Chớp mắt đã qua hai ngày, sau khi mầm nhỏ trải qua quá trình phát triển cấp tốc ban đầu, thì từ tối hôm qua nó dường như đã ổn định lại. Ở giữa hai phiến lá mầm yếu ớt, có thêm một lá xanh nho nhỏ xoăn xoăn. Theo lá xanh mở ra, lá thật rốt cuộc cũng đâm chồi. Nếu nói trước đó mầm nhỏ giống một chữ “Y”, thì hiện tại hẳn là giống chữ “串”.
Hạ Chi vừa nhìn mầm nhỏ, tâm tư đùa giỡn cũng nổi lên, liền học dáng vẻ của Hàn Dung và Chu Lệ, cầm bút chì vẽ trên giấy.
Bốn chiếc lá, vẽ ra vẫn rất đơn giản. Cho dù là hoạ sĩ, bình thường cũng vẽ ra như Hạ Chi mà thôi.
Sau khi Hạ Chi gà mờ vẽ xong, thì thấy khá hài lòng với tác phẩm của mình. Cô còn tìm bút chì màu đã mua trước đó, dự định sẽ tô màu cho nó.
“Lá cây màu xanh lục, ở trên là màu trắng xen lẫn màu xanh. . . Ủa? Sao lại hơi vàng nhỉ?”
Hạ Chi dừng bàn tay cầm bút vẽ, đang định cầm chậu cây ra ban công nhìn cho kỹ, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Mấy giây sau, Hàn Dung với Chu Lệ vọt vào. Vừa vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, hai cô nàng ôm nhau oa oa khóc lớn ở một bên.
Hạ Chi bị các cô ấy làm cho hoảng sợ, đến cả chậu cây cũng quên cầm, ngơ ngác nhìn hai cô nàng: “Các cậu sao thế?”
“Có thể nam thần sẽ không tới tham gia thi.” Chu Lệ khóc lớn, “Tớ luyện tập nhiều ngày như thế, là vì ai chứ, vì ai chứ! Hả hả hả hả! ! !”
“Sớm biết thế đã không khổ cực luyện tập như vậy. Tay tớ đau quá, cổ tay như bị rút gân, vai phải cũng đau ghê gớm. Còn phim truyền hình của tớ nữa, nghe nói nội dung quan trọng nhất trong tập mới bị cắt rồi! ! Ban đầu tớ còn có cơ hội xem! ! Bây giờ chỉ có thể xem bản cắt mà thôi! !”
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét quá!”
Hạ Chi nghe hai cô ấy lải nhải, một lúc lâu cũng không nói xen được câu nào. Rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện, Hạ Chi nhỏ giọng nói: “Nếu không thì, bọn mình đi dạo phố đi? Tớ sẽ mua đồ ăn cho các cậu! Mua mua mua nha!”
Hàn Dung lập tức bị câu nói của Hạ Chi chọc cười, Chu Lệ cũng không nhịn được liền nhào vào Hạ Chi: “Cậu tưởng tớ là loại con gái bị đồng tiền dụ dỗ hả? Đúng thế, chính là tớ đó!”
Hạ Chi nói dẫn hai cô ấy đi dạo phố giải buồn là thật lòng, nhưng Hàn Dung và Chu Lệ lại không hề có ý định chiếm lợi của cô. Hai cô nàng kéo Hạ Chi chọn phần đồ ăn giao hàng đắt hơn bình thường năm tệ, là đã vỗ về được các cô ấy rồi.
Ăn cơm tối xong, cảm xúc của hai người cũng dần bình phục lại, lúc này Hạ Chi mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khoa Mỹ thuật sẽ thi giữa kỳ vào ngày mai, Thẩm Việt lại bị bệnh, có thể sẽ không tham gia kỳ thi giữa kỳ lần này.
Sau khi tin tức được truyền ra, lập tức gây ra phản ứng mãnh liệt.
Có người cho rằng Thẩm Việt quá ngông cuồng, là sinh viên đại học Nam Kinh, thường xuyên trốn học thiếu thi thì thôi, bây giờ đã trở về mà cũng không thèm tham gia thi một lần, còn lấy cớ bị bệnh gì đó nữa;
Người có lòng thì thương Thẩm Việt vì anh phải gánh vác quá nặng, trước đó là đại biểu cho quốc gia mà tham gia cuộc thi thế giới. Chuẩn bị ròng rã nửa năm, vất vả lắm mới đoạt giải quán quân, lúc trở về còn không được thở một hơi đã phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi. . .
Thân là fan cứng của nam thần, toàn bộ phòng túc xá của Hạ Chi tất nhiên cũng hoàn toàn đứng bên phía Thẩm Việt.
“Thật ra mọi người tức giận cũng có thể hiểu, vì do Thẩm Việt nên độ khó bài thi giữa kỳ của toàn bộ khoa Khoa Mỹ thuật mới tăng lên như thế. Mọi người bị ngược nửa chết nửa sống, nhưng không hề phàn nàn một câu nào, còn hết sức chờ mong được thi cùng Thẩm Việt. Kết quả Thẩm Việt nói không thi liền không thi. . .”
“Nhưng là mình thi cơ mà, Thẩm Việt có tới thi với chúng ta hay không cũng hoàn toàn đâu có liên quan đến kết quả thi. Thân thể người ta không khỏe nên không thi, chửi anh ấy làm gì chứ. Ngày thường cũng có nhiều người không lên lớp cơ mà, đâu có thấy bị chửi. Chỉ vì anh ấy là Thẩm Việt, mới bị chửi vô lý như thế à?”
“Thì biết thế, nhưng muốn thuyết phục đám người kia, căn bản là không làm được.”
“Tớ thấy bọn họ ghen ghét Thẩm Việt thì có.”
“Tớ cũng thấy vậy đấy.”
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Dung và Chu Lệ tớ một lời cậu một câu mà hàn huyên với nhau.
“Ôi, việc đã đến nước này, vẫn nên tranh thủ thời gian bù vào thôi.”
Hạ Chi nhìn ánh mắt kiên định của hai cô nàng, còn tưởng rằng các cô ấy muốn nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai. Kết quả chẳng ngờ là, chớp mắt tiếp theo hai người lại bật máy tính lên, tìm kiếm đoạn phim truyền hình bị cắt mất kia.
Một người tìm chưa đủ, hai người phải đồng tâm hiệp lực, phân công hợp tác mới được. Dáng vẻ bao nhiệt tình kia, người không biết còn tưởng rằng các cô ấy đang phải hoàn thành chuyện thần thánh cỡ nào đấy.
Hạ Chi xoay người đi lấy chậu cây, lúc quay lại liền thấy hai người này đã hoàn toàn từ bỏ điều trị, lại lần nữa biến thành cá muối sống mơ mơ màng màng. Cô bèn ôm lấy mầm nhỏ dở khóc dở cười: “Này này này, hai người các cậu. . . đã nói tất cả là vì học tập mà. Thẩm Việt không tham gia thi, các cậu cũng không muốn tham gia luôn hả?”
(Cá muối: Chỉ những người không có giấc mơ, hoặc lười biếng, không muốn làm gì.)
“Dù sao hoạ sĩ cũng không phải trong một đêm là có thể tiến bộ vượt bậc được. Ngày mai phải thi rồi, tối nay luyện hay không luyện cũng đều như nhau thôi.” Hàn Dung khoát tay nói một câu vô tình, đang định tiếp tục nhìn màn hình máy tính thì bỗng nhiên tầm mắt dừng lại trên chậu cây trong tay Hạ Chi, “Ủa, Hạ Chi, cây nhỏ này của cậu có phải đang thiếu dinh dưỡng không đấy?”
“Hả!” Tim Hạ Chi siết chặt, lập tức nói, “Chỗ nào xấu đâu?”
“Lá cây vàng rồi kìa.” Dù sao Hàn Dung cũng học mỹ thuật, liếc mắt là nhìn ra được màu sắc khác biệt. Cô ấy vừa nói, vừa đẩy Chu Lệ.
Chu Lệ nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu: “Ừm. . . một cá thể dính cả màu xanh và màu vàng, màu sẽ không đủ sáng. Nếu muốn nó chuyển màu, có thể phải thêm chút. . .”
“Đủ đủ đủ, bọn mình đang thảo luận về mầm nhỏ của Hạ Chi, cậu đừng có mà tẩu hỏa nhập ma.” Hàn Dung nhìn biểu cảm thay đổi thành căng thẳng của Hạ Chi, vội vàng ngắt lời cô ấy.
“Tớ bón thêm phân rồi, sao lại thiếu dinh dưỡng nữa. Chẳng lẽ lá cây mọc dài cần nhiều dinh dưỡng hơn?” Hạ Chi lẩm bẩm nói.
“Ừm. . . có thể chỉ tạm thời ngả vàng, ngày mai lại trở lại màu xanh thì sao?” Chu Lệ thấy Hạ Chi rất lo cho cái cây này thì vội vàng an ủi.
Hạ Chi đặt chậu cây lên bàn, muốn lên mạng tiếp tục nhờ sự giúp đỡ của dân mạng. Nhưng nhìn lá cây mới mọc kia, cô bỗng nhiên lại hơi do dự.
Dù sao cũng là internet, cư dân mạng không thấy được vật thật, nên không thể nào cho Hạ Chi ý kiến tốt hơn.
Hạ Chi nói: “Tớ mang nó đến tiệm hoa một chuyến, hỏi xem thử.”
Chu Lệ vội vàng ngăn cô lại: “Này này chờ chút, giờ đã là buổi tối, hay là thôi, để mai hẵng đi?”
“Nhưng mà. . .”
“Không nhưng nhị gì hết, nếu cậu lượn lờ ở trong trường, có về muộn một chút vẫn có thể xử lý được. Nhưng lỡ như bị chặn ở cổng trường, thì lại khá là phiền phức, bảo vệ bên đó nghiêm khắc lắm.” Hàn Dung nói, “Đúng lúc ngày mai hai bọn tớ thi sớm, cậu ra ngoài với bọn tớ luôn, muộn có mấy tiếng thôi mà.”
Chu Lệ nói: “Tớ biết chợ Hoa Điểu gần đây, đi xe cỡ hai mươi phút là tới, để tớ tìm cho cậu.”
Sau khi cầm được địa chỉ, cả đêm Hạ Chi đều ngủ không ngon. Trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Chi rốt cuộc cũng không nằm được nữa.
Ôm chậu cây ra ban công, thừa dịp mặt trời ban sớm sáng rõ, Hạ Chi nhìn kỹ mầm nhỏ bên trong chậu cây.
Qua một đêm, màu vàng trên lá thật càng rõ ràng hơn.
Nếu như hôm qua chỉ có Hàn Dung và Chu Lệ mới nhận ra được vì hai người họ nhạy cảm với màu sắc, thì hôm nay ngay cả Hạ Chi cũng có thể lập tức nhìn ra màu vàng trên lá.
Hạ Chi không ngồi yên được nữa, cô nhìn đồng hồ, hơn hai tiếng nữa Hàn Dung với Chu Lệ mới rời giường. Hạ Chi liền rón ra rón rén, ôm chậu cây lặng lẽ rời ký túc xá.
Sân trường vào sáng sớm yên tĩnh lạ thường, bầu trời xanh thẳm hiện ra trong ánh ban mai, Hạ Chi chạy nhanh đến cổng trường, ngăn một chiếc xe taxi: “Đến chợ Hoa Điểu cổng Bắc.”
Hai mươi phút sau, Hạ Chi xuống taxi.
Chợ Hoa Điểu không một bóng người, gió sớm rét buốt thổi qua, dù đã vào hè vẫn làm cho Hạ Chi lạnh đến nổi da gà khắp người.
Hạ Chi ôm chậu cây khóc không ra nước mắt.
Đến sớm quá, tất cả tiệm hoa đều chưa mở cửa. Đừng nói người chuyên nghiệp, đến cả dì lao công cũng không chưa quét đến chỗ này đâu.
Đến cũng đến rồi, cứ thế mà về thì thật sự không cam tâm, nên Hạ Chi dứt khoát ôm chậu cây, một mình cô đơn bắt đầu lượn lờ chợ Hoa Điểu không người.
Bên ngoài cửa tiệm hoa đang đóng kín, khắp mặt đất đều là cành tàn lá gãy của đủ loại cây. Hoa khô héo, nhụy hoa bị giẫm nát, lá cây biến thành màu nâu.
Hạ Chi nhìn một lúc, không khỏi thấy khó chịu trong lòng.
Hạ Chi lượn ở chợ Hoa Điểu ròng rã nửa tiếng, rốt cuộc cũng chờ được một tiệm mở cửa, cô vội vàng cầm chậu cây đi vào
“Cháu đến sớm như vậy là muốn tìm người xem cái mầm nhỏ này?” Chủ cửa tiệm nhìn Hạ Chi với vẻ kỳ lạ.
Hạ Chi khẽ gật đầu.
Chủ cửa tiệm để cây chổi qua một bên, đi đến trước mặt Hạ Chi rồi đón lấy chậu cây, cẩn thận suy nghĩ.
“Bón nhiều phân quá, sắp bị chết cháy rồi.” Sau khi biết quá trình trồng nó của Hạ Chi, chủ tiệm hoa đưa chậu cây ra trước mặt, đeo kính lão quan sát mầm nhỏ một lúc lâu rồi nói với Hạ Chi, “Cháu không biết nó giống gì, mà bây giờ ông cũng không tiện xem lắm. Có lẽ bản thân nó là loại cây sinh trưởng tương đối chậm, cháu phải kiên nhẫn chờ đợi.”
“Dạ?” Hạ Chi trừng to mắt, “Cháu làm theo tờ hướng dẫn. . .”
Không đúng, cô không hoàn toàn làm theo hướng dẫn. Cô không chỉ không bỏ nhiều, mà ngược lại còn bỏ khá ít, thế mà lại thành bón quá nhiều phân à?
“Cháu nhìn cái lá này, với cái rễ này nữa.” Chủ cửa tiệm vừa nói, vừa dùng tay nắm lấy mầm nhỏ, nhẹ nhàng rút một cái. Mầm nhỏ vốn đã cắm rễ trong đất, vậy mà chỉ rút
nhẹ một cái đã lỏng ra, giống như chỉ hơi dùng lực một chút, mầm nhỏ sẽ bị bứng lên luôn. Hạ Chi nhìn động tác của chủ tiệm, tim sắp chạy lên cổ họng luôn.
Chủ cửa tiệm thấy Hạ Chi khẩn trương như thế liền hỏi: “Cây này, rất quan trọng với cháu à?”
Hạ Chi nhìn đôi mắt già nua, ảm đạm sau cặp kính lão của ông ấy, khẽ gật đầu: “Dạ, rất rất quan trọng ạ.”
“Tuy rằng thực vật không di chuyển, không biết nói chuyện, nhưng trong mắt ông, nó không khác động vật là bao.” Chủ tiệm hoa chậm rãi nói, “Ông nuôi trồng hoa hơn nửa cuộc đời, những bông hoa trong căn phòng này đều như người bạn già của ông vậy. Có lúc, ông thậm chí còn có ảo giác như có thể nghe thấy bọn nó đang gọi ông nữa cơ.”
Hạ Chi lấy làm kinh ngạc nhìn ông ấy, lại nhìn hoa hoa cỏ cỏ khắp phòng.
“Không biết nói chuyện, không có nghĩa là không có cảm giác; không di chuyển được, không có nghĩa là nó sẽ không nói cho cháu biết vấn đề của nó.” Chủ tiệm hoa nói với Hạ Chi, “Nó cần sự chăm sóc cẩn thận nhất của cháu đấy.”
Nói xong, chủ cửa tiệm trả lại chậu cây và mầm nhỏ cho cô, còn nói với cô rằng: “Tranh thủ thời gian mà thay đất đi, còn kịp đó.”
Hạ Chi liền vội vàng gật đầu: “Chỗ của ông có loại đất thích hợp với nó không ạ?”
Chủ cửa tiệm ngồi xổm xuống, tìm một túi đất cho Hạ Chi.
Hạ Chi ôm chậu cây, nhận túi đất rồi ngồi xổm xuống theo: “Vậy. . . cháu có thể thay đất ở đây không ạ, ông xem giúp cháu với?”
Cuối cùng, dưới sự chỉ bảo của chủ cửa tiệm, Hạ Chi đổ hết đất trong chậu cây ra, sau đó thay bằng đất mới, rồi mới trồng mầm nhỏ vào lại.
Mặc dù không hiểu gì về trồng trọt, nhưng trong quá trình thay đất cho mầm nhỏ, Hạ Chi rốt cuộc cũng hiểu “chết cháy” mà chủ cửa tiệm nói là có ý gì.
Đám rễ nằm dưới đất của mầm cây, những cái rễ nho nhỏ gần chỗ phân vô cơ đều đã biến mất.
Cả mầm cây, chỉ còn lại một cái rễ lớn tương đối khỏe mạnh, còn rễ nhỏ đều bị cháy hết.
Trồng mầm cây với sự sợ hãi trong lòng xong, nhìn vẻ non nớt dễ vỡ của mầm cây nằm trong đất, không biết có phải do ảo giác hay không, mà dường như Hạ Chi thật sự có thể cảm giác được nó đã thoải mái hơn.
“Vậy giờ cháu mang về được chưa ạ?” Hạ Chi ôm chậu cây, cẩn thận hỏi.
Chủ cửa tiệm phất phất tay: “Về đi, trồng cây cũng như nuôi trẻ vậy, cháu nuôi nó thế nào thì nó sẽ đáp lại cháu thế ấy. Nó giống như một đứa trẻ con nên về sau cháu phải chú ý hơn một chút.”
Chủ tiệm hoa dặn dò xong, liền xoay người đi làm việc của mình.
Ông ấy mở radio đầu tiên, phát nhạc, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Đào hố, gieo hạt, bón phân, dọn hoa ra ngoài phơi nắng, lại tưới nước. . .
Nhiều trình tự rườm rà như thế, nhưng dường như ông ấy không hề thấy vất vả. Trong tiếng nhạc du dương, ông ấy nhàn nhã và thích ý như đang dạo chơi khắp tiệm hoa.
Hạ Chi bị cảnh này làm xúc động.
Nếu cô chỉ gieo một hạt giống bình thường, thì chắc sẽ như chủ tiệm hoa nói, có lẽ cô sẽ xem thường nó.
Nhưng đây là hạt giống của bà nội, nó tất nhiên sẽ không giống những hạt giống khác.
Lúc tới thì bước chân rất nặng nề, lúc về liền nhẹ nhàng hết sức.
Trên đường về Hạ Chi có trả lời tin nhắn Hàn Dung và Chu Lệ gửi cho mình. Lúc cô trở lại đại học Nam Kinh, thì đã hơn bảy giờ.
Trong khuôn viên trường, hàng rong và quán ăn sáng đều đã mở. Trên đường cũng có rất nhiều sinh viên đi qua đi lại như con thoi.
Mới sáng sớm, mà đã dậy sớm rồi đi giữa sân trường thì đa số đều là người khoa Mỹ thuật, lúc đi, ai cũng cầm trong tay dụng cụ vẽ.
“Hàn Dung, Chu Lệ!” Từ xa đã nhìn thấy bạn cùng phòng, Hạ Chi vội vàng vẫy tay với các cô ấy.
Hàn Dung với Chu Lệ đang gặm bánh bao, mày chau mặt ủ lưỡng lự đứng trước cửa khoa mỹ thuật. Nhìn thấy Hạ Chi, hai người lập tức chạy tới.
“Mới sáng sớm cậu đã ra ngoài, dọa chết người ta.”
“Gấp như vậy làm gì, chờ đi với bọn mình cũng được mà.”
“Giờ không sao rồi chứ? Cây nhỏ nhà cậu đã sống lại chưa?”
Vừa đứng vững, hai người bắt đầu nả đạn. Hạ Chi cười khúc khích, gật đầu nói: “Không sao rồi.”
“Nhanh vậy đã không sao? Tìm ra nguyên nhân chưa?” Hàn Dung hỏi.
Nụ cười của Hạ Chi dừng lại một chút: “Tìm ra rồi, không có vấn đề gì lớn, thay đất là xong.”
Dù sao cũng chỉ là một chậu cây, sau khi Hàn Dung với Chu Lệ xác nhận không có vấn đề liền không hỏi nhiều nữa.
Hạ Chi thấy hai cô ấy cầm túi giấy trong tay, bởi vì dùng quá nhiều sức mà móng tay đã trắng bệch, là có thể thấy nội tâm các cô ấy có bao nhiêu khẩn trương rồi.
Mặc dù tối qua đã hùng hồn nói rằng mình là một con cá muối, nhưng lúc thật sự đối mặt với kỳ thi, hai người họ vẫn khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
Không chỉ các cô, mà hầu hết những sinh viên đi ngang qua cũng đều có vẻ mặt ủ dột, không có mấy người có vẻ thả lỏng trên mặt, đủ thấy áp lực thi của khoa Mỹ thuật thế nào.
“Thôi, bọn tớ đi đây. Cậu cầm chậu cây trên tay, trên đường phải cẩn thận đó.” Trước khi chia tay, Hàn Dung dặn dò.
“Ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu, ôm chậu cây chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đi được hai bước, Hạ Chi đã nhịn không được mà quay đầu nhìn hai cô ấy một chút.
Thấy các cô vẫn còn đứng đó mặt ủ mày chau, Hạ Chi bèn khích lệ: “Hai cậu cố lên, thi cho tốt, thi đạt tớ mời các cậu ăn tiệc!”
“Bọn tớ muốn gặp nam thần cơ!” Chu Lệ nói.
Nghĩ đến giao hẹn giữa mình và Tống Tuyết, Hạ Chi trầm ngâm một lúc mới nói: “Được thôi, thi đạt, tớ sẽ cố gắng dẫn các cậu đi gặp nam thần.”
Chu Lệ và Hàn Dung còn tưởng Hạ Chi chỉ thuần túy an ủi mình, nên không xem lời Hạ Chi nói là thật. Biết Hạ Chi cố ý làm cho mình thả lỏng, Chu Lệ nói quá lên: “Là nam thần Thẩm Việt ấy.”
“Đúng đúng đúng, nam thần Thẩm Việt, bé Thẩm Việt của tớ, hiểu mà!”
Nói xong, Hạ Chi chạm vào chậu cây, cười rồi xoay người rời đi.
Vừa lúc có một nam sinh mặc bộ đồ đen đang đi tới sau lưng Hạ Chi.
Khẩu trang màu đen, tóc rối ngắn ngủi, mặt mày sắc nét, làn da trắng lạnh.
Ánh mắt anh dừng lại trên người Hạ Chi, mãi đến khi Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, anh mới dời mắt đi. Lại nhìn Chu Lệ và Hàn Dung đang cười đùa rời đi ở cách đó không xa, anh chậm rãi đi ngang qua Hạ Chi.
Hạ Chi đang ôm chậu cây vừa đi bỗng dừng lại. Hai giây sau, Hạ Chi chợt hít một hơi khí lạnh, quay đầu nhìn lại.
Không thấy nam sinh kia đâu, bóng dáng của Chu Lệ và Hàn Dung cũng bị lượng lớn sinh viên vào học viện mỹ thuật để thi che mất.
Người đến người đi, trong nháy mắt ma sát phần vai vừa rồi, dường như giống như là ảo giác của Hạ Chi.
Nếu cô không nhìn nhầm, người đeo khẩu trang vừa nãy là. . .
Thẩm Việt?