Trọng Sinh Chi Bản Tính

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tết năm nay có lẽ là cái Tết ấm áp thoải mái nhất trong miền ký ức xa xôi của An Thừa Trạch. Khi còn bé, chỉ có hắn và Liễu Như nên Tết nhất hoàn toàn chẳng có không khí gì, vô cùng lạnh lẽo ảm đạm. Không phải Liễu Như không dẫn hắn về nhà mẹ đẻ ăn Tết, song điều này chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ. Sau khi đến nhà họ An, nhiều người lắm quy củ, mọi người lại dùng ánh mắt đối địch và khinh miệt nhìn hắn. Hắn cứ tưởng ở An gia chỉ có An Chí Hằng đáng tin, nào ngờ dụng ý ác độc nhất lại đến từ người hắn tín nhiệm nhất.Sau này kết hôn có tiền rồi, Liễu Như cũng đã qua đời, Tết hàng năm nhàm chán chỉ biết lấy Lâm Đức Cửu giải sầu, nhưng chơi được vài năm cũng thành vô vị, lần nào cũng phản ứng bằng cách thét gào, chả có tí ti cảm giác đối thủ, bảo là đồ chơi thì cũng quá hạn rồi.

Về phần Lâm Đức Tuệ… cô với hắn là người nhà, cô yêu hắn, hắn cũng thương cô, nhưng đó không phải tình cảm cô mong đợi. An Thừa Trạch tự nhận là kẻ khiếm khuyết tình cảm, suốt mấy chục năm cố gắng yêu Lâm Đức Tuệ, nhưng vẫn chỉ có thể chăm sóc cô như người thân, không thể cho cô một tia ái tình nào.

Nụ hoa tình yêu nồng nàn của hắn đã héo rũ theo nhiều lần phản bội của Đỗ Vân, cuối cùng thì chết hẳn. Đời này hắn nỗ lực tích lũy tiền bạc cũng bởi muốn dựa vào chính sức mạnh của mình để chống lại An gia, chứ không phải mượn hơi Lâm gia như kiếp trước. Nếu có thể, hắn hi vọng vẫn gặp được Lâm Đức Tuệ, mong rằng cô có thể tìm được một người chồng thật lòng yêu thương mình, làm một người phụ nữ hạnh phúc.

Đến tuổi trung lão niên, giàu nứt đố đổ vách, dưới gối lại không có con cái, Tết mỗi năm chỉ có hắn cùng Lâm Đức Tuệ đã nản lòng thoái chí và một đám họ hàng chả biết chui từ xó nào, rốt cuộc không biết tìm đâu chút hương vị gia đình.

Nhưng mà năm nay, cũng là năm đầu tiên sống lại, gian phòng đơn sơ mà ấm áp được bóng đèn lớn lãng phí năng lượng thắp sáng, ngoài cửa treo hai cái đèn lồng đỏ, nom vô cùng tưng bừng. Nhà họ không có tivi, chỉ có thể nghe tiết mục mừng xuân qua radio, nhưng dù thế vẫn nôn nao không thôi.

An Thừa Trạch giúp Liễu Như gói sủi cảo, khuôn mặt nhỏ nhắn dính bột mì trông đáng yêu vô cùng. Liễu Như cảm thấy hạnh phúc vô vàn, chẳng những được cùng con trai trải qua một cái Tết sung túc, mà còn vì cuộc sống ban cho cô niềm hi vọng mới. Nếu tiết kiệm một chút thì đủ cho họ dùng hai năm, nhưng Liễu Như không định dè xẻn, tiền cũng chẳng phải càng tiết kiệm càng nhiều lên. Cô cần khoản tiền này làm tài chính khởi động, chưa nghĩ ra sẽ làm gì, song sẽ không cứ như vậy miệng ăn núi lở, cũng thôi đến tiệm ăn làm điểm tâm và bấu víu vào chút tiền lương bèo bọt.

Cùng lúc đó, Thạch Nghị ở nhà một mình rốt cuộc cũng đợi được Thạch Lỗi về.

Nếu Thạch Lỗi không thể về nhà vào dịp Tết, hắn sẽ đưa Thạch Nghị đến nhà cha mẹ để thằng nhỏ ăn Tết với ông bà nội. Trước đây Thạch Nghị vẫn luôn trải qua như vậy, vừa náo nhiệt vừa có nhiều trẻ con chơi cùng, Thạch Lỗi thấy thế rất tốt, nhưng dần dà Thạch Nghị lộn xộn không chịu đi nữa. Nào phải ông bà nội đối xử không tốt, ngược lại còn do Thạch Lỗi từ nhỏ đã giống ba mình, cha mẹ hắn lại càng thương hắn và con trai hắn hơn. Những người lớn khác cũng biết nhìn sắc mặt, đều đối tốt với Thạch Nghị.

Tuy nhiên, trẻ con chẳng hề biết giữ mồm giữ miệng, dù cho Thạch Nghị đánh nhau lợi hại cỡ nào, chức vị của ba anh cao bao nhiêu, anh cũng chỉ là đứa trẻ trải qua cái Tết thiếu vắng cha mẹ. Trẻ con cũng biết so bì, so thành tích, so sức khỏe, so quần áo, đồ chơi và đồ ăn vặt. Thạch Nghị chả sợ mấy thứ đó, thành tích có kém hơn nữa cũng không sợ, khổ nỗi bọn nhỏ lại hay so sánh về cha mẹ nhiều nhất. Tuy Thạch Nghị rất tự lập, nhưng thấy một đám vừa rúc vào lòng cha mẹ vừa cười nhạo anh không cha không mẹ, trong lòng anh vẫn sẽ khó chịu.

Dần dần, anh không tới nhà ông bà nội ăn Tết nữa, thà ở nhà một mình còn hơn. Sau đó, Thạch Lỗi cũng cố về vào đêm giao thừa, mùng một dẫn con đến thăm cha mẹ, mùng hai về lại đơn vị. Năm nay cũng thế, đồ tết đã thuê người mua từ lâu, cơm tất niên cũng có người chuẩn bị tốt. Hơn chín giờ tối Thạch Lỗi về đến nhà, vốn tưởng sẽ trông thấy thằng nhỏ ngồi lẻ loi trước tivi như năm trước, ai ngờ trong nhà lại “sôi nổi” như thế.

Liễu Như làm cho Thạch Nghị đủ mọi hình dạng điểm tâm, tay nghề của cô thật sự rất điêu luyện, hình dáng gì cũng làm được, ban đầu chỉ là điểm tâm hình con giáp như chó con thỏ con các loại, sau này theo yêu cầu của Thạch Nghị, cô làm thêm một ít bánh quy hình súng ống. Tuy không có mẫu nên nhìn hơi quái dị, nhưng so với những cái bánh bao đơn điệu trong thời đại ấy thì đẹp hơn rất nhiều. Thạch Nghị mừng rỡ ôm bánh quy và điểm tâm về nhà, đặt chúng lên bàn không nỡ ăn.

“Súng tiểu liên K-, K-, K-, súng lục…” Thạch Lỗi bốc một nắm bánh quy, ăn một cái, “Cũng ngon đấy, con mua ở đâu vậy?”

Thạch Nghị: !!

“Con ngắm hai ngày nay không nỡ ăn đó, ba mau phun ra a a a a a! ” Thằng con bất hiếu nhảy đến trước mặt ông ba, đu lên người Thạch Lỗi bóp cổ hắn bắt nhổ ra, biểu tình đau khổ như muốn liều chết với ba mình.

“Khụ khụ khụ…” Thạch Lỗi bị thằng nghịch tử làm sặc, suýt nữa ngỏm luôn, “Ăn có miếng bánh quy thôi mà, hả, đây là xe tăng với trực thăng đúng không? Ngon thật! ”

Hai miếng chocolate quý giá cũng vào miệng Thạch Lỗi, Thạch Nghị sắp rớt nước mắt tới nơi rồi. Liễu Như dùng chocolate tự làm, dựa vào kỹ thuật dùng dao xuất thần nhập hóa, khéo léo tài tình khắc ra hai chiếc xe tăng giống như đúc, anh nhìn mà mém nữa quỳ xuống bái Liễu Như làm sư phụ, còn tính dâng lên cho kiến xơi, ai dè bị Thạch Lỗi nuốt trọn luôn.

Trâu nhai mẫu đơn là ý gì, Thạch Nghị dốt đặc ngữ văn rốt cuộc cũng hiểu.

Đêm giao thừa tại hai nhà đều trôi qua vui vẻ, chẳng qua là một bên ấm áp, bên kia lại gà bay chó sủa.

Mùng một hôm ấy, Thạch Lỗi thăm hỏi sức khỏe hai cụ xong không về thẳng đơn vị, mà lái xe đi tìm Liễu Như. Lúc này, Liễu Như đang chuẩn bị lễ vật mai đem biếu nhà ngoại với An Thừa Trạch, năm nay tương đối dư dả tiền, cô mang hơi nhiều đồ, xe bốn bánh đã trả về rồi, đang không biết làm thế nào đưa đồ qua đây.

Bấy giờ Thạch Lỗi cũng dẫn Thạch Nghị mắt như muốn phun lửa gõ cửa nhà họ, cười ha ha đi vào. Thạch Lỗi rất dễ nhìn, góc cạnh rõ ràng, là đàn ông rắn rỏi điển hình, đẹp trai đến không thể đẹp trai hơn, mà còn tràn ngập hương vị nam tính. Nụ cười của người đàn ông như thế hẳn là trăm năm khó gặp, khiến người ta không thể dời mắt. Nhưng trong kiểu cười của Thạch Lỗi lại mang theo một phần lấy lòng, hai phần toan tính, ba phần suy xét, bốn phần nhiệt tình, điều này khiến nụ cười nom thế nào cũng không được tự nhiên, cực kỳ giống chồn chúc tết gà, Nhạc Phi cười ra khí chất Tần Cối.

Nhạc Phi: nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, xem ông là anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.

Tần Cối: là tể tướng dưới thời Nam Tống trong lịch sử Trung Quốc, lãnh đạo của phái chủ hòa trong chiến tranh Tống – Kim. Ông thường bị hậu thế đánh giá là gian thần, Hán gian.

Liễu Như là bà mẹ đơn thân, có lẽ năng lực chưa đủ mạnh, nhưng cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm. Vừa thấy Thạch Lỗi tươi cười, cờ cảnh báo lập tức dựng lên, cũng thản nhiên giả ngu ra bộ dịu dàng, đáp luôn mồm “Sư đoàn trưởng Thạch khách sáo rồi, đáng lẽ tôi phải đến chúc tết mới đúng”, nói rất khách khí, đồng thời kéo An Thừa Trạch qua chúc tết chú Thạch, ý là “Tết rồi mà sư đoàn trưởng ngài chỉ đi tay không, không mang tiền lì xì mà coi được à”.

Lưỡi dao ẩn chứa trong lời thăm hỏi ân cần khiến An Thừa Trạch nhìn Liễu Như bằng cặp mắt khác xưa, phụ nữ ở thời đại nào cũng là cao thủ giấu kim trong bông. Sư đoàn trưởng Thạch hoàn toàn không có sức chiến đấu. May mà Thạch Lỗi đã chuẩn bị đầy đủ, cho An Thừa Trạch một bao đỏ đồng xong mới được vào cửa thương lượng chút việc với Liễu Như.

Uống trà ăn điểm tâm, điểm tâm này với những món của Thạch Nghị xuất xứ từ một nơi, Sư đoàn trưởng Thạch ăn một con heo nhỏ, bị một đống điểm tâm hình dạng đáng yêu thu hút ánh mắt.

“Thật khéo tay.” Thạch Lỗi khen ngợi, “À… có thể bán cho tôi một ít điểm tâm không? Tốt nhất là giống mấy món cô cho Thạch Nghị ấy, như súng, xe tăng, trực thăng linh tinh.”

Hóa ra lý do đến là đây, An Thừa Trạch liếc nhìn Thạch Nghị. Lúc thấy Liễu Như làm điểm tâm cho Thạch Nghị hắn đã nghĩ tới việc này rồi, nhưng lại cảm thấy quá hi hữu, không có khả năng. Ai ngờ sự tình thật sự phát triển như hắn tưởng tượng. Điểm tâm con giáp không có gì đặc biệt, nhưng Thạch Lỗi nhất định hứng thú với bánh quy hình súng, mà miếng chocolate tuyệt đối là đòn sát thủ, chẳng người lính nào không mê.

Liễu Như sửng sốt một lát, đáp: “Sư đoàn trưởng Thạch lại khách sáo rồi, chỉ là mấy cái điểm tâm thôi mà, nếu Tiểu Nghị thích, cùng lắm người làm dì như tôi lại cho thằng bé thêm ít nữa.”

Cô thò tay xoa xoa đầu của Thạch Nghị đang dựa vào mình, tâm linh Thạch Nghị đang chịu tổn thương nghiêm trọng, lúc này được vuốt ve liền vô cùng tự nhiên dùng cái đầu cứng cọ vào lòng bàn tay Liễu Như.

Sư đoàn trưởng Thạch sợ đơ người, đậy thực sự là thằng con mắng không nghe đánh không phục của mình sao? Ngó cái bộ dáng bỉ ổi dụi vào lòng Liễu Như người ta mà xem, thật dọa người! Vậy mà lại bị mấy viên đạn điểm tâm bọc đường hạ gục, chẳng muốn nhận thằng con này chút nào.

Được rồi, đứa con luôn luôn không thân thiết với mình lại bị lừa vào lòng người khác, sư đoàn trưởng Thạch ghen ăn tức ở ấy mà.

“Không, không phải mua cho thằng ranh này, tôi muốn… Cô thấy đấy, mấy binh lính trong đơn vị chúng tôi đều không được về nhà vào dịp Tết, đáng thương lắm. Tôi muốn mang vài thứ mới mẻ cho bọn họ, khiến không khí náo nhiệt hơn. Nếu đã có thể làm được nhiều hình dáng như vậy, thì đèn lồng, chữ Phúc hay pháo đốt cũng làm được đúng không? Vì làm số lượng lớn, nên tôi không thể nhận không được.” Thạch Lỗi thành khẩn nói.

Liễu Như khó xử lắc đầu: “Không phải tôi không muốn làm, mà là… anh cần nhiều quá, tết nhất lại không có nơi nào bán vật liệu, chỗ sớm nhất cũng phải đến mùng bảy mới mở cửa.”

Thập niên không thể sánh với tương lai có chuỗi siêu thị hoành tráng h, mở suốt ngày không nghỉ, dù là Tết cũng có thể thích gì mua nấy. Năm ngoái, Liễu Như muốn mua vật liệu cũng gặp chút khó khăn, tuy là tỉnh lỵ nhưng tài nguyên chẳng mấy phong phú, rất nhiều điểm tâm không thể làm thành. Hiện tại lại đang trong Tết, càng bất khả thi.

Thạch Lỗi khẽ nhíu mày, rồi gật đầu: “Vậy đến rằm cũng được, coi như ăn Tết trễ.”

Liễu Như cũng mềm lòng, cô hiểu Tết không thể đoàn viên với gia đình là cảm giác gì, bèn đồng ý sẽ cố gắng. Thạch Lỗi đưa số điện thoại cho Liễu Như, dặn cô làm xong thì gọi hắn tới lấy.

Hết sức may mắn là có một siêu thị lớn khai trương vào mùng bảy, Liễu Như liền đi mua rất nhiều nguyên vật liệu, liên lạc với Thạch Lỗi xong thì bắt đầu làm. Liễu Như làm bánh, An Thừa Trạch cũng không nhàn rỗi, hắn mua một ít hộp đựng, đặt điểm tâm vào để chúng trông có vẻ sang trọng hơn.

Ngày tháng giêng, Thạch Lỗi tới lấy hàng, vốn Liễu Như chỉ định lấy đủ vốn và ít tiền công, hoàn toàn không muốn kiếm chác gì. Nhưng Thạch Lỗi thấy đống điểm tâm được đóng gói đẹp đẽ, nhất thời bị cái giá rẻ bèo kia làm chịu không nổi, sau khi chuyển hết lên xe, lại nhét thêm hai trăm nữa mới đi. Hắn nhét tiền rồi chạy biến, căn bản không cho Liễu Như cơ hội trả lại.

Liễu Như làm hai ngàn cái bánh, nhưng tiền bột mì và nguyên liệu chỉ tốn đồng, cộng thêm chi phí đóng gói của An Thừa Trạch và than đốt thì cũng hết giỏi lắm đồng, cô lấy Thạch Lỗi đồng, nhưng Thạch Lỗi lại trả , quá nhiều rồi! Mà nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Thạch Lỗi thì coi mòi còn sợ ít quá.

Cô thấy quá nhiều, An Thừa Trạch lại thấy ít, điểm tâm thủ công thượng hạng, đóng gói đẹp đẽ, bán hai hào một cái vẫn rẻ chán, tính ra mà Thạch Lỗi chỉ đưa thì đúng là quá bèo. Tuy nhiên, suy xét đến việc hắn mở ra con đường mới cho Liễu Như, thôi thì tính hời cho hắn vậy.

Thạch Nghị chắc chắn là con ruột của Thạch Lỗi, đôi cha con này là cò mồi xịn nhất thế giới.

—–

Truyện Chữ Hay