Đúng vậy, cô chết rồi thì còn có thể mang về ít sính lễ cho nhà họ Mục, cô sống lại, nhà họ Mục còn phải đền bù ba cân gạo kê cho bên kia, không hận cô mới là lạ, dù sao có phải ruột thịt đâu.
Số mệnh của cô đúng là tốt muốn chết, kiếp trước thì mẹ kế cha ghẻ, kiếp này thì tới cha dượng hám của.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trác Huyên rời giường, miễn cưỡng dùng nước giếng lạnh như băng để rửa mặt.
Sau đó, cô ngồi xuống ghế đẩu, nhìn cái bàn ăn sáng khó nuốt, nghĩ tới cái nhà vệ sinh hôi xì kia, cô chỉ muốn nhịn ăn rồi chết đi lần nữa.
Nhà họ Mục còn chưa kịp dọn bữa sáng, trong nhà bỗng trở nên đông đúc, đột nhiên cả nhà và ngoài sân đều chật kín những người dân làng.
Bọn họ đều đến xem “người chết sống lại”, vừa nhìn vừa không chút kiêng dè thảo luận:
“Tôi thấy, so với trước đây chả có gì khác cả, tay chân vẫn còn đó, không biết như nào mới là xác chết vùng dậy?”
"Không chắc đâu, sau khi chết, không nhất thiết phải thiếu tay chân, có thể trong đầu lại nảy ra một số thứ linh tinh như thần thánh hay ma quỷ.
" Một bà lão lớn tuổi phát biểu.
Trác Huyên thầm nghĩ trong lòng: Bác gái à, bác nói đúng rồi, sau này tôi sẽ cho mấy người chống mắt lên mà coi.
"Đúng đấy, theo tôi thấy cô ấy khó tính hơn rồi, nhìn cô ấy cầm bánh mì mà không thèm ăn kìa…" Một người phụ nữ trung niên khác tiếp lời."Sau khi chị tôi chết rồi sống lại, chỉ thích ăn trứng luộc thôi.
" Mục Diễm Lệ nhanh miệng nói.
"Diễm Lệ, không được nói bậy!" Mẹ của Trác Huyên la mắng.
"Trứng luộc có gì đâu mà phải hiếm lạ thế! " Trác Huyên không kìm được, lẩm bẩm.
Mẹ cô tái mặt: "Vân Vân, không được nói bậy đâu! "
Bà lão lớn tuổi vừa nãy lập tức lên tiếng: "Mấy người xem, tôi nói đúng không, suy nghĩ trong đầu cô ấy đã thay đổi, giờ còn không thích trứng luộc nữa!"
"Đúng vậy, cách nói chuyện cũng lạ!" Một nhóm phụ nữ bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Trác Huyên lén lút lắc đầu, vươn tay an ủi người mẹ lo lắng của mình.
Người cha dượng rất phấn khích, gia đình ông ta ở trong làng không có vị thế gì nổi bật, chưa bao giờ có nhiều người đến nhà như hôm nay.
Bây giờ vì cô con gái sống lại mà trở thành tâm điểm, như là bừng sáng lên.
Ông ta hào hứng đứng dậy, lau tay lên quần áo, mời mấy người cao tuổi trong đó ngồi vào ghế chính trong nhà.
Một ông già với bộ râu dê tự tin ngồi xuống.
Sau một hồi, ông ta gõ vào ống đựng thuốc lá, hỏi một cách uy nghiêm: "Bình Hỉ, chuyện này chúng ta phải thảo luận một chút.
Cô con gái nhà cậu sống dậy, có thể không phải là điềm lành đâu.
"
Trác Huyên oán thầm trong lòng, lão già như ông mới là không lành, phun khói làm người khác hít phải khói thuốc!
Cha dượng Mục Bình Hỉ gật đầu liên tục: "Ông nói đúng, quả thực không lành.
Hôm qua bên kia đã muốn chôn nó xuống, vợ tôi lại ngăn cản, còn làm mất ba thúng gạo của nhà chúng tôi nữa!"
Nói xong, ông ta chỉ vào vợ mình.
Mẹ của Trác Huyên nói với giọng kiên định, dù vẫn còn có chút e dè: "Dù thế nào đi nữa, con gái tôi vẫn là một mạng người, mèo chó cũng đều là sinh mạng! "
"Đó là con của cô, không phải con của tôi!" Mục Bình Hỉ có ông lão kia làm chỗ dựa, bất ngờ thể hiện sự mạnh mẽ của một người đàn ông.
"Khi tôi tái hôn đến đây, điều kiện duy nhất là ông phải cùng tôi nuôi con! Hơn nữa, con của tôi đã đổi sang họ của ông, ông không có quyền nói đó không phải con ông!" Mẹ của Trác Huyên không hề nhượng bộ.
Trác Huyên bắt đầu cảm thấy thích người phụ nữ này.
Mục Bình Hỉ giơ bàn tay to lớn lên: "Đây không phải nơi để đàn bà lên tiếng, bà có tin tôi đánh bà luôn không?"
"Ông đánh đi, đánh chết tôi càng tốt, đỡ phải theo ông chịu khổ, không ai phục vụ ông, cho ông cô đơn một mình!" Người mẹ vẫn không hề nhún nhường.