Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

chương 124: vị hoàng đế bù nhìn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hoàng tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"

Thấy Cung Dĩ Mạt vẻ mặt thần bí đóng cửa lại, Cung Quyết có chút khẩn trương, không kìm được hỏi.

Cung Dĩ Mạt vội vàng đem lọ thuốc lừa được của Tư Vô Nhan lấy ra, hai mắt sáng lấp lánh.

" Ten ten ten tèn! Nhìn thấy không! Đệ biết đây là cái gì sao? Đây chính là thuốc sinh cơ liền thịt thượng đẳng, do chính tay Thánh thủ y độc đệ nhất thiên hạ tự tay chế tạo, có thể loại bỏ hoại tử, liền thịt nối da! Ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được nó đấy!"

Cung Quyết chưa từng nghe qua có loại thuốc gì như vậy, nhưng nếu Cung Dĩ Mạt đã nói đây là thuốc tốt, ắt hẳn cũng sẽ không tồi.

"Thật tốt quá, Hoàng tỷ, vết thương ở đầu vai của tỷ còn chưa khỏi hẳn, để đệ bôi thuốc cho tỷ đi."

Cung Dĩ Mạt ngẩn người, sau đó cười khúc khích. "Vết thương trên người ta dùng Ngọc Dung Tán là đủ rồi. Vết thương nhỏ mà thôi, cái này, là ta đặc biệt chuẩn bị cho đệ đấy!"

Nàng lộ ra vẻ tà ác xấu xa, cười nói: "Mau mau cởϊ qυầи ra, để tỷ tỷ ta sủng hạnh đệ đệ tiểu thịt tươi xem nào!"

Ý xấu không che giấu trong mắt nàng làm Cung Quyết mặt ngọc ửng hồng. Nếu để cho tâm phúc của hắn nhìn thấy, không chừng lại phải lần nữa mở rộng tầm mắt đi!

Vì sao tiểu Điện hạ đứng trước mặt Công chúa lại khác biệt hoàn toàn so với khi đứng trước mặt bọn họ như vậy?

Thật quá là mệt tâm, quả nhiên, "diễn xuất" chính là một kỹ năng sinh tồn thượng đẳng đấy!

Thấy Cung Quyết im lặng, mặt lại đỏ bừng, Cung Dĩ Mạt không khỏi bật cười, sao nàng lại có thể nuôi đứa nhỏ này thành bộ dạng thẹn thùng như nàng dâu mới lớn thế này?

Đáng tiếc nàng không biết, đứa nhỏ trong miệng nàng, cũng chỉ khi đứng trước mặt nàng mới "dễ thương, khả ái" như vậy.

Cung Dĩ Mạt thấy hắn đứng bất động, đành phải tự mình động thủ. Nàng đẩy Cung Quyết ngồi xuống bên giường, tất nhiên sẽ không thật sự "tụt" quần hắn xuống, mà chỉ đơn giản vén ống quần hắn lên, cẩn thận đem miệng vết thương lộ ra ngoài.

Cung Quyết lúc này mới tỉnh táo trở lại, nhìn nàng chủ động như vậy đúng là lần đầu tiên. Suy nghĩ thế này làm hắn có chút mặt đỏ tim đập. Ngồi ở bên giường, nhìn Cung Dĩ Mạt phủ phục trên đùi của hắn, cảm giác được nàng vô cùng cẩn thận xem xét vết thương, hơi thở ấm áp khẽ phả vào làn da hắn.....

Một loại thỏa mãn không tên đột nhiên lấp đầy trong lồng ngực..... Cúi đầu nhìn mái tóc dài của nàng xõa xuống, tâm tư hắn ngưa ngứa như là bị đuôi tóc nàng vô ý quét qua.

Ngứa...cũng không biết ngứa ở nơi nào.

Khát.....cũng không biết khát cầu điều gì....

Cung Dĩ Mạt cẩn thận bôi thuốc cho hắn, trong mắt tràn đầy đau lòng. Vì sao nàng luôn phải bôi thuốc cho Cung Quyết như vậy? Nàng thật là quá mức vô dụng, một tiểu hài tử cũng không chăm sóc nổi....

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo trông ghê người, Cung Dĩ Mạt đột nhiên nghiêm túc nói.

"Ta sẽ nhớ rõ, nơi này, đã từng bởi vì ta mà mất một miếng thịt."

Cung Quyết không nhịn được liền vươn tay vuốt ve đầu nàng, mặt mày toát vẻ ôn nhu vô tận. Hắn thấp giọng trả lời. "Tỷ không cần phải nhớ rõ cái này."

Bởi vì, toàn bộ của ta đều là của nàng.

-----

Buổi tối hôm ấy, trời hạ tuyết nhỏ, bay lả tả, không một âm thanh nào.

Tiếng đập cửa thình thịch làm Cung Dĩ Mạt mơ màng tỉnh lại. Nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lại mơ mơ hồ hồ đi đến mở cửa, không ngờ lại là Tư Vô Nhan.

Trời tối đen thùi lùi lại còn mặc một thân đỏ rực chói lóa, thật không hiểu được cái loại thẩm mỹ gì.

Hắn biểu tình có chút lãnh đạm, trong tay lắc lắc hai bầu rượu, ngắn gọn nói:

"Uống rượu không?"

Cung Dĩ Mạt trong lòng biết rõ hắn có việc muốn nói, thế là, nàng tùy tiện khoác một cái áo choàng thật dày lên người, cười. "Còn chần chờ cái gì? Đi thôi!"

Cung Dĩ Mạt vốn dĩ cho rằng hắn ít ra phải tìm một mái đình xinh đẹp nào đó để thưởng rượu, tâm tình phong hoa tuyết nguyệt mới đúng phong cảnh, ai ngờ, hắn trực tiếp mang nàng ra cửa chợ ngồi.....

Bởi vì Tây Châu thường xuyên có mật thám địch quốc trà trộn vào thăm dò, một khi bắt được, sẽ mang ra đây hành hình. Cho nên, nơi này một năm chứng kiến không biết bao nhiêu màn đầu rơi máu đổ, trên đài hành hình vẫn lưu lại vết máu mờ mờ. Hai kẻ tâm thần bọn họ nửa đêm không ngủ, lại rủ nhau đi đến cái nơi dày đặc quỷ khí này để ngồi uống rượu. Cung Dĩ Mạt nghĩ, nàng muốn bây giờ về nhà đi ngủ còn kịp không?

Tư Vô Nhan đưa nàng một vò rượu, tự hắn cũng cầm lấy một vò. Không biết hắn lần mò rượu từ đâu ra, hương vị cũng không tệ lắm.

Hắn không nói lời nào, chỉ rầu rĩ uống rượu, dường như đang có tâm sự gì.

Cung Dĩ Mạt không khỏi nghĩ đến lúc buổi chiều, dường như có người bẩm báo có bồ câu lạ lẻn bay vào......Thủ hạ hỏi nàng có muốn điều tra qua hay không, nàng ngẫm nghĩ, nếu hỏi thẳng hắn chắc chắn sẽ chối bỏ không trả lời, quả nhiên, ngay tối nay, hắn liền tới tìm nàng uống rượu.

"Ngươi....làm thế nào biết được thân phận của ta?"

Tư Vô Nhan đột nhiên mở miệng, trong lúc Cung Dĩ Mạt đang vắt hết óc muốn tìm một cái cớ, hắn tái nhợt cười cười.

" Không quan hệ....Dù sao, cũng không phải là thân phận đáng tự hào gì."

Cung Dĩ Mạt không có cách nào tiếp lời hắn.

Đời trước, sau khi thiết kỵ của nàng tiến bước vào Ngọc Kỳ, mới thật sự phát hiện ra, Ngọc Kỳ xa hoa, hào nhoáng nhường ấy, rốt cuộc là cái bộ dáng gì.

(P/s: thiết kỵ: ngựa chiến được mặc một bộ giáp sắt bao phủ toàn thân để bảo vệ khi ra chiến trường.)

Trước khi Đại Dục dẫn quân đến, nội bộ Ngọc Kỳ cũng đã khinh qua vài cuộc khởi nghĩa, tình thế rối ren, loạn thành một đoàn. Cho nên, khi nàng dẫn quân đánh tới trước cửa biên giới của Ngọc Kỳ, cũng không hề gặp được một tàn quân nào chống cự cả.

Mà cuối cùng, đầu lĩnh quân khởi nghĩa lớn nhất của Ngọc Kỳ, cũng chính là Đại tướng quân, lại trực tiếp dâng thư đầu hàng. Cho nên, nàng một đường nhẹ nhàng, thế như chẻ tre đánh tới Vương thành, thuận tiện, cũng nghe được không ít lời đồn về vị Hoàng Thái Hậu nước này, thật sự vô cùng kinh ngạc.

Vị Thái Hậu này không chỉ độc chết Hoàng Đế, còn gϊếŧ chết không ít Hoàng tử, Công chúa. Về sau, bà ta lập con trai ruột của mình lên ngôi cửu ngũ chí tôn, kết quả, con trai lại không đồng ý để bà ta tham gia vào chính sự, liền muốn tạo phản, lật đổ mẹ ruột, còn được không ít người hưởng ứng. Thế nhưng, trong quân có phản nghịch, mật báo lại cho Thái Hậu, vì thế, bà ta lấy máu tẩy thành, áp chế hết tất cả.

Sau khi gϊếŧ chết con trai ruột, vị Thái Hậu này lại lập một người con trai khác lên làm Hoàng Đế. Đứa con này sống vô cùng thảm, hắn vốn dĩ không phải là con ruột của Thái Hậu, mà chỉ là Hoàng tử được nuôi trên danh nghĩa. Tuy rằng hắn được thừa hưởng y thuật chân truyền từ dưỡng mẫu, có thể nói là y độc song tuyệt, nhưng chính vì muốn phòng ngừa hắn tạo phản, Thái Hậu đã phế đi kinh mạch của hắn, để hắn cả đời này thân thể suy nhược, không thể tập luyện võ công, hoàn toàn trở thành kẻ thư sinh trói gà không chặt...Hơn thế nữa, con nuôi dung mạo mĩ lệ, còn trở thành...nam sủng của bà ta.

(P/s: y độc song tuyệt: là y thuật và độc thuật đều là hàng đệ nhất. Y thuật là cứu người, độc thuật là hạ độc hại người)

Bởi vậy, không cần nghĩ cũng biết, vị Hoàng Đế bù nhìn này có bao nhiêu bi đát cùng thống khổ. Hắn là do Thái Hậu một tay nuôi lớn, cũng chính là nam sủng của bà. Triều thần trên dưới đều đề phòng hắn, dân gian bá tánh lại đối với hắn ít nhiều khinh thường cùng không phục.

Cho dù hắn không muốn để Thái Hậu sắp đặt khống chế, cũng sẽ không có người nào nguyện ý phò tá hắn, bởi vì hết thảy, đều sợ hãi hắn chính là mồi nhử Thái Hậu cố ý thiết kế ra....

Cung Dĩ Mạt vô cùng bội phục vị Thái Hậu này, cũng vô cùng đồng cảm với vị Hoàng Đế kia. Khi đại quân công phá Vương thành Ngọc Kỳ, Hoàng Thái Hậu đã sớm mang theo thân tín đào tẩu, toàn bộ Hoàng cung bị cung nhân chạy trốn cướp đoạt cho bằng hết, có kẻ còn cố ý phóng hỏa xóa sạch dấu vết, khắp nơi đều mịt mù khói bụi. Cả Hoàng Cung rộng lớn hỗn loạn, chỉ duy nhất có một tòa cung điện vẫn nguy nga tráng lệ, sừng sững uy nghi, lại không có bất kỳ kẻ nào dám bén mảng tới gần. Mặc dù bọn họ đều biết, bên trong cung điện đó, cất giấu vô số bảo vật tiền tài, nhưng lòng tham cũng chỉ ở trong suy nghĩ mà thôi, bọn họ cũng chỉ dám đứng xa xa mà vọng tưởng, bởi vì, tòa cung điện đó, chính là nơi Thái Hậu cư trú, Tiềm Long điện.

Ha ha, một vị Thái Hậu, thế mà lại dám ở trong điện Tiềm Long.

(P/s: Tiềm Long: tiềm: ở ngầm, bí mật. Tiềm long: tức là con rồng bí mật, có ý chỉ Thiên tử chưa lên ngôi, vẫn còn đang ở ẩn. Ở tình huống này, có thể hiểu điện Tiềm Long ám chỉ Thái Hậu mới chính là "con rồng" thực sự của đất nước, là "Hoàng Đế" chân chính.)

Khi Cung Dĩ Mạt bước vào, bên trong được trang hoàng cực kì lộng lẫy, xinh đẹp. Đảo mắt tùy tiện nhìn, cũng có thể thấy được trân châu mã não, đồ cổ nổi danh, bảo vật quý hiếm vạn lượng khó cầu, so sánh với Hoàng cung bên ngoài người ngã ngựa đổ, thật là khác biệt một trời một vực. Mà ngay sau đó, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nàng được nhìn thấy vị Hoàng Đế bù nhìn của Ngọc Kỳ, Tư Vô Nhan.

Lúc ấy, hắn cũng mặc một thân y phục màu đỏ tươi, không hề có hình tượng nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn trên bậc thềm, dung nhan tuyệt mỹ, từng hớp từng hớp lớn uống rượu.

Nhìn thấy nàng lại gần, hắn cũng không hề có ý định ra tay, hờ hững, lạnh nhạt, như một kẻ sắp chết.

Truyện Chữ Hay