---•---
Tống Ngọc Trạch ở lại là do bị ép buộc, trong tiềm thức y sợ hãi Tống Trấn, theo lời Tống Trấn đã nói, y cảm thấy không hiểu sao nếu mình chạy trốn, hậu quả ngược lại sẽ càng nghiêm trọng.
Y lựa chọn lưu lại bên cạnh Tống Trấn. Y cho rằng chỉ cần y đối đãi lãnh đạm với hắn làm Tống Trấn biết y chán ghét hắn như thế, một ngày nào đó, Tống Trấn sẽ minh bạch đạo lý dưa hái xanh không ngọt.
Nhưng dù là lời nói hay việc làm của Tống Trấn đều quang minh chính đại mà chiếm tiện nghi của y, điều này làm y thật sự chịu không nổi.
Y không thể tiếp thu Tống Trấn làm những việc tay chân thân mật này đối với mình, y đã nhịn đến muốn hộc máu.
Nhưng hôm nay y đột nhiên từ lời nói của Tống Trấn mà rõ ràng, chấp niệm của Tống Trấn đối với y có bao nhiêu sâu, sâu đến nỗi có lẽ sẽ không bao giờ buông tha cho mình.
Vậy nhẫn nại của y còn có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Tống Ngọc Trạch trắng bệch nhìn Tống Trấn một hồi, biết đến nếu chọc giận hắn người bị tội vẫn là chính mình, y trầm mặc không nói chuyện. Nhưng trong lòng đã quyết tâm không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa.
Tống Trấn nhìn bộ dáng cúi đầu không nói của y, biết vừa rồi mình thật sự quá đáng, thấy Tống Ngọc Trạch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch cũng không đành lòng.
Hắn duỗi tay dường như trấn an xoa đầu Tống Ngọc Trạch: "Đừng sợ, ta sẽ không đối với con như vậy."
Tống Ngọc Trạch mặt vô biểu tình né tránh nghiêng đầu qua một bên, không cho Tống Trấn chạm vào mình.
Tống Trấn thấy y vẫn còn không vui, cũng không để ý, đem y thả xuống, nói: "Con xếp đồ đi, ta ra ngoài trước."
Thời điểm đến trường học, thần sắc y thực bình thường, thậm chí so với trước kia tốt hơn nhiều, cổ khí lạnh tối tăm cũng biến mất.
Khi quyết định không muốn nhẫn nhịn nữa, khối đá đè nặng trong lòng kia cũng lập tức được dời đi.
Tối tăm không còn, dư lại chỉ có vẻ lạnh nhạt sờ không tới gặp không được lại không cách nào bỏ qua.
Y còn chưa nói gì, tin tức được giải nhất cũng đã bị truyền đến ồn ào huyên náo, khi bước vào lớp lập tức thu được các loại ánh mắt chú mục cùng sùng bái.
Tống Ngọc Trạch bình tĩnh đi đến vị trí ngồi của mình.
Lục ngồi ở đó, trong mắt đều là ý cười, cho dù mặc đồng phục học sinh cũng khó nén được khí chất sáng trong này.
"Chúc mừng cậu, điểm tối đa, thật đỉnh."
Tống Ngọc Trạch đem bài thi trong suốt môt một tuần sắp gọn trên bàn, đem chồng giấy thật dày đều xem qua một lần, nói: "Đề không khó, cậu đi cũng có thể đoạt giải."
Lục cười cười, nói: "Có giấy khen không?"
Tống Ngọc Trạch từ trong cặp lấy ra một tấm giấy khen đưa cho Lục, chỉ nháy mắt một đám người đều vây đến bên Lục, trông ngóng muốn xem.
Lục nhìn thoáng qua, lại đem giấy khen đưa cho người khác, những người đó lập tức tản ra, hưng phấn truyền nhau.
"Đúng rồi." Lục lấy ra một cái túi đưa cho Tống Ngọc Trạch: "Lần trước ở tiệm cậu đột nhiên nói biến mất liền biến mất, Hạ Tinh nói quần áo cùng tiền của cậu vẫn còn khóa trong ngăn tủ, thấy cậu vẫn không tới lấy cho nên tôi đem vào lớp đưa cậu luôn."
Tống Ngọc Trạch nghiêng người tiếp nhận túi, nói: "Cảm ơn."
Hôm nay y mặc một chiếc áo sơmi, vừa nghiêng qua, cổ áo sơmi lộ ra một chút, trên cần cổ tuyết trắng nổi bật một dấu hôn hồng hồng có thể thấy rõ ràng.
Lục cảm giác dường như trong đầu bị oanh tạc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ Tống Ngọc Trạch, tươi cười trên mặt nháy mắt cũng biến mất.
Tống Ngọc Trạch không phát hiện dị thường của cậu ta, chỉ cuối xuống xem bài thi.
Lục im lặng nửa ngày, mới duy trì được biểu tình bình thường của mình, giống như không thèm để ý hỏi: "Tuyển thủ dự thi có người cậu quen sao?"
Tống Ngọc Trạch nói: "Chỉ có Cố Chi."
Lục ừ một tiếng, nghĩ thầm, Tống Ngọc Trạch xác thật chỉ xem Cố Chi là bạn bè, như vậy dấu hôn trên cổ y là ai làm ra. Cậu ta càng nghĩ càng bực bội, ngữ khí lại không có gì đặc biệt.
"Cậu đang yêu."
Tống Ngọc Trạch lúc này mới đưa mắt nhìn Lục: "Không có, cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì."
Lục nói: "Không có gì. Vậy cậu có người mình thích không?"
Tống Ngọc Trạch hơi nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì, sao cậu lại hỏi tôi những câu kì quái như vậy."
Lục thật sự quá mức tức giận, người của cậu ta cư nhiên bị người khác hôn, mẹ nó chuyện này nên gọi là gì đây. Uổng cho cậu ta ở đây giả thân sĩ, giả ngây thơ, kết quả toàn bộ đều là tiện nghi cho người khác hưởng.
Cậu ta một phen lôi Tống Ngọc Trạch, đem y kéo tới một góc ở bên ngoài.
Tống Ngọc Trạch bị hành động của cậu ta làm cho lọt vào trong sương mù, kỳ quái nhìn Lục: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lục không nói lời nào, lấy điện thoại, lại kéo cổ áo Tống Ngọc Trạch ra, kêu y tự mình xem.
Tống Ngọc Trạch thông qua điện thoại tinh tường thấy được dấu hôn nơi cổ, sắc mặt lập tức trắng bệch, hôm qua Tống Trấn cư nhiên để lại dấu vết này trên người mình.
Quan trọng hơn chính là còn bị người khác thấy được.
Toàn thân y bắt đầu rét run, quả nhiên, loại hành vi này rất kỳ quái. Nếu có một ngày cái dạng quan hệ này của y cùng Tống Trấn bị người khác phát hiện, nhất định sẽ cảm thấy thực ghê tởm.
Rõ ràng là cha con nhưng hình thức ở chung lại không được bình thường, y tuyệt đối không cho phép lại có loại chuyện này phát sinh.
"Ai làm?" Lục hỏi y. Lại thấy sắc mặt Tống Ngọc Trạch trắng bệch, không biết đang nghĩ cái gì.
Tống Ngọc Trạch nửa ngày mới lấy lại tinh thần, chậm rãi khôi phục bình tĩnh, nói: "Chắc sâu cắn."
Lục quả thực bị y chọc giận đến phát cười, sắc mặt vừa rồi của Tống Ngọc Trạch bị cậu ta nhìn rõ ràng, chẳng lẽ coi cậu ta là đồ ngốc, chuyện gì cũng không biết?
Cậu ta so với Tống Ngọc Trạch còn cao hơn nửa cái đầu, khí thế nam hài cùng khí thế nam nhân trên người dường như dung hợp, ẩn ẩn có loại mị lực nam tính mãnh liệt. Thấy Tống Ngọc Trạch muốn chạy, đột nhiên duỗi tay đem y kéo trở về góc tường.
Tống Ngọc Trạch không hiểu sao lại cảm thấy Lục không được thích hợp, thấy cậu ta không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, tâm cũng căng thẳng.
Y có chút mất tự nhiên nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Lục, chậm rãi nói: "Sắp vào học rồi."
Lục nhìn bộ dáng kia của y, vẫn nhịn không được mà thỏa hiệp, cậu ta hơi mỉm cười, đem cổ áo y che lại, nói: "Đừng để người khác nhìn thấy, đi, vào học thôi."
Chiều tối, thời điểm Tống Ngọc Trạch nấu cơm, Tống Trấn từ phía sau ôm lấy y lại bị Tống Ngọc Trạch lạnh nhạt đẩy ra.
Tống Trấn tưởng y còn giận việc ngày hôm qua, lập tức dỗ dành: "Như thế nào, còn giận? Lời nói ngày đó của ta đều là tức giận lỡ lời, khi nghe thấy con nói muốn rời đi ta mới phản ứng như vậy, đừng giận nữa, được không?"
Tống Ngọc Trạch lạnh mặt không nói.
Tống Trấn nhíu mày, cũng chưa nói gì, không muốn tiếp tục chọc tức y, thầm nghĩ chờ y hết giận lại nói.
Kết quả ngày hôm sau, thời điểm Tống Trấn muốn hôn y lại bị Tống Ngọc Trạch cho một bạt tay.
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nói với hắn: "Đừng chạm vào tôi."
Tống Trấn bị một cái tát này đánh ra lửa giận, âm trầm nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Con muốn như thế nào, nói chuyện với con, một câu con cũng không thèm đáp lại, chạm vào con một chút, con lại bày ra cái bộ dáng này, con rốt cuộc muốn giận bao lâu nữa."
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Ông không cho tôi rời khỏi ông, có thể. Nhưng sau này tôi sẽ không nói với ông một lời, ông cũng đừng mơ tưởng lại đụng vào tôi thêm lần nào."
Tống Trấn nhíu mày: "Con có ý gì."
Tống Ngọc Trạch không muốn nói nữa.
Cứ như vậy suốt một tuần, Tống Ngọc Trạch thật sự không cùng Tống Trấn nói câu nào.
Toàn bộ không khí trong nhà như bị đông lạnh, Tống Trấn tưởng đó là lời giận dỗi của y, không nghĩ tới Tống Ngọc Trạch lại thực sự làm lâu như thế.
Hắn thật bực bội.
Hôm nay, hắn thấy Tống Ngọc Trạch vẫn là một bộ dáng lạnh băng, xem hắn như người tàng hình mà lơ đi, lửa giận lập tức bốc lên, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
"Lại đây." Hắn lạnh lùng nói với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch nghe được âm thanh chứa uy hiếp của Tống Trấn, trong lòng run lên, trên mặt lại không có biến hóa gì, vẫn cứ làm việc của mình không thèm để ý tới Tống Trấn.
Tống Trấn cười lạnh một tiếng, đi qua dùng một tay ấn y ở trên tường, thấp giọng nói: "Nói chuyện cùng con thì không chịu nghe, một hai phải bắt ta dùng thủ đoạn cứng rắn con mới biết sợ đúng không?"
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt đều là khinh miệt cùng trào phúng, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên trong suốt một tuần nay: "Trừ bỏ dùng sức mạnh, ông cũng không còn biện pháp khác chứ gì."
Ánh mắt Tống Trấn tối sầm lại, bóp cằm y: "Trị con, dùng cái này là được." Nói xong, hôn lên Tống Ngọc Trạch.
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là Tống Ngọc Trạch không hề phản kháng.
Mặc hắn ở trong miệng mình tàn sát bừa bãi, thậm chí còn dùng đầu lưỡi của mình dây dưa với lưỡi của hắn, thời điểm hắn dùng đầu lưỡi nhất nhất liếm qua mỗi một tấc trong khoang miệng y, ngoại trừ thân thể Tống Ngọc Trạch căng chặt ra, một chút kháng cự cũng không có.
Tuy rằng cảm thấy quái dị, nhưng tư vị Tống Ngọc Trạch ngoan ngoãn mặc hắn hôn thật sự quá mức tốt đẹp, Tống Trấn rất nhanh đã trầm mê trong cái hôn điềm mỹ lâu dài này.
Ai ngờ, thời điểm chính hắn đang say mê trong đó, mắt Tống Ngọc Trạch hơi nhíu lại, đột nhiên cắn xuống đầu lưỡi Tống Trấn.
Tống Trấn không hề phòng bị, cho dù theo bản năng tránh né vẫn bị cắn hơn phân nửa. Tống Ngọc Trạch vốn dĩ dùng sức hung ác mà cắn, chẳng sợ Tống Trấn trốn được nửa đường cũng đau đến khuôn mặt đều biến sắc, một phen đẩy Tống Ngọc Trạch ra ngoài.
Tống Ngọc Trạch bị cái đẩy do ăn đau mà phẫn nộ của hắn, cả người ngã ra đụng vào góc bàn, cuối cùng té trên mặt đất. Y quỳ rạp trên mặt đất thật lâu cũng chưa nhúc nhích, chỉ cảm thấy đầu ong ong rung động, hôn hôn trầm trầm, trán đụng vào cũng nóng rát.
Y có chút cố hết sức chống đỡ thân thể, nhìn về phía Tống Trấn.
Tống Trấn đứng ở nơi đó, phẫn nộ nhìn y, máu ngăn không được theo khóe miệng chảy xuống làm biểu tình hung ác nham hiểm của hắn bây giờ thập phần đáng sợ. Bởi vì đầu lưỡi bị thương không thể nói chuyện chỉ có thể âm trầm nhìn y.
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng cười, nói: "Hiểu chưa? Nếu ông muốn tôi luôn ở bên cạnh ông, chỉ có thể dùng loại hình thức này. Tôi vĩnh viễn không yêu ông, chỉ biết làm lơ ông, hận ông, chán ghét ông. Có lẽ tôi đánh không lại ông, nhưng ai có thể đảm bảo tiếp theo tôi sẽ không cắn đứt cổ họng của ông?"
Tống Trấn nhìn Tống Ngọc Trạch nửa ngày, lời gì cũng chưa nói, vài bước đi ra khỏi nhà, cửa đột nhiên đóng sầm lại.
Đau đớn cùng sợ hãi làm toàn thân Tống Ngọc Trạch cứng đờ, Tống Trấn vừa đi, cả người y lập tức xụi lơ quỳ rạp trên mặt đất.
"A..." Y sờ sờ đầu bị đụng vào, thấy ngón tay ướt đẫm, đưa ra đằng trước nhìn thì ngón tay đều bị máu nhuộm đỏ tươi.
Kết quả vừa rồi là bởi vì Tống Trấn thấy đầu y chảy máu, mới không có nổi điên sao? Bằng không với cái cắn vừa rồi của y, nói sao đây, phỏng chừng Tống Trấn có thể đem da y lột xuống.