Vào buổi chiều, Thẩm Thiên Thiên đến tổng công ty để họp, nhưng bị Lý Hàn đang đợi ở tầng một chặn lại: "Thiên Thiên, Trương tổng muốn cháu đến văn phòng."
"Chú Lý." Thẩm Thiên Thiên cười: "Ông ấy tìm cháu làm gì ạ?"
"Chắc là do tin đồn ly hôn lan truyền bên ngoài."
"Không phải đồn thổi đâu ạ, đó là sự thật." Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Chú Lý, chú cũng biết mẹ cháu mà, bà ấy phát hiện mình bị lừa hơn mười năm còn chưa suy sụp là may lắm rồi."
"Nói như vậy, những lời đồn đại kia là thật sao?" Lý Hàn không thể tin được: "Thật sự không nhìn ra." Trong công ty còn có tin đồn rằng Trương Nhất Chu và người phát ngôn Tịch Mỹ Ngọc có quan hệ mập mờ.
Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Có lẽ đây là, biết người biết mặt nhưng không biết lòng."
Khi đến cửa văn phòng của Trương Nhất Chu, Thẩm Thiên Thiên gõ cửa đi vào. Thấy cô đến, Trương Nhất Chu cũng đặt đồ xuống. Sắc mặt của ông có chút tiều tụy, hai mắt vẫn là quầng thâm nặng, hiển nhiên mấy ngày nay ngủ làm sao ngon được.
Trương Nhất Chu hỏi: "Mẹ con gần đây vẫn tốt chứ?"
Thẩm Thiên Thiên thật không thể hiểu nổi, vì lý gì mà ông vẫn quan tâm đến Thẩm Mỹ Đình vào lúc này? Rõ ràng ông là người ngoại tình, giờ còn bày ra cái vẻ thâm tình để làm gì?
"Không tệ." Thẩm Thiên Thiên nói: "Mẹ không vì bố mà đòi sống đòi chết đâu."
Trương Nhất Chu dừng lại và đưa cho cô một tài liệu trong tay. Thẩm Thiên Thiên đã cầm nó lên và xem xét, đó là một báo cáo tài chính.
"Trong nửa ngày hôm nay, cả nước có cửa hàng, mỗi cửa hàng có gần trăm người đến để hoàn trả." Giọng Trương Nhất Chu trầm xuống: "Đây là khoản lỗ lớn nhất trong lịch sử của công ty."
Thẩm Thiên Thiên không thèm đọc kỹ báo cáo mà ngước mắt nhìn Trương Nhất Chu: "Tất cả những chuyện này trách ai bây giờ?"
"Nếu không phải do bố ngoại tình thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay." Thẩm Thiên Thiên cười khẩy một tiếng: "Bố sống với mẹ nhiều năm như vậy, bố không nghĩ tới phản ứng của bà ấy sau khi chuyện bị bại lộ sao?"
Trương Nhất Chu nhắm mắt lại, như thể không muốn đối mặt với quá khứ, ông trầm giọng nói: "Khoảng thời gian đó, tình thế của công ty không được tốt lắm. Đã vậy ông ngoại con một mực đổ lỗi tại bố..."
Ông lấy tay che mặt, cười khổ: "Có một khoảng thời gian, bố không muốn về nhà đối mặt với ông cụ nên trong lúc hồ đồ đã gặp mẹ Tử Oánh." Nhưng ông biết rõ người ông yêu là Thẩm Mỹ Đình. Ông lựa chọn ở bên bà không phải vì thân phận của bà, mà vì ông yêu bà.
Cho nên ngày đó khi bà mở miệng nhất quyết đòi ly hôn, ông có chút choáng váng và nói ra những điều khó nghe. Những ngày nay khi đã bình tĩnh lại, ông hối hận cũng đã muộn rồi.
Giọng điệu của Thẩm Thiên Thiên vẫn lãnh đạm: "Đây không phải là cái cớ để bố ngoại tình."
"Phải." Trương Nhất Chu cau mày, nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên nói: "Thiên Thiên, con và Tử Oánh đều là con gái của bố, nhưng con có biết tại sao bố lại thích con bé đó hơn con không?"
Thẩm Thiển Thiển không trả lời câu này, bởi vì cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với sự thật rằng bố cô thực sự không thích cô.
"Tính khí của con quá giống ông ngoại." Trương Nhất Chu thở dài nói: "Khi con đối đầu với bố, bố sẽ luôn nghĩ đến ông ngoại của con." Ông Thẩm là một ngọn núi sừng sững trong lòng Trương Nhất Chu.
Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô không bao giờ ngờ rằng đây là lý do tại sao Trương Nhất Chu không muốn mở lòng với cô. Cũng may là cô đã lâu rồi cũng không mong đợi gì, cho nên bây giờ nghe được lời này, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm khái là mấy.
"Thiên Thiên, sau cuộc họp hôm nay, hãy giúp bố mời mẹ ra ngoài hẹn gặp. Bố đồng ý ly hôn." Trương Nhất Chu chậm rãi nói.
"Bố..." Đổi tính đổi nết?
Thẩm Thiên Thiên có chút bối rối về người đàn ông trước mặt, cô đã từng đấu tranh với ông trong vài năm, nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra mình dường như không hiểu gì về ông. Rõ ràng mấy ngày trước ông kiên quyết không ly hôn, thà làm phản diện tới cùng, sao bây giờ lại đồng ý?
Trương Nhất Chu đứng dậy: "Đi họp thôi."
Trong phòng họp, vài cổ đông lớn của Thẩm thị đã đến, có không ít người trong số họ trước kia từng lăn lộn thương trường với ông Thẩm, họ đều là trưởng bối của Thẩm Thiên Thiên.
Trương Nhất Chu chủ động thừa nhận tin đồn ly hôn là sự thật, thậm chí ông còn từ chức CEO để xin lỗi các cổ đông. Những lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng hội nghị trở nên náo nhiệt.
Thẩm Thiên Thiên nhìn Trương Nhất Chu, cảm thấy dường như ông không nói đùa. Có chuyện gì vậy? Không lẽ là lạt mềm buộc chặc? Lấy lùi làm tiến?
"Trong tương lai, vị trí tổng giám đốc điều hành sẽ được giao cho con gái Thẩm Thiên Thiên của tôi, cũng là người thừa kế do ông Thẩm chỉ định." Trương Nhất Chu nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết con có đủ năng lực này."
Trước khi Thẩm Thiên Thiên có thể kịp mở miệng, ngay lập tức có người lên tiếng phản đối.
"Trương tổng, Thiên Thiên là một cô gái không có kinh nghiệm, năng lực lại có hạn, công ty giao cho cô ấy e là không thích hợp?"
"Đúng vậy ngài Trương, ngay cả khi ngài từ chức cũng nên hỏi ý kiến của những người khác đã chứ."
"Bây giờ công ty đã thua lỗ nhiều như vậy, để một cô gái như Thiên Thiên ở trên điều hành làm gì?"
Thẩm Thiên Thiên dựa lưng vào ghế, gõ nhẹ bàn một cái: "Các chú các bác cảm thấy cháu không xứng thì không biết mọi người đã có ứng cử viên sáng giá nào rồi?"
Nhiều người ở đây, một số là người trong nhà, một số là người ngoài đã đi theo dốc sức chăm chỉ cùng với ông Thẩm. Khi ông Thẩm muốn giao lại công ty cho Trương Nhất Chu, ông đã bị rất nhiều người ở đây phản đối.
Về sau Trương Nhất Chu đã dùng năng lực của mình để vả mặt hết những người này, giúp bọn họ kiếm được tiền nên họ không còn gì để hó hé.
Bây giờ có vẻ như lịch sử đang lặp lại.
Chỉ là tất cả mọi người đều không muốn tin tưởng Thẩm Thiên Thiên cũng có thể làm như vậy, hiển nhiên.
"Thiên Thiên, mạn phép chú Trần lên tiếng, nếu Thịnh Lạc vẫn ổn thì giao công ty cho cháu cũng là chuyện tốt, dù sao Thịnh Lạc nhà họ Thịnh cũng có chút năng lực nên có thể giúp đỡ cháu. Mấu chốt là hiện tại lại ly hôn, cháu con gái một thân mình sẽ điều hành công ty thế nào?"
"Có đủ năng lực hay không thì thử là biết mà?" Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Hơn nữa lại có các chú các bác làm hậu thuẫn cho nên cháu rất yên tâm."
Suy cho cùng, Thẩm thị là của nhà họ Thẩm, cho dù Trương Nhất Chu có từ chức cũng sẽ không đến lượt người khác. Chỉ có thể chọn một trong Thẩm Thiên Thiên và Trương Tử Hiên.
"Nếu đã như vậy, trang sức ngọc trai nên làm gì với tổn thất do bố mẹ cháu ly hôn gây ra?"
"Thiên Thiên, nếu cháu không thể xử lý vấn đề này một cách không tì vết, điều đó chứng tỏ cháu không có năng lực quản lý một công ty lớn như vậy. Khi đó, hội đồng quản trị chúng ta có sẽ bầu chọn một người mới phù hợp hơn để quản lý công ty."
Thẩm Thiên Thiên khẽ nhướng mày: "Vâng, các vị hãy cho cháu chút thời gian."
Sau cuộc họp, hai bố con họ vẫn chưa rời đi, sau khi những người khác đi rồi, Thẩm Thiên Thiên hỏi: "Rốt cuộc thì bố muốn làm gì?"
Trương Nhất Chu khẽ mỉm cười: "Thiên Thiên, vừa rồi hành xử của con rất tốt." Ông luôn cảm thấy tính cách của con gái mình rất giống bố vợ, nhưng giờ khắc vừa rồi, ông lại nhìn thấy bóng dáng của chính mình ẩn trong con gái.
Cô đầy tự tin và kiêu hãnh, giống như ông năm đó tiếp quản Thẩm thị.
"Cảm ơn vì lời khen." Thẩm Thiên Thiên tâm trạng không mấy tốt: "Cho nên bố tính hoàn toàn từ bỏ sao?"
"Ừm." Trương Nhất Chu gật đầu, thở dài một hơi thật sâu.
Chủ yếu là ông biết rõ, một khi đã đến nước khởi kiện ly hôn, cơ hội thắng kiện của ông rất mong manh, không chỉ lợi ích của công ty bị tổn hại mà mối quan hệ giữa ông và Mỹ Đình cũng sẽ không thể cứu vãn được.
Chi bằng trước tiên thuận nước giong thuyền, lấy lùi làm tiến.
Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, luôn cảm thấy ông hình như có âm mưu gì.
"Trước đây, bố luôn rất để ý về việc mọi người nói rằng bố làm giàu dựa vào phụ nữ, cùng lắm thì bố là phượng hoàng nam ở rể." Trương Nhất Chu nói: "Bây giờ bố trả Thẩm gia lại cho mẹ con, và bố muốn xem xem, liệu chỉ bằng một mình con có thể một lần nữa thành công hay không."
Phượng hoàng nam: dùng để chỉ các "đấng mày râu" có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ để sống sung sướng.
Thẩm Thiên Thiên hơi sững sờ.
"Chờ khi bố lại công thành doanh toại, bố sẽ một lần nữa theo đuổi mang mẹ con đem về."
"Phì." Thẩm Thiên Thiên không nhịn được mà bật cười.
"Sao con lại cười?"
Thẩm Thiên Thiên cố nén cười và xua tay: "Không có gì, vậy trước hết con chúc bố thành công."
Cô tin rằng với khả năng của Trương Nhất Chu, chỉ cần ông có đủ tài chính, ông nhất định sẽ sớm phát tài. Nhưng ông nói ông sẽ theo đuổi mẹ cô một lần nữa, điều đó mới thực sự nực cười.
Mấy gã đàn ông này, dựa vào gì mà luôn cho rằng phụ nữ sẽ đứng yên chờ đợi? Tự tin thì tốt nhưng quá tự tin thì chưa chắc.
______