Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---•---

Sau khi dọn dẹp lại nhà bếp, Tống Ngọc Trạch cầm quần áo tiến vào phòng tắm.

Y vào phòng tắm, khóa chặt cửa, dùng tay kiểm tra hai lần chắc chắn là chốt đã được khóa mới yên tâm đến bồn tắm xả nước.

Không có biện pháp, cảm giác tồn tại của Tống Trấn quá mạnh, làm cho tinh thần y lúc nào cũng căng chặt.

Ký túc xá giáo viên không có bồn tắm, chỉ có vòi sen, cho nên cảm giác ngâm mình ở trong nước làm Tống Ngọc Trạch thoải mái thở nhẹ ra một hơi, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng xuống.

Bồn tắm này rất lớn cũng rất sâu, mực nước không đến cổ y, ngâm mình trong nước ấm làm cả người y có chút mơ màng sắp ngủ.

Chỉ mới ngâm được một hồi, bên ngoài đã nghe âm thanh then cửa chuyển động.

Tim Tống Ngọc Trạch nháy mắt nhảy tới cổ họng, cả người đều cứng lại. Nghe Tống Trấn ở bên ngoài nói: "Đi tắm còn khóa cửa, cũng không phải ta chưa từng thấy qua."

Nói xong, Tống Trấn liền cười xấu xa rời đi.

Tống Ngọc Trạch nghe tiếng cười của hắn làm bên tai y đều đỏ, giận đến siết chặt nắm tay, y cảm thấy nhất định là Tống Trấn cố ý, cố ý khiến y khẩn trương sợ hãi, tựa như đùa giỡn với một con mèo nhỏ.

"Khốn kiếp..." Y từ kẽ răng mắng một câu, cũng không còn tâm tư ngâm mình, qua loa rửa vài cái thì đứng dậy.

Tống Trấn ngồi trên sô pha uống bia xem TV, khóe miệng nhịn không được cong lên, hắn đúng là cố ý.

Tiếng khóa cửa của Tống Ngọc Trạch bị hắn nghe được, hắn cố ý chạy đến để trêu đùa y, nghe được tiếng nước bên trong đột nhiên im lặng, tưởng tượng dáng vẻ khẩn trương của Tống Ngọc Trạch hắn lại rất muốn cười.

Trong chốc lát cửa phòng tắm mở ra, Tống Trấn nhìn thấy Tống Ngọc Trạch mặc áo ngủ muốn chạy về phòng.

Tống Ngọc Trạch mới vừa tắm xong, khuôn mặt nộn nộn vì ngâm trong nước ấm như trứng gà mới bóc vỏ, trắng nõn bóng loáng làm người muốn ôm vào trong ngực hôn hai cái.

Hắn hướng Tống Ngọc Trạch vẫy tay, nói: "Lại đây."

Tống Ngọc Trạch hỏi: "Làm cái gì?" Ánh mắt lạnh băng còn mang theo tức giận do vừa rồi bị trêu chọc, một bộ dáng có chết cũng không muốn đi qua.

Tống Trấn híp mắt, nói: "Con lại đây? Hoặc ta đi qua?"

Nghe ngữ khí đối phương mang theo uy hiếp, Tống Ngọc Trạch trầm mặc nửa ngày, chậm rãi đi đến, sắc mặt lại không đẹp nổi.

Tống Trấn thấy y vừa tới, lập tức duỗi tay túm lấy đem cả người y ôm vào lòng.

Tim Tống Ngọc Trạch lạc nhịp một chút, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, lớn tiếng nói: "Tống Trấn, ông đi chết đi."

Tống Trấn dùng sức khóa chặt thân thể Tống Ngọc Trạch, đem mặt chôn nơi cổ y, hít một hơi thật sâu, dùng ngữ khí ái muội nói: "Thơm quá."

Tống Ngọc Trạch mặt xấu hổ đến đỏ bừng, mắng: "Biến thái."

Tống Trấn cười cười, ở ngoài miệng y hôn một cái, lập tức buông ra, nói: "Được rồi, đi đi."

Tống Ngọc Trạch hung hăng xoa miệng, nhịn không được đá vào chân hắn một cái mới chạy về phòng.

Tống Ngọc Trạch chạy đến phòng của mình, khóa chốt, kéo bàn qua chặn cửa lại, bỏ thêm một cái ghế dựa, mới rầu rĩ không vui ngã vào trên giường.

Y sờ miệng mình, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, vì thế đem mặt vùi vào trong chăn, hung hăng đấm xuống giường một chút.

Một lát sau, y mới lấy sách ra xem nhưng cũng bị thất thần, tâm tư đều đặt lên người Tống Trấn đang ở bên ngoài.

Y cảm thấy thần kinh của mình sắp suy nhược đến nơi, rất sợ Tống Trấn lại chạy đến phòng mình làm những chuyện kì quái.

Bất quá thẳng đến khi bóng đêm buông xuống, cơn buồn ngủ đánh úp lại, Tống Trấn cũng chưa tới phòng y.

Ngăn cản không được cơn buồn ngủ, Tống Ngọc Trạch đưa mắt nhìn cánh cửa được phòng thủ kiên cố, nghĩ thầm nếu Tống Trấn tiến vào y nhất định có thể nghe thấy, cũng không băn khoăn nhiều, ôm chăn nặng nề thiếp đi.

Gần đến mùa đông, nhiệt độ ban đêm có chút lạnh, y mơ hồ cảm thấy có vật gì đó nóng hầm hập ôm lấy mình nhưng cũng không nghĩ nhiều, dựa vào nguồn nhiệt tiếp tục ngủ sâu.

Ngày hôm sau tỉnh lại, khi y nhìn đến gương mặt phóng đại kia của Tống Trấn, lập tức ngơ ngẩn. Trọng điểm là tay cùng chân y đang quấn ở trên người hắn.

Y nặng nề thở một hơi, dùng sức đạp Tống Trấn: "Sao ông lại nằm ở đây?"

Lấy thể trạng to lớn kia của Tống Trấn so với Tống Ngọc Trạch, cho dù bị đá, cũng chỉ thoáng dịch chuyển một chút, căn bản không thể ngã xuống giường.

Hắn xoa đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, mở ra thì thấy mắt phượng của Tống Ngọc Trạch đang trừng mình.

Bởi vì còn chưa tỉnh hẳn, giọng khàn khàn nhả ra một từ: "Sớm." Một bên nói, một bên duỗi người, hơn phân nửa thân trên trần trụi lộ ra trong ổ chăn màu trắng, da thịt mật sắc chọc thẳng vào tròng mắt Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch cưỡng chế tức giận, lạnh lùng hỏi: "Rõ ràng tôi đã khóa cửa, làm sao mà ông vào được?"

Tống Trấn trở mình, nghiêng người dùng tay chống đầu, lười biếng nói: "Trong nhà có chìa khóa dự phòng, con không biết?"

Tống Ngọc Trạch: "Còn cái bàn kia, vì sao tôi không nghe được âm thanh dịch chuyển?"

Tống Trấn nghe y hỏi như vậy, đột nhiên cười một chút, nói: "Cửa là từ bên ngoài mở ra, không phải từ bên trong đẩy vào, con chặn cái bàn ở đó là để chọc cười ta sao."

Tống Ngọc Trạch: "..." Y thẹn quá thành giận dùng sức xốc chăn một cái: "Cút đi."

Tống Trấn bất đắc dĩ cầm chăn bao lấy Tống Ngọc Trạch, đem y ôm vào trong ngực, âm thanh thấp thấp mà nói: "Đừng quậy, ta buồn ngủ quá. Ngủ thêm một chút nữa."

Sáng sớm vừa dậy đã náo loạn như thế, Tống Ngọc Trạch giận đến nỗi còn có thể ăn sáng sao? Không ăn, cứ như vậy đi đến trường.

Dọc đường luôn tỏa ra áp suất thấp, mấy người đi bên cạnh y cảm thấy nhiệt độ như giảm xuống chỉ còn tám, ở trong lòng yên lặng nhắc mãi, không hổ là băng sơn mỹ nhân, đông chết người.

Giữa trưa thời gian nghỉ ngơi, âm thanh nói chuyện phím trong lớp đột nhiên giảm xuống, nguyên lai là Mạnh Kha đứng ngoài cửa.

Cho dù là giờ nghỉ trưa, nhìn thấy giáo viên đến, mọi người vẫn theo bản năng an tĩnh lại.

"Tống Ngọc Trạch." Mạnh Kha không vào lớp, đứng ở cửa vẫy tay kêu Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch đi đến bên cạnh Mạnh Kha, theo anh về hướng văn phòng.

Trong văn phòng một người cũng không có, Mạnh Kha kéo ghế cho Tống Ngọc Trạch ngồi: "Ăn cơm trưa chưa?"

Tống Ngọc Trạch nói: "Ăn rồi, thầy có việc gì sao?"

Mạnh Kha cười cười, nói: "Không có việc gì, tùy tiện tâm sự thôi, đúng rồi, sao em đột nhiên không ở ký túc xá nữa. Chỗ đó ở không quen?"

Tống Ngọc Trạch lắc đầu, nói: "Không phải."

Mạnh Kha thấy y không muốn nói, anh cũng không truy vấn, nhìn thoáng qua Tống Ngọc Trạch: "Quá gầy, tuy rằng hiện tại lưu hành loại ốm ốm đẹp đẹp nhưng em là nam sinh, cường tráng một chút thì tốt hơn."

Tống Ngọc Trạch vốn dĩ đã gầy, gần nhất mấy ngày nay lại ít ăn, nhìn qua càng gầy.

Y nghĩ thầm, chính mình xác thật có hơi gầy, trách không được chẳng đánh lại Tống Trấn, chân y còn không bằng được cánh tay thô của Tống Trấn, có thể đánh được hắn mới là lạ. Ừm, nói không chừng chính mình ăn nhiều một chút để cường tráng hơn, nhất định có ngày đánh được Tống Trấn.

Y mặt vô biểu tình hỏi Mạnh Kha: "Thầy, thầy biết nơi nào dạy luyện quyền không?"

"Hửm? Em muốn luyện quyền anh?" Mạnh Kha tưởng tượng một chút gương mặt mỹ nhân của Tống Ngọc Trạch kết hợp với thân thể tràn ngập cơ bắp...Không thể nhìn thẳng: "Khụ, em luyện cái đó làm gì, tôi chỉ nói em có hơi gầy, nếu muốn luyện để cường thân kiện thể, tôi giới thiệu cho em một hội quán Tae Kwon Do được không? Nơi đó có một giáo luyện viên kim bài là anh em của tôi, chỉ lấy em một nửa giá thôi."

Tống Ngọc Trạch ngẫm lại Tae Kwon Do cũng không tồi, tóm lại làm sao có thể đánh Tống Trấn là được, y gật đầu, nói: "Được."

Mạnh Kha đưa số điện thoại cho Tống Ngọc Trạch, mới vào chủ đề chính: "Tiểu Tống, là như thế này, sắp tới có tiến hành một giải Olympic Toán XX, phạm vi toàn quốc, mỗi thành phố cử đi tuyển thủ đến thủ đô dự thi, trường chúng ta bị phân danh ngạch. Cao tam người, cao nhị người, cao nhất người, bên cao nhất trường tính toán để em đi, em nghĩ như thế nào. Nếu có giải, thi đại học sẽ được cộng thêm điểm."

Tống Ngọc Trạch hỏi: "Đến thủ đô?"

Mạnh Kha uống miếng nước, trả lời: "Ừm, một tuần, tiền xe cùng tiền ăn đều do trường lo, em suy nghĩ một chút."

Tống Ngọc Trạch nghĩ cũng chưa nghĩ, lập tức nói: "Em đi."

Mạnh Kha cười tủm tỉm vỗ vỗ vai của y, nói: "Tốt! Trường chúng ta có em, việc đoạt được giải chắc chắn là ván đã đóng thuyền rồi. Ha ha ha, tiền thưởng của tôi, ha ha ha ha."

Tống Ngọc Trạch: "..."

Mạnh Kha: "Ha ha ha, thầy được thưởng em cũng được thưởng. Cùng nhau lấy tiền, ha hả."

Tống Ngọc Trạch nói: "...Thầy, không còn chuyện gì khác, em đi trước."

Mạnh Kha lúc này mới thu hồi nụ cười, nói: "Được, thời gian cụ thể tôi sẽ báo cho em sau."

Tống Ngọc Trạch về nhà đem việc này nói cho Tống Trấn.

Tống Trấn có ý vị khác nhìn y nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Ừ, đi đi."

Tống Ngọc Trạch nhẹ nhõm thở ra một hơi, nguyên nhân quan trọng nhất y muốn đi dự thi chính là có cơ hội rời khỏi Tống Trấn.

Thời điểm buổi tối, Tống Trấn vào phòng tiếp tục ôm y ngủ.

Tống Ngọc Trạch sau khi biết Tống Trấn có thể tùy thời tiến vào, lại không cách nào ngủ được, bị Tống Trấn ôm lấy, thân thể lập tức cứng đờ.

"Còn chưa ngủ?" Tống Trấn hỏi.

Tống Ngọc Trạch đưa lưng về phía hắn không muốn để ý đến, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên ôm vào trong lòng ngực chính mình, vừa thơm vừa mềm, Tống Trấn cảm thấy rất thỏa mãn.

Dưới ánh trăng, đầu tóc Tống Ngọc Trạch phiếm ra ánh sáng mềm mại, mái tóc cùng một đoạn gáy bạch ngọc lộ ra dưới cổ áo tràn ngập mỹ cảm tinh tế.

Tống Trấn tâm vừa động, hơi cúi đầu hôn lên sau gáy Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch cả người đều thấy không khỏe, rốt cuộc cũng không giả bộ ngủ được nữa, rời khỏi ôm ấp của Tống Trấn, muộn thanh nói: "Tránh ra."

Tống Trấn buồn cười nhìn y lùi đến bên mép giường: "Sắp ngã xuống rồi." Một bên nói, một bên đem người kéo vào trong lòng.

Thấy Tống Ngọc Trạch muốn giãy giụa, Tống Trấn ôm lấy y, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một cái, không phải con sắp rời đi đến một tuần sao? Ta sẽ nhớ con."

Tống Ngọc Trạch nghĩ đến một tuần không cần nhìn thấy Tống Trấn, liền miễn cưỡng chịu đựng để hắn ôm vào trong ngực.

Nhưng Tống Trấn rõ ràng là được tiện nghi còn lấn tới, ôm một hồi, tay cũng duỗi vào trong quần áo Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Tống Trấn!"

Tống Trấn thu hồi tay, đầu hàng nói: "Không chạm vào con, được chưa."

Tống Ngọc Trạch hừ một tiếng, đưa tay kéo lại vạt áo.

Tống Trấn đem y nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, nghe tiếng hít thở điều hòa của y, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, hắn mơ thấy Tống Ngọc Trạch trần truồng đứng ở nơi đó, thân thể tuyết trắng như tơ lụa không hề che lấp mà lộ ra cho hắn xem, y dùng đôi mắt thiên chân thanh triệt nhìn mình, dụ hoặc hắn đem y đè ở dưới thân...

Vì thế ngày hôm sau rời giường, Tống Ngọc Trạch dường như cảm thấy có một vật nóng bỏng cứng rắn đỉnh ở dưới thân của mình, sau khi y phản ứng nhận ra chính là thứ đó của Tống Trấn, hoàn toàn bão nổi, dùng sức đem Tống Trấn đang trong mộng đẩy xuống giường.

Truyện Chữ Hay