“Đói bụng à?” Đúng lúc này, Hạ Chi nghe Thẩm Việt nói.
Tuy Hạ Chi đã tỉnh, nhưng cả người ỉu ỉu xìu xìu, cũng chẳng có khẩu vị gì.
Cô sờ lên trán mình, phát hiện bất giác trên đầu đã rịn mồ hôi, làm cho mái tóc thấm ướt luôn. Toàn thân cô vừa đau vừa nhức, sau lưng cũng hầm hơi, cả người không hề dễ chịu.
Sau khi sờ trán xong, thừa lúc Thẩm Việt không chú ý, Hạ Chi lại lặng lẽ lau khóe miệng.
Khô, không có vết từng chảy nước miếng, chắc là không chảy nước miếng đâu nhỉ?
“Vừa nãy em có nói mê không ạ?” Hạ Chi nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không mà hỏi.
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ nghĩ đến là sợ của cô, trầm ngâm nói: “Ừm…”
Hạ Chi nhìn anh với vẻ khẩn trương.
“Em ăn xong anh sẽ nói cho em biết.” Thẩm Việt nói.
“Em không đói bụng mà.” Hạ Chi nhìn thoáng qua chai thuốc đang nhỏ giọt, nói.
“Em đã một ngày không ăn gì rồi, đói bụng thì người sẽ càng yếu đấy.” Thẩm Việt kiên nhẫn nói.
Hạ Chi lại nhìn cây kim đang cắm trên mu bàn tay của mình, cúi đầu nghĩ một lúc, hơi chột dạ nói: “Vậy… em không muốn ăn thức ăn ngoài.”
“Anh đi mua cho em.” Thẩm Việt nói, “Có muốn ăn gì không?”
Hạ Chi dường như đã thả lỏng hơn, nhỏ giọng nói: “Em muốn húp chút canh.”
Thẩm Việt gật đầu: “Ngoan ngoãn nằm đây, anh đi một lát rồi về.”
Hạ Chi đưa mắt nhìn Thẩm Việt rời đi, tận đến khi xác nhận anh đã đi rồi, Hạ Chi mới vội vàng bò dậy từ trên giường.
Mặc dù tứ chi còn bủn rủn bất lực, nhưng không đến mức không dùng được. Hạ Chi khẽ cắn môi, tay trái bị cắm cây kim cứng ngắc nên cô không dám động đậy, cô nâng tay phải lên để lấy chai thuốc xuống, sau đó vội vàng bước xuống giường.
“Y tá, y tá!”
Y tá đang đi lại nghe được tiếng gọi, liền xoay người đi đến trước mặt Hạ Chi: “Em không được cầm chai thuốc này như thế đâu, máu sẽ chảy ngược đấy, nâng cao lên một chút.”
Hạ Chi nâng chai thuốc lên cao hơn: “Thế này được không ạ?”
“Được rồi đấy, em muốn làm gì thế?” Y tá lấy làm lạ mà nhìn Hạ Chi.
“Đi vệ sinh ạ.” Hạ Chi lộ vẻ xấu hổ.
Mặc dù cả ngày nay cô chưa có ăn gì, còn đổ không ít mồ hôi, nhưng hai chai thuốc lớn được đưa trực tiếp vào trong cơ thể, giờ còn chai thứ ba nữa, Hạ Chi vừa tỉnh dậy đã muốn đi vệ sinh, nhưng có đại thần bên cạnh, Hạ Chi đâu thể không biết ngượng mà nói ra, đành gắng gượng nín lại.
Khó khăn lắm mới đẩy được Thẩm Việt đi, Hạ Chi tranh thủ thời gian để đi toilet ngay, sau đó sẽ nằm lại trên giường. Như thế lúc Thẩm Việt về, cô vẫn trông như ngoan ngoãn nằm trên giường vậy.
“Trong phòng bệnh có nhà vệ sinh đó, chị cầm hộ em cho.” Y tá nói xong, liền theo Hạ Chi đi vào toilet. Lúc đang chuẩn bị treo lên, thì chợt phát hiện móc treo chai thuốc hơi lỏng.
Y tá dùng tay nắm lấy phần móc đung đưa hai lần, sau khi xác nhận móc không được chắc, cô ấy bèn nói với Hạ Chi: “Em chờ ở đây một lát nhé, chị đổi cái mới cho em.”
Hạ Chi nhìn y tá rời đi, còn cô đứng ở nhà vệ sinh khóc không ra nước mắt.
Mặc dù cô đã muốn đi vệ sinh lúc đang nằm trước đó, nhưng vẫn chưa khẩn cấp lắm. Hiện tại người đã đứng trong nhà vệ sinh, lại không thể ngồi xuống, quả thực cứ như cực hình.
Mà Thẩm Việt lại đang ra ngoài mua cơm, nếu tốc độ chậm thì thôi, lỡ như về nhanh, chẳng phải cô đã phí công hay sao?
Đợi mấy phút mà y tá vẫn chưa về, Hạ Chi thấy bên cạnh có cây treo quần áo, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Cô đem treo chai thuốc lên cây treo quần áo, sau đó lại đặt cây treo quần áo ở trên chiếc ghế bên ngoài nhà vệ sinh, độ cao và độ dài đều vừa đúng.
Hạ Chi quả thực hoài nghi chiếc ghế kia là do người trước nghĩ ra cách đặt!
Sau khi chỉnh chai thuốc xong, Hạ Chi liền vào toilet rồi khép hờ cửa. Xác định không còn vấn đề, cô vội vàng nắm lấy thời gian để đi vệ sinh.
Người đã quen dùng hai tay đột nhiên phải thao tác bằng một tay, nên quá trình khó tránh khỏi hơi khó khăn. Sau khi thành công giải quyết xong vấn đề, Hạ Chi vừa giơ tay trái, vừa tới gần bồn rửa tay để rửa sạch hai tay.
Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Hạ Chi còn tưởng là y tá trở lại, liền thuận tay kéo cánh cửa ra.
Một người cao lớn đang đứng ở ngoài cửa, rõ ràng không phải cơ thể nhỏ bé của chị y tá.
Hạ Chi khẽ giật mình, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Việt thì đầu óc gần như trống rỗng.
“Sao anh đã về rồi…?” Hạ Chi nghe thấy mình hỏi.
“Y tá đi ra thì thấy anh, chị ấy lo lắng cho em, nên bảo anh vào xem thế nào.”
“Vậy anh xem được tới đâu rồi…?” Hạ Chi lại nghe thấy mình hỏi.
“Chẳng thấy gì.” Thẩm Việt nhanh chóng phủ nhận.
Hạ Chi cũng không biết nên làm gì nữa, thấy trên tay Thẩm Việt vẫn còn cầm chai thuốc của mình, cô đành yên lặng nằm lại lên giường, sau đó nhìn Thẩm Việt treo chai thuốc lên, còn giúp cô dém góc chăn nữa.
Hạ Chi lập tức nhắm mắt lại giả chết.
Kết quả chỉ giả bộ một chút, mà đã ngủ thật.
Giấc ngủ này không giống chìm vào hôn mê như lúc trước, trong mơ hồ Hạ Chi vẫn cảm giác được y tá đi tới, đổi móc treo trong toilet, sau đó còn nghe được tiếng chuông điện thoại của mình đang reo nữa. Nhưng một lúc sau, cô lại nghe tiếng Thẩm Việt nói điện thoại.
Hạ Chi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Thẩm Việt đang ngồi bên giường, bất đắc dĩ gọi một tiếng “Thiến Thiến“ với điện thoại.
Thiến Thiến này là ai nhỉ, nghe có vẻ hơi quen tai.
Trong mông lung, Hạ Chi nghĩ như vậy rồi trở mình, cái gì cũng quên hết.
Đợi cô tỉnh lại mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy cả phòng toàn là mùi đồ ăn, mà cô nằm trên giường, đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng.
Mặc dù lỗ mũi đã bị nghẹt, nhưng cách mấy phút vẫn có thể hít vào chút khí, mà một chút khí này lại mang theo mùi đồ ăn thơm lừng. Hạ Chi vừa quay đầu, liền thấy Thẩm Việt đang bày biện đồ ăn ở chiếc bàn bên cạnh.
Thấy Hạ Chi tỉnh lại, Thẩm Việt nói: “Ăn chưa?”
Hạ Chi cuống cuồng gật đầu.
Cô tưởng là mình ngủ đã ngủ lâu, thật ra chỉ mới hơn bốn mươi phút. Cũng chính lúc cô tỉnh lại, chai thuốc chỉ còn lại một phần năm, nó nhỏ giọt một lúc nữa là có thể rút.
Hạ Chi được Thẩm Việt đỡ ngồi dậy. Cô thấy Thẩm Việt chuẩn bị cho cô một phần cơm, một phần rau muống trộn và mướp đắng xào thịt, cộng thêm một phần canh cá thanh đạm. Hạ Chi thấy lạ bèn nói: “Chỉ một chén cơm thôi ạ, của anh đâu?”
“Anh ăn rồi.” Thẩm Việt nói.
Hạ Chi gật đầu, nhận đôi đũa từ trong tay Thẩm Việt bắt đầu ăn.
Lúc đầu Hạ Chi còn cố gắng duy trì hình tượng thục nữ, ăn từng miếng nhỏ một, từ từ nhấm nháp. Nhưng càng ăn bụng cô càng đói, cách nhai kỹ nuốt chậm của thục nữ thật sự không thể thỏa mãn dạ dày của cô được. Mà cô chợt nghĩ, tới dáng vẻ bết bát nhất của mình cũng đã bị Thẩm Việt nhìn thấy rồi, thì ăn một bữa cơm hẳn là… nên thoải mái mà ăn đi.
Mãi đến khi ăn gần được nửa bát, Hạ Chi mới cảm giác được mình đã sống lại lần nữa, đầu óc rốt cuộc cũng bắt
đầu chuyển động: “Đúng rồi, em vẫn chưa xin nghỉ.” Tuy buổi sáng được nghỉ, nhưng chiều lại có tiết phải học. Giờ cũng đã gần tối, vậy chẳng phải là cô trực tiếp cúp cua buổi chiều rồi hay sao? !
“Anh xin cho em rồi.” Thẩm Việt nói.
“Anh xin hộ em á?” Hạ Chi trợn mắt thật to, một giây sau lập tức nhớ ra lần trước Thẩm Việt đã từng gặp thầy chủ nhiệm của lớp cô ở phòng họp, “Vậy còn anh, ở với em đến chiều, có ảnh hưởng gì tới anh không vậy?”
Nếu là bình thường thì thôi, nhưng kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc không bao lâu, Thẩm Việt lại bị rớt môn. Những người ở trường không thích Thẩm Việt, mỗi lần đều lấy lý do Thẩm Việt không đến lớp để công kích anh, thế mà bây giờ còn bị cô làm trễ nguyên buổi chiều nữa.
“Buổi chiều anh không có lớp.” Thẩm Việt nói liền đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Chi, “Bạn cùng phòng của em cũng đưa điện thoại đến hộ em rồi này.”
Hạ Chi nhìn thoáng qua, rồi không nghĩ nhiều nữa. Cô bưng chén canh cá mà Thẩm Việt múc cho lên uống tiếp.
Canh cá ngon, thịt cá tươi mềm, tận đến khi cơm nước xong xuôi, Hạ Chi cũng chưa từng ăn phải xương cá.
Cô thấy trong chén còn lại đầu cá, suy nghĩ rất lâu, mới nhận ra đây là đầu cá trích.
Nếu cô nhớ không nhầm, thì lúc dã ngoại ở công viên lần trước, hình như cũng ăn canh cá này. Kết quả đến tận lúc uống hết, cô mới sửng sốt vì chẳng hề thấy một cái xương cá nào.
Trước đây không phải cô chưa từng ăn canh cá trích, đừng nói là ăn thịt cá, có lúc ăn canh mà bị xui xẻo cũng có thể trúng xương cá nữa. Khác biệt duy nhất chính là, hai lần canh cá này đều là Thẩm Việt đưa cho cô.
Hạ Chi quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt, sau đó nhô đầu nhìn hướng bên tay anh. Chỉ thấy trong thùng rác bên cạnh Thẩm Việt có chứa một túi nhỏ vừa được ném vào, chẳng nhìn rõ bên trong cái túi nhỏ đó có phải là xương cá hay không.
Thẩm Việt vươn tay, chỉnh đầu Hạ Chi cho ngay ngắn: “Nhìn gì vậy?”
Hạ Chi sững sờ nhìn Thẩm Việt ngồi xuống bên cạnh mình. Ánh đèn bệnh viện màu trắng tỏa xanh chiếu lên trên người anh, bản thân Thẩm Việt đã trắng, ngũ quan lại góc cạnh, mặc dù rất đẹp trai nhưng lúc anh không cười, nhìn lại có loại lạnh lùng khiến người ta nhịn không được phải tránh thật xa.
Nhưng bây giờ anh đang cúi đầu nhìn cô, tuy bên khóe môi chẳng có nụ cười nào nhưng thần sắc trên mặt lại dịu dàng.
Hạ Chi không thể khống chế, bật thốt hỏi: “Thẩm Việt, có phải anh đã chú ý đến em từ lâu rồi không?”
“Đúng.”
Hạ Chi không ngờ Thẩm Việt lại trả lời dứt khoát và lưu loát như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên ngay. Vốn vẫn còn những lời khác muốn hỏi, nhưng lúc này cô lại quên sạch. Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Việt, Hạ Chi chỉ có thể ấp úng đáp lại một câu: “Em cũng giống vậy.”
Khóe môi Thẩm Việt hơi cong lên, mỉm cười nhìn cô.
Vào lúc này chai thuốc cũng đã nhỏ xong, Thẩm Việt đứng dậy tìm y tá đến, lấy chai thuốc đi cho Hạ Chi.
“Phải rút ra, sẽ hơi đau đấy.” Y tá đè tay Hạ Chi lại, nói với Hạ Chi.
Hạ Chi khẽ gật đầu, nín thở nhìn chằm chằm mu bàn tay mình.
Ngay lúc này, tay phải để không của Hạ Chi bỗng nhiên được người ta nắm chặt.
Hạ Chi có hơi kinh ngạc mà quay đầu, liền thấy Thẩm Việt đang nhìn chòng chọc vào tay trái của cô. Không đợi Hạ Chi thu tầm mắt lại, mu bàn tay trái của cô đột nhiên đau đớn, sau đó thì mát lạnh. Kim tiêm được rút ra thành công, y tá đặt miếng bông lên mu bàn tay của cô: “Ấn xuống nhé, lát là hết.”
Thẩm Việt theo lời nhận lấy, thay công việc của y tá. Đến tận khi mu bàn tay của Hạ Chi không rỉ máu nữa, Thẩm Việt mới buông tay, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc giúp Hạ Chi.
Lúc ra khỏi bệnh viện, đã là bảy giờ rưỡi.
Mùa hè trời tối muộn, hôm nay lại là một ngày nắng, tuy rằng trong phòng đã lờ mờ tối nhưng bên ngoài vẫn còn sáng sủa, đặc biệt là nơi rộng mở như sân trường đại học, càng lộ vẻ bao la.
Lúc mới rời bệnh viện, Hạ Chi còn không có cảm giác gì, nhưng khi càng đến gần sân trường, tỉ lệ quay đầu lại càng cao, thì bấy giờ Hạ Chi mới kịp có phản ứng. Thừa lúc Thẩm Việt còn chưa nắm tay mình, Hạ Chi liền bước chậm lại, rớt lại phía sau một bước, bắt đầu hình thức tùy tùng. Cô đi sau lưng Thẩm Việt, rất vô cùng không biết xấu hổ mà để Thẩm Việt nhận hết cái nhìn chăm chăm từ bốn phía.
Nhưng Hạ Chi lại không thể ngờ, hôm nay đã không dùng được chiêu này.
Cho dù cô có cúi đầu sợ sệt đi sau lưng Thẩm Việt, thì vẫn có không ít người quăng ánh mắt kinh ngạc về phía cô