Kỳ Văn Diệp thấy chỗ trống, lập tức kéo Mạnh Dao qua đó.
Mạnh Dao vừa thấy trên đất có đánh dấu thì nói với cậu, "Đây là chỗ của người khác!"
Những người thường xuyên bán ở chợ sáng, đều sẽ chiếm chỗ trước, hoặc là cố định quầy hàng ở đó, bằng không vị trí tốt bị đoạt đi thì rất khó để buôn bán.
Mạnh Dao tìm kiếm một vòng, cuối cùng cũng chọn được một góc, xung quanh chỗ này đều là bán đồ ăn.
Mùa thu là vụ thu hoạch chính trong năm, các loại cây công nghiệp được trồng được mùa, nên mọi người bày bán rau củ rất nhiều.
Hôm nay, có rất nhiều món mà ngày hôm qua không có bán, nào là: rau khô, rau ngâm, quả dại, đậu hũ, miếng độn giày, vớ, giỏ tre đan, chổi, gà, vịt, thỏ, bồ câu,....cái gì cũng có, thậm chí có người còn bán chó.
Mạnh Dao thấy có người bán chó, tự nhiên hiểu là bán để ăn, biểu tình không biết nói gì hơn 囧.
Thì ra thời này, người ta cũng ăn thịt chó.
"Chị mau rao bán a, mau rao to lên, mọi người đi hết thì phải làm sao!"
Trong lúc, Mạnh Dao yên lặng quan sát trong chốc lát, thì Kỳ Văn Diệp đã gấp không chịu nổi giục cô. Giống như nếu cô không rao thì, mọi người sẽ không thấy cô bày bán đồ ăn.
Mạnh Dao cạn lời nhìn trời.Cô đem lồng hấp mở ra, khói bốc lên hầm hập, mùi hương lan tỏa ra khắp nơi.
Mạnh Dao há miệng to, thuần thục hét lớn.
"Bánh bao hấp, bánh bao hấp đây, không ngon không lấy tiền, bánh bao vỏ mỏng nhân dày đây, mau nếm thử đi"
Kỳ Văn Diệp cả kinh há hốc miệng, "Chị...hét thật to a?"
Có thể hét to đến vậy sao!
Mạnh Dao bớt thời gian trừng cậu một cái.
Vô nghĩ, không hét to, ai tới mua?
"Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây, có rau có thịt đây, bánh nhân rau một hào rưỡi một, bánh thịt ba hào!"
Vốn dĩ mọi người nghe Mạnh Dao rao, đã định đi tới mua, nhưng vừa nghe đến giá, trực tiếp đi luôn.
Kỳ Văn Diệp thấy tình hình không dễ dàng gì mới thu hút được khách tới, nhưng lại bị dọa đi mất, sốt ruột kéo Mạnh Dao.
"Chị điên rồi, sao bán giá cao như vậy, bánh bao chiên nước có bao nhiêu tiền chứ, chỉ có đứa ngốc mới mua!"
Bánh bao chiên nước nhân thịt một cái cũng chưa đến một một hào rưỡi, mà bánh bao thịt của cô đến ba hào, gấp đôi người ta, ai mà mua?
Mạnh Dao bình tĩnh vỗ bả vai Kỳ Văn Diệp, "Chị làm bánh bao sao với bánh bao nước còn lớn hơn, sao có thể không bán giá cao hơn!"
"Kia, cũng không thể mắc như vậy a, chị như vậy, bán được mới lạ!"
Kỳ Văn Diệp hận không thể giúp Mạnh Dao giảm giá, không biết còn cách nào để Mạnh Dao giảm giá, cậu chỉ đành ra sức kéo tay cô để cô sửa giá lại.
"Đừng kéo, trước bán thử giá này xem sao, không bán được lại tính tiếp, ban nãy ăn một cái không đủ no đúng không? Em ăn thêm cái nữa đi!"
Mạnh Dao lại cầm một cái bánh bao đưa cho Kỳ Văn Diệp, lần này Kỳ Văn Diệp lắc đầu như trống bỏi, "Em không ăn, chị để lại bán, chị mau bán bánh bao đi"
"........."
Bánh bao này không thể ăn nữa, còn ăn nữa chắc cậu sẽ nóng ruột chết mất!
Mạnh Dao lắc đầu, không đem bánh bao để lại, chính mình cầm bánh lên, vô cùng cao hứng hét to lên.
"Bánh bao đây, bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây...."
Khi Kỳ Bác Ngạn cùng Khương Văn Lỗ đi tới, Mạnh Dao còn chưa bán được cái bánh nào, nhưng từ rất xa đã ngửi được hương vị mê người của bánh bao.
Kỳ Bác Ngạn nhìn quầy hàng kia, mím môi, nghiêng đầu hỏi Khương Văn Lỗi: "Cậu ăn bánh bao không?"
Khương Văn Lỗi ngốc ngốc, nhưng lại mở miệng: "Ăn!"
Bánh bao này, nếu không ăn thì thật có lỗi với dạ dày.
"Muốn ăn thì đi mua!"
Kỳ Bác Ngạn nói chuyện rất thong dong, nhưng lại làm cho người luôn không cảm xúc như Khương Văn Lỗi phun trào trong lòng: Anh ta còn tưởng rằng Kỳ tổng mời mình ăn bánh bao, đúng là anh ta nghĩ nhiều rồi!
Khương Văn Lỗi lập tức đi đến trước quầy của Mạnh Dao, không đợi cô chào hỏi, mặt Khương Văn Lỗi vô cảm mở miệng: "Lấy bốn cái bánh bao, bánh nhân thịt."
Anh ta đạo thịt, không thịt không ngon.
Mạnh Dao kinh ngạc.
Đây là, không mời mà tự đến...mở hàng.