Tần Lâm vẫn cúi đầu không nói gì.
Bên kia, Tần Thời hiếm khi nhìn nàng dịu dàng như vậy, đôi mắt đen láy buồn bã nhìn nàng rồi thở dài: "A Lâm là người thông minh, đệ nhất định sẽ hiểu, phải không nào?"
Sau đó A Lâm lại ngước nhìn ca ca mình.
"Đến đây, đừng gây thêm phiền toái cho tỷ tỷ nữa." Tần Thời đưa tay về phía cậu, giọng điệu đã nghiêm nghị.
Hắn biết cậu đang lo lắng cho mình, nhưng khóc lóc và hành động cũng không giải quyết được vấn đề gì, hắn cũng không muốn nuôi dưỡng A Lâm thành một kẻ yếu đuối và ương ngạnh.
Tần Lâm rũ mắt xuống, một lúc sau mới cúi đầu nhìn cái mũi đỏ bừng, buông A Nồng ra, đi đến bên cạnh Tần Thời, nhỏ giọng nói: “Ca, ca ca đừng tức giận, đệ sẽ không, không khóc nữa”.
Vì khóc cũng vô ích nên cậu bé đã ngừng khóc.
***
Trong ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, đêm đó A Nồng ngủ có chút khó chịu mãi đến đến rạng sáng nàng mới ngủ được một chút, trước khi tỉnh hẳn nằng nằm yên trên giường một lúc rồi đứng dậy tắm rửa, đang định rót một tách trà để làm dịu cổ họng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp.
"Quý cô nương, nàng dậy rồi à?" Là Bạch Vũ, giọng nói có chút khác thường.
A Nồng sửng sốt, sau đó đặt bát trà trong tay xuống, nhanh chóng bước tới mở cửa: “Ta dậy rồi, ngươi đang làm gì vậy…”
"A Lâm bị sốt, ta phải xuống núi tìm đại phu.
Nàng có thể giúp ta chăm sóc nó một lát được không?"
Tên mập Bạch Vũ khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng, A Nồng đột nhiên kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại sốt? Có nghiêm trọng không?"
“Có lẽ là do thời tiết ngày càng lạnh, ở nhà cũng hết thuốc trị cảm nên…”
Hắn chưa kịp nói xong, A Nồng đã gật đầu: "Cứ giao việc đó cho ta."
Bạch Vũ sau đó mới thả lỏng, cười nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn nước lạnh và khăn tắm, chỉ cần giúp hắn lau người cho mát là được, ta sẽ sớm quay lại."
A Nồng đáp lại, sau đó bước ra khỏi cửa, đi đến phòng Tần Lâm.
Vừa mở cửa bước vào, anh đã nghe thấy một tiếng thì thầm yếu ớt A Nồng cảm thấy có chút lo lắng, vội bước đến bên giường nhìn xem, cậu bé trên giường đang nằm đó với sắc mặt đỏ bừng khác thường.
Cậu cuộn chăn bông thật chặt, trên trán đặt một chiếc khăn, lông mày nhỏ nhíu chặt, miệng mím lại, vẻ mặt có chút bất lực, nhìn rất đáng thương.
Tần Thời không có ở trong phòng, nàng nghĩ Bạch Vũ lo lắng hắn bị thương nên còn chưa nói cho hắn biết, A Nồng cầm lấy chiếc khăn trên trán Tần Lâm, lại đặt sang một bên, dùng nước lạnh Bạch Vũ chuẩn bị sẵn thấm ướt nó rồi nhẹ nhàng vắt ra, sau đó nàng dùng khăn lau mặt và cánh tay của cậu bé rồi ngập ngừng gọi: "A Lâm?"
Có lẽ cái chạm lạnh khiến cậu cảm thấy dễ chịu, Tần Lâm vô thức nâng khuôn mặt đỏ bừng của mình lên cọ vào chiếc khăn tay trong tay nàng, mơ màng mở mắt.
"Tỷ tỷ..”
Thanh âm nhẹ nhàng, yếu ớt mơ hồ, có chút lưu luyến, nghe vậy, A Nồng trong lòng vô cùng thương xót, vội vàng đưa tay sờ sờ đầu cậu bé: "Là ta, đệ cảm thấy thế nào, A Lâm?"
“Khó, khó chịu quá…” Cậu bé khịt mũi, những giọt nước mắt trong suốt không khỏi lăn xuống từ khóe mắt đỏ hoe, trông cậu bé mong manh và đáng yêu như một con búp bê sứ.
A Nồng đau khổ vỗ vỗ cánh tay của của A Lâm, dùng giọng nhẹ nhàng dỗ dành: “Sau khi gặp đại phu sẽ không thấy khó chịu nữa.
A Lâm, ngoan ngoãn đi, đừng sợ.”
“Tỷ tỷ…” Bàn tay nhỏ bé không biết từ lúc nào thò ra từ dưới chăn, nắm chặt góc áo của A Nồng, A Nồng tưởng rằng cậu sẽ nói “Đừng rời đi”, nhưng không ngờ cậu bé chỉ nắm tay, sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt yếu đuối và u ám, cũng không đề cập gì đến việc nàng ở lại, thay vào đó cậu xin lỗi: “Hôm qua, tối hôm qua… đệ, đệ xin lỗi… là do đệ hư, làm, làm khó tỷ tỷ..ca, ca ca nói như vậy, không, không đúng, sau này đệ, đệ sẽ không bao giờ cố ý làm như vậy nữa..."
Sự hiểu chuyện của A Lâm khiến A Nồng càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng do dự một lát, nghĩ rằng bệnh phong hàn nhẹ như vậy sẽ sớm ổn thôi, cuối cùng đàng chạm vào mặt cậu rồi nhẹ nhàng nói: "A Lâm, đệ hãy nghỉ ngơi thật tốt, tỷ sẽ ở lại đây với đệ, đợi đệ khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó.
Chúng ta hãy chơi trò ném tuyết nhé, được không?”
Đôi mắt Tần Lâm đột nhiên sáng lên, không khỏi ngẩng đầu lên: “Thật sao?”
A Nồng trong lòng thở dài, nhưng trên mặt chỉ mỉm cười: “Ừm.”
***
Bạch Vũ nhanh chóng quay lại cùng với một đại già khoảng năm mươi tuổi với một chòm râu bạc phơ.
"Lý đại phu, A Lâm của ta thế nào rồi?"
Vị đại phu già chẩn đoán mạch của Tần Lâm, cẩn thận kiểm tra cơ thể Tần Lâm, sau đó vuốt râu trả lời: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thời tiết lạnh cho nên bị cảm nhẹ thôi, cơn sốt đã qua, buổi tối khi đi ngủ chú ý giữ ấm hơn, nghỉ ngơi từ ba đến năm ngày là ổn.”
Bạch Vũ và A Nồng đều thở phào nhẹ nhõm, vừa tiễn Lý đại phu đi thì Tần Thời đã tới.
"Tại sao nàng ở đây?"
"Ta nghe thấy giọng nói của Lý đại phu." Tần Thời với thân hình vẫn còn yếu ớt bước nhanh về phía giường, "A Lâm sao vậy?"
"Bên ngoài rất lạnh, thằng bé hơi sốt, nhưng không có gì nghiêm trọng, Lý đại phu đã kiểm tra rồi." Bạch Vũ nói rồi bước tới đỡ hắn: “Ngươi về nghỉ ngơi đi.Có ta và Quý cô nương ở đây rồi."
"Không sao đâu, ta sẽ ở đây với đệ ấy."
Tần Thời nói xong ngồi xuống bên giường, Tần Lâm lúc này cũng đã tương đối tỉnh táo, nhìn thấy ca ca đến, vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng kiên định: "Ca, ca trở về đi, đi về nghỉ ngơi đi, đệ, đệ nhất định sẽ ngoan, ngoãn uống thuốc.”
Tần Thời lo lắng không muốn rời đi, nhưng tên nhóc đó lại vùi đầu vào trong ngực A Nồng, làm ra động tác "Nếu ngươi không rời đi, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa." không còn cách nào khác hắn đành phải thỏa hiệp: "Được rồi được rồi, ta đi đây."
Đừng cố lao vào vòng tay người yêu của hắn nữa, hắn thậm chí còn chưa làm được điều đó.
"Chỉ cần Quý tiểu thư còn ở đây, ta và ngươi đều là kẻ hèn mọn không được yêu thương mà thôi.
Đi ra ngoài đi, ngươi cũng trở về phòng đi, ta đun thuốc cho tiểu đồ đệ của ta.” Bạch Vũ trở lại với vẻ ngoài vô tư thường ngày.
Tần Thời nhìn A Nồng: "Cảm ơn nàng đã vất vả chăm sóc đệ ấy."
A Nồng không nhìn hắn, chỉ xoa xoa cái đầu của Tần Lâm rồi lắc đầu: "Không cần khách sáo."
Tần Thời không khỏi thở dài trước thái độ lạnh lùng xa cách, khi nhìn thấy Tần Lâm được nàng ôm vào lòng, hắn chợt cảm thấy phức tạp và cảm thấy vô cùng hâm mộ.