---•---
Thời điểm Tống Trấn nói câu này, hơi nóng ái muội phả ở trên vành tai Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy nửa bên mặt đều trở nên tê dại, trong lòng lại như bị rót một thùng nước lạnh làm tay chân y rét băng, rất nhỏ mà run rẩy.
Y trợn to mắt nhìn Tống Trấn, yết hầu như bị lấp kín, không thể lên tiếng nói thành lời.
Tống Trấn thấy cặp mắt xinh đẹp kia cất giấu một tia kinh sợ, lông mi dài mà tinh mịn run nhè nhẹ, biểu tình như vậy làm phần dưới thân của hắn càng căng, lập tức cúi đầu cắn lên cánh môi kia.
Ừm, hôn lên lành lạnh nhưng rồi lại mềm mại, vẫn thơm ngọt như lần trước.
Tống Ngọc Trạch kịp phản ứng lại, hai tay chống trước ngực Tống Trấn, cau mày dùng sức cắn chặt răng không cho hắn đưa đầu lưỡi vào.
Tống Trấn cũng không giận mà dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả tuyến môi của y.
Bị hắn liếm hôn sắc tình như vậy Tống Ngọc Trạch chỉ cảm thấy cả người vừa ngứa vừa tê, liều mạng đẩy Tống Trấn ra ngoài.
Ai ngờ Tống Trấn một tay luồn vào trong áo Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch vẫn đang bộ đồng phục hồng nhạt của tiệm bánh, y vốn dĩ gầy nên mặc vào có chút rộng, Tống Trấn thực dễ dàng thăm dò sờ lên vòng eo của y.
Bàn tay hắn nóng rực, có chút thô ráp, khi đặt lên eo Tống Ngọc Trạch làm cả người y lập tức cứng lại.
Tống Trấn cảm nhận được động tác của đối phương, trong mắt hiện lên ý cười. Hắn càng ép sát đè cả người Tống Ngọc Trạch lên cửa, đem trọng lượng toàn thân chặn ở trên người đối phương. Ngoài miệng nhẹ nhàng gặm bờ môi của y, tay thì đảo quanh vuốt ve qua lại trên vòng eo bóng loáng mềm dẻo của Tống Ngọc Trạch, xúc cảm kia như được chạm vào bạch ngọc, ôn nhuận tinh tế khiến người yêu thích không muốn buông tay.
Càng làm hắn hưng phấn chính là phản ứng ngây ngô của Tống Ngọc Trạch.
Mỗi một lần tay Tống Trấn di chuyển đều có thể khiến cho Tống Ngọc Trạch rùng mình rất nhỏ. Loại cảm giác đặc biệt mỹ diệu như nắm được đối phương ở trong tay khiến hắn càng muốn làm một ít chuyện quá phận đối với, nhìn y có thêm những phản ứng kịch liệt.
Trên mặt Tống Ngọc Trạch phiếm hồng không biết do tức giận mà ra hay bị động tác của hắn làm cho đỏ bừng, y theo bản năng muốn đẩy cánh tay đang làm loạn bên hông mình ra.
Nhưng nếu so sức lực y lại cản không nổi Tống Trấn, ngược lại tay Tống Trấn tiếp tục dời lên trên di chuyển qua khuôn ngực đang thở dốc dồn dập của y rồi mới sờ lên viên đỏ thắm bên trái.
Tống Ngọc Trạch đột nhiên run lên, viền mắt phượng xinh đẹp nhanh chóng ửng đỏ, trừng Tống Trấn, mở miệng: "Không."
Hắn chính là đang chờ thời khắc này, khi Tống Ngọc Trạch hé miệng, đầu lưỡi Tống Trấn tựa như rắn nhẹ nhàng luồn vào khoang miệng y, lập tức cùng lưỡi Tống Ngọc Trạch dây dưa bên nhau.
"Ưm...Khốn kiếp..." Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho giận muốn khóc, miệng mất đi quyền khống chế chỉ mơ mơ hồ hồ mắng ra hai chữ này. Ngay sau đó đã bị Tống Trấn đem tất cả lời còn lại nuốt vào trong bụng.
Tống Ngọc Trạch bị Tống Trấn ôm chặt trong ngực, trên môi là nụ hôn mưa rền gió dữ như lễ rửa tội. Trước mặt Tống Trấn y không hề có sức chống cự, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, dường như trên thế giới này đều phủ lên hơi thở bá đạo của Tống Trấn.
Đầu lưỡi Tống Trấn đã duỗi đến cổ họng của y, rồi hắn mới dùng lực nhấn ở nơi đó một cái, Tống Ngọc Trạch liền phát ra tiếng rên rỉ.
Âm thanh thường ngày của y thanh triệt lại mang theo lạnh lẽo, giờ phút này mắc cỡ rên lên thế nhưng lại có một phen hương vị khác.
Tống Trấn chỉ thấy lửa dục xông thẳng xuống bụng dưới, động tác trong miệng càng thêm cuồng bạo, hạ thân cũng cứng lên, cứ như vậy đâm vào Tống Ngọc Trạch.
"..." Tống Ngọc Trạch đương nhiên biết vật phía dưới đang đâm mình thật mạnh là gì, đỏ ửng trên mặt nháy mắt rút đi chỉ còn lại trắng bệch, một loại tuyệt vọng nồng đậm nảy lên trong lòng. Hiện tại Tống Trấn chỉ hôn y, vậy còn sau này? Chẳng lẽ y thật sự cứ như vậy để Tống Trấn muốn làm gì thì làm?
Khi tưởng tượng đến, nguyên bản Tống Ngọc Trạch thoáng từ bỏ chống cự lại bắt đầu liều mạng giãy giụa, hai tay dùng sức đánh Tống Trấn.
Tống Trấn biết vì sao phản ứng của y đột nhiên trở nên kịch liệt như thế, hắn buông môi Tống Ngọc Trạch, khàn giọng mở miệng: "Ngoan, đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn hôn con, không làm chuyện khác."
Tống Ngọc Trạch làm sao mà tin hắn, miệng vừa được tự do lập tức lớn tiếng mắng: "Tống Trấn, ông tìm chết đi, ông buông tôi ra, khốn kiếp. Tên biến thái nhà ông, tôi không..."
Tống Trấn nhíu mi, lập tức chặn môi Tống Ngọc Trạch.
"...Ô..." Tống Ngọc Trạch quả thực muốn hỏng mất, mạnh mẽ đấm Tống Trấn lại dùng chân đá hắn, cũng không biết y đã đá trúng nơi nào, đánh vào trên người Tống Trấn làm hắn rất đau.
Tống Trấn bị y đánh cũng có chút bực bội, hắn híp mắt, buông Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch vội vàng đẩy hắn, kéo ra khoảng cách thật xa, ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt hung hăng trừng Tống Trấn.
Tống Trấn đem tây trang cởi xuống, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, ánh mắt hắn hàm chứa dục vọng nhìn Tống Ngọc Trạch, vừa tháo cà vạt vừa đi về phía y.
Động tác cùng ánh mắt của hắn đều làm Tống Ngọc Trạch nổi lên một tầng da gà, cầm lấy đồ vật trong tầm tay ném vào người Tống Trấn.
Tống Trấn đầu hơi nghiêng để tránh rồi lập tức đi qua, cà vạt đã tháo xuống đang cầm ở trên tay, đi về hướng Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên chạy đến phòng bếp, nhanh chóng kéo ra tủ bát lấy dao gọt hoa quả ở bên trong.
Tống Trấn thấy y cầm dao, biểu tình trầm một chút, ngay sau đó cũng nở nụ cười, nói: "Con muốn chơi cái này?"
Tống Ngọc Trạch cắn răng nhìn Tống Trấn: "Mật khẩu là gì."
Tống Trấn khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa như cười cười không nhìn y, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Ta, không, nói, cho, con."
Tống Ngọc Trạch phẫn nộ nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ông muốn thế nào? Tôi là con ông, sao ông có thể đối với tôi như vậy."
Tống Trấn cười cười: "Phải không? Dường như con chưa từng gọi ta là baba. Không bằng hiện tại kêu một tiếng ta nghe đi."
Tống Ngọc Trạch nghẹn nửa ngày cũng không thể đem từ baba kêu ra khỏi miệng.
Tống Trấn cười khẽ: "Con xem, con không kêu, chứng minh con không muốn nhận ta là cha, ta đây cũng không cần coi con là con của mình, có đúng hay không?"
Tống Ngọc Trạch thấy Tống Trấn đi tới, cơ bắp cả người đều căng chặt lên, cầm dao chỉ vào hắn: "Ông đừng tới gần tôi."
Tống Trấn nhanh chóng bắt lấy tay Tống Ngọc Trạch, y cũng không nhìn rõ động tác của hắn, dao Tống Ngọc Trạch đã ở trên tay Tống Trấn.
Tống Trấn thưởng thức con dao trong tay, hài hước nói: "Lấy món đồ chơi này dọa ta, ta sẽ cho rằng con muốn cùng ta chơi trò tình thú đó."
Dao Tống Ngọc Trạch bị lấy đi, lại thấy Tống Trấn càng ngày càng tới gần, y theo bản năng cầm bó đũa sau lưng ném lung tung vào người Tống Trấn.
Đại khái Tống Trấn cách y tương đối gần, tuy rằng hơi trật về phía dưới nhưng đầu đũa cũng có chút sắc bén, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng cắt ra một vết máu.
Tống Trấn nhíu mày, sắc mặt âm trầm nhìn Tống Ngọc Trạch, thấy y còn muốn lấy đồ ném mình, trong lòng lập tức giận dữ, ba bước cũng thành hai bước mà đi qua, xách Tống Ngọc Trạch như xách gà con ấn y nằm ở trên mặt bếp, ngay sau đó dùng cà vạt đem hai tay y bắt chéo cột sau lưng.
Tống Ngọc Trạch cả người dán trên mặt bếp lạnh băng, hét lớn: "Ông làm cái gì."
Tống Trấn nói: "Làm con." Nói xong lập tức cởi quần Tống Ngọc Trạch, toàn bộ đều cởi xuống mắt cá chân.
Bởi vì Tống Ngọc Trạch đưa lưng về phía hắn chỉ lộ ra một chiếc quần trong màu trắng. Chiếc quần kia bó sát đem mông y vẽ ra đường cong đẹp đẽ, phía dưới là cặp đùi trắng bóng làm Tống Trấn nhìn đến hoa mắt.
Chân Tống Ngọc Trạch chạm tới mặt bếp lạnh băng thì rùng mình một cái, phát hiện tình cảnh của bản thân, vội vàng trở mình nhanh chóng lui về sau đề phòng nhìn Tống Trấn.
Hai tay y bị trói chặt sau lưng, tóc bởi vì ướt mồ hôi mà dán vào thái dương, khuôn mặt bạch ngọc tinh mỹ cũng nan kham sinh ra một màu ửng đỏ, môi hơi sưng nhẹ, quan trọng nhất chính là bởi vì tay bị trói, quần vướng ở mắt cá chân chỉ còn cặp đùi thon dài buông lỏng trên mặt bếp.
Thật sự ngon miệng, hình ảnh còn có vài phần dâm đãng. Nhìn vào làm phía dưới Tống Trấn càng trướng càng sưng.
Mặt bếp rất rộng, Tống Ngọc Trạch tận lực dựa vào sát cửa sổ, cả người rút thành một đoàn, hai tay cố gắng vặn vẹo giãy giụa cũng không cách nào nới lỏng nút thắt của Tống Trấn ngược lại chính mình mệt đến chảy ra một thân mồ hôi.
Tống Trấn nhìn y, dục vọng trong mắt càng ngày càng sâu, hắn vốn dĩ chỉ muốn hôn đối phương một chút, vừa rồi bị y chọc giận mới lột quần của y xuống, ai biết hình ảnh này quá khiêu khích, khiến hắn muốn làm thêm chút chuyện khác.
Hắn buồn cười nhìn Tống Ngọc Trạch, nói: "Này, con cứ dựa sát vào cửa sổ như vậy là muốn lõa thể cho người ngoài xem phải không?"
Tống Ngọc Trạch nghe hắn nói như vậy, mặt đỏ một mảnh, nghiêng người tránh qua một bên.
Y vừa di chuyển, cánh tay Tống Trấn lập tức nhẹ nhàng vươn ra đem Tống Ngọc Trạch ôm vào lòng ngực.
"Tống Trấn!" Tống Ngọc Trạch tức chết rồi, tay không thể hoạt động, chỉ có cơ thể đang giãy giụa, hy vọng Tống Trấn thả mình xuống.
Tống Trấn dùng tay đánh mạnh lên mông y, nói: "Đừng nhúc nhích, còn giãy giụa ta lập tức thao con."
Mặt Tống Ngọc Trạch lúc đỏ lúc trắng, mông bị Tống Trấn đánh làm y cảm thấy thẹn vô cùng hận không thể lập tức giết chết đối phương. Y đột nhiên dùng sức hung hăng cắn mạnh bả vai Tống Trấn.
Bởi vì dùng lực lớn nhất, rất nhanh vai Tống Trấn đã bị cắn ra máu.
Tống Trấn nhíu mày, hắn mở cửa phòng, đưa tay nắm tóc Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch ăn đau, thở nhẹ một tiếng, cũng buông vai hắn ra. Tống Trấn dùng sức đem y đẩy ngã trên giường.
Tống Ngọc Trạch bị ngã đến chóng mặt, nằm ở trên giường nửa ngày cũng không thèm nhúc nhích.
Mày Tống Trấn nhăn lại, đem áo sơmi cởi bỏ, lộ ra nửa người trên tinh tráng. Hắn nhìn miệng vết thương trên vai nhịn không được hít sâu một hơi, Tống Ngọc Trạch đây là muốn tươi sống cắn rớt một khối thịt trên người hắn.
Thật ra hắn không sợ đau, chỉ là nhìn Tống Ngọc Trạch hận hắn như vậy, hận không thể cắn xuống miếng thịt trên người mình, hắn liền tức giận đến không chịu được.