Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---•---

Đại khái do quá đột nhiên, nam nhân kia không hề đề phòng vừa vặn bị cục đá đập trúng, trong nháy mắt phần trán lập tức rách da, máu tươi bắt đầu ứa ra.

Người nọ che trán lại, biểu tình trở nên dữ tợn: "Mẹ nó, đồ điếm chết tiệt, xem hôm nay lão tử làm chết bọn mày!" Nói xong trực tiếp bước lên đánh một quyền vào người Thẩm Việt.

Thẩm Việt đau đến cả người gục xuống.

Nam nhân một phen xách Thẩm Việt lên, còn muốn tiếp tục đánh thì Thẩm Việt đột nhiên ôm chặt lấy nam nhân kia, cắn một cái trên cổ gã.

Cậu ta hiện tại quá điên cuồng, cùng với bộ dáng nhỏ yếu lười biếng ngày thường khác nhau rất lớn, trong mắt đều là tàn nhẫn, trực tiếp cắn xuống một miếng thịt từ trên cổ gã.

"A!" Nam nhân kêu thảm một tiếng, dùng tay kéo Thẩm Việt ra.

Bên kia Tống Ngọc Trạch đang đánh nhau cùng những người khác, không biết sức lực từ đâu mà y chỉ bị ăn mấy quyền, quần áo có chút lộn xộn, ngoài ra cũng không có gì nghiêm trọng.

Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân làm cho bọn họ ngừng lại.

Tống Ngọc Trạch đột nhiên đẩy mấy người đó ra, chạy đến bên cạnh Thẩm Việt nâng cậu ta dậy.

Mấy nam nhân đang quấn lấy Tống Ngọc Trạch lập tức chạy đến xem thương thế của gã cầm đầu.

Thẩm Việt phun ra một ngụm máu lẫn nước bọt từ trong miệng, giữ chặt Tống Ngọc Trạch đang dìu mình, nói: "Nhân lúc bây giờ, chạy mau."

Cậu ta thấy Tống Ngọc Trạch còn do dự thì mắt hồng lên, bộ dáng như muốn ăn tươi Tống Ngọc Trạch: "Cậu không chạy, hôm nay chúng ta đều chết ở chỗ này, cậu mau đi gọi người đến cứu tôi."

Cả người Tống Ngọc Trạch đều phát run, môi sắp bị y cắn ra máu, vô luận thế nào y cũng không muốn để Thẩm Việt lại một mình, nhưng mà hết cách rồi. Y đột nhiên đè tay Thẩm Việt xuống: "Chờ tôi." Nói xong đứng dậy cất bước chạy.

Mấy nam nhân thấy Tống Ngọc Trạch chạy thì muốn đuổi theo.

Nam nhân cầm đầu che lại phần cổ bị Thẩm Việt cắn, thấp giọng nói: "Không cần đuổi theo." Gã chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Việt, biểu tình trên mặt âm trầm đáng sợ.

"Thật lợi hại, anh em nghĩa khí? Rất tốt, để xem hôm nay bọn tao làm sao chơi chết mày." Vừa nói xong thì lập tức nắm lấy tóc Thẩm Việt, xách cả người cậu ta lên rồi đột nhiên đè đầu Thẩm Việt lại dùng sức đập vào tường.

Một tiếng va đập vang lên, Thẩm Việt chỉ cảm thấy khắp đầu đau xót, máu nhanh chóng chảy xuống, trước mắt ngày càng mơ hồ, cả người chậm rãi xụi lơ trên mặt đất.

Tống Ngọc Trạch nhìn mấy người kia không đuổi theo, y trực tiếp đi vào một cái hẻm tối yên lặng, cả người ngồi dưới đất thở dốc.

Lúc chạy y có quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Thẩm Việt bị người ta bắt lấy đập vào tường.

Lúc ấy y hận không thể lập tức chạy trở về, nhưng mà lý trí tồn tại khiến y không thể làm như vậy.

Y ngồi bệt dưới đất, cả người run rẩy lợi hại, sờ soạng trong túi vài lần mới lấy được điện thoại ra, không chút suy nghĩ nhập vào dãy số của Tống Trấn.

Chờ điện thoại vang lên vài lần, y mới hồi phục tinh thần, đột nhiên tắt máy.

Y gọi cho Tống Trấn làm gì? Tống Trấn ở thành phố Kỳ Dục, không cứu được y.

Y cắn răng, trong ánh mắt hiện lên tia tuyệt vọng, không ai có thể cứu bọn họ. Y dùng sức nhéo cánh tay không ngừng run rẩy của mình khiến cho bản thân dần trấn định.

Rất nhanh, hoảng loạng cùng kinh sợ trong mắt đều biến mất, hai con ngươi một mảnh đen nhánh, ẩn ẩn lộ ra vẻ âm lãnh.

Không ai có thể cứu bọn họ, trừ y ra, không ai có thể cứu được Thẩm Việt.

Y trấn định báo cảnh sát trước rồi mới đứng dậy chạy vọt vào tiệm tạp hóa gần đó nhanh chóng mua một con dao gọt hoa quả, giấu trong tay áo chạy trở về.

Khi y đến nơi thì thấy được một màn thế này, Thẩm Việt như bị dập tắt hết ánh sáng, trên người đều là vết thương, một nửa bên mặt toàn là máu.

Hai tên nam nhân bắt lấy cánh tay đang liều mạng giãy giụa của cậu ta, mà nam nhân cầm đầu thì đang đỡ đồ vật xấu xí của gã tiến vào nơi đùi trong bị tách ra của Thẩm Việt, muốn đâm vào .

Tống Ngọc Trạch như bị cố định tại chỗ, có cảm giác máu trong cơ thể đang bắt đầu chảy ngược, phẫn nộ vô cùng vô tận nháy mắt bao phủ lấy y, khiến y căn bản vô pháp có thể tự hỏi bất cứ điều gì.

Nam nhân cảm thấy sau lưng có người, gã dừng động tác, xoay mặt nhìn thấy Tống Ngọc Trạch thì lộ ra một nụ cười đắc ý lại đáng khinh, nói: "Tiểu mỹ nhân trở lại rồi? Sao nào, có phải là luyến tiếc bọn anh? Đến đây nhìn thật kỹ vào, xem bọn anh yêu thương bạn của em như thế nào." Nói xong, gã quay đầu lại tiếp tục hành động thi bạo đối với Thẩm Việt.

Đại khái mấy nam nhân kia đều cảm thấy Tống Ngọc Trạch không có lực uy hiếp nên cũng chẳng ai đến bắt y, ngược lại còn có cảm giác hưng phấn khi để Tống Ngọc Trạch nhìn Thẩm Việt bị cường bạo.

Tống Ngọc Trạch mặt vô biểu tình đi qua, đột nhiên nâng dao gọt hoa quả trong tay lên, dùng sức đâm vào cơ thể nam nhân kia.

Y đâm một nhát, nhanh chóng rút ra rồi lại đâm xuống nhát thứ hai.

Nhát thứ ba, nhát thứ tư, nhát thứ năm...

Động tác của y quá nhanh lại còn hung ác, đâm liên tục mười nhát không để cho người khác có thời gian phản ứng.

Tia máu phun ra bắn vào mặt y, thậm chí còn bắn lên mắt của y, giọt máu đỏ tươi đọng lại trên lông mi nùng mực, nhưng ngay cả một cái chớp mắt y cũng không chớp, mặt vô biểu tình tiếp tục đâm nam nhân bên dưới.

Cơ thể của nam nhân ghé vào trên người Thẩm Việt, cậu ta cứ như vậy mà mở to mắt nhìn Tống Ngọc Trạch như đang phát điên, vẫn luôn không ngừng cường điệu động tác đó.

Cậu ta hơi hé miệng, nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn Tống Ngọc Trạch.

Những người khác cũng bị hành vi của cùng với sự tàn nhẫn của Tống Ngọc Trạch dọa sợ, chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, nam nhân đã sớm gục ở trên người Thẩm Việt, không còn cử động.

Rốt cuộc Tống Ngọc Trạch ngừng tay, giương mắt, mặt vô biểu tình nhìn những người còn lại.

Mấy nam nhân kia cũng chỉ là tiểu lâu la trong bang, tuy tay chân không sạch sẽ nhưng chưa bao giờ giết người. Bọn họ chỉ khiếp sợ trong chốc lát, chờ đến khi phản ứng lại muốn tiến lên bắt Tống Ngọc Trạch thì âm thanh của xe cảnh sát truyền vào tai, ngày càng gần.

"Mẹ nó, đệch, đi." Một nam nhân trong đó lớn tiếng nói. Mấy người đó cũng không thèm quản Tống Ngọc Trạch cùng Thẩm Việt nữa, bế cái gã bị đâm hơn mười dao kia lên, bỏ chạy.

Con dao trong tay Tống Ngọc Trạch lập tức rơi xuống đất sau khi mấy người đó bỏ đi. Vừa rồi dựa vào tức giận mà chống đỡ nhưng hiện tại toàn bộ đều mất hết, y cảm thấy tay chân mềm nhũn, không cách nào giữ nổi con dao đó nữa.

Y nâng Thẩm Việt dậy, thật cẩn thận giúp cậu ta mặc quần áo vào.

Thẩm Việt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói: "Tôi không sao, cậu đến thật đúng lúc."

Tuy rằng không bị cường bạo, nhưng trước đó bị đánh qua rất thảm, nói xong câu đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Thẩm Việt?" Tống Ngọc Trạch hoảng loạn ôm Thẩm Việt kêu vài tiếng, phát hiện cậu ta chỉ là ngất xỉu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thời điểm y báo cảnh sát thì nói gần chỗ này có cướp, lúc ấy y rất bình tĩnh chỉ sợ cảnh sát sẽ tới chậm, chuyện Thẩm Việt gặp phải bất trắc y không muốn để người khác biết. Dù sao Thẩm Việt cũng là diễn viên, nếu phải vào cục cảnh sát chỉ sợ không thể nói rõ được.

Cũng may nơi này có chỗ ẩn nấp, nhìn lướt qua cũng chẳng ai thấy.

Tống Ngọc Trạch lau khô vết máu dính trên mặt mình rồi mới đỡ Thẩm Việt lên, bắt taxi đến bệnh viện.

Bản thân Tống Ngọc Trạch chỉ bị một ít vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng. Còn Thẩm Việt thì não bị chấn động, trên người còn gãy một cây xương sườn nên buộc phải nằm viện.

Thời điểm Thẩm Việt tỉnh lại thì thấy Tống Ngọc Trạch mặc quần áo bệnh nhân ngồi cạnh mép giường mà cậu ta đang truyền nước biển. Chắc vì quá mệt mỏi, y nhắm mắt nghiên sườn mặt qua một bên ngủ rồi.

Phỏng chừng không yên tâm về cậu ta cho nên mới luôn canh giữ bên cạnh.

Thẩm Việt không biết vì sao có cảm giác muốn khóc.

Kỳ thật cậu ta không hay khóc, tuy rằng ngày thường ngẫu nhiên làm nũng, bị người ta nói như là nữ hài nhưng lại rất ít khóc.

Tống Ngọc Trạch không bỏ cậu ta lại, thậm chí còn vì cậu ta mà giết người.

Phần tình nghĩa này, cậu ta không biết phải trả như thế nào. Nhìn lông mi Tống Ngọc Trạch run lên, bộ dáng như sắp tỉnh lại, Thẩm Việt lập tức lau nước mắt.

Tống Ngọc Trạch quả nhiên tỉnh dậy, y nhìn thấy Thẩm Việt thì hỏi: "Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?" Tuy rằng âm thanh nhàn nhạt lại lộ ra ý tứ quan tâm.

Thẩm Việt cười lắc đầu, kết quả lập tức nhíu mày.

Tống Ngọc Trạch xụ mặt mắng: "Não cậu chấn động còn dám lắc đầu!"

Thẩm Việt dùng đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn Tống Ngọc Trạch: "Tôi đã như vậy rồi, cậu còn hung dữ với tôi."

Tống Ngọc Trạch nhấp miệng, có chút không được tự nhiên: "Cậu không thoải mái thì ngồi yên một chỗ đi, phỏng chừng bây giờ cậu ăn cái gì cũng không vô, tôi nấu chút nước rồi mang cháo đến đây cho cậu."

Tươi cười trên mặt Thẩm Việt dần dần phai nhạt, nói: "A Trạch, sợ là bên phòng trọ chúng ta không thể về nữa, những người đó lăn lộn trong xã hội đen, mang thù rất dai, cậu giết một người của bọn chúng khẳng định chúng nó sẽ trả thù lại. Nói không chừng hiện tại đang đợi ở đó."

Tống Ngọc Trạch ánh mắt bình tĩnh: "Tôi không có giết người, tuy tôi đâm gã hơn mười dao nhưng đều không trúng điểm yếu. Không chết được."

Thẩm Việt chấn kinh rồi lại có chút muốn cười, nhưng cuối cùng cười không nổi: "Dù gã không chết, phỏng chừng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đều là tôi sai, liên luỵ đến cậu."

Tống Ngọc Trạch trầm mặc, cầm tay Thẩm Việt: "Không có chuyện gì." Chính y cũng biết, nếu thật sự giống như lời Thẩm Việt nói, vậy bọn họ thật sự sẽ rất phiền toái.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, y lấy ra nhìn, tim đột nhiên lỡ mất hai nhịp.

Là Tống Trấn.

Đã gọi mấy chục cuộc, chắc vì y quá mệt mỏi mà ngủ đi nên không nghe thấy. Y nghĩ đến bộ dáng Tống Trấn khi nhìn thấy cuộc gọi của y sau đó không ngừng gọi lại, y nói với Thẩm Việt: "Tôi nghe điện thoại." Rồi mới đứng dậy đi ra ngoài hành lang.

Điện thoại vừa được thông qua, âm thanh trầm thấp quen thuộc của Tống Trấn truyền tới.

"Tiểu Trạch?"

Tống Ngọc Trạch nghe giọng của Tống Trấn thì mắt đỏ lên, không biết tại sao lại có cảm giác ủy khuất muốn khóc.

Giống như mỗi lần đụng phải Tống Trấn, y sẽ lập tức mất khống chế, muốn đem tất cả cảm xúc của mình phát tiết ra.

Y cũng không biết vì sao lại như vậy.

Y bình ổn cảm xúc, muốn đem loại cảm giác kỳ quái này áp xuống.

Tống Trấn nghe bên kia không có âm thanh trả lời thì cũng trầm mặc, một lát sau mới nói: "...Tiểu Trạch? Là gọi nhầm sao?"

Tay Tống Ngọc Trạch cầm điện thoại chậm rãi buộc chặt, y nói: "Chỗ tôi xảy ra chuyện rồi, ông đến thủ đô được không?"

Truyện Chữ Hay