---•---
Nhìn qua bên này thấy Tống Ngọc Trạch đang nói chuyện vui vẻ với Lục, Trương Thanh Dữ không biết vì sao trong lòng lại dâng lên tức giận, ngay cả cô gái thơm mềm trong ngực cũng cảm thấy chán ngấy, đẩy đối phương ra: "Các người ra ngoài hết đi."
Mấy cô lưu luyến không rời, thấy biểu tình của hắn lại không dám lỗ mãng, nhẹ giọng nói: "Nếu Trương thiếu lần sau có tới thì tìm em nữa nha." Nói xong rồi cũng dẫn theo mấy cô gái khác ra ngoài.
Trương Thanh Dữ cầm chai rượu đi qua chỗ Tống Ngọc Trạch đang ngồi.
Hắn dằn mạnh chai rượu lên bàn, Lục và Tống Ngọc Trạch đều đồng thời nhìn hắn.
Hắn cười cười, chậm rãi rót một ly đặt trước mặt Tống Ngọc Trạch: "Thử xem?"
Tống Ngọc Trạch: "Tôi không biết uống rượu."
Trương Thanh Dữ cười nhìn y, ly rượu vẫn nằm trong tay hắn, từ trong ánh mắt của hắn Tống Ngọc Trạch có nhìn ra ý tứ uy hiếp không rõ, tựa như biểu tình lần đầu nhìn thấy hắn.
Sắc mặt của Tống Ngọc Trạch có hơi lạnh xuống, y nhìn thẳng vào hắn nhưng lại không đưa tay nhận rượu, hai người cứ giằng co như thế.
Lục biết Trương Thanh Dữ là một tên điên, ánh mắt lúc này của hắn không bình thường. Cậu ta nhíu mày: "Cậu ấy không biết uống, để tôi thay cậu ấy." Nói xong thì muốn cầm lấy ly rượu kia.
Trương Thanh Dữ thu ly về không cho Lục cầm lấy. Nhưng Lục đã nhanh tay nắm được một phần của chiếc ly, hai người tranh chấp làm cho rượu sánh ra hơn một nửa, vừa lúc tạt vào vạt áo của Tống Ngọc Trạch.
Lúc này Lục mới buông tay, có chút xấu hổ nhìn y.
Tống Ngọc Trạch bị kẹp giữa bọn họ, dù y EQ thấp cũng có thể nhận ra hai người này không thích hợp.
Y nhìn trên người mình bị dính rượu vang đỏ, không kiên nhẫn đứng lên: "Tôi đi toilet."
Nhìn bóng dáng Tống Ngọc Trạch mở cửa đi ra ngoài, Trương Thanh Dữ cười lạnh một tiếng, dựa vào sô pha ôm cánh tay liếc xéo người ở lại.
Biểu tình của Lục nghiêm túc nói với Trương Thanh Dữ: "Cậu đừng có quá phận."
Trương Thanh Dữ lộ ra một nụ cười khiêu khích, hắn cầm hộp thuốc trên bàn, lấy một điếu ra rồi châm lửa. Xuyên qua màng khói trắng ngà, hắn híp mắt nói với Lục: "Lục, mày giả học sinh ngoan giả đến nghiện rồi hả?"
Lục đứng lên, vẻ mặt ôn nhuận tuấn mỹ dưới ánh đèn có khí thế cực thịnh, cậu ta nhếch môi lộ ra một biểu tình hiếm thấy, khí chất có vài phần tà tứ: "Cậu tốt nhất chớ chọc đến tôi."
Nói xong cũng bỏ ra ngoài.
Trương Thanh Dữ hút thuốc, trên mặt không có biểu tình gì. Lúc này Mẫn Thiếu Nguyên mới xáp lại gần: "Cậu với Lục sao vậy, lúc nhỏ chơi với nhau vui lắm mà, bây giờ lại giống như cả đời cũng không muốn qua lại, vì sao lại thành ra thế này chứ."
Trương Thanh Dữ cười lạnh: "Tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với nó hết, trong các loại người, tôi ghét nhất loại như nó. Ngụy quân tử."
Mẫn Thiếu Nguyên nhìn biểu tình khó coi của hắn thì cũng không đề cập đến nữa, ngược lại hỏi: "Vừa rồi cậu khó xử Tống Ngọc Trạch hả? Cậu...Cậu ấy cũng không tệ lắm, cậu đừng trêu cậu ấy nữa."
Trương Thanh Dữ nghe hắn nói vậy thì như cười như không nhìn hắn một cái.
Mặt của Mẫn Thiếu Nguyên đỏ lên: "Mẹ nó, lười quản tới cậu, tôi qua uống rượu với A Phong." Nói xong lại trở về chơi xúc xắc với nam sinh cao to.
Tống Ngọc Trạch hỏi người phục vụ đường đến toilet, nói cảm ơn rồi đi đến đó
Không hổ là chỗ tiêu tiền của giới thượng lưu, một cái toilet thôi cũng phải trang trí lộng lẫy như thế, nói không chừng phí trang hoàng ở chỗ này còn đắt hơn so với căn hộ của Tống Trấn.
Hôm nay Tống Ngọc Trạch mặc áo sơmi màu trắng mà Tống Trấn mua cho y, rượu vang đỏ dính vào cũng đặc biệt bắt mắt.
Y đứng trước bồn rửa vén vạt áo lên, dùng nước giặt sạch một chút, sau đó dùng dung dịch rửa tay xoa lên. Không biết dung dịch này có thành phần gì mà thật sự có thể làm cho vết rượu vang nhạt một ít.
Ánh đèn ở chỗ XX này là được đặc biệt chế tạo, chiếu vào có thể làm cho dáng vẻ của một người chỉ có ba phần gợi cảm nâng lên đến năm phần.
Tống Ngọc Trạch cúi đầu rũ mắt dưới ánh đèn chiếu rọi, mặt mày như họa, ngũ quan tinh xảo, kiều diễm xinh đẹp không nói nên lời. Vạt áo bị y vén lên lộ ra một đoạn eo nhu mỹ.
Chính y cũng không tự giác, ánh mắt của người trong toilet tới lui đều không tự chủ hướng vào y dòm ngó.
Lúc Lục tìm được y thì đã nhìn thấy cái dáng vẻ này, thậm chí còn có một người nam nhân đang muốn tiến lại gần.
Cậu ta nhíu mày, may mắn đuổi theo tới đây. Khách ở nơi này không phú thì cũng quý, lại còn có quyền thế, nếu thật sự để ý Tống Ngọc Trạch, vậy thì đó chính là một phiền phức lớn.
Lục bước qua đứng sau lưng Tống Ngọc Trạch, chặn tầm mắt của mọi người lại.
Tống Ngọc Trạch nhận thấy được có người tới gần mình, ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục từ trong gương: "Sao cậu lại vào đây?"
Lục bị cái liếc mắt không chút để ý của y làm cho tim nhảy dựng, tầm mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của Tống Ngọc Trạch ở trong gương: "Sợ cậu lạc đường nên tới đây tìm."
Tống Ngọc Trạch vắt khô nước trên vạt áo: "Được rồi, về thôi."
"Ừ." Lục gật đầu, đi bên cạnh Tống Ngọc Trạch.
"Cậu và Trương Thanh Dữ thân lắm sao?" Lục quay đầu hỏi y.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Không có."
Lục nói: "Vậy sao cậu lại đến đây với cậu ta?"
Tống Ngọc Trạch: "Cậu ta từng giúp tôi một lần nên tôi mới đồng ý đến đây với bọn họ."
Lục dừng lại, nhìn y: "Tên kia từng giúp cậu? Chắc lầm rồi chứ gì, nó chỉ biết bắt nạt người khác, chữ thích giúp đỡ mọi người là chữ mà nó biết viết sao?"
Tống Ngọc Trạch nghe Lục nói như vậy thì khó hiểu nhìn sang: "Sao tôi lại cảm thấy cậu với cậu ta mới thân nhau?"
Lục nghẹn họng: "Một chút cũng không thân."
Tống Ngọc Trạch à một tiếng cũng không nói gì.
Lục lại nói: "Sau này cậu nên cách Trương Thanh Dữ xa một chút, tên kia không phải hạng tốt lành gì."
Tống Ngọc Trạch: "Tôi biết, tôi cũng không thích cậu ta."
Lục cười cười, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Hai người cùng nhau vào ghế vip, Trương Thanh Dữ nhìn vạt áo của Tống Ngọc Trạch, ngoắt tay với y.
Tống Ngọc Trạch đi qua.
Trương Thanh Dữ cầm một cái khăn trắng trên bàn giúp y lau khô vạt áo.
Tống Ngọc Trạch nhận khăn nói: "Để tôi làm."
Trương Thanh Dữ liền đưa cho y: "Xin lỗi, vừa rồi làm dính rượu lên người cậu."
Tống Ngọc Trạch ngồi xuống: "Không sao."
Lục ngạc nhiên khi Trương Thanh Dữ còn biết xin lỗi người khác, không thể tin nhìn hắn chằm chằm, Trương Thanh Dữ đáp lại cậu ta bằng một nụ cười khiêu khích.
Tống Ngọc Trạch không phát hiện ánh mắt ngầm chiến giữa hai người, quay đầu hỏi Trương Thanh Dữ: "Chừng nào chúng ta về?"
Trương Thanh Dữ cầm điện thoại nhìn: "Mới có hơn giờ."
Tống Ngọc Trạch: "Trước giờ tôi phải về."
Trương Thanh Dữ cười cợt: "Cậu còn nhỏ sao? giờ không về sẽ bị cha đánh mông à?"
Tống Ngọc Trạch nhăn mày lại, tuy không muốn thừa nhận lời của Trương Thanh Dữ, nhưng nói không chừng Tống Trấn sẽ thật sự tẩn cho y một trận.
Y nhàn nhạt nói: "Cậu đã quên ngày mai còn phải đi học sao?"
Lục nói: "Tôi đưa cậu về. Không cần phiền tới cậu ta."
Trương Thanh Dữ khó chịu nhìn Lục: "Cậu ấy do tao dẫn đến, dựa vào cái gì cho mày đưa về?" Ngữ khí đã rất nặng nề, so với biểu tình vừa rồi nói chuyện với Tống Ngọc Trạch thì hoàn toàn khác nhau.
Tống Ngọc Trạch sợ hắn động thủ, khẽ kéo áo Lục lại, nói với Trương Thanh Dữ: "Vậy muốn chơi đến mấy giờ? Các cô gái kia đều bị cậu đuổi đi rồi, tôi cũng không biết uống rượu, cậu còn muốn chơi cái gì?"
Trương Thanh Dữ thấy được động tác nhỏ của y, cảm xúc khó chịu càng thêm trầm trọng. Hắn nhìn Tống Ngọc Trạch rồi rót rượu vào ly đưa cho y: "Cậu uống hết ly này, tôi lập tức đưa cậu về."
Tống Ngọc Trạch trả lời rất đơn giản: "Không."
Trương Thanh Dữ cười cười, đưa tay cầm ba ly khác bày ra trước mặt Tống Ngọc Trạch, rót rượu vào từng ly.
Sau đó hắn mới nói: "Ly thứ nhất là tôi mời cậu, ly thứ hai phạt cậu từ chối tôi, ly thứ ba phạt cậu từ chối tôi lần hai. Cứ từ đó suy ra, cậu từ chối một lần thì sẽ tăng thêm một ly. Thời gian của tôi rất nhiều, dư giả để chơi với cậu, cậu có thể thử xem." Nói xong, hắn dựa vào sô pha vẻ mặt trêu tức nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch chưa nói gì, Lục đã bạo phát trước: "Trương Thanh Dữ, cậu đủ rồi. A Trạch chúng ta đi thôi, đừng để ý đến tên đó."
Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích, y nói với Trương Thanh Dữ: "Có phải nếu tôi uống hết ba ly này thì cậu sẽ để tôi về. Hơn nữa, ân tình tôi thiếu cậu cũng không còn?"
Trương Thanh Dữ nhún vai: "Đương nhiên."
Tống Ngọc Trạch gật đầu, cầm lấy ly rượu trên bàn, lập tức uống hết cả ba ly.
Uống xong, y lau khóe miệng, lạnh lẽo nhìn Trương Thanh Dữ: "Được chưa?"
Nụ cười trên mặt Trương Thanh Dữ khi Tống Ngọc Trạch uống ly thứ nhất đã tắt hoàn toàn, rõ ràng là do hắn ép đối phương uống nhưng khi Tống Ngọc Trạch uống rồi thì hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Thậm chí khi nghe thấy câu cuối cùng của Tống Ngọc Trạch, trong lòng còn sinh ra cảm giác nặng nề.
Có một số người không thể đụng vào rượu, một khi đụng vào sẽ lập tức say. Tống Ngọc Trạch chính là điển hình cho loại này.
Nói xong câu nói đó, đầu y cũng choáng váng, y vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương.
Lục thấy y không thoải mái, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tống Ngọc Trạch lắc đầu, nói: "Choáng đầu."
Lục kinh ngạc nhìn y, chỉ ba ly mà đã say? Trương Thanh Dữ cũng rất ngạc nhiên, thì ra y nói không biết uống rượu là thật.
Lúc này, điện thoại của Tống Ngọc Trạch vang lên.
Tống Ngọc Trạch hốt hoảng nhìn hai chữ baba, y nhận thoại: "Baba?"
Tống Trấn bị hai chữ kia làm cho hơi chấn động, thật vất vả mới hoàn hồn lại, mở miệng hỏi: "Con đang ở đâu?"
Tống Ngọc Trạch mê mang suy nghĩ, không nói gì.
"Tiểu Trạch?" Tống Trấn nghi hoặc gọi y.
Bên này Lục thấy Tống Ngọc Trạch như vậy thì vội cầm lấy điện thoại nói: "Là như vầy, chú Tống, Tiểu Trạch cậu ấy uống chút rượu, hình như say rồi."
Tống Trấn trầm mặc một chút, rồi mới nói: "Các người đang ở đâu?"
Lục nói địa chỉ, Tống Trấn lập tức treo máy.
Tống Trấn đến khá nhanh, vốn dĩ hắn cách nơi này rất gần, chỉ năm phút là tới.
Nơi này là chỗ thế nào hắn rất rõ ràng, biểu tình cũng trở nên khó coi, lúc bước vào mặt hắn càng đen hơn.
Mở cửa của khu ghế vip ra, hắn thấy đứa nhỏ nhà mình đang ngồi đằng kia, khuôn mặt trắng trẻo mang theo một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua cũng không giống như quá say.
Biểu tình của hắn hoà hoãn một chút, những người kia hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn, một tay ôm Tống Ngọc Trạch lên, tựa như ôm một đứa nhỏ, bàn tay nâng cổ y, tay còn lại thì vòng qua eo.
Tống Ngọc Trạch dựa cả người vào lòng ngực cường tráng, hai tay còn vòng qua ôm lấy cổ hắn, đầu dựa vào vai hắn, ngoan ngoãn không chịu được.
Tống Trấn cao lớn cường tráng, Tống Ngọc Trạch tinh tế nhỏ gầy, tư thế này của hai người cũng không có vẻ quái dị, ngược lại còn có cảm giác thân mật không nói nên lời.
Trong lòng Tống Trấn dở khóc dở cười, hắn cảm thấy đứa con này có lẽ đã say rồi, bằng không thì đã sớm giống như trước kia ầm ĩ đòi đi xuống.