---•---
Thực sự Ninh An chưa từng chạy nhanh như vậy.
Chờ vào phòng đóng cửa lại, y mới dựa lên tường thở dốc.
Âm thanh bên ngoài vẫn thấp thoáng truyền đến như cũ, y che kín hai tai ngồi vào bàn học, gương mặt nhịn không được đỏ lên.
Ninh An chưa từng chật vật như thế, trong hoàn cảnh sinh hoạt của y đều là người văn nhã, nếu nói đến làm việc kia thì cũng sẽ rất kín đáo, thế nào lại giống hai người ngoài đó nói ra những lời hỗn loạn như vậy.
Một lần nữa, ấn tượng của Ninh An đối với Tống Trấn lại giảm xuống ba ngàn thước. Có người cha như vậy dù y chưa từng nói lời thô thiển nhưng cũng nhịn không được muốn văng tục.
Qua nửa giờ động tĩnh bên ngoài mới ngừng. Ninh An đã sớm ổn định lại, làm lơ chính là kỹ năng của y. Dù ngay từ đầu bị chấn động thế nào thì đến lúc sau vẫn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Y bắt đầu đánh giá đồ vật trong phòng.
Trên bàn đặt một quyển sổ đen. Y biết, đây là nhật ký của Tống Ngọc Trạch.
Nhập vào mật mã theo ký ức, dù sao hiện tại y đang là Tống Ngọc Trạch, cũng không phải nhìn trộm đồ vật riêng tư của người khác.
Kết quả khi mở quyển nhật ký ra, y có hơi giật mình.
Tràn đầy quyển sổ được viết bằng mực đỏ, còn có các loại cách thức tìm chết, càng giống như nguyền rủa hơn, ví như ra đường bị xe đâm, chỉ một dòng đã chiếm hết nửa trang giấy. Bên trên vẽ tiểu nhân, tất cả đều được tô màu.
Những chữ đó như dùng máu viết ra, nhìn vào khiến cho lòng người bứt rứt. Ninh An khép nhật ký lại, trong lòng rầu rĩ, cảm giác như đang ở trong cơ thể của đời trước, y vội vàng điều chỉnh hô hấp, đến khi trái tim thoải mái mới lộ ra thần sắc nhẹ nhàng.
Cảm giác nặng nề âm trầm vừa rồi rõ ràng là của nguyên chủ, Ninh An thậm chí còn thấy hít thở không thông. Đứa nhỏ kia sao có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy? Rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
Trải qua cảm giác này, ngay cả người luôn lạnh nhạt như Ninh An cũng không khỏi có phần thương tiếc cho đứa nhỏ.
Y không biết, thì ra người mắc chứng tự bế lại khó chịu như thế, thậm chí so với lúc y sắp chết còn sâu hơn. Bởi vì một cái là chết, một cái là sống không bằng chết.
Ninh An trả quyển sổ về chỗ cũ, không nhìn đến nữa. Ngược lại bắt đầu đánh giá những thứ khác.
Trên bàn còn mấy cuốn sách, bên trên có viết tên của Tống Ngọc Trạch, sơ nhị ban . Những cuốn sách đó đều rách bươm, không phải nguyên chủ không giữ gìn mà là do bạn học chơi xấu ném xuống từ lầu , hại đứa nhỏ khi vào lớp bị giáo viên trách phạt.
•Sơ nhị: lớp .
Y mở sách vở, kỹ càng nhìn xem.
Lúc tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, y đã phát hiện thế giới này với thế giới của y là hai không gian song song, có nhiều thứ hơi khác với thế giới trước kia của y, nhưng dù sao cũng thật may mắn là tri thức trong sách giáo khoa đều đồng bộ giống nhau.
Như thế y sẽ đỡ mất thời gian để học lại.
Trong lúc y đang xem sách, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng vang lớn.
Ninh An ngầng đầu, hơi nhíu mày quay qua xem.
Cánh cửa hiển nhiên bị đá văng, bên trên để lại dấu chân thật sâu. Dáng người Tống Trấn cao lớn mà cửa phòng lại có hơi thấp, do hắn không kiên nhẫn nên dù cửa chẳng chạm đến đầu nhưng hắn vẫn không được tự nhiên mà cúi người xuống. Dường như mới vừa tắm xong nên bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Không thể không thừa nhận, dáng người của hắn rất đẹp, không giống dạng cơ bắp thô to của những người tập thể hình mà mỗi khối cơ trên người hắn đều rất căng chặt, tràn ngập sức mạnh.
Nhưng khi Ninh An nghĩ đến một thân cơ bắp của hắn là do đánh nhau mà ra, trong đó tiểu bằng hữu Tống Ngọc Trạch cũng có cống hiến không nhỏ, y lập tức cảm thấy chán ghét. Tống Trấn đứng đó chắn hết ba phần tư cánh cửa. Có lẽ vừa giải quyết vấn đề sinh lý xong nên tâm tình hắn thoạt nhìn không tệ, trong miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cũng chẳng còn hung thần ác sát như trong trí nhớ, chỉ bỏ xuống một câu: "Ra ngoài nấu cơm."
Ninh An nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, không tự giác giật khóe miệng. Ước lượng thể trạng gầy yếu của mình một chút rồi mới lập tức nhận lệnh đi nấu cơm. Y thực sự không muốn vết thương vừa mới khỏi lại lập tức bị đưa vào bệnh viện.
Không phải chỉ nấu cơm thôi sao? Để Tống Trấn không đánh mình, y nhịn. Hơn nữa trong nhà chẳng có người giúp việc, sớm hay muộn gì y cũng làm hết thôi.
Bên ngoài, nam nhân đang gác chân lên bàn trà, nhàn nhã dựa vào sô pha xem TV.
Nữ nhân kia đã không còn ở đây, cửa sổ phòng khách được mở ra, khí vị khó ngửi cũng tan không ít.
Ninh An hừ lạnh một tiếng, đi thẳng đến phòng bếp.
Nồi chảo chén bát trong bếp xem như đầy đủ, thấy tủ lạnh còn chút nguyên liệu thừa lại, y lập tức thở phào nhẹ nhõm, bằng không y thật chẳng biết làm sao mở miệng nói với nam nhân bên ngoài.
Cũng không phải y sợ Tống Trấn, chỉ là không muốn nhiều lời với hắn.
Từ nhỏ đến lớn Ninh An chưa từng làm việc nhà, trong đó bao gồm cả rửa chén. Ở nhà có bảo mẫu, chân chính ứng với câu mười ngón tay không dính nước.
Đối với việc này, bàn tay đặt trong nước lại bắt đầu phát ngốc, chỉ có thể dựa vào ký ức của nguyên chủ mà cố gắng rửa sạch.
Tống Ngọc Trạch từ tuổi đã bắt đầu nấu cơm, quen tay hay việc, dường như cơ thể đối với hành động này đã sớm thành thạo.
Ví như y biết nên cho dầu nhiều hay ít, muối và đường cũng vậy.
Sau khi nấu ba món mặn một món canh xong, Ninh An nhẹ nhàng thở ra, nếm thử...Có hơi khó ăn...Dù sao lần đầu nấu cơm mà được như vậy cũng có thể tạm chấp nhận đi?
Nam nhân bên ngoài giống như chủ cả, âm thanh từ phòng khách truyền đến: "Làm gì trong đó? Muốn tao chết đói sao?"
Ninh An đành phải bưng thức ăn đi ra.
Tống Trấn không kiên nhẫn liếc mắt nhìn y, nhưng cũng không tiếp tục mắng chửi mà chỉ ngồi xuống ăn cơm.
Không biết tại sao Ninh An có hơi khẩn trương, y nhìn Tống Trấn chằm chằm, thấy hắn từng đũa bắt đầu ăn cơm, hơn nữa cũng chẳng nói gì. Ánh mắt y buông xuống.
Bởi vì vừa rồi đã ăn ở chỗ lão Phùng nên y cũng không có ý định ăn thêm nữa.
Với lại thức ăn thật sự khó nuốt, nhưng xem Tống Trấn không có ý mắng chửi hay động tay muốn đánh, y lập tức yên tâm thả lỏng.
"Nhìn cái gì, không ăn thì cút." Tóc của đứa nhỏ che hơn nửa khuôn mặt, đứng bên cạnh như âm hồn, Tống Trấn vừa nhìn là thấy không thoải mái.
Ninh An không nói gì, trở về phòng của mình.
Sau khi về phòng y tính toán tắm rửa một chút.
Bởi vì vừa rồi nấu cơm, trên người bị mùi dầu khói bám vào khiến y không được thoải mái.
Hơn nữa cơ thể đứa nhỏ cũng rất dơ, tóc bết vào nhau làm y nhịn thật lâu.
Y mở tủ đồ ra, phát hiện quần áo bên trong ít đến đáng thương, hơn nữa tất cả đều đã cũ, cơ hồ chẳng có bộ nào mới. Nhưng nếu giặt lại thì cũng xem như là sạch sẽ.
Cầm một chiếc áo thun có thể xem là khá mới cùng với một chiếc quần, chờ đến lúc lấy quần trong, y lại dừng một chút.
Tuy rằng xuyên vào cơ thể của đứa nhỏ này nhưng y vẫn có cảm giác như đang mặc quần trong của người khác, điều này làm y thấy không được tự nhiên.
Cẩn thận tìm thì thấy có một chiếc quần còn tương đối mới, sau đó y cầm lấy đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không lớn, nếu chứa cùng lúc hai người có lẽ sẽ chật. Bên trong chỉ có một bồn rửa tay, một bồn cầu tự hoại, một bồn tắm và một máy giặt.
Trong phòng tắm cũng không sạch sẽ, nam nhân thay quần áo rồi tùy tay vứt trên mặt đất, trên tường còn có vài vết bẩn, không biết là do cái gì dính lên.
Ninh An nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài.
Y vén tay áo, lấy bao tay nhựa trên máy giặt mang vào.
Vì bệnh sạch sẽ khá nặng nên y đành phải khom lưng quỳ trên mặt đất dùng giẻ bố cùng với xà phòng chậm rãi chà sạch.
Tuy rằng phòng tắm không lớn nhưng chờ y trong ngoài dọn dẹp xong thì đã mất hai tiếng.
Ninh An đứng thẳng lưng, cảm giác đau nhức làm y hơi khựng lại, chắc vì chưa từng làm việc nhà bao giờ nên cũng không thấy quá mệt nhọc, cảm giác này còn rất mới mẻ.
Y nhìn sàn nhà, vách tường, bồn rửa tay, bồn tắm được chà lau sạch sẽ, đầu mày lúc này mới giãn ra.
Y rửa tay, để bồn tắm chứa đầy nước ấm. Sau đó mới bắt đầu cởi quần áo.
Cơ thể thật gầy, trên người không tới ba lạng thịt. Nhưng lại rất trắng, vẻ tái nhợt như là bệnh trạng, thêm vào đó những vết thương càng được thấy rõ ràng.
Nhìn vào khiến lòng người chua xót.
Có lẽ vì dáng người Tống Trấn cao lớn nên bồn tắm này cũng rất lớn. Chiếm gần phân nửa diện tích căn phòng.
Ninh An ngồi trong nước ấm, thoải mái híp mắt lại.
Trừ chỗ ngày hôm qua bị Tống Trấn đánh, những vết thương khác đã không còn đau. Y tránh đi vết thương mới, cẩn thận chà lau thân thể.
Quả nhiên lau ra rất nhiều vết bẩn.
Dường như nguyên chủ không thích tắm rửa, đứa nhỏ luôn tự làm cho bản thân mình trở nên dơ loạn.
Ninh An biết ý muốn của Tống Ngọc Trạch, bởi vì làm như vậy những người tìm nó gây phiền phức sẽ cảm thấy ghét bỏ, do đó số lần bị khi dễ cũng giảm bớt.
Còn Ninh An lại không chịu được cảm giác này, y tắm một tiếng đồng hồ, kỹ càng tẩy sạch thân thể.
Sau đó lại đem đầu tóc bết dầu gội sạch. Thật ra tóc của đứa nhỏ này rất đẹp, một màu thuần đen như nùng mực. Nhưng do ngày thường không chịu gội đầu, đến khi gội sạch mới phô bày ra vẻ đẹp này.
Ninh An tắm xong, xả nước bẩn ra ngoài, lại xả thêm một lần nữa mới bước ra khỏi bồn tắm.
Y cầm quần áo sạch mặc vào, sau đó bỏ quần áo dơ vào máy giặt.
Trước kia y mặc đồ xa xỉ nên đều do bảo mẫu tự tay giặt. Còn quần áo của đứa nhỏ này đều là hàng vỉa hè, hơn mười tệ một bộ, nên mới bỏ vào máy để giặt cho nhanh.
• tệ là hơn đ tiền Việt.
Cảm thấy có hơi mệt mỏi, đây là lần đầu tiên Ninh An muốn lười biếng.
Dùng nước lau sạch vết mờ trên mặt gương. Ninh An cầm lấy chiếc gương đã khô ráo.
Đây là y của hiện tại? Là khuôn mặt của đứa nhỏ này?
Ninh An ngừng động tác, ánh mắt nhìn chăm chú vào đứa nhỏ trong gương.
Mái tóc luôn che khuất khuôn mặt hiện giờ đang ướt đẫm được vuốt về phía sau, cả diện mạo hoàn toàn lộ ra.
Không giống với cơ thể chỉ có khung xương, khuôn mặt của đứa nhỏ này trắng trắng mềm mềm, cánh mũi nhỏ xinh tinh xảo, môi mỏng cằm nhọn. Xuất sắc nhất chính là cặp mắt phượng kia, chỉ hơi nâng lên, không cần nói lời nào cũng đã mang theo ba phần tình. Khiến gương mặt ngây ngô lộ ra vài phần mị hoặc.
Ninh An lập tức hoàn hồn, ánh mắt lạnh xuống mới áp được phần mị thái kia, nhìn vào cũng thoải mái hơn một chút.
Đứa nhỏ lớn lên đẹp ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí có thể dùng từ kinh diễm để hình dung.
Tuy đời trước Ninh An lớn lên rất xuất sắc, nhưng lại không giống với đứa nhỏ, gương mặt của tiểu hài tử này hơi thiên về nữ tính.
Y nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt. Dùng lược chải thẳng tóc về phía sau, không để nó che khuất tầm mắt nữa.
Y cũng chẳng quá xem trọng diện mạo, chỉ cần có thể nhìn là được.
Chải tóc xong, y ra khỏi phòng tắm.
Tống Trấn không ở phòng khách, chén bát trên bàn vẫn còn đó.
Mặt Ninh An vô biểu tình vào nhà bếp mang bao tay rồi ra phòng khách dọn dẹp bàn ăn.
Chờ rửa chén lau bàn xong, y nhìn đồ đạc rối loạn trong phòng khách, đôi mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Bàn trà chất đống vài chai bia, trong hộp gạt đều là khói bụi, tàn thuốc vứt lung tung trên mặt bàn.
Quần áo trên sô pha đều do Tống Trấn ném lên, mặt đất xem như vẫn còn sạch sẽ nhưng bộ sô pha kia rõ ràng đã lâu rồi không lau chùi, nhìn thoáng qua còn thấy vết bóng dầu.
Ninh An đi vào phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
Nhắm mắt làm ngơ!!!