tối tàn, ngược lại khiến cho hắn càng muốn chọc y.
Tống Ngọc Trạch người nhẹ nên khi ghế bị Trương Thanh Dữ đá thì người y cũng theo ghế lay động vài cái, y phải dùng tay chống lại mới có thể giữ cho bản thân không bị ngã.
Trương Thanh Dữ cong môi, như đang cười nhạo dáng vẻ yếu đuối mong manh của Tống Ngọc Trạch.
"Không tiền." Tống Ngọc Trạch thấy nếu không trả lời thì có lẽ hắn sẽ không bỏ qua nên chỉ đành nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Trương Thanh Dữ ừ một tiếng: "Sau này tôi hỏi thì cậu phải trả lời, hiểu chưa?"
"Ừ." Tống Ngọc Trạch tỏ vẻ đã biết.
Trương Thanh Dữ vừa lòng, lấy hộp cơm Tống Ngọc Trạch mua cho hắn ra, điếu thuốc chưa hút xong kẹp bên ngón tay trái, dùng tay phải bắt đầu ăn cơm.
Tống Ngọc Trạch ăn hết hộp cơm của mình rồi nhìn về phía Trương Thanh Dữ. Dáng vẻ ăn cơm của hắn khá đẹp mắt, tuy rằng miệng mở lớn nhưng lại không hề thô lỗ chút nào, như được sinh ra trong một nhà gia giáo, nhưng chẳng biết tại sao tính tình lại dữ dội thế này.
Chờ khi Trương Thanh Dữ ăn xong, Tống Ngọc Trạch dọn dẹp hộp không trên bàn của người rồi mang ra ngoài bỏ vào thùng rác.
Trong phòng học những người khác tụ lại thành tốp năm tốp ba với nhau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bên trong đều tràn ngập hương vị của đồ ăn.
Tống Ngọc Trạch không muốn trở lại phòng học nên đứng ở hành lang ngắm nhìn mấy tòa nhà cùng với phong cảnh phía xa xa.
Trong trí nhớ của y thì nhà trường không cho phép mang thức ăn vào lớp, nhưng bọn họ lại chẳng thèm quan tâm đến nội quy, mà có thì cũng sẽ không tuân thủ.
Tiết học buổi chiều không có gì thú vị nhưng Trương Thanh Dữ vẫn cứ hứng thú vô cùng, mấy nam sinh phía sau thì tiếp tục dẫn đầu bắt nạt giáo viên.
Vị giáo viên kia cũng rất đáng thương, bị ném đồ vào đầu nhưng vẫn phải nén giận tiếp tục dạy.
Trương Thanh Dữ còn trưng ra bộ dáng thú vị không ngại lớn chuyện, khiến cho Tống Ngọc Trạch cảm thấy tên này thật quá ác liệt.
Chẳng trách trong nhật ký của nguyên chủ có tên của Tống Trấn cùng với Trương Thanh Dữ, quả thật đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tan học, Tống Ngọc Trạch thu dọn sách vở rồi về nhà.
Lúc y đi ngang qua hiệu sách thì ghé vào mua mấy quyển sách liên quan đến y học về xem.
Sau đó mới đến chợ bán thức ăn mua chút xương sườn cùng với rau dưa tươi ngon. Tuy rằng đồ ăn giữa trưa có ít thật nhưng cũng không đại biểu y sẽ để bản thân mình uất ức trong chuyện ăn uống. Tự tay mình làm sẽ tiết kiệm tiền hơn một chút, y lại đang tuổi lớn nên đã bắt đầu thấy đói bụng rồi.
Lúc về đến nhà, bên trong im ắng vô cùng, Tống Trấn cũng không ở đây.
Tống Ngọc Trạch đã sớm đoán được, y đổi dép lê đi vào. Từ lúc dọn dẹp nhà cửa xong, y đã mua ba đôi dép lê. Hai đôi đặt song song trước cửa, một đôi cho Tống Trấn, một đôi cho mình. Đôi còn lại để trong ngăn tủ cho khách.
Phỏng chừng nhà này cũng không có khách nào, trong ấn tượng của y trừ "bạn gái" Tống Trấn ra thì chưa từng có người nào tới. Mà "bạn gái" của hắn cũng rất ít khi đến.
Để cặp sách lên sô pha, y mang nguyên liệu vào phòng bếp.
Tay nghề nấu ăn của Tống Ngọc Trạch đã được cải thiện, hơn nữa trình độ còn vượt qua nguyên chủ. Nghĩ đến chỉ số thông minh cao của Ninh An thì dù ở phương diện nào cũng có thiên phú.
Chờ canh sườn tỏa ra mùi thơm ngào ngạt cùng với vài món rau xào được chuẩn bị xong thì ngoài trời đã sẩm tối.
Canh xương sườn kia thật sự tươi ngon, đời trước y ăn uống thanh đạm nhưng hiện tại lại rất có khẩu vị. Tống Ngọc Trạch ăn hai chén cơm lớn, đầu đổ đầy mồ hôi, cây quạt trong nhà kia có cũng như không.
Sau khi ăn xong, y lại dọn dẹp bàn ăn, cầm quần áo vào phòng tắm.
Sợ tắm xong rồi giặt quần áo thì sẽ đổ mồ hôi nên y cởi hết quần áo đi giặt sạch trước rồi mới tắm. Như vậy sau khi tắm xong y chỉ cần mang quần áo ra ngoài phơi là được.
Tuy rằng đã đầu tháng nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Trong cả căn nhà thì chỉ phòng Tống Trấn là có điều hòa, Tống Ngọc Trạch tắm xong, cầm cặp sách vào phòng của hắn.
Phòng Tống Trấn đã sớm được dọn dẹp, bởi vì Tống Trấn không thường ở nên vật dụng bên trong cũng không nhiều lắm, nhưng so với phòng của Tống Ngọc Trạch thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Y mở điều hòa, làm bài tập trước rồi sau đó ngồi trên giường xem sách mới mua.
Y nghĩ Tống Trấn sẽ không trở về nên quyết định đánh bạo ở lại phòng của hắn, giường này tương đối mềm mại thoải mái, hơn nữa còn yên tĩnh, tạp âm cũng ít.
Nhưng y đã đoán sai, hôm nay Tống Trấn trở về.
Thời điểm Tống Trấn vào nhà, tâm tình của hắn không được tốt lắm. Hắn mở cửa ra, thuận tay bật đèn rồi lại ngây người một lúc, suýt chút nữa cho rằng mình vào nhầm nhà.
Sàn nhà trong phòng khách sạch sẽ đến mức có thể chiếu ra bóng người, các vật dụng khác cũng không dính một hạt bụi, thậm chí còn có một ít hoa tươi khiến cho hương thơm nhàn nhạt bay khắp phòng. Bên ngoài trời đã tối đen, nhưng toàn bộ căn nhà dưới ánh đèn lại lộ ra cảm giác ấm áp.
Vốn dĩ tâm tình của hắn đang bực bội, không hiểu sao cũng dần bình tĩnh lại, ma xui quỷ khiến đổi dép lê vào nhà.
Khó có được, hắn không nghĩ đến tiểu quỷ phiền toái kia lại nhân lúc hắn không ở nhà mà dọn dẹp nơi này sạch sẽ như vậy.
Tống Trấn vào phòng bếp, thấy trên tủ chén có thức ăn chừa lại, không còn nóng nhưng hắn vẫn cứ để vậy ăn luôn, sau đó tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Hắn về phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa thì thấy trên giường nằm một cục nho nhỏ.
Trong phòng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, mùi hương cùng với khí lạnh của điều hòa tạo nên một cổ lãnh hương nhàn nhạt, Tống Ngọc Trạch nhắm mắt ngủ rồi.
Trong tay y còn cầm một quyển sách, nghiêng nghiêng rớt ở trên người. Đứa bé ngủ rất trầm, khuôn mặt nhỏ chôn vào bên trong chiếc chăn, nhìn có vẻ thật mềm mại.
Biểu tình của Tống Trấn phức tạp, đứng tại chỗ nhìn y thật lâu.
Là Tống Ngọc Trạch tỉnh dậy trước, đèn mở lâu rồi tự nhiên y sẽ biết được. Y xoa xoa mắt, thấy Tống Trấn đứng trước cửa thì cả người lập tức cứng đờ. Dáng người Tống Trấn thật cao đứng đó, y bị tầm mắt của hắn dán vào.
"Thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay ông về..." Tống Ngọc Trạch hoảng loạn, một lát sau mới trấn định lại, ôm chiếc chăn nhỏ và sách xuống giường đi ra ngoài.
Nhưng cánh tay mảnh khảnh lại bị một bàn tay to lớn bắt được.
Cả người Tống Ngọc Trạch run lên, nhắm chặt mắt lại, sợ giây tiếp theo Tống Trấn sẽ xuống tay đánh mình.
Đây là phản ứng tự nhiên của nguyên chủ, sợ hãi đối với Tống Trấn vẫn không biến mất.
Dường như cảm nhận được nỗi sợ của đứa nhỏ, Tống Trấn không được tự nhiên buông tay ra, hạ thấp giọng hỏi: "Tại sao ngủ trong phòng tao?"
Tống Ngọc Trạch cũng rất kinh ngạc với phản ứng vừa rồi của cơ thể, y không muốn nhiều lời với hắn nhưng Tống Trấn lại cứ chắn ngay cửa, y thật không còn cách nào.
"Trời nóng quá, phòng tôi không có điều hòa." Y trả lời.
Tống Trấn trầm mặc một chút, nhìn Tống Ngọc Trạch thấp hơn mình, nhúm tóc nho nhỏ dựng lên ở trên đỉnh đầu thật đáng yêu.
"Căn nhà là mày dọn dẹp?"
"Ừm." Tống Ngọc Trạch nhìn chằm chằm chân mang dép lê của Tống Trấn, lại thấy Tống Trấn không quát nạt gì khi nói chuyện với y nên cũng thả lỏng rất nhiều.
Tống Trấn vẫn đứng đó không nhúc nhích, Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi về phòng của mình."
Tống Trấn hơi nghiêng người để Tống Ngọc Trạch rời đi. Trong lúc Tống Ngọc Trạch chen qua thì cảm nhận được hơi thở của nam nhân xa lạ. Tuy rằng trên danh nghĩa Tống Trấn là cha của y, nhưng đối với Ninh An mà nói thì hắn cũng chỉ là một người không quen biết. Nói thật, y cảm thấy không nên ham mát mẻ nhất thời mà qua ở phòng của Tống Trấn rồi lại phải đối mặt với tình cảnh xấu hổ này. Tống Trấn chỉ cảm thấy vật nhỏ mềm mềm lướt qua chạm vào mình, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của Tống Ngọc Trạch cho đến khi y vào phòng.
Tống Trấn thu hồi tầm mắt rồi mở tủ đồ ra, quần áo bên trong đều được xếp gọn gàng, còn có hương thơm của xà phòng lưu lại.
Việc này ngoài ý muốn khiến cho tâm tình của hắn thấy không tồi, Tống Trấn cầm quần áo đi tắm rửa rồi mới lên giường ngủ.
Nhớ đến dáng vẻ đứa nhỏ ngoan ngoãn nằm ngủ trên chiếc giường này, hắn cũng không cảm thấy chán ghét, đầu gối lên hai tay, Tống Trấn mở mắt nhìn trần nhà, qua một lúc lâu mới nhắm mắt lại.