---•---
Tống Ngọc Trạch hơi hé miệng, hỏi: "Lục?"
Lục nghe y hỏi như vậy, khẽ cười một tiếng: "Như thế nào? Không nhận ra tôi?" Cậu ta vừa lòng vươn ngón tay nhẹ nhàng dọc theo thân thể Tống Ngọc Trạch chạy đến bụng nhỏ rồi mới đặt ở trong miệng ngậm một chút, mắt mang ý cười.
Tống Ngọc Trạch không thể tin được Lục trong ấn tượng tao nhã như ngọc, luôn ôn nhu đối với y, một Lục sẽ dùng biểu tình sủng nịch nhìn mình lại là dạng này, dùng phương thức này đối với mình.
Y gian nan mở miệng: "Vì cái gì?"
Lục không trả lời vấn đề của y, cậu ta đưa tay một bên nhìn Tống Ngọc Trạch một bên bắt đầu cởi áo tắm của mình: "Tiểu Tống Ngọc, cậu so với trong tưởng tượng của tôi còn ngây thơ hơn, tôi nói cái gì cậu cũng tin, bất quá như vậy mới vui không phải sao?"
Cậu ta đem áo tắm nhẹ nhàng ném qua một bên, lộ ra thân thể xích lõa, khác với cơ bắp tinh tráng của Tống Trấn, dáng người cậu ta phi thường hoàn mỹ, tay dài eo thon, thân hình đẹp đẽ, tràn ngập lực hấp dẫn kết hợp giữa thiếu niên với nam nhân.
Tống Ngọc Trạch hơi rũ xuống tầm mắt, thấy không rõ biểu tình, chỉ nghe âm thanh lãnh đạm của y: "Sinh nhật thì sao? Gạt tôi?"
Lục cười nói: "Ừ." Tiếp theo cậu ta cũng lên giường, cúi người áp xuống Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy giường trầm xuống, hơi thở của Lục phủ lên, y ngẩng đầu nhìn gương mặt Lục gần trong gang tấc, rõ ràng là đồng dạng một khuôn mặt, vì sao lại bất đồng như thế?
Lục thấy Tống Ngọc Trạch nhìn mình chằm chằm, hơi mỉm cười, vươn đầu lưỡi chạm xuống ngực Tống Ngọc Trạch chậm rãi ái muội di chuyển đến bụng.
"Ân..." Tống Ngọc Trạch nhịn không được phát ra một âm thanh ngắn ngủi, thân thể theo đầu lưỡi cậu ta hơi cong lên, hình thành một độ cung mỹ diệu.
Con ngươi Lục trầm xuống, dùng âm thanh khàn khàn nhẹ giọng nói: "Thật nóng."
Trong lòng Tống Ngọc Trạch như rối thành một đoàn, trừ bỏ cảm thấy thẹn, càng nhiều hơn là khổ sở. Y hơi nghiêng mặt, hỏi: "Vì cái gì muốn gạt tôi?"
Lục nhẹ nhàng vỗ về vòng eo Tống Ngọc Trạch, ngay sau đó cười cười, nói: "Vì cái gì? Chắc là chơi vui, xem bọn họ đều giống đồ ngốc coi tôi là người tốt, cảm thấy cũng khá hay ho."
"Sau đó..." Cậu ta nhìn Tống Ngọc Trạch chậm rãi nói: "Giống như cậu vậy, lộ ra biểu tình bị tôi lừa gạt, tôi sẽ lập tức thấy hưng phấn." Bộ vị phía dưới cậu ta...đỉnh lên bụng nhỏ của Tống Ngọc Trạch, cọ vài cái, nói: "Cậu xem, nó, cứng, rồi..."
Tống Ngọc Trạch nắm chặt tay, sắc mặt hơi trắng, môi nhẹ nhàng run rẩy nhìn Lục: "Chơi vui sao? Đùa bỡn thiệt tình của người khác thật sự vui sao?"
Lục xem y bày ra khuôn mặt này, nguyên bản tâm tình sung sướng nháy mắt trầm xuống, nhìn Tống Ngọc Trạch nói: "Thiệt tình?" Cậu ta trào phúng mà cười: "Đùa bỡn thiệt tình của người khác xác thật khá hay, nhưng chính cậu có tư cách cùng tôi nói thiệt tình sao? Tựa như cậu muốn tham gia thi đại học, cái gì cậu cũng không nói với tôi, tôi còn từ trong miệng người khác mới biết được. Cậu cùng tôi nói thiệt tình?"
Càng nói Lục càng tức giận, thanh âm cũng lớn dần.
Tống Ngọc Trạch ánh mắt tối xuống: "Mặc kệ cậu tin hay không, tôi thật sự xem cậu là bạn."
Lục hét lớn một tiếng: "Đủ rồi! Ai cần cậu xem tôi là bạn." Cậu ta bực bội chặn môi Tống Ngọc Trạch, trong lòng ngực tức giận muốn chết, bởi vì cậu ta biết, lời Tống Ngọc Trạch nói chính là thật sự.
"Ngô..." Đầu lưỡi Lục đảo qua trong miệng Tống Ngọc Trạch, hơi thở hai người triền miên một chỗ, hương vị trong miệng Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt, mát lạnh thơm ngọt, thật giống trong tưởng tượng của cậu ta, nó có thể khiến cho chỗ sâu nhất trong lòng cảm thấy khát vọng. Hai người thân thể xích lõa giao điệp, da thịt gắt gao tương dán truyền nhiệt độ cho nhau, loại xúc cảm này có thể làm người ta điên cuồng, tâm cũng theo đó cháy lên.
Càng hôn, tâm Lục ngày càng trầm xuống bởi vì Tống Ngọc Trạch không hề phản kháng, cũng không đáp lại. Lục giương mắt vừa lúc chạm phải cặp mắt phượng đen kịt mà xinh đẹp kia của Tống Ngọc Trạch cũng đang đồng dạng nhìn mình, bên trong tràn đầy khổ sở che trời lấp đất.
Tâm tình Lục trong nháy tựa như bị ánh mắt kia của Tống Ngọc Trạch tạt cho một xô nước lạnh vào tim khiến cậu ta khó chịu cực kỳ.
Lục đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt y, vài động tác mở ra xiềng xích cho Tống Ngọc Trạch, thấp giọng nói: "Cậu đi đi." Nói xong, cầm lấy áo tắm trên mặt đất mặc vào.
Tống Ngọc Trạch ngồi dậy, nhìn Lục: "A..."
Lục hướng y rống to: "Đi đi! Không đi tôi lập tức đổi ý..." Ánh mắt cậu ta tràn ngập bạo ngược làm Tống Ngọc Trạch trầm mặc.
Tống Ngọc Trạch không nói gì, đem quần áo của mình mặc vào, mở cửa ra ngoài.
Sau khi Lục thấy y đi, suy sụp ngã vào trên giường, dùng tay che khuất đôi mắt đỏ lên của mình.
Cậu ta nhỏ giọng mắng một câu: "Đệch, rốt cuộc là mẹ nó ai chơi ai."
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Lục mới ngồi dậy đi đến phòng khách.
Cậu ta đưa mắt nhìn món quà của Tống Ngọc Trạch trên bàn, một lát sau, duỗi tay cầm lên.
Mở ra.
Lục nhìn chằm chằm vào chữ trên ngọc thạch, nhận ra đó là chữ viết của Tống Ngọc Trạch, y khắc rất nghiêm túc, không rõ trong lòng là tư vị gì.
Cậu ta đưa tay vuốt nhẹ vài cái trên mặt chữ, rồi mới thật cẩn thận đeo vào.
Tống Ngọc Trạch từ nhà Lục đi ra, phát hiện sắc trời đã đen. Bóng đêm vừa lúc nồng đậm, nơi nơi trên đường đều là màu sắc rực rỡ sáng lạn của ánh đèn nê ông cùng dòng xe như dòng chảy của nước.
Y cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Hành vi của Lục thật sự tổn thương đến mình, y không biết bản thân đã làm sai điều gì, vì sao hai người y tín nhiệm đều phản bội mình.
Y nhìn cảnh phố trước mắt, đột nhiên không biết vì sao mình phải ở lại cái thế giới này.
Vì sao thời điểm Ninh An chết đi, linh hồn cũng không chôn theo cùng.
Thế giới này không có thứ gì đáng giá để lưu luyến, y ở lại đây còn có ý nghĩa gì.
Lúc này, một chùm ánh sáng rọi qua cùng âm thanh chói tai vang lên đánh úp vào Tống Ngọc Trạch, y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay hữu lực giữ lấy, kéo vào lòng ngực rắn chắc ấm áp.
Nguyên lai vừa rồi y thất thần thật nghiêm trọng, không cẩn thận đi ra giữa lộ, thiếu chút nữa bị một tài xế đụng phải.
Tài xế kia cũng sợ chết khiếp, thấy Tống Ngọc Trạch được người cứu, lập tức mở cửa sổ chửi ầm lên: "Muốn chết thì mẹ nó biến xa một chút, đừng tới đâm vào xe của lão tử, thật đen đủi."
Tống Trấn ôm Tống Ngọc Trạch, mặt nháy mắt xụ xuống, đi qua nói với tài xế kia: "Mày lặp lại lần nữa."
Giọng hắn trầm thấp, khủng bố không nói nên lời.
Tài xế kia vừa thấy Tống Trấn thì sợ tới mức một câu cũng không dám nói, biểu tình của Tống Trấn như là gã còn dám nhiều lời thêm một câu sẽ lập tức giết chết gã.
Tài xế sợ hãi rụt vào khởi động xe, nhanh chóng đào tẩu.
Ánh mắt Tống Trấn hung ác nham hiểm nhìn chiếc xe kia nửa ngày, mới quay đầu lại đi đến bên cạnh Tống Ngọc Trạch, cả giận nói: "Con đi đường như thế nào vậy? Vừa nãy nếu không có ta, mẹ nó con đã bị đâm chết rồi có biết không?"
Tống Ngọc Trạch cúi đầu không nói lời nào, chậm rãi đi theo hướng về nhà.
Tống Trấn vừa rồi bị dọa cho rớt nửa cái mạng, ngay sau đó chìm trong cơn giận, bây giờ nhìn lại bộ dáng không thiết sống của Tống Ngọc Trạch, tức đến đau gan. Hắn tiến lên vài bước giữ chặt Tống Ngọc Trạch: "Gọi điện thoại con không nhận, hiện tại cũng đã mấy giờ rồi."
Tống Ngọc Trạch bị hắn giữ chặt cũng chẳng giãy giụa, chỉ giương mắt nhìn hắn, không có biểu tình gì.
Tống Trấn ngẩn ra, phóng thấp giọng nói: "Xảy ra chuyện gì? Không vui sao?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Tôi vui hay không ông sẽ để ý sao? Nếu muốn tôi vui, ông cách xa tôi một chút."
Tống Trấn nghe y nói câu này đã nhiều, cũng không thấy giận, dùng tay sờ đầu Tống Ngọc Trạch: "Ta sao lại chọc con không vui, ta thấy là người khác làm con không vui mới đúng? Là ai khi dễ con? Ta giúp con trả thù."
Bàn tay hắn vừa lớn vừa ấm làm Tống Ngọc Trạch ngẩn ra nửa ngày, sau đó đẩy tay hắn ra, nói: "Tôi mới không cần ông giúp." Nói xong, lập tức xoay người đi.
Tống Trấn bất đắc dĩ theo sau y, đem y kéo vào bên trong đường bộ, đi ở bên cạnh, thân mình cao lớn giúp y ngăn trở với những chiếc xe lui tới.
Hắn lấy ra gói thuốc, rút một điếu ngậm trong miệng, bật lửa, hút hai hơi.
Rồi hắn mới đem điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, sườn mặt hơi nghiêng, híp mắt xem Tống Ngọc Trạch một hồi, lại đem điếu thuốc đặt bên miệng hút hai hơi.
Tống Ngọc Trạch cũng mặc kệ Tống Trấn có phải đang nhìn mình hay không, chỉ lo đi về phía trước.
Tống Trấn cũng không nói lời nào, cứ đi ở bên người y.
Đại khái đi được hơn nửa tiếng, tâm tình Tống Ngọc Trạch mới tốt lên một chút, y suy nghĩ về chuyện của Lục thật lâu.
Y luôn không tự giác mà đem Lục của hiện tại nhập một chỗ với Lục của đời trước.
Khó tránh khỏi đặt xuống quá nhiều cảm tình đối với cậu ta, kết quả rốt cuộc lại không giống nhau.
Cả đời này Lục căn bản cũng không thể giống với người kia, sở hữu ôn nhu, thiện giải nhân ý, bình dị gần gũi, đều là gương mặt giả của cậu ta.
Cậu ta xem mọi người thành đồ ngốc mà đùa giỡn, tính cách thật ác liệt.
Nhưng y cũng có chỗ sai, rõ ràng nói đem Lục trở thành bạn bè mà lại hiểu biết về Lục rất ít, ngay cả sinh nhật của cậu ta cũng không biết, chỉ chủ quan ước đoán xem Lục như một người bạn tốt của mình ở đời trước.
Nghĩ đến cuối cùng Lục cũng không làm gì mà thả y đi.
Còn có, y không tin ôn nhu thiện ý Lục đối với mình đều là giả.
Nghĩ tới nghĩ lui, y đã tha thứ cho Lục.
Phiền não chính là y phải đối mặt như thế nào với một Lục hoàn toàn mới.
Bất quá sau khi suy nghĩ cẩn thận, tâm tình của y cũng khá hơn nhiều. Vì thế lúc này mới phát hiện mình cùng Tống Trấn đã đi rất lâu rồi, thậm chí không biết đi tới nơi nào.
Y vô ngữ ngẩng đầu nhìn Tống Trấn.
Tống Trấn cười với y một cái: "Tâm tình tốt rồi? Chúng ta bắt xe về nhà, tiếp tục đi nữa sẽ không đón được xe."
Tống Ngọc Trạch tâm hơi động, Tống Trấn cố ý vì y mới bồi mình đi lâu như vậy? Y lại nghĩ tới vừa rồi thiếu chút nữa bị xe đâm, may mà được Tống Trấn cứu.
Miệng y nhấp mở, biệt nữu nửa ngày mới nói: "Đừng cho rằng tôi sẽ cảm ơn ông."
Tống Trấn giúp y đem cửa xe mở ra: "Được, con tiếp tục hận ta cũng được, miễn là con vui."
Tống Ngọc Trạch hừ một tiếng, lên xe.
Tống Trấn muốn lên xe, Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nói: "Ông ngồi phía trước."
Tống Trấn đem cửa xe đóng lại, ngồi xuống bên cạnh Tống Ngọc Trạch, nói với tài xế: "Chạy đi. Tiểu khu XX."
Tống Ngọc Trạch xê dịch qua bên cạnh, không vui trừng hắn một cái, rồi mới khoanh tay ôm ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, một bộ dáng không thèm để ý Tống Trấn.
Tống Trấn không nói gì, nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Trong chốc lát, Tống Ngọc Trạch cũng dần ngủ thiếp đi, đầu hơi nghiêng đập vào cửa kính, Tống Trấn duỗi tay đem y nhẹ nhàng dời vào lòng ngực của mình.
Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch nhắm mắt an tĩnh ngủ ở trong lòng hắn, tâm mềm mại không chịu được, trong mắt là ôn nhu lưu luyến khó có thể nhìn ra.